Lễ cưới còn ba ngày nữa là diễn ra, đứa con trong bụng của Trác Nhiên cũng gần hai tháng rồi, nhìn qua cũng không lộ rõ bụng. Chỉ là có người nào đó cứ mươn cơ hội sờ sờ bụng cô như hiện tại.
''Mạc Quân Thần, anh thôi đi, mới hai tháng thì sờ ra cái gì.''
Mạc Quân Thần nham nhở:'' Sờ cho con nó quen, mong là con gái ghê.''
''Hừ, anh lại sờ đi đâu đấy hả? Sao ban đầu em không biết anh là con người vô sỉ, bỉ ổi như thế này nhở? Trả lại Mạc Quần Thần lạnh lùng như ban đầu cho em.''
Mạc Quân Thần nhăn mặt véo má cô:'' Em lại điên à, lạnh lùng với người phụ nữ của mình? Đầu anh vẫn rất bình thường.''
''Thì anh ít ra nói ít một chút.''
''Nói ít thì sợ em không hiểu, ngốc như em lấy người thông minh như anh cũng là cả một vấn đề.''
''MẠC QUÂN THẦN, ANH MỚI NGỐC.'' Cô hét vào mặt anh, dám nói cô ngốc.
''Hi hi vợ yêu, anh ngốc đừng giận.'' Thái độ chuyển sang nịnh nọt chuyên nghiệp.
Chợt nhớ ra điều gì, Trác Nhiên hỏi anh:'' Chuyện của Nghiêm Triết, sao anh không giao bằng chứng cho cảnh sát?''
Anh xoa đầu cô:''Để cho hắn vui vẻ nốt quãng đời tự do của mình, đe dọa, sống trong quá khứ ghê tởm của hắn. Rất vui.''
''Anh đã làm gì?''
''Cái này không quan trọng, quan trọng là em dưỡng thai cho tốt, anh sờ bụng em một lát rồi đi ngủ.''
Trác Nhiên đẩy anh ra:'' Vô sỉ, tránh xa em ra đi.''
''Anh lấy keo dán em với anh lại rồi, không tách ra được.''
Cô không biết trong đầu anh nghĩ cái gì nữa.
''Anh có thể nghĩ cái gì trong sáng không?''
''Có, tắm uyên ương, nước trong mà bồn tắm lại trắng sáng.''
''Không nói chuyện với anh nữa.''
---
Sáng sớm, Trác Nhiên đi đổ rác, ở nhà cũng chán, làm một chủ việc vặt cho khuây khỏa. Xách hai túi rác lớn, Trác Nhiên tung tăng ném vào thùng rác bên ngoài bỗng khung cảnh mờ đi, cô không còn biết gì nữa.
Đầu óc hỗn độn, cô lại như trở về những năm trước, có ba, có mẹ ở bên, có chị gái, cả nhà hạnh phúc.
''Chị Y Y lau tóc cho em đi.'' Giọng trẻ con non nớt hòa lẫn vào tiếng cười nói của cả nhà.
''Lớn rồi, em tự lau được mà.''
''Ứ, em muốn chị lau tóc cơ.''
''Ừ.''
Lại như có trận gió lớn, thổi bay sự vui vẻ ấy.
''Bố mẹ đừng bở con, đừng li hôn mà. Y Y chị nói gì đi chứ, cầu xin ba mẹ đừng li hôn.''
Chị gái cô chỉ biết khóc:'' Nhiên Nhiên, đừng nói nữa, bố mẹ đã kí tên rồi. Em theo mẹ, còn chị theo bố, nhưng chúng ta mãi mãi là chị em thân thiết, có được không?''
''Không, em không muốn.''
Khủng cảnh lại xoay chuyển, chính là lần cô chia tay Nghiêm Triết.
Nhưng lại không nghe thấy gì cả, linh hồn cô đứng ở phía xa nhìn toàn bộ, mờ ảo, tất cả như dội về một lần nữa. Bên tai văng vẳng tiếng nói quen thuộc.
'' Nhiên Nhiên, là chị sai, sai thật rồi, chết cũng đáng, chị theo bố mẹ trước, em sống tốt. Chị và bố mẹ ở trên này sẽ luôn dõi theo em. Cố lên em gái.''
''Chị, chị à.''
Giật mình tỉnh dậy, khung cảnh trong mơ biết mất chỉ còn là một căn nhà hoang dính đầy mạng nhện. Cả tay và chân của Trác Nhiên đều bị xích lại như tù nhân, muốn thoát cũng không thoát nổi.
''Bên ngoài có tiếng động, bóng người cao lớn đi vào, ban đầu cô cứ nghĩ là Nghiêm Triết, chỉ có hắn mới làm ra chuyện này, nhưng không người đi vào lại là Lục Khải Chính.
''Hiểu Linh Hy, nhớ anh không?'' Lục Khải Chính nắm lấy cằm cô, nét mặt ôn nhu.
''Anh bị điên rồi, sao anh lại làm ra loại chuyện này cơ chứ?'' Trác Nhiên tránh bàn tay của anh ta chạm vào mặt mình, cất giọng khinh bỉ.
''Ha ha, điên, đúng, tôi đang điên đây. Như em muốn rồi đấy, thế nào, vui chứ?'' Lục Khải Chính cười lên, nụ cười xấu xa.
''Anh nói cái gì, tôi không hiểu.''
Anh ta giữ chặt tay Trác Nhiên:'' Em hiểu, hừ, tôi nói cho em biết, đừng hòng kết hôn với Mạc Quân Thần. Em là của Lục Khải Chính tôi, chết cũng phải là con dâu Lục gia.''
'' Lục Khải Chính, tôi không yêu anh, buông tha cho tôi đi.'' Trác Nhiên sợ hãi van xin anh ta, cô sợ, sợ rằng anh ta sẽ hại đến đứa nhỏ trong bụng.
''Buông tha? Đến bước này rồi, xin lỗi, tôi không thể buông tha em.''
--ye ye---