Dịch giả: Thiên Ý
“Đây là?” Trong lòng đã đoán ra nhưng nàng vẫn bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Vân Thiên Mộng nhìn Sở Phi Dương, thấy hắn gật đầu cười với mình liền thò tay nhận lấy, sau đó mở phong thư ra. Bên trong là một miếng ngọc màu vàng in hình hoa mẫu đơn lớn chừng bàn tay, ở giữa một mặt khắc chữ “Ca”, mặt đối diện khắc mấy chữ “Hiệu cầm đồ Ngọc gia”.
Nếu Vân Thiên Mộng đoán không nhầm thì đây là lệnh bài chưởng quầy của tiệm cầm đồ Ngọc gia.
“Ngọc bài này từ nay là của con. Chắc hẳn Phi Dương đã nói cho con biết vai trò của tiệm cầm đồ này, nha đầu, dùng tài trí của con, ông nội tin tưởng con có thể thay ta quản lý tốt nơi này. Nó vừa giúp con không phải lo chuyện tiền bạc, mà vào một lúc nguy cấp nào đó có thể cứu con một mạng!” Sở Nam Sơn thấy Vân Thiên Mộng còn đang nghi hoặc thì mở miệng giải thích, trong giọng nói mang theo một chút hoài niệm. Đôi con ngươi luôn đầy ý cười dần mất đi sự vui vẻ, thay vào đó là một chút đau thương, rồi lại trở nên bình tĩnh, chỉ còn chút tưởng niệm.
Vân Thiên Mộng trong lòng nhảy dựng, càng thêm tò mò về vị Sở Vương Phi kia. Phải là nữ tử thế nào mới có thể làm cho một nam nhân cổ đại ưu sầu về bà như thế?
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve chữ “Ca” trên mặt ngọc bài, cảm xúc lắng đọng của Sở Nam Sơn khiến mọi người không khỏi trầm mặc, đắm chìm vào đó.
“Ông nội càng già càng dẻo dai, không bằng sau này hãy giao lại cho Mộng Nhi đi!” Thấy Sở Nam Sơn một bộ dáng không thể buông bỏ như thế, Vân Thiên Mộng dè dặt đề nghị.
Sở Nam Sơn kiên quyết lắc đầu, lập tức thu hồi suy nghĩ trong lòng, khôi phục lại vẻ lão ngoan đồng, cười nói: “Giữ cho tốt, giao nó cho con có tác dụng hơn ở trong tay ta nhiều. Có lẽ tương lai còn có chỗ dùng được.”
Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương liếc nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.
Sở Phi Dương lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một sợi dây màu đỏ, luồn qua ngọc bài rồi đeo nó lên cổ cho Vân Thiên Mộng. Sau đó, hắn nhìn Sở Nam Sơn và tộc trưởng Hạ Hầu tộc, tỉnh táo hỏi: “Ông nội và ông ngoài còn có gì cần dặn dò sao?”
Hai người đều tới Sở Tướng phủ vào lúc này, hẳn là đang lo cho mình lần này đi về phía Nam.
“Mặc dù Lạc thành và U Châu không cùng hướng, nhưng ta cũng từng nghe nói qua, dân chúng Nam Tầm dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng thân thủ rất linh mẫn, sử dụng mũi tên tinh xảo làm vũ khí, nếu có xảy ra xung đột thì phải cẩn thận.” Tộc trưởng Hạ Hầu tộc cẩn thận dặn dò Sở Phi Dương, dường như đang rất lo lắng.
Nhìn hai vị lão nhân gia lo lắng cho mình như thế, Sở Phi Dương cười cười: “Chúng con sẽ cẩn thận. Sau này những chuyện ở trong kinh phải nhờ tới ông nội và ông ngoại rồi. Nhất là An Nhi, thân phận muội ấy đặc thù, hôm nay tham dự yến hội đã bị không ít kẻ nhìn trúng rồi.”
Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Hạ Hầu tộc trưởng không khỏi nhíu mày, trong lòng chỉ hy vọng cháu gái đừng như con gái trước đây.
“Được rồi, có ông nội nhà ngươi ở đây, còn sợ mấy thằng ranh con kia sao? Các con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi!” Sở Nam Sơn kéo tộc trưởng Hạ Hầu tộc đứng lên, kéo lão ra khỏi thư phòng, sau đó phân phó cho Tiêu Đại: “Trời tối rồi, đêm nay bổn vương không về Vương phủ nữa.”
Nói xong, Sở Nam Sơn liền đi một mạch về sân nhỏ của mình ở Tướng phủ.
Nhìn hai vị lão nhân gia cùng nhau rời đi, Vân Thiên Mộng cảm thấy ấm áp trong lòng, hai tay không khỏi xoa lên ngọc bài trên ngực, sau đó cất kỹ sau vạt áo.
