Sở Vương Phi

chương 137: thái hậu chèn ép. đế sư về trời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn đội ngũ hòa thân đã rời khỏi kinh thành, những người tiễn đưa đều âm thầm thở phào một hơi. Dư công công theo tục lệ sẽ dẫn đám mệnh phụ quay lại hoàng cung, lúc quay về tới nội môn thì đã sang giờ Thìn.

Chờ trong gió rét cả buổi sáng, lại đi bộ gần ba bốn thời thần, đối với những phu nhân quen sống an nhàn sung sướng thì không khác gì đòi mạng bọn họ. May mà không có sự tình nào phải làm tiếp nên vừa quay về nội cung, ai nấy đều nhanh chóng leo lên xe ngựa nhà mình, rời khỏi hoàng cung trở về phủ.

Vân Thiên Mộng theo Quý Thư Vũ đi tới trước mặt Cốc lão thái quân, hai người đỡ Cốc lão thái quân về phía xe ngựa của phủ Phụ Quốc Công.

“Mộng Nhi, thời gian tới này Sở Tướng không ở kinh thành, đang là năm mới, mấy ngày này con đừng ở trong Sở Tướng phủ đơn độc làm gì, đến Hầu phủ làm bạn với chúng ta đi.” Nhìn bọn nha đầu đặt ghế ở trước xe ngựa, Cốc lão thái quân cũng không lập tức leo lên xe mà quay người đề nghị Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng chỉ cười đáp: “Vâng, Mộng Nhi nhớ rồi. Bà ngoại nhanh lên xe đi, bên ngoài trời lạnh lắm!”

Nàng hiểu Cốc lão thái quân đề nghị như vậy là vì lo nàng không đối phó được với cha chồng và Nhị nương mới từ U Châu về kia.

Thấy Vân Thiên Mộng đồng ý, Cốc lão thái quân chỉ cười nhẹ rồi chui vào xe ngựa.

Quý Thư Vũ cũng bước lên ghế, nhưng trước khi chui vào trong xe lại nghiêng người nhắc nhở nàng: “Sóm về nghỉ đi, hôm nay đúng là mệt muốn chết rồi.”

“Mộng Nhi hiểu, mợ mau lên xe thôi.” Vân Thiên Mộng nắm lấy tay Quý Thư Vũ trấn an. Thấy hai người đã ngồi yên vị trong xe, nàng lại dặn dò phu xe của phủ Phụ Quốc Công một chút, sau đó xe ngựa chạy ra phía cửa cung. Lúc này, Nghênh Hạ, Mộ Xuân mới hầu hạ nàng tiến vào xe ngựa của phủ Sở Tướng.

“Chắc tiểu thư mệt lắm rồi!” Nhìn Vân Thiên Mộng không còn cười như thường ngày nữa, Mộ Xuân đau lòng nói.

“Thái tử Bắc Tề này cũng thật quá đáng, về lúc nào không về lại chọn đúng hôm nay. Đêm qua tuyết rơi nhiều như thế, ngoài trời rất lạnh, làm cho tiểu thư cũng phải chịu vạ lây.” Nghênh Hạ cũng lên tiếng phàn nàn.

“Nghênh Hạ!” Nghe nha đầu này quở trách Tề Tĩnh Nguyên, Vân Thiên Mộng thấp giọng quát lên: “Đây là hoàng cung, coi chừng họa từ miệng mà ra.”

Bị Vân Thiên Mộng khiển trách, Nghênh Hạ lập tức ngậm miệng, đôi mắt mở to linh hoạt nhìn xung quanh, chỉ thấy đám phu nhân đã đi được hơn nửa, cũng không có ai chú ý tới bên này nên mới đỏ mặt, thè lưỡi nói: “Nô tì biết sai rồi.”

Vân Thiên Mộng nghe nàng nhận lỗi thì không nói thêm gì nữa, dù sao cũng đang ở trong cung, nếu không trách mắng nha đầu của mình thì sẽ thành chuyện cười cho các quý phụ, mà nếu để truyền vào hậu cung chỉ sợ có thể gây họa cũng không chừng.

Ba người bước nhanh về phía xe ngựa của phủ Sở Tướng, Nguyên Đông đã đứng đợi từ bao giờ, chờ Vân Thiên Mộng lên xe trước.

“Mộng Nhi!” Tạ thị mang theo vẻ mặt tươi cười đi tới.

Bọn người Vân Thiên Mộng bất đắc dĩ phải dừng lại, thấy Tạ thị tới gần thì khôi phục thần sắc tươi cười tự nhiên, phúc thân nói: “Nhị nương!”

Tạ thị thò tay nâng nàng dậy, cười cười: “Vừa rồi thấy con và Cốc lão thái quân, Hầu phu nhân nói chuyện nên ta cũng không dám tới quấy rầy.”

Thấy nàng ta khách khí với mình như thế, Vân Thiên Mộng cũng không thể không cười đáp: “Nhị nương nói gì vậy, sao lại nói là quấy rầy. Vì bà ngoại con nhiều tuổi nên cũng phải đi về trước. Không biết Nhị nương tìm Thiên Mộng có việc gì không?”

