Ở một góc của thủ đô nơi tầng hầm nghiên cứu của Dale tọa lạc. Dale và tôi ngồi đối diện nhau cùng tán gẫu.
Tuy rằng tôi không phải loại hay đánh giá sở thích của người khác, nhưng, một căn phòng nhỏ lắp đầy với đồng vàng quả thực có hơi chút quái dị.
Có một cái ghế và bàn làm bằng đồng vàng, còn có cả một thiết bị chiếu sáng kỳ quái nữa...bộ anh chàng này không cảm thấy hơi chói mắt à?
“Vậy anh nói là, anh cũng không biết lý do tại sao chúng ta lại ở thế giới khác à?”
Để bảo vệ mắt tôi khỏi nguy cơ mù lòa, tôi híp mắt khi hỏi.
“Ừ. Tôi chỉ biết rằng mình là một nhà vật lý học khi trước. Ngoài ra thì tôi không nhớ được gì cả, thậm chí là tên mình.”
“Thế à...nghĩ thì, anh tốt hơn tôi nhiều. Tôi chỉ là một học sinh lúc trước, vậy nên tôi không có....phát minh. Tôi không thể tin được là anh làm ra cái thiết bị giảm tốc điện từ ấy đấy.”
“Hahahaha, thứ đó à...”
Dale nhìn những mẫu giấy trên với đầy những bản phác thảo thô sơ trên sàn rồi nói tiếp.
“Tôi gọi đó là Thánh Ca Của Siêu Vật Lý!”
“Hey hey hey! Tên khốn, anh thực sự sao chép cái danh hiệu của hệ thống với cái cách đặt tên kỳ lạ của anh, phải không!?”
“Well...”
Dale nhún vai.
“Trong nhiều trường hợp thì, những người khác không thể thấy nó, đúng chứ?”
Bộ anh chàng này làm việc cho một công ty gian lận nào đó trước đây à? Khả năng sao chép của anh ta thật là...
Lại nói tiếp, rốt cuộc anh chàng này từ đâu tới nhỉ....Từ trên xuống dưới, anh chàng này có vẻ ngoài như một người Châu Âu tóc vàng.
...
Và nó là loại cực kỳ đẹp trai nữa chứ...Oh, tại sao chứ! Mặc dù tôi không thể nhớ mình trông thế nào trước đây, nên tôi cũng không chắc là khuôn mặt của mình có trông giống lúc trước hay không. Nhưng...
Từ khi đây là RPG, ít nhất hãy cho tôi một khuôn mặt đẹp trai đi chứ! Mặc dù tôi trông cũng ưa nhìn, nhưng đẹp trai hơn nữa thì cũng đâu có chết ai đâu, phải không?
Thôi quên đi vậy, tôi nên kiếm lấy một số thông tin hữu dụng trước đã.
“....Được rồi. Tôi nói này, có chuyện gì với cái danh hiệu của anh vậy? Cái [Trung tính] đó đó.”
“Oh, tôi không biết . tôi chỉ chế tạo ra vài trang bị kỳ lạ, và bán chúng cho quốc gia nào trả giá cao nhất, và rồi nó thành thế này.”
“Không lạ gì. Hệ thống này rất công bằng, anh biết không. Cho dù anh có che giấu đi các hành động của bản thân, nó vẫn sẽ tự động đánh giá việc làm và hướng đi của anh. Từ khi anh phục vụ cho tất cả, anh tự nhiên sẽ trở thành trung tính thôi.”
“Tôi hiểu rồi...”
“Nhưng, anh có trung tính kể từ khi anh ở trong làng tân thủ không?”
“Yep, cậu nói đúng. Tôi đã chế tạo ra một cái camera và chụp lại một vụ vụng trộm giữa một người phụ nữ và hàng xóm của cô ta.”
Anh chàng này tạo ra cả camera á? Vật lý học..tôi hiểu rồi, anh ta cũng dùng phim chụp tự chế à?
{TL: để chụp ảnh cần phải có phim}
“Hah? Cho dù thế thì anh cũng không nên...”
“Bởi vì vụ vụng trộm đó là do tôi sắp đặt.”
.......
Anh chàng này nguy hiểm quá, quá đáng sợ. Để nghĩ anh ta chơi đùa với cảm xúc của những NPC như thế.
“Well, từ khi họ là NPC, tôi muốn kiểm tra trình độ AI{trí thông minh nhân tạo} của họ. Tôi không tưởng tượng được là nó{AI} lại cao như vậy.”