Sở Phi Dương nhìn nàng chăm chú, thấy nàng cất ngọc bài kỹ như thế thì đi tới dắt tay của nàng đi bộ về Mộng Hinh Tiểu Trúc.
“Chàng muốn hỏi gì?” Thấy Sở Phi Dương biểu lộ dáng vẻ trầm tư, Vân Thiên Mộng không nhịn được hỏi.
Sở Phi Dương nhìn gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh trăng của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân nàng tràn đầy thần bí, giống như lần đầu hắn gặp nàng trong Hoàng cung. Khi đó tuy nhìn nàng chật vật nhưng ánh mắt lại vô cùng quật cường, để cho hắn không tự chủ được mà từng bước nhích tới gần nàng, càng tới gần nàng lại càng muốn hiểu rõ nàng.
Vừa rồi trong thư phòng, Vân Thiên Mộng lại làm hắn sinh ra hiếu kỳ. Môi mỏng cong lên, Sở Phi Dương nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình, cười nói: “Không thể tưởng tượng được là Mộng Nhi lại có hứng thú với cung tiễn.” Khó trách lần trước nàng lại chăm chú xem binh thư trong Phong Mặc Trai như thế.
Vân Thiên Mộng chỉ cười một tiếng, hai mắt sáng ngời vẻ mẫn tuệ, nói đến chủ đề có liên quan tới mình, hào hứng của nàng bỗng nhiên tăng vọt. Nàng nắm chặt tay Sở Phi Dương, cao hứng bừng bừng nói: “Phi Dương, có lẽ chúng ta có thể chế tạo ra vũ khí còn lợi hại hơn cả mũi tên trúc.”
Nhìn dung nhan rạng rỡ của nàng, đôi con ngươi linh động và vui vẻ, cảm thụ được sự chân thành muốn chia sẻ của nàng, Sở Phi Dương cười yêu chiều, bàn tay càng nắm chặt, nguyện vì nàng thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào. “Nói ta nghe một chút, xem vi phu có thể làm cho Vương phi mấy thứ đó hay không?”
Thấy Sở Phi Dương nói vậy, ánh mắt Vân Thiên Mộng tỏ vẻ hơi giận, thế nhưng đáy lòng nàng vẫn tràn đầy kích động, bước chân như muốn nhảy lên, làn váy dát đầy ánh trăng bạc, kiều nhan nhìn Sở Phi Dương, nói tiếp: “Chàng cũng biết là trong lễ mừng năm mới chúng ta thường đốt pháo hoa. Nhưng những pháo hoa này còn có tác dụng khác nữa.”
Nói xong, nàng nhìn Sở Phi Dương bằng ánh mắt thần thần bí bí, dường như chắc chắn trong lòng là Sở Phi Dương sẽ không đoán ra suy nghĩ của mình.
Đúng là Sở Phi Dương không đoán ra thật. Nhưng tâm tình căng thẳng cả ngày giờ đã được thư giãn nên hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn ánh mắt Vân Thiên Mộng, hắn liền thuận theo ý nguyện của nàng, cố gắng giả vờ không đoán biết nữa, lắc đầu nói: “Xin lắng tai nghe!”
Vân Thiên Mộng đột nhiên lại lao vào lòng hắn. Sở Phi Dương kinh hãi, mở hai tay ôm lấy nàng, mở miệng trách cứ: “Cẩn thận một chút, nếu đầu va vào đâu lại khóc nhè bây giờ!”
Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn đang đắm chìm trong suy tưởng của mình. Nàng kéo tay Sở Phi Dương đi nhanh về Mộng Hinh Tiểu Trúc, giọng nói đầy vẻ bức thiết: “Mau về phòng, để ta nói cho chàng nghe.”
Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng không khỏi than thở, tiếc cho một đêm trăng đẹp, sau đó dợm bước theo Vân Thiên Mộng về phòng.
Vân Thiên Mộng vừa vào trong phòng đã gạt Sở Phi Dương sang một bên, chính mình đi tới trước bàn sách, cầm lấy bút lông tập trung vẽ cái gì đó.
Sở Phi Dương đi tới giường ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn Vân Thiên Mộng, nhìn dung nhan thiên kiều bá mị lại đầy thông tuệ, trong lòng vô cùng ấm áp.
Vân Thiên Mộng nghiêm túc như thế, đừng nói là hắn, cho dù nam tử trong thiên hạ vừa nhìn cũng đã động lòng rồi. May mà hắn nhanh chân tới trước, nếu không chẳng phải bây giờ kết cục của mình cũng giống Thần Vương sao?