Tạ thị cẩn thận nhìn gương mặt của Vân Thiên Mộng, lại tỏ ra đau lòng: “Chắc hôm qua không ngủ được ngon giấc rồi, nhìn gương mặt của con tiều tụy thế nào kìa. Mấy ngày tới Phi Dương bận bịu công việc bên ngoài, một mình con chắc sẽ buồn, hay là tới Vương phủ dùng cơm đi, có thể trò chuyện cùng đám Khiết Nhi nữa. Huống hồ Vương gia cũng rất yêu quý con, nhìn thấy con sẽ vui vẻ hơn đấy, chẳng phải là một công đôi việc sao?”

Vân Thiên Mộng thấy nàng ta đề nghị vậy thì cũng không tiện từ chối bèn gật đầu đáp ứng: “Vâng, Nhị nương! Sau khi sắp xếp việc ở tướng phủ xong con sẽ tới Vương phủ, khiến Nhị nương phải lo lắng rồi.”

Nghe Vân Thiên Mộng nói khách khí như thế, Tạ thị chỉ cầm lấy tay nàng khẽ vỗ vỗ, cảm động nói: “Đã là người một nhà, sao lại nói như vậy được. Con mau về nghỉ ngơi đi, đừng để thân thể mệt nhọc!”

Nói xong, Tạ thị cũng không nhiều lời thêm bèn quay lại xe ngựa của Sở Vương phủ.

Nhưng Tạ thị vừa đi, Vân Thiên Mộng còn chưa kịp động bước đã thấy Cù công công bên người Thái hậu đi tới. Hắn mang theo dáng vẻ tươi cười, hành lễ với Vân Thiên Mộng: “Phu nhân, Thái hậu mời người tới cung Phượng Tường một chút!”

Thấy lão ta, trong lòng Vân Thiên Mộng rất không vui, cảm thấy Thái hậu đúng là khéo tính kế. Đã biết rõ hôm nay mọi người mệt mỏi như thế mà còn triệu kiến mình, có lẽ muốn thừa lúc mình đang tinh thần uể oải mà lợi dụng gì đây.

Huống hồ, lúc này Sở Phi Dương cũng không ở kinh thành, mặc dù bà ấy không thể làm khó nàng nhưng chắc chắn nàng cũng không thể phản kháng lại được.

“Mộ Xuân, Nghênh Hạ, mau báo Tập Lẫm về tướng phủ trước, đem lễ vật sáng nay ta đã chuẩn bị tới Sở Vương phủ, nhân tiện báo cho gia gia rằng sau khi ta tiến cung rồi sẽ tới ăn tối cùng lão nhân gia người!” Vân Thiên Mộng ghé mắt nhìn Mộ Xuân, Nghênh Hạ phía sau giao nhiệm vụ.

Hai nha đầu dù tinh nghịch nhưng cũng rất lanh trí, thấy Vân Thiên Mộng nhắc vậy thì lập tức thấp giọng đáp ứng, sau đó liền đi về phía xe của Sở Tướng phủ, để Nguyên Đông và Ánh Thu ở lại với Vân Thiên Mộng.

“Cù công công, mời dẫn đường!” Nhắn nhủ xong, Vân Thiên Mộng quay lại cười nói với Cù công công.

Cù công công không phải người hồ đồ, thấy Vân Thiên Mộng an bài như vậy liền nhìn ra nàng là người rất cẩn trọng. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vị phu nhân Sở Tướng này lại không thể chê vào đâu được, câu nào cũng mang theo dáng vẻ tươi cười, dù lão là một quản sự nhiều năm ở trong cung cũng không thể lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng.

“Mời phu nhân!” Cù công công làm một tư thế xin mời, sau đó dìu Vân Thiên Mộng lên kiệu mềm, dẫn đầu mọi người đi về phía cung Phượng Tường.

“Bái kiến phu nhân!” Vân Thiên Mộng vừa xuống kiệu thì thấy Lan cô cô tươi cười đi tới hành lễ. Nhìn sắc mặt ấm áp của Lan cô cô, Vân Thiên Mộng không khỏi nhớ tới chuyện lần trước xảy ra ở cung Phượng Tường, nếu không phải Sở Phi Dương kịp thời xuất hiện, chỉ sợ chính nàng đã bị hại trong tay Nguyễn Ngọc Tiêu kia rồi.

Không biết lúc ấy Lan cô cô có tham dự vào chuyện ấy không nữa? Lan cô cô này có thật vẫn coi Thái hậu là trung tâm hay không, Vân Thiên Mộng thật sự tò mò về điều đó.

“Cô cô miễn lễ!” Hôm nay Vân Thiên Mộng cũng không còn là tiểu thư khuê các không có phẩm cấp, nên đối mặt với người tâm phúc của thái hậu cũng không cần trả lễ, chỉ cần cười khách khí một chút mà thôi.

Lan cô cô lại cung kính nói: “Thái hậu nương nương đã sai ngự thiện phòng chuẩn bị bữa tối, còn người đang chờ phu nhân ở thiên điện.”

“Làm phiền cô cô dẫn đường!” Nghe thấy từ ‘bữa tối’, Vân Thiên Mộng thoáng yên lòng. May mà mình đem theo Ánh Thu am hiểu y thuật và Nguyên Đông có võ nghệ đi theo, nếu xuất hiện tình huống gì thì cũng không thể người khác thực hiện âm mưu được.