“Anh nói đúng. Vẫn còn cảm giác hơi gượng gạo khi ở làng tân thủ, nhưng từ khi tới đây, thì mọi người chả hề có cảm giác họ là NPC trong RPG nữa. Nhưng này, cái camera của anh...”
“Ah, thứ đó...”
Dale đi ra khỏi phòng. Sau một lúc, anh ta trở lại với một thứ tương tự một chiếc hộp vuông.
Anh ta đưa thứ đó tới tay tôi và nói.
“Bên trong là pha lê ma thuật có thể tích trữ năng lượng. Sau khi nạp đủ năng lượng ánh sáng, tôi đặt nó vào mô hình của chiếc máy ghi hình mà tôi làm, và thế là nó có thể ghi hình được...tuy nhiên, cậu chỉ có thể dùng nó một lần. Tôi sẽ đưa nó cho cậu. Nếu thấy thứ gì đó thú vị, chắc chắn hãy chụp nó lại nhé.”
“Cảm ơn...”
Thứ này...nếu tôi dùng nó trong phòng tắm nữ, nó sẽ cực kỳ hữu dụng, phải không? Hohoho....
“Vậy, kế hoạc của anh là gì?”-Lin Fir
“Kế hoạch sao? Tất nhiên là đợi chiến tranh xảy ra rồi cày level thôi.”-Dale
“Vậy à...nhưng tôi cảm thấy đường nhiệm vụ này có chút mơ hồ...chuyện gì xảy ra nếu quest không xuất hiện thậm chí sau vài năm? Chúng ta có nên lên level vài lần nữa và giết tên vua không?”-Lin Fir
Dale sửng sốt một lát sau khi nghe lời nói của tôi, và sau đó cười một chút.
“Hahaha! Điều đó tuy không phải là bất khả thi! Nhưng khi cậu đạt tới level của tôi, cậu cần 1,600,000 EXP để lên level. Nếu chúng ta đi giết quái vật, cậu nghĩ nó sẽ tốn bao nhiêu thời gian?”-Dale
“1,600,000....”-Lin Fir
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng khi nghe được nó.
Phần đáng sợ nhất về RPG là cày...Thỉnh thoảng tôi cảm thấy như muốn nôn mửa về việc giết đi giết lại cùng một loại quái vật hết lần này đến lần khác...
“Được rồi, từ khi cả hai chúng ta đều nhận được danh hiệu [Sứ Giả Chiến Tranh], vậy thì ta có thể nhân đôi số kinh nghiệm bản thân nhận được trong suốt chiến tranh. Vậy thì chúng ta nên lập một party trong suốt chiến tranh, đúng chứ? Nó sẽ hiệu quả hơn theo cách đó”-Lin Fir
{Party: (role-playing_games)}
“Cậu nói đúng! À mà, Class của cậu là gì? Hãy tham gia vào học viện phép thuật của tôi đi! Vậy thì chúng ta có thể party với nhau bất kỳ lúc nào!”-Dale
“Điều đó...”-Lin Fir
Class của tôi hiện tại là “Không Class”. Mặc dù tôi không biết tại sao bản thân có thể học skill mà không cần Class, nhưng thôi sao cũng được.
“Tôi là một [Ma Pháp Kỵ Sĩ-Magic Knight]. Vậy nên, tôi có thể học được ma thuật.”-Lin Fir
“[Ma Pháp Kỵ Sĩ-Magic Knight]...Thú vị! Hèn gì tôi không thể xác định được Class của cậu...Để nghĩ rằng nó thật kỳ lạ...nhân tiện, thuộc tính của cậu là gì? Tôi sẽ tìm cho cậu một vài quyển sách ma thuật kỹ năng cho cậu. Vậy thì cậu có thể trở nên mạnh hơn!”-Dale
“Sách Ma Pháp Kỹ Năng!”
Thật tuyệt! Tôi gần như quên béng về nó, nhưng có thể nhận được sách kỹ năng kaf bước đầu tiên! Nếu tôi nhớ ra sớm hơn thì tôi đã hỏi đức vua ban cho mình sách kỹ năng rồi! Có lẽ có nhưng skill ẩn ở trong kho báu!
Đáng tiếc thật.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Có thể bạn đết quan tâm nhưng thằng trans lỡ tắt word mà quên save thế là ngồi vừa dịch lại vừa khóc -_-
Btw các bác 2k làm ăn thế nào rồi :)))