“Xong rồi!” Vân Thiên Mộng lên tiếng, sau đó nàng cầm tờ giấy Tuyên Thành lên thổi thổi mấy hơi, cũng không đợi mực khô hẳn mà lập tức trải nó ra bàn, để Sở Phi Dương tiến lại nhìn.
“Đây là???” Nhìn vật vẽ trên giấy Tuyên Thành, Sở Phi Dương không khỏi nhíu mày. Dù cho hắn kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa từng thấy vật nào giống thế này, càng hiếu kỳ không hiểu phu nhân nhà mình làm sao vẽ ra được?bg-ssp-{height:px}
Thấy Sở Phi Dương nghi hoặc, Vân Thiên Mộng cười thần bí, ngón tay mảnh khảnh chỉ lên vật vẽ trên giấy Tuyên Thành, chậm rãi giải thích: “Đây là súng kíp. Cụ thể là một loại thương. Đem hỏa dược đổ vào đây, thông qua lực áp súc sẽ phóng ra ngoài, trở thành một loại vũ khí sát thương. Vũ khí này gọi là hỏa dược, chính là pháo hoa mà chúng ta vẫn dùng đó. Nếu chúng ta nghiên cứu chế tạo cái này thì mũi tên kia cũng không phải đối thủ của nó. Tầm bắn của nó xa, cũng có thể một chọi một ở khoảng cách gần, giúp giảm bớt thương vong rất nhiều cho tướng sĩ.”
Vân Thiên Mộng cố gắng dùng từ ngữ đơn giản, dễ hiểu nhất để giải thích cho Sở Phi Dương về thứ súng ống nàng vẽ trên giấy.
May mà nàng cũng từng trải qua nghiên cứu lịch sử của súng ống, càng may hơn là ở Tây Sở đã phát minh ra pháo hoa rồi.
Mà thứ nàng vẽ là mô hình đầu tiên của súng, nguyên liệu chế tạo cũng không khó tìm. Tin tưởng với năng lực của Sở Phi Dương thì nhất định sẽ tìm ra được nguyên liệu để chế tạo.
Mặc dù Vân Thiên Mộng vui vẻ như thế nhưng Sở Phi Dương vẫn cảm thấy nan giải. Nhìn thứ súng ống kỳ quái trên giấy, lông mày của hắn càng cau chặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ tới vẽ lui theo hình đồ vật trên giấy, trong lòng vô cùng vui sướng. Nếu thật như Mộng Nhi nói, quân đội Tây Sở chẳng phải sẽ thiên hạ vô địch sao?
Chỉ là trang bị như thế này người Tây Sở chưa từng gặp qua, không biết có thể chế tạo ra được không nữa.
Vân Thiên Mộng thấy trong mắt Sở Phi Dương hiện ra một chút mong chờ thì biết hắn đã hiểu lời mình rồi, trên mặt lập tức vui vẻ, trong lòng kích động, hai tay ôm lấy cổ hắn, năn nỉ: “Vương gia…”
“Không được! Nếu thứ này lợi hại như lời nàng nói thì có nghĩa nó cũng rất nguy hiểm. Ta sẽ phái người nghiên cứu chế tạo, nàng chỉ cần hướng dẫn qua thôi!” Sở Phi Dương sao không nhận ra tâm tư của nàng cơ chứ.
Lúc nãy thấy thần thái sáng lán của nàng, hắn biết là nàng muốn tự mình làm thử thứ này rồi. Sao hắn có thể để nàng thích làm gì thì làm được, hắn không muốn nàng phải mạo hiểm. Lúc này, Vân Thiên Mộng càng nũng nịu, hắn càng không muốn cho nàng thêm cơ hội thương lượng nào.
Khuôn mặt tinh xảo của Vân Thiên Mộng lập tức xụ xuống. Nàng định buông hai tay ra, không ngờ Sở Phi Dương đã nhanh tay hơn ôm chặt lấy nàng, đi về giường…
Hôm sau, khi Vân Thiên Mộng dậy thì Sở Phi Dương đã vào triều từ sớm rồi.
Vừa ăn xong bữa sáng thì vú Mễ xốc màn cửa bước vào, cười nhẹ nói: “Vương Phi, sáng nay Đoan Vương phủ, Thần Vương phủ, Lại bộ Thượng thư, Lễ bộ thượng thư và các phủ quan viên đều đưa tới lễ mừng, chúc mừng Vương gia và Vương phi!”
Vân Thiên Mộng buông bản vẽ súng kíp xuống, nghe vú Mễ nói vậy thì hơi gật đầu, phân phó: “Tất cả lễ vật đều ghi lại danh sách cụ thể sau đó đưa vào nhà kho. Lấy bộ tranh chữ này đưa tới phủ Tần tả tướng, chúc mừng Tần Ngự sử thăng làm tả tướng!”