Mấy người đi theo Lan cô cô về phía Thiên điện ở phía Bắc cung Phượng Tường.

“Mộng Nhi đến rồi!” Thái hậu đang đọc sách, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thì lạnh nhạt ngẩng đầu lên, thấy Vân Thiên Mộng theo Lan cô cô đi vào thì mới đưa sách cho tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh, âm thanh nhạt nhẽo.

“Nô tì tham kiến thái hậu. Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Vân Thiên Mộng dẫn Nguyên Đông và Ánh Thu tiến tới hành lễ, thanh âm như châu ngọc thanh thúy, dễ nghe.

“Người một nhà cả, con mau đứng dậy đi! Cũng đừng quỳ kẻo lại lạnh mà sinh bệnh, nếu không Sở tướng lại tìm ai gia mà lý luận mất.” Thấy Vân Thiên Mộng thức thời hiểu lễ nghĩa, Thái Hậu bèn mỉm cười.

“Tạ ơn Thái hậu!” Vân Thiên Mộng hành lễ theo đúng lễ nghi trong cung, cũng không vì lời của Thái Hậu mà nói nhiều lời. Cung nhân trong cung nhân tâm khó lường, chỉ cần nhiều thêm một lời cũng đủ đẩy mình vào chỗ chết, Vân Thiên Mộng tình nguyện làm một người tích chữ như vàng.

“Đáng lẽ hôm nay con mệt, phải để con về nhà nghỉ ngơi, nhưng Bổn cung lại có mấy câu cần dặn dò, cũng không muốn con phải bôn ba đi đi lại lại nhiều lần nên mới để Tiểu Cù Tử mời con tới đây. Chúng ta trước cứ dùng bữa đã, chắc hẳn con cũng đói bụng rồi!” Thái hậu được Lan cô cô dìu xuống, chậm rãi đi tới gần Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức xoay người trả lời: “Bẩm Thái hậu, lúc này Vương gia đang chờ nô tì quay về Sở Vương phủ dùng bữa, chỉ sợ…”

Lời nói chỉ nói một nửa, nếu nói hết ra lại là phạm vào ý chỉ của Thái hậu. Nói như thế để Thái hậu tự phỏng đoán, nàng chỉ cần đem lập trường và thái độ biểu thị ra là được.

Quả thật, Thái Hậu nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện ra một tia không vui, lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, nói: “Xem ra Mộng Nhi rất được Sở Vương yêu thích, đã trễ như vậy vẫn còn chờ con về dùng bữa. Mộng Nhi thật có phúc khí khi được gả vào Sở Vương phủ, đây không phải là vận may mà ai cũng có được!”

Vân Thiên Mộng im lặng nghe Thái hậu nói, trong lòng biết hôm nay nếu không có việc thì có lẽ thái hậu thật sự cũng không muốn nhìn thấy mình.

Chỉ là tên tuổi của Sở Vương gia vẫn rất có tác dụng, ít nhất sau khi Thái hậu nghe xong dù trở nên âm trầm nhưng cũng không dám làm khó nàng.

Vân Thiên Mộng chậm rãi đáp lời: “Phúc khí của Mộng Nhi đều nhờ Hoàng thượng và Thái Hậu ban cho!”

“Hừ, con đúng là dẻo miệng. Mà thôi, nếu con đã kiên trì muốn về dùng bữa với vương gia, bổn cung cũng không miễn cưỡng nữa. Lan Nhi, để lại vài món ngày thường bổn cung hay dùng, còn lại đều thôi đi, đợi bổn cung nói chuyện với Mộng Nhi xong sẽ dùng bữa!” Thái Hậu cũng không tỏ ra vui vẻ hơn khi được Vân Thiên Mộng lấy lòng, chỉ nhàn nhạt phân phó Lan cô cô. Sau đó bà lại trở về chỗ ngồi, chỉ vào ghế bên dưới để Vân Thiên Mộng ngồi xuống, sau đó lại mở miệng: “Mộng Nhi, con và Phi Nhi ngày thường quan hệ rất tốt. Hôm nay con đã được gả vào chỗ tốt rồi, đã từng suy nghĩ một chút tới biểu tỷ của con chưa?”

Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng đáp: “Thái hậu, biểu tỷ ở trên có bà ngoại, có cậu mợ, còn có biểu ca quan tâm, chuyện chung thân đại sự của biểu tỷ sao tới lượt nô tì lo lắng đâu. Huống chi trước nay đều là do cha mẹ sắp xếp, nô tì chỉ là biểu muội của biểu tỷ, cũng không có tư cách nói tới chung thân đại sự của tỷ ấy. Hôm nay, trong nội cung còn có thái hậu lo lắng làm chủ nữa, nô tì chỉ cần chuẩn bị thật tốt quà cưới để mừng là được rồi.”

Không mềm không cứng đáp trả lại thái hậu, Vân Thiên Mộng không cần nhìn cũng biết lúc này Thái hậu hỏi mình chuyện chung thân đại sự của Khúc Phi Khanh, sợ là thái hậu và bọn người Cốc lão thái quân đang tranh chấp chuyện này, nên cuối cùng mới đánh chủ ý lên người của mình. Chỉ tiếc, bà ta tính toán với nàng chính là sai lầm rồi.

