Chương 06: Cuộc tranh cãi của trẻ con thật sự khiến người ta đau đầu
Nói đến danh hiệu mà tôi khó có thể nhìn thẳng vào, thủ phạm gây ra chính là tên gia hỏa trước mặt.
Một chiêu phá hủy nhà cửa ở Tân Thủ Thôn, sau đó tôi bị buộc tội và là bán đồng đội chuyên nghiệp 30 năm.
Hơn nữa, có vẻ như tên gia hỏa này cũng tiến bộ không ít.
Ngải Lệ Á (Aliyah) Lv14
Song Kiếm Sĩ hệ Hỏa
Ác - Khiêm Tốn - Kẻ Phá Hoại Thành Phố - Nhất Kích Tất Sát - Đội trưởng của tiểu đội 27 thuộc học viện Doge
Quan hệ: Bạn thân
"Nhân tiện, đống danh hiệu kia của ông là sao vậy? Một mớ hỗn độn?"
"Cô còn mặt mũi nói cái đó sao, mấy cái trong đó là nhờ vào cô đó."
"Phải cám ơn tôi sao?"
"Cám ơn em gái nhà cô ấy!"
"Cậu hứng thú với em gái tôi sao?"
"Được rồi, một người đã rất kinh khủng rồi, một người nữa sẽ hủy diệt thế giới này mất."
"Đừng nói như thể tôi giống Ma Vương chứ."
"Cô có thể cân nhắc đến nghề nghiệp này."
"Có cơ hội rồi hãy nói."
"Cái đó..."
Á Bạch ở bên cạnh cảm thấy bối rối trước cuộc trò chuyện của chúng tôi và nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.
"Xin lỗi xin lỗi, Á Bạch-chan ~ Ban đầu tôi đến gặp cô, kết quả là gặp phải tên ngu ngốc này ~"
"Không sao... Nhân tiện, trước đây hai người quen nhau sao?"
"Maa ~ Trước đây không lâu chúng tôi gặp nhau một lần."
Ngải Lệ Á (Aliyah) đi về phía tôi và sau đó hỏi.
"Khi nào Á Bạch-chan quay trở về học viện quân sự?"
"Cái này hả..."
Á Bạch hơi khó xử và nhíu mày.
"Á Bạch trước kia là người của học viện quân sự Doge sao?"
"Ừm, tôi học cả hai học viện. Dẫu sao tôi là Thánh Kỵ Sĩ và gần như là một ma pháp kỵ sĩ."
"Thì ra là như vậy. Đúng rồi, nếu như chúng ta đã gặp nhau rồi, buổi tối đi dạo một chút đi!"
"Cái này không được."
Tôi xua tay.
"Buổi tối tôi còn phải đi chuẩn bị cho giải đấu hàng năm kia."
"Ồ ~ Cậu cũng đi tham gia loại hoạt dộng đó à?"
"Người ta chỉ đích danh bảo tôi tham gia, tôi có thể làm gì chứ."
"Nhưng bây giờ sân thực chiến đã mở rồi, ông vẫn chưa muốn đi sao?"
"Tệ rồi!"
Lúc Á Bạch nói như vậy, tôi mới chú ý đến mặt trời sắp xuống núi và sân thực chiến đã mở cửa từ lâu.
Trời ạ, ta sẽ không để cho công chúa đại nhân đó đợi lâu chứ?
"Tôi đi trước, lát nữa nói."
Nói xong, tôi lao ra khỏi phòng như một cơn gió và chạy đến sân thực chiến.
Bạn có thể nhìn thấy vài người đứng ở sân thực chiến từ xa và một người trong đó mặc váy lấp lánh. Khỏi cần nói cũng biết đó chắc chắn là công chúa Michelle.
"Chậm quá đó! Tên gia hỏa nhà ngươi làm cái gì vậy!"
"Tôi ngủ quên..."
"Rõ ràng là ban ngày mà vẫn ngủ, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy! Đợi đã, phía sau ngươi là ai vậy?"
"Phía sau?"
Tôi nghi ngờ quay đầu lại, nhưng thấy Ngải Lệ Á (Aliyah) và Á Bạch đứng ở sau lưng mình.
"Tại sao mấy người đến đây?"
"Xem một chút cũng không được sao?"
Ngải Lệ Á (Aliyah) bĩu môi nói.
"Dù sao khả năng chiến đấu của ma pháp sư cũng chỉ như vậy. Cho dù lao lên cùng lúc mấy người, thì họ cũng không phải là đối thủ của chiến binh."
"Cô nói cái gì!"
Ngải Lệ Á (Aliyah) vừa dứt lời, ma pháp trận màu xanh xuất hiện ở ngay dưới chân cổ. Trong giây tiếp theo, vô số băng sương cuốn lấy chân cổ như một cơn bão và bao phủ toàn bộ cô ấy.
"Hừ, đánh lén lại khá nhanh."
Bóng người Ngải Lệ Á (Aliyah) xuất hiện ở bên kia, nhưng cô ấy trông không thoải mái lắm, bởi vì tay cô ấy đã bị phủ lên một lớp băng sương.
Một tia sáng đỏ lóe lên và băng sương trên cánh tay cổ rụng xuống. Ngay sau đó, cô ấy rút song kiếm của mình ra.
"Nếu là như vậy, ta đánh một trận với các người thì sao?"
"Rất hợp ý tôi!"
Một cây trượng pha lê cao hơn công chúa Michelle xuất hiện trên tay cô ấy và sau đó cổ hướng nó về phía Ngải Lệ Á (Aliyah).
Tại sao hai thiếu nữ cao chưa đến đầu tôi lại vô cùng vui sướng khi chĩa vũ khí vào nhau cơ chứ?
Quả nhiên hai tên gia hỏa này...
Là trẻ con!