Người đàn ông ngồi trên vương tọa nhanh chóng xua tan đi niềm hưng phấn, và nhìn về phía chúng tôi.
“Oh đúng rồi, Klaus đâu rồi? Sao ta không thấy hắn ở đây?”
“Thưa quốc vương điện hạ, khi chúng thần đang trên đường trở về, chúng thần đã bị tấn công rất nhiều lần bởi những nhóm muốn đánh cắp chiếc chìa khóa đó. Khi chúng thần ở trong một thành phố, chúng thần thiếu chút nữa đã bị bọn chúng bắt được. Nếu không có Fir cùng Dale đại nhân lâm trận , thần có lẽ cũng đã nằm trong tay kẻ địch rồi. Tuy nhiên, ông nội và những người còn lại trong trận công kích đã bị thất lạc. Cho nên....”
“Ta hiểu rồi, chúng có lẽ là lực lượng do đệ đệ ta trực tiếp phái đi. Đối với món đồ này có lẽ là phi thường muốn giành được.”
“Cho nên, nếu có thể, thỉnh cầu ngài...”
“Tất nhiên ta sẽ gửi người đi giải cứu Klaus và những người đi cùng, nên cứ yên tâm. Còn nữa, ngươi là công thần của ta, đã làm việc chăm chỉ như vậy chắc chắn là phải có phần thưởng rồi. Đúng rồi, Kỵ Sĩ Irlin, gần đây, vị trí cho đội trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ thứ 7 hiện đang trống. Ngươi hãy nhậm chức đội trưởng đi!”
“Eh!!? Đó...thần..”
“Sao thế? Chẵng lẽ ngươi không muốn sao?”
Vị vua tạo ra biểu hiện chọc ghẹo. Mặc dù trông Irlin rất lo lắng, nhưng thực ra thì trong lòng rất vui.
“Tất nhiên là không rồi! Thần vô cùng cảm tạ ân huệ của ngài!”
Sau khi nói thế, Irlin cuối đầu xuống.
“Rất tốt. Vậy hãy đi nhậm chức nhanh đi. Bởi vì chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm sớm thôi.”
“Eh? Thế thì..”
Irlin nhìn tôi một cách khó xử.
“Đừng lo, ta không có để hắn chết đâu.”
Dale quay về phía Irlin phất tay.
“Thần đã hiểu.”
Sau đó, Irlin lại cuối chào quốc vương một lần nữa, và rời khỏi đại sảnh.
Một lúc sau, quốc vương lại mở miệng.
“Nói nghe xem, Dale, nếu ta không nhầm thì ngươi thuộc về cơ sở của đệ đệ ta. Sao ngươi lại giúp ta lần này?”
“Thật đúng là đáng chê cười, nhưng thần lần này chỉ là chiếu cố bằng hữa của mình mà thôi.”
Nói thế, anh ta nhìn vào tôi.
“Tuy nhiên, nếu có phần thưởng hay gì đó, vậy thì thần cũng rất vui chấp nhận.”
“Hahaha, thú vị! Đã lâu rồi từ khi ta gặp người nào hài hước như vậy.
Rất tốt, rất tốt! Ngươi có lẽ cũng chán việc phó làm viện trưởng lắm rồi. Từ giờ, ngươi sẽ là viện trượng của viện nghiên cứu. Còn nữa, ta sẽ phê duyệt cho ngươi 100,000 vàng kinh phí ngươi đã yêu cầu.”
“Thần rất vinh hạnh”
Dale cuối đầu với một nụ cười.
“Còn về ngươi...”
Lần này, quỷ vương...à không quốc vương đứng lên khỏi ngai vàng, sau đó trong chớp mắt phóng tới trước mặt tôi.
Nhanh quá! Không hổ là người có level gấp đôi tôi! Tốc độ thật là đáng sợ!
“Ngươi là ai?”
Này này! Đừng có hỏi mấy thứ như thế với khuôn mặt nghiêm túc thế chứ! Nếu muốn biết gì thì cứ hỏi thôi! Sự tập trung của ông làm tim tôi như muốn nhảy ra ngoài vậy!
“Đây là một người bằng hữu cũ của thần, Lin Fir. Thần gặp cậu ấy một khoảng thời gian lâu về trước. Khi thần thấy cậu ấy cùng Irlin, thần có hơi giật mình một chút. Cuối cùng thì thần quyết định ra tay tương trợ cậu ấy.”
“Oh, Fir, thế à?”
Quốc vương nhìn lên xuống đánh giá tôi một lát, trước khi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Người này chẳng lẽ muốn cho tôi thấy tốc độ của bản thân sao? Đi mà tham gia cuộc thi chạy 100m hay gì đó đi!
“Ta rất cảm tạ ngươi đã bảo vệ Irlin, nếu không thì chiếc chìa khóa này có lẽ đã không trở về được với ta. Nếu không phải là ngươi, Dale có lẽ đã không tương trợ cho Irlin. Hohoho, rất tốt. Nói như thế nào thì ngươi cũng đã có công rất lớn. Vậy, Ngươi mong ước điều gì? Quan chức? Tiền tài? Hay là châu báu?”
“Tiền!”
{TL: Sống trên đời sống cần có một đồng tiền ~~}
Tôi không chút do dự nói.
“Ah...”
Ngay cả quốc vương cũng ngạc nhiên bởi câu trả lời của tôi. Ông ấy hơi chút giật mình nhìn tôi trước khi cười một trận thật lớn.
“Hahaha! Thú vị, thú vị! Nếu đã vậy, ta sẽ thực hiện mong muốn của ngươi! Henry!”
“Vâng, thưa đức vua.”
Một người đàn ông từ bên cạnh bước ra. Chiếc áo choàng đen anh ta mặc trông giống của Dale.
Bộ nó thực sự chuyên dụng đối với các ma pháp sư sao?
Henry??? LV13 [???]
Tôi không thể đánh giá Class của anh ấy được từ khi chúng bị ẩn đi.
“Ngươi mang theo Fir đi tới kim khố và ban tặng cho hắn 500,000 thẻ vàng.
“Tuân mệnh.”
“Cái gì!?”
Dale nháy mắt thật lớn, và nhìn tôi với vẻ không thích.
“Sao cậu lại nhận được nhiều tiền hơn tôi chứ..”
“Anh đã được thăng tiến thành viện trưởng rồi còn gì, vậy nên ngừng than vãn đi.”
Sau đó, tôi đi theo người được gọi ra Henry tới hành lang.