“Chuyện đó đâu hẳn như thế. Hôm nay con đã gả cho Sở Tướng, thân phận cũng khác rồi. Dù là hôn sự của biểu tỷ con thì con cũng có thể lên tiếng được. Hay là Mộng Nhi không hy vọng thấy Phi Nhi được gả cho người tốt?” Trong nội tâm Thái Hậu đã vô cùng bất mãn với thái độ luôn từ chối của Vân Thiên Mộng, nhưng hôm nay Vân Thiên Mộng đã có chỗ dựa là Sở Phi Dương và Sở Nam Sơn, thật sự là khó giải quyết, nếu không cẩn thận còn gặp phải phản kháng từ bọn họ. Thực tế, hôn sự của Khúc Phi Khanh chỉ nên để một mình mình quan tâm, nếu tới tai Ngọc Càn đế lại sợ sẽ ảnh hưởng tới cảm tình mẹ con.

Nghe Thái hậu uy hiếp, Vân Thiên Mộng nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang, lo lắng, sau đó nhẹ giọng đáp: “Thái hậu vừa rồi mới nói nô tì và biểu tỷ có quan hệ tốt, tất nhiên nô tì rất muốn biểu tỷ được gả cho lang quân như ý, sao lại có ý niệm không muốn biểu tỷ được gả vào chỗ tốt chứ? Chỉ là trên đời này, người có thể toàn tâm toàn ý đối đãi có được bao nhiêu, bà ngoại, cậu mợ có lẽ cũng vì lo lắng chuyện này nên vẫn thay biểu tỷ xem xét một người đàn ông tốt, xin thái hậu cho mọi người thêm chút thời gian!”

Vân Thiên Mộng lại lấy từ ‘toàn tâm toàn ý’ đánh trở lại, gián tiếp nói tới chuyện Ngọc Càn đế trong nội cung có ba nghìn mỹ nữ, sao có thể toàn tâm toàn ý được đây?

Thái hậu nghe xong thì cười mỉa mai: “Toàn tâm toàn ý ư? Trên đời này người có thể toàn tâm toàn ý chỉ có thể là tên đốn củi, có bữa nay lo bữa sau, như thế có thể làm Phi Nhi hạnh phúc được sao? Mộng Nhi, con trở nên ngây thơ từ khi nào vậy hả? Chẳng lẽ thiếu đi sự toàn tâm toàn ý thì nữ tử rteen đời này không thể sống được sao? Ta thấy Sở tướng sủng ái con quá mức khiến con không biết trời cao đất rộng rồi đấy, ngay cả chính mình phạm vào từ “ghen tuông” cũng không nhận ra sao?”

Thấy thái hậu tức giận, trên mặt Vân Thiên Mộng hiện ra vẻ kinh hãi, từ trên ghế vội quỳ xuống trước mặt Thái hậu, run giọng nói: “Nô tì không dám! Nô tì thật sự không nên khoác lác mà không biết ngượng. Là nô tì lấy được người chồng tốt, phu quân lại dùng lễ đối đãi nên mới sơ sót như vậy. Hôm nay được thái hậu dạy bảo, nô tì xin ghi nhớ trong lòng. Thái hậu cũng biết nô tì tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện vẫn còn phải học tập nhiều nên không dám khoa tay múa chân với hôn sự của biểu tỷ, kính xin thái hậu thương cảm!”

Vất vả lắm mới bắt được sai lầm của Vân Thiên Mộng, lại thấy nàng thừa nhận sai lầm của mình, trong lòng thái hậu còn đang giương giương đắc ý, không ngờ Vân Thiên Mộng lại mượn sai lầm ấy của mình để đẩy sự tình của Khúc Phi Khanh đi. Nhất thời bà ta không biết nói sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng quỳ trong điện, tay vịn chặt vào ghế hơi run run, mãi sau mới lại lên tiếng: “Mà thôi, đứng lên đi. Con còn nhỏ hơn Phi Khanh một tuổi, phạm sai lầm cũng là bình thường. Ngày sau nhớ chú ý một chút, đừng làm mất mặt phủ Phụ Quốc Công.”

“Tạ thái hậu!” Vân Thiên Mộng vẫn mang bộ dáng cung cung kính kính như trước, trong lòng lại không khỏi mệt muốn chết. Cả đêm qua không ngủ, sáng ra còn phải đi bộ hơn nửa ngày, dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi. Mà sáng nay nàng chỉ ăn một chút đồ, thật sự đói đến hoa mắt, giờ phút này còn phải giữ vững tinh thần để đối phó với thái hậu. Nàng chỉ muốn mau chóng quay về phủ Sở tướng nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, đột nhiên Cù công công bước nhanh vào thiên điện, quỳ xuống trước mặt thái hậu, bẩm báo: “Thái hậu, Lão thái gia của Văn gia đã qua đời rồi.”

“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?” Thái hậu cả kinh, lập tức ngồi thẳng lên, nghiêm nghị hỏi.

