So What if it’s an RPG World!?

chương 02: cuộc sống thường ngày ở học viện hơi không biết phải làm sao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 02: Cuộc sống thường ngày ở học viện hơi không biết phải làm sao

Vì vậy tôi đã trở thành một thành viên của học viện ma pháp Grey và mặc dù tôi không rõ Falan đã sử dụng phương pháp nào giúp tôi nhập học, nhưng mục đích đã đạt được nên điều đó không thành vấn đó.

Đối với những loại chuyện này, tôi luôn luôn chú trọng vào kết quả và tốt hơn hết là không cần biết quá trình ra sao làm gì cả.

Hơn nữa, thư viện ở đây thật đúng là một kho báu, ma pháp gì cũng có cả và mặc dù bây giờ tôi vẫn đang ở lớp cấp thấp, cho nên cấp bậc sách ma pháp mà tôi có thể học được đều khá thấp, nhưng sự tương khắc giữa các nguyên tố khác nhau mang đến cho tôi những khả năng mới. Suy cho cùng, tôi đọc được tất cả thuộc tính của sách.

...

Nhưng đó không phải là tất cả, bởi vì tôi không tìm thấy được sách ma pháp hệ Quang, hệ Ám và hệ Vong Linh.

Đối với chuyện này, tôi đã nhờ Falan dạy. Khi đó tôi mới biết rằng ba ma pháp kia vốn không phải là loại ma pháp cấp thấp. Đến ngay cả Thuật Hồi Phục hệ Quang thông thường cũng là ma pháp trung cấp và phần lớn sách liên quan đều ở trong giáo hội.

Ma pháp hệ Ám chủ yếu bị giai cấp thống trị nắm giữ, bởi vì tác dụng của chúng chỉ là phá hủy, cho nên loại đó chỉ được dùng làm vũ khí cấp cho nhân viên công chức chuyên môn học.

Hệ Vong Linh thì sao? Trừ khi bạn muốn bị cả thế giới truy nã, nếu không thì cũng đừng học nó làm gì cả.

Mặc dù tôi vẫn muốn học nó.

Tôi từng bảo Falan dạy tôi, nhưng đối phương mãi vẫn không chịu.

"Lính mới học như cậu có thể không cẩn thận mà lộ ra khí tức, chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu bị phát hiện."

Cô ấy đã nói như vậy.

Mặc dù tôi không biết chuyện lộ ra khí tức có xảy ra hay không, nhưng tốt hơn hết là bây giờ đừng gây rắc rối trong trường học.

Nói tóm lại, ngoại trừ liên quan đến bộ ba mạnh nhất học viện ra, tôi vẫn vô cùng khiêm tốn...

Nói linh tinh, tôi hoàn toàn không thể khiêm tốn với ba người này, hiểu không! Bây giờ tôi cũng có thể cảm nhận được sự sỡ hãi trong mắt đối phương khi nói chuyện với người khác! Rốt cuộc ba người đó làm cái trò gì ở ngôi trường này vậy!

Tuy nhiên, nhờ đó mà tôi có thể yên bình xem qua tất cả sách ma pháp trong thư viện và thậm chí học được cả một ít kỹ năng của kiếm sĩ, kỵ sĩ lẫn đạo tăc. Dù sao đây cũng là trường học và một số sách tham khảo cơ bản vẫn phải có.

Học cả thảy cùng lúc! Dù sao, bây giờ tôi thu thập được hơn 50 kỹ năng ma pháp và 20 kỹ năng khác, nhưng cột kỹ năng của tôi vân chưa đến giới hạn và nói tóm lại là học trước nói sau.

Điều đáng tiếc duy nhất là việc học như vậy cũng không thể tăng kinh nghiệm. Nói cách khác, cấp của tôi đều không tăng lên cả tháng này và nó vẫn ở mức ban đầu.