Tần ngự sử làm quan thanh liêm, từ trước tới nay đều không thu lễ vật, nhưng sau khi trở thành tả tướng rồi thì cũng không thể lãnh đạm được nữa. Vân Thiên Mộng chọn một bộ tranh chữ cổ đem tặng, như thế ông ấy cũng dễ tiếp nhận hơn.
“Vâng!” Vú Mễ nhận lấy hộp gấm đựng tranh chữ, sau đó quay người rời khỏi nội thất.
Vú Thượng Quan bước vào, cung kính phúc thân với Vân Thiên Mộng, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Hồi bẩm Vương phi, tất cả thiệp mời của các phủ, không biết Vương phi có muốn đi dự họp nhà nào không?”
Vân Thiên Mộng không khỏi than thở trong lòng, thu lại hơn mười bức vẽ vũ khí, chuyên tâm xử lý chuyện nhà: “Đều từ chối đi! Sau hôm nay phải chuẩn bị đi U Châu nữa, trong phủ còn có nhiều sự tình cần chuẩn bị, thay ta cảm ơn ý tốt của các phủ.”
“Vâng!” Vú Thượng Quan lĩnh mệnh rời đi.
“Vương Phi, Tập thị vệ dẫn theo hai người tới đây, không biết Vương Phi có thể gặp không?” Mộ Xuân từ bên ngoài đi vào, nhẹ giọng hỏi.
“Là ai?” Vân Thiên Mộng đứng lên, thoáng duỗi chân tay một chút rồi đi theo Mộ Xuân.
“Tập thị vệ nói, sáng sớm nay Vương gia lệnh cho hắn tìm hai người này cho Vương phi!” Nhớ tới hai người ăn mặc nghèo khó kia, trong lòng Mộ Xuân vô cùng tò mò, không biết Vương gia tìm hai người kia cho Vương phi để làm gì?
Vân Thiên Mộng nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên hào quang kì dị, đáy mắt có chút hưng phấn, sau đó theo Mộ Xuân rời khỏi nội thất, đi tới nhà kề, một mặt phân phó Nghênh Hạ đưa ba người đó tới.
“Ty chức tham kiến Vương phi!” Tập Lẫm dẫn hai người đàn ông da dẻ rám nắng đi vào, ba người ngay ngắn hành lễ với Vân Thiên Mộng.
“Tất cả đứng lên đi!” Vân Thiên Mộng lấy từ trong tay áo ra tập giấy Tuyên thành, thanh âm đoan trang.
“Tạ ơn Vương phi!” Ba người đứng dậy, nha đầu trong nhà kề lúc này mới nhìn rõ hai người kia. Chỉ thấy trời lạnh mà họ mặc quần áo mỏng manh và ngắn, dường như không bị ảnh hưởng gì bởi thời tiết bên ngoài vậy.
Vân Thiên Mộng nhìn màu da đồng cổ của hai người thì biết hai người này rất khỏe, chắc là thường xuyên làm việc nặng nhọc.
Mà màu da đồng cổ cùng với thể chất không sợ lạnh, chắc họ là những người luyện gang nhiều năm. Chỉ có thường xuyên tiếp xúc với nhiệt độ cao nên bọn họ mới không sợ lạnh như thế.
“Các ngươi cũng biết Vương gia tìm các ngươi là có việc quan trọng chứ?” Cảm thấy rất hài lòng với hai người này, Vân Thiên Mộng mở miệng hỏi.
Nghe nàng hỏi, hai người kia nhìn nhau, lập tức một người tiến lên, cung kính trả lời: “Mời Vương phi chỉ rõ.”
Vân Thiên Mộng đem giấy Tuyên Thành giao cho Mộ Xuân, để nàng ta cầm đưa cho hai người kia nhìn kỹ, đồng thời mở miệng: “Đây là bức họa bổn phi vẽ trong lúc rảnh rỗi, hai ngươi xem có thể tạo ra được thứ vũ khí như thế không?”
Hai người kia tiếp nhận đống giấy tờ sau đó nghiêm túc nghiên cứu, càng lật qua các trang sau thì ánh mắt họ càng tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ. Nhìn tới tờ cuối cùng rồi, hai người dường như không nói thành lời, lại cúi đầu xem lại lần nữa, sau đó mở miệng hỏi: “Vương phi chẳng lẽ không sợ chúng thảo dân tiết lộ bản vẽ này ra ngoài sao?”
Bọn hắn không tin một nữ tử lớn lên trong khuê phòng mà lại có tài hoa bực này, chỉ sợ ngay cả những người làm ở kho quân giới cũng không thể nào nghĩ ra thứ vũ khí như thế.
Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng cười, một tay bưng chén trà hạ nhân dâng lên, chậm rãi mở miệng: “Ta tin tưởng con mắt nhìn người của Vương gia!”