“Vừa mới nhận được tin tức, nghe nói cũng vừa mới tắt thở cách đây không lâu. Quản gia của Văn gia vừa tiến cung bẩm báo, Văn gia đã bắt đầu chuẩn bị tang lễ!” Cù công công đem sự tình từ đầu tới cuối kể rõ một lần, mà thái hậu sau phút khiếp sợ cũng đã tạm trấn định lại, cuối cùng bình tĩnh phân phó: “Ngươi tới tiền điện hỏi Tiểu Dư Tử, xem Hoàng thượng định như thế nào, sau đó tới bẩm báo cho bổn cung.”

“Vâng!” Cù công công lĩnh mệnh rời đi, vội vàng y như lúc tới.

“Con về trước đi! Văn thái sư qua đời rồi, con cũng trở về chuẩn bị đồ phúng viếng đi thôi!” Thái Hậu phất phất tay cho Vân Thiên Mộng để nàng lui ra.

“Nô tì cáo lui!” Vân Thiên Mộng cũng kinh ngạc không ít, trên mặt dù tỏ ra trầm tĩnh như nước, đứng dậy hành lễ với thái hậu, sau đó dẫn Nguyên Đông và Ánh Thu rời khỏi cung Phượng Tường.

Lúc này, trong nội cung đã nổi lên tiếng chuông báo tang, chắc hẳn Ngọc Càn đế đã hạ chỉ rồi. Tất cả cung nhân trong nội cung đều chạy về phía tiền điện tìm hiểu tin tức.

“Nương nương, coi chừng!” Tuy có đèn cung đình soi đường nhưng con đường vẫn hơi âm u, Vân Thiên Mộng đang ngồi trong nhuyễn kiệu, khi đi ngang qua ngự hoa viên lại nghe một tiếng nhắc nhở nho nhỏ.

“Dừng lại!” Nghe giọng gọi không ngừng, Vân Thiên Mộng xốc màn kiệu lên, chỉ thấy trong sân bên kia có hai thân ảnh đang chậm rãi đi tới, phương hướng đúng là nơi hôm qua Khúc Phi Khanh suýt chút nữa ngã xuống.bg-ssp-{height:px}

“Người nào?” Người phía trước không ngờ trong nội cung lại có người tới thiên điện này lên mới lệnh cho cung nữ đi tới hỏi rất nghiêm nghị.

Vân Thiên Mộng nhìn theo ánh đèn trong tay Ánh Thu, đợi nhìn thấy rõ người phía trước thì lập tức xuống kiệu hành lễ: “Nô tì Vân thị bái kiến Quý phi nương nương!”

Nghe Vân Thiên Mộng lên tiếng, người phía trước hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng đáp: “Thì ra là Sở phu nhân, mau đứng lên đi!”

“Tạ nương nương!” Vân Thiên Mộng đứng thẳng lên, lúc này Dung Quý Phi cũng đã bước tới trước mặt nàng.

“Sở phu nhân muốn xuất cung sao?” Nhìn theo phương hướng đi của kiệu mềm, Dung Quý Phi hỏi, giữa hai hàng lông mày có chút lãnh ý nhưng trong lời nói cũng không có ý công kích nào.

Vân Thiên Mộng hơi cười, cung kính đáp: “Bẩm nương nương, nô tì đang định xuất cung. Không biết sao nương nương lại tới đây, bây giờ trời đã tối, nương nương lại chỉ đem theo một cung nữ ra ngoài, nên cẩn thận một chút!”

Nghe Vân Thiên Mộng nhắc nhở đầy thiện ý, trên mặt Dung Quý Phi vẫn không có chút biến hóa nào, nhưng thần sắc trong mắt đã bớt lạnh lùng một chút: “Đa tạ Sở phu nhân quan tâm, bổn cung thấy mai vàng nơi đây nở rất đẹp nên mới muốn tới hái mấy cành đem về cung!”

Đèn trong tay Ánh Thu đã hạ thấp xuống gần mặt đất, Vân Thiên Mộng cụp mắt xuống, nhìn làn váy của Dung Quý Phi, sau đó lại cười: “Chuyện này sao nương nương không để đám cung nhân làm. Nhìn làn váy của người đã dính một chút tuyết rồi kìa, chút nữa đi vào cung, tuyết sẽ tan ra làm ướt váy người, không cẩn thận lại nhiễm phong hàn. May mà đây là buổi tối, nếu là ban ngày để người khác nhìn được sẽ khiến bọn họ cười trộm nương nương mất.”

Dung Quý Phi nghe xong thì cúi đầu nhìn làn váy của mình, sắc mặt hơi tái đi, lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Mộng, thấy nàng vẫn cười hữu lễ thì trong lòng nổi lên một trận khó hiểu.

“Nô tì cáo lui!” Vân Thiên Mộng phúc thân cáo từ, lại chui vào trong kiệu mềm, một lần nữa hướng ra phía cửa cung mà đi.

“Tiểu thư đi lâu quá!” Đợi ba người Vân Thiên Mộng ngồi vào kiệu rồi, Mộ Xuân lập tức đem lò sưởi đặt vào tay nàng để làm ấm. Nghênh Hạ thì xuất ra một chút trà nóng và bánh ngọt để nàng ăn tạm.

