Mặc phu nhân bàn tay cầm túi xách run rẩy, bên ngoài phòng khám lo lắng không yên, con trai bà liệu có để lại di chứng hay không? Mặc Ngôn hiện tại còn không nhận ra bà, bà phải làm sao?
Phòng vẫn sáng đèn, bên ngoài bóng dáng phụ nữ đi đi lại lại, bà bỗng thấy oán hận, oán hận người con gái kia đã hại con trai bà ra nông nỗi này. Vậy mà cô ta còn chưa có đến thăm con bà trong lúc nguy kịch.
Điện thoại trong túi xách vang lên liên hồi, Mặc phu nhân miễn cương nghe máy, hàng lông mày nhăn lại.
""Có chuyện gì?""
Bên đầu dây là giọng phụ nữ, có vẻ khẩn trương:"" Con trai bà thế nào? Tiểu Tâm vô cùng lo lắng, nó bảo tôi gọi....""
Chưa kể đầu bên kia nói hết câu, bà lập tức cắt ngang:"" Con tôi rất tốt, bà cùng con gái bà từ nay về sau đừng có bén mảng đến trước mặt con trai tôi nữa, không cần phải mất công lén lút đến thăm con trai tôi, nó tỉnh rồi.""
Tiếng thở phào vọng lại, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:"" Được, tôi sẽ nói với tiểu Tâm. Không làm phiền bà nữa.""
""Hừ, tốt nhất là thế."" Nói xong liền cúp máy, bà thật chướng mắt khi thấy bọn họ, cô ta gãy chân thì sao? Bằng con bà phải mất một năm nằm trên giường bệnh không? Hơn nữa cô ta còn là loại con gái bám đuôi ghê tởm, ngoài bòn rút tiền của con trai bà ra thì chả được việc gì, hiện tại thì cũng chỉ ăn bám gia đình mà thôi, cô ta vẫn tưởng mình là tiểu thư năm đó sao? Mơ tưởng, đừng mong bà cho con bà lấy cô ta.
Thấy bác sĩ đi ra, trong lòng lại gấp gáp, bà chưa từng sợ hãi như bây giờ.
Bác sĩ kiểm tra lại toàn bộ cơ thể Mặc Ngôn, ông cầm bệnh án, nét mặt đăm chiêu nói:""Vùng đầu bị chấn thương nhẹ, có thể vì thế mà thiếu gia bị mất trí nhớ, tạm thời vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.""
""Được."" Thở nhẹ ra, Mặc phu nhân xoay người đi vào phòng bệnh, nhìn con trai nằm trên giường, lòng bà lại mềm đi.
Mặc Ngôn còn trẻ, tương lại còn chờ đợi ở phía trước, bà không thể để nó lấm bùn được, nhất là vì một người con gái. Năm đó bà ngăn cản, cũng bởi Mạn thị đã phá sản, bà không thể vì Mạn thị mà ảnh hưởng đến công ty được. Hơn nữa trong đôi mắt của người con gái đó có tham vọng, con trai bà yêu cô ta chỉ có bị thiệt thòi mà thôi.Cho nên ngăn cản cung chỉ muốn tốt cho Mặc Ngôn. Vậy mà lại ngốc nghếch không hiểu, cùng cô ta bỏ trốn, trên đường liền bị tai nạn thương tâm.
Khẽ vuốt tóc trên trán Mặc Ngôn, bà thở dài, không nhớ cũng tốt, ít nhất là không thể quay lại với người con gái đó nữa. Âu cũng là do ông trời sắp đặt, chẳng thể thay đổi được.
Cửa phòng bật mở, nam nhận mặc vest đen đi vào, ngồi xuống ghê sô pha gần đó, nói:"" Mẹ, em ấy sao rồi?""
Mặc phu nhận giật mình quay lại, đôi mắt hơi buồn:"" Qua con nguy hiểm rồi, bác sĩ nói cần theo dõi thêm vài ngày. Gần đây công ty giao cho con, khổ cho con rồi.""
""Không sao, con lo được."" Mặc Thành mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng đến thẳng phòng viện trưởng, anh cũng muốn em trai mình được điều trị tốt nhất.
-------
Hiểu Linh Hy đang ăn tối, nghe tiếng mẹ cô đang gọi điện thoại, cô cảm thấy rất thần bí, mấy lần bà gọi điện thường hay tránh mặt cô, hỏi thì lại đánh trống lảng sáng chuyện khác. Cô cảm thấy chắc chắn có chuyện xảy ra nhưng bà không nói cho cô biết.
Điều chỉnh xe lăn đi gần đến, Hiểu Linh Hy nghe được hết cuộc trò chuyện của Lâm Uyển, mọi thứ bỗng trở lên mơ hồ.
Lâm Uyển nghe điện thoại xong, quay lại liền nhìn thấy cô đang ở ngay đằng sau, bà giật mình, ánh mắt hơi lúng túng.
""Có chuyện gì vậy Tiểu Tâm? Ăn xong chưa, mẹ gọi cho bố con có chút việc.""
Cô liền cắt ngang:"" Mẹ, mẹ nói cho con biết được không?""
Lâm Uyển hai mắt cụp xuống, đẩy cô đến gần ghế sô pha.
""Mặc Ngôn, cậu ta tỉnh rồi.""
""Mặc Ngôn? Là ai?""
""Là người con yêu, cũng là người năm đó cùng xảy ra tai nạn với con.""
""Vậy..."" Hiểu Linh Hy có hơi chân chừ, có lẽ cô đã đoán ra điều gì đó.
""Đúng, con và cậu ta bỏ trốn mới dẫn đến tai nạn. Nhà bên đó trách con, cấm con không được xuất hiện trước mặt cậu ta nữa."" Lâm Uyển giọng buồn buồn, bà sợ con gái bà lại nghĩ quẩn.
""Được. Con sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta."" Hiểu Linh Hy dù sao cũng không quan hệ với cuộc tình này, tốt nhất cô nên tránh xa thì hơn