Mặc dù học viên cũng có chương trình học kiểu môn thực chiến, nhưng chẳng biết tại sao mà mỗi lần chiến đấu đều không nhận được kinh nghiệm. Mặc dù mức độ thông thạo của kỹ năng được sử dụng tăng cao, nhưng tôi vẫn không nhận được kinh nghiệm.

Mức độ thông thạo nâng cao cũng là một chuyện tốt. Suy cho cùng, nếu như tôi trực tiếp sử dụng ý niệm khi sử dụng kỹ năng, thì nó vẫn thỉnh thoảng có khả năng không thành công, nhưng tôi có thể sử dụng 100% khi mở giao diện kỹ năng gần tay.

Thế nên, việc nâng cao mức độ thông thạo kiểm soát ý niệm vẫn là vô cùng cần thiết. Dẫu sao tôi cũng không thể mở bảng điều khiển lúc kém người bằng kiếm nhỉ?

Nhưng có một vấn đề khác, đó là thành tích lý thuyết ma pháp của tôi hoàn toàn không thể lên nổi.

Tôi vốn không phải là kiểu người thích đọc sách và nó khiến cho tôi đột ngột thay đổi từ chủ nghĩa duy vật vĩ đại lúc đầu sang thế giới quan thần kỳ của thế giới ma pháp. Đến ngay cả Newton phải đến cuối đời mới làm được và bảo tôi tiếp nhận sự thật đó trong một tháng thật sự khiến người ta khó chịu.

May mắn thay, thành tích thực chiến của tôi là tốt nhất. Ít nhất, không một ai trong lớp có thể đánh bại tôi.

Suy cho cùng, tôi chỉ cần ấn vào giao diện ảo lúc phóng ra kỹ năng được trong khi người khác phải tốn công sức lẫn thời gian mới có thể niệm phép. Đương nhiên là tôi chiếm ưu thế.

Thế nhưng...

Đánh giá 'Đây là lần đầu tiên tôi thấy một học sinh có thành tích thực chiến tốt hơn so với thành tích lý thuyết' của giáo viên khiến cho tôi hơi bối rối và có cảm giác đang làm chuyện gì đó không hay.

Nhưng nói tóm lại, cuộc sống tháng này diễn ra khá suôn sẻ.

"Yo, Phỉ Nhĩ, chào buổi sáng."

Trên đường đến tòa nhà dạy học, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh gọi tên tôi.

Giọng nói này... Có lẽ là Hill.

"Chào buổi sáng, hả? Không phải là giờ này lớp ông đang có tiết sao?"

Hill

· Vologue, thiếu niên có mái tóc ngắn xanh lá cây, cao 1m68, ma pháp hệ Phong cấp 14 là học viên của lớp bên cạnh. Tôi từng gặp cậu ta trong giờ học thực chiến trước đây và được coi như là học sinh có thành tích tốt nhất trong mục ma pháp hệ Phong cấp thấp.

Mặc dù cấp của đối phương cao hơn tôi, nhưng hắn vẫn thua tôi trong trận chiến bởi sử dụng ma pháp chưa thuần thục.

Nhưng điều này khiến cho chúng tôi quen nhau và tên gia hỏa này dường như cũng là một thiên tài ma pháp. Dẫu sao hắn không giống tôi và tên gia hỏa này là ma pháp sư hàng thật.

Nói cách khác, đây là một tên học bá.

[học bá (学霸) học siêu giỏi như thủ khoa ]

"Đúng rồi, chúng ta lại đấu một trận sau khi tan học đi!"

"Hả? Không phải là hôm qua vừa mới so tài sao? Ông phải luyện tập độ chính xác nhiều hơn là được."

Nhân tiện, trò chơi mà tôi am hiểu nhất thực sự không phải là loại game RPG này hay game hành động. Dĩ nhiên, mặc dù tôi cũng chơi thể loại giải đố, nhưng thứ tôi thích nhất vẫn là kiểu game bắn súng.