“Vừa rồi ta gặp Dung Quý phi, thật kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra hái hoa. Trong nội cung thiếu gì hoa mai, hết lần này tới lần khác lại chạy tới chỗ hoa mai nở trong thiện điện kia, thật làm người ta nghĩ mãi không hiểu!” Ngày thường Nguyên Đông nói cũng không nhiều lắm, rất ý tứ và nhạy cảm, tăng thêm theo Vân Thiên Mộng đã lâu nên cũng hiểu chủ nhân mình sẽ không nói lời thừa bao giờ,… nhưng nàng ta vẫn không hiểu sao Dung Quý Phi lại có hành động kỳ quặc kia, cũng không hiểu sao tiểu thư nhà mình phải nhắc nhở Dung Quý Phi.

Vân Thiên Mộng uống một ngụm trà nóng, ăn hết hai cái bánh ngọt, vẫn không giải thích nghi hoặc của đám nha đầu này. Tuy bốn người Mộ Xuân tâm phúc của nàng nhưng có những chuyện chỉ nên biết trong lòng vẫn hơn.

“Tiểu thư, nô tì vừa nghe thị vệ trong cung nói Văn lão thái gia qua đời. Văn lão thái gia kia là người thế nào vậy?” Thấy Vân Thiên Mộng đã ngừng ăn uống, Mộ Xuân bèn cất bánh và trà vào hộp cơm, lại lên tiếng hỏi.

Vân Thiên Mộng lâm vào trầm tư, nghĩ tới Văn gia, nghe âm thanh chuông ngân càng lúc càng xa, sau đó lên tiếng: “Văn lão thái gia là quan thái sự, chính là lão sư của Tiên đế Tây Tĩnh, cũng là phụ thân của Văn hoàng hậu. Không thể ngờ được hôm nay ông ấy đã qua đời!”

“Nhưng tiểu thư, sao tụi nô tỳ chưa từng nghe chuyện về Văn gia vậy?” Trong kinh thành, chẳng có chuyện gì là tránh được con mắt dò xét của mọi người, mà nhà đại phú quý thì càng không thể che giấu, thế nhưng đám người Mộ Xuân lại chưa từng nghe nhắc tới Văn gia, thật là hơi kỳ lạ.

“Cái này có gì kỳ quái đâu. Từ khi tiên hoàng qua đời, Văn gia liền dần thoái ẩn. Văn thái sư tuy là lão sư của Tây Tĩnh đễ nhưng sau khi tiên đế chấp chính cũng không cần lão sư nữa. Chức thái sư cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không hề có thực quyền. Nhưng năm này Văn thái sư tuổi đã cao, cũng không hay đi ra ngoài, chúng ta tất nhiên sẽ không nghe được gì sự tình của Văn gia rồi!” Năm đó, Tây Tĩnh đế vì phòng ngừa Nguyên Đức Phi lộng hành hậu cung nên đã nạp thêm Khúc gia và Nguyễn gia. Sau khi Thái hậu thu dưỡng Ngọc Càn đế thì cũng không lập thái hậu là Hoàng hậu, điểm này cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ vì Tây Tĩnh đế rất yêu thương Thành Hiền Văn hoàng hậu nên mới cố ý không lập hậu mới? Nhưng sau đó sự thoái ẩn của Văn gia lại làm người ta không hiểu Tây Tĩnh đế có thái độ gì với người nhà hoàng hậu nữa.

“Tiểu thư, tất cả các cửa phủ đều treo đèn lồng trắng rồi!” Xe ngựa chậm rãi chạy qua phố, Nghênh Hạ nhẹ nhàng đẩy màn che ra nhìn, mở miệng bẩm báo.

Vân Thiên Mộng chỉ nhẹ gật đầu.

Văn thái sự thân là thầy dạy của tiên đế, là hình tượng mẫu mực trong lòng chúng học sinh thiên hạ, gia phong và cách sống của ông đều được học sinh tôn trọng hết mực. Tất cả các phủ đệ năm mới đã treo đèn lồng trắng, đây cũng là sự tôn trọng dành cho vị thái sư này.

Có thể nhận ra, dù Văn gia đã nhạt nhòa trong triều đình nhiều năm, nhưng dù sao vẫn có một chút ảnh hưởng nhất định.

“Trở về chuẩn bị quần áo trắng, ngày mai chúng ta tới Văn gia phúng viếng!” Vân Thiên Mộng mệt mỏi tựa vào nệm, nhẹ giọng phân phó mấy nha hoàn. Nguyên Đông thấy Vân Thiên Mộng đã rất mệt mỏi nên lập tức lấy từ trong tủ ra một cái thảm phủ trên đùi nàng, bốn người lại ngồi trật tự không quấy rầy nàng nữa.

“Hôm nay đã đi tới tận đây rồi, chắc hẳn Thái tử, Đại hoàng tử và Thập hoàng tử đã rất mệt, chúng ta nghỉ ngơi trong dịch trạm này một đêm, ngày mai lại lên đường!” Đi cả một ngày, rốt cuộc cũng tới trạm dịch kế tiếp, Sở Phi Dương mở miệng nói với Tề Tĩnh Nguyên.

“Vậy làm phiền Sở tướng rồi!” Tề Tĩnh Nguyên nhìn trạm dịch đã được chuẩn bị sẵn trước mặt, trong mắt cũng không nổi lên gợn sóng nào, chỉ nhanh chóng xuống ngựa, dẫn cận vệ của mình đi vào khách sạn, hoàn toàn không để ý gì tới Hải Điềm.

Hai chiếc xe phượng cũng đi tới, bên trong là Tề Linh Nhi và Hải Điềm, hai người đều được đám cung nữ dìu vào trong trạm dịch.

Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê cũng bố trí nhân thủ sao cho không có sơ hở gì, miễn cho giữa chừng xảy ra sai lầm.

“Tướng gia!” Ở trong chuồng ngựa, Sở Phi Dương đang cho ngựa của mình ăn cỏ, một gã thị vệ yên lặng đi tới gần hắn, ghé tai nói mấy lời. Sở Phi Dương đang vuốt ve bờm ngựa hơi dừng tay lại, thần sắc trở nên lăng lệ ác liệt, sau đó lại như nhàn nhã đáp: “Biết rồi, ngươi lui ra đi!”

Cùng thời gian đó, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê cũng nhận được tin y như thế, hai người cũng giống Sở Phi Dương, như không có gì đuổi thị vệ truyền tin đi, ba người sắp xếp xong xuôi chuyện của mình liền gặp nhau ở đại đường dịch quán.

Nhìn Tê Tĩnh Nguyên bá đạo chiếm hẳn một tầng lầu cao nhất, mà Thái Tử Phi của hắn bị đẩy vào một phòng ở tầng dưới, khóe miệng Sở Phi Dương nhếch lên, nhìn Hải Trầm Khê cười: “Hải Quận Vương có cần đi an ủi công chúa Hòa Thuận một chút không?”

Hải Trầm Khê nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Sở Phi Dương, hắn hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn thản nhiên cười đáp: “Trong lòng công chúa là ai thì tướng gia cũng biết rõ rồi, bổn Quận vương đi chẳng phải là càng làm nàng ta không thoải mái sao? Hay là tướng gia nên tới đó, có khi lại có chút hiệu quả!”

Giang Mộc Thần nhìn hai người khẩu chiến, lập tức cười lạnh sau đó nhấc chân đi tới cầu thang, định về phòng nghỉ ngơi. Nhưng Sở Phi Dương đã lại lười nhác lên tiếng chọc ngoáy hắn: “Muốn nói là tâm công chúa ở đâu, chắc hẳn là Vương gia rồi. Lúc trước công chúa cũng không ít lần tới Thần Vương phủ còn gì. Nhưng hôm nay người và vật đều đã không còn, chỉ tiếc mộng đẹp của Thái phi phải tan vỡ.”

Giang Mộc Thần hơi dừng chân, nghiêng người nhìn Sở Phi Dương nở nụ cười như yêu nghiệt, thanh âm càng không khỏi thêm lạnh lùng: “Sở Tướng và Hải Quận Vương nếu không có việc gì làm thì cũng nên trở về nghỉ ngơi đi. Còn nếu không buồn ngủ thì hãy ra ngoài tuần tra một vòng.”

“Văn thái sư về trời, chắc hẳn Hoàng Thượng sẽ vì thương cảm văn gia mà một lần nữa để con cháu Văn gia vào triều làm quan!” Lúc này, Hải Trầm Khê lại nhàn nhạt lên tiếng.

Sở Phi Dương cười không nói, mà Giang Mộc Thần thì thần sắc càng lạnh như băng.

Văn thái sư có thể nói là một bậc đại nho sĩ, lúc còn sống, đệ tử lên tới hàng vạn, dù chục năm nay không có ai thuộc Văn gia làm quan trong triều, nhưng có tới nửa quan lại triều đình là học trò của thái sư. Một gia tộc như thế, nếu biết cách lợi dụng thì sẽ nhận được vô số hữu dụng, còn nếu làm họ phản bội, tất nhiên chỉ sợ cả thiên hạ sẽ đảo loạn.

Không thể ngờ được Văn thái sư về trời đúng lúc này, chỉ sợ cả kinh thành đang trông chờ xem thái độ của Ngọc Càn đế như thế nào mà thôi.

Ánh mắt Giang Mộc Thần quét qua Hải Trầm Khê, trong nội tâm liền nghĩ tới dụng ý của hắn, không khỏi cười lạnh: “Hải Quận Vương nếu rỗi rãi quá thì nên đi quan tâm tới công chúa Hòa Thuận một chút đi, cũng không nên để nàng ta còn chưa trở thành Thái Tử phi mà đã thất sủng. Nếu làm cho Tây Sở và Bắc Tề lần nữa nổi lên chiến tranh, chẳng phải là sai lầm của Hải Vương phủ rồi sao?

Hải Trầm Khê đang định nhún nhún vai thì đột nhiên thần sắc cả ba người đều căng thẳng, lập tức rút trường kiếm bên hông ra, chú ý tới hoàn cảnh bên ngoài.

“Bang!” Cửa một gian phòng trọ trên lầu hai lập tức bị đá văng ra.

“A…” Bên trong truyền ra tiếng hét chói tai của cung nữ, nhưng nàng ta chưa kịp lên tiếng cầu cứu thì tiếng hét đã im bặt. Không cần phỏng đoán cũng biết nàng ta bị giết để diệt khẩu.