Chỉ cần ở trong phạm vi mà tôi có thể nhìn thấy, ma pháp của tôi tuyệt đối sẽ không rơi vào khoảng không bởi vì vấn đề chính xác. Dĩ nhiên, tốc độ của đối phương quá nhanh cũng là yếu tố mà tôi không thể kiểm soát.

"Nhưng trong số những người tôi quen, chỉ có mỗi ông mới có thể nói cho tôi biết cải thiện độ chính xác ra sao! Coi như đền bù, tôi sẽ dạy đống lý thuyết ma pháp kia cho ông. Tôi biết thành thích lý thuyết của ông gần như chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn mà thôi trong khi tôi là điểm tuyệt đối cơ!"

"Rồi rồi rồi, bạn học 'học bá', vậy thì xin nhờ vào cậu ~"

" 'Học bá' , đó là cái gì thế?"

"Ừm, vương giả học tập, giải thích như vậy dễ hiểu hơn rồi chứ?"

"Vương giả sao... Tôi không dám đâu."

Đối phương cười và sau đó nghiêm túc nói.

"Tôi thực sự không biết tại sao thành tích thực chiến của ông lại cao hơn thành tích lý thuyết, rốt cuộc ông thiền định như thế nào để cải thiện năng lực của mình vậy?"

Dựa vào thăng cấp... Dĩ nhiên, cho dù nói ra cái này cũng không ai có thể hiểu được.

"Ai biết được ~ Dù sao thường dân như tôi cũng không hiểu mà."

Nhân tiện, tôi đã nhận thức được đầy đủ khái niệm giai cấp của thế giới này sau khi đến học viện.

Quý tộc, cho dù đám đó ở đây không mạnh, nhưng không phải là loại có thể tùy tiện trêu chọc. Nếu như đối phương chỉ là quý tộc của nước nhỏ như Cerfa thì không sao, nhưng cấp bậc cao hơn như quốc vương thì đừng làm loạn... Nhưng, nếu như bạn gặp phải quý tộc của quốc gia có dân số trên 10 triệu, thì đối tượng đó thật sự không thể tùy tiện trêu chọc được.

Thân phận mà tôi dùng hiện giờ là một thường dân đến từ nước nhỏ tên là Roth gần đó, cho nên thân phận đương nhiên hơi bi thảm.

Nhưng vấn đề không lớn lắm, dù sao vẫn có quý tộc tìm cách cải thiện năng lực của mình như Hill và cộng thêm ba người mạnh nhất học viện thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh tôi. Với lối sống khiêm tốn, tháng này tôi không tiếp xúc nhiều với quý tộc.

Nhưng hiện tượng bắt nạt vẫn chưa phổ biến và mặc dù tôi cũng muốn làm loại chuyện cứu giúp người khác này, nhưng đám hộ vệ đáng sợ và cấp cao ẩn nấp xung quanh kia vẫn khiến tôi phải rút lui trong vô thức.

Mặc dù tôi không nhìn thấy người, nhưng cái Lv25 rất to lơ lửng trên không trung kia đều là tồn tại có thể giết tôi trong nháy mắt.

"Đừng nói như vậy chứ, dù sao một số quý tộc rất quá đáng, nhưng phần lớn vẫn duy trì lễ nghi của quý tộc!"

"Vâng vâng vâng, không chỉ là lễ nghi, còn là kiêu ngạo nữa..."

"Phỉ Nhĩ!"

Đành chịu thôi, mặc dù mối quan hệ giữa Hill và tôi không tệ lắm, nhưng tên gia hỏa này vẫn là quý tộc.

"Được rồi, được rồi, không nói cái này nữa, tôi phải đi rồi, nếu không muốn lên lớp."

"Ừm, tôi cũng đến thư viện, hẹn gặp lại ông sau."

Có vẻ như hôm nay tôi không trốn được rồi.

"Được ~ Hẹn gặp lại."

Truyện Chữ Hay