“Là phòng của công chúa!” Một thị vệ ở lầu hai kêu lên. Ba người Sở Phi Dương cũng muốn chạy tới, không nghĩ bốn phía lập tức tràn vào vô số võ sĩ mặc đồ đen, những người này đều cầm trường kiếm trong tay, vừa xông vào trạm dịch đã chém giết vô số người. Mà lúc này, thị vệ trực bên ngoài cũng đã vọt vào, song phương lập tức chiến đấu rất quyết liệt.

Cho dù đám thị vệ rất đông nhưng võ công của đám hắc y nhân lại rất cao, hai bên lâm vào trạng thái giằng co.

“Vương gia, Quận Vương, công chúa giao cho các ngươi, bổn tưởng cản phía sau!” Sở Phi Dương vừa xông lên cầu thang, chặn đám hắc y nhân đang muốn lên theo, lại nói với Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê ở phía trước.

Hai người kia nghe thế thì sắc mặt trầm xuống, nhưng lại không thể không đi,chỉ có thể hướng tới căn phòng trên lầu hai kia mà tới. Lúc này, thị vệ trên lầu hai đã rơi vào thế yếu hơn. Mắt thấy một tên áo đen định đâm vào ngực Hải Điềm, Trữ Phong ném mạnh trường kiếm trong tay, lập tức kiếm xuyên qua lồng ngực tên đó. Sau đó Trữ Phong lắc mình tới trước người Hải Điềm làm cho đám người kia không tiếp cận được nàng ta nữa.

Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê gia nhập vào nên đám người áo đen dần dần lui về phía cũng xâm nhập vào, chạy mất.

“Về sau phải chú ý gác đêm, không để tái diễn chuyện hôm nay nữa!” Sở Phi Dương nhìn lầu ba vẫn không có động tĩnh gì thì lạnh giọng phân phó đám thị vệ.

“Tướng gia, vậy còn đám người áo đen kia?” Lúc này, Phó thống lĩnh Cấm vệ quân được phái ra bảo vệ Hải Điềm lên tiếng hỏi.

“Giặc cùng đường chớ đuổi, coi chừng là kế điệu hổ ly sơn!” Sở Phi Dương nói xong liền quay người đi lên lầu ba.

“Thái tử quả nhiên là can đảm cẩn trọng!” Dù bên ngoài động tĩnh lớn như thế mà Tề Tĩnh Nguyên vẫn ở trong phòng đọc binh thư được, Sở Phi Dương thấy một màn này thì không khỏi cười lớn.

“Ý của Sở tướng là gì? Bổn cung thật sự không rõ đấy!” Tề Tĩnh Nguyên buông binh thư trong tay ra, đôi mắt hung ác nhìn về phía Sở Phi Dương vừa tự tiện xông vào phòng mình, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Cử động lần này của thái tử có phải muốn thăm dò xem chúng ta dẫn theo bao nhiêu người, mà thân thủ của những người này ra sao phải không?” Sở Phi Dương vẫn cười như gió xuân ấm áp, không hề sợ hãi trước ánh mắt gian tà kia.

“A? Sao Sở tướng lại nghĩ như thế?” Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Tề Tĩnh Nguyên càng tỏ ra hứng thú, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Phi Dương, chờ nghe giải thích.

Sở Phi Dương đi thẳng tới trước bàn, ngồi xuống đối diện với Tề Tĩnh Nguyên, đáp: “Chỉ sợ lý do Thái tử công khai tiến vào kinh đô cũng là vì Uy Vũ tướng quân rồi. Chính thức chế trụ thái tử là một người hoàn toàn khác!”

Tề Tĩnh Nguyên nghe thế thì chỉ cười cười, hai mắt nhìn Sở Phi Dương tràn đầy sát khí, không một chút che giấu.

Sở Phi Dương đặt tay lên ấm trà, rót cho mình một chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Xem ra bổn tướng phân tích đúng rồi!”

Vân Thiên Mộng ngủ một giấc đến tận giờ thin, đợi nàng mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sáng.

“Mộ Xuân!” Cuống họng khô rát, Vân Thiên Mộng nhẹ gọi, tiểu nha đầu vội vàng bưng một chén trà nhỏ tới giường, đỡ nàng ngồi dậy, trong lúc nàng uống nước thì khoác thêm áo lên người nàng.

“Quần áo trắng đã chuẩn bị xong chưa? Sao ta lại ngủ say vậy?” Giao lại chén trà cho Mộ Xuân, Vân Thiên Mộng bèn xuống giường, đi thẳng tới chậu đồng rửa mặt.

“Hôm qua tiểu thư mệt quá nên tụi nô tỳ cũng không đánh thức người. Tiểu thư muốn tới Văn phủ ngay sao?” Mộ Xuân đợi nàng rửa mặt xong thì mặc quần áo trắng cho nàng, miệng lại không ngừng kể lể: “Nghe bọn nha đầu trong phủ chúng ta kể rằng, đêm qua đã có không ít người tới phúng viếng Văn phủ!”

Vân Thiên Mộng không nói gì. Gia tộc như thế làm gì có ai tỏ ra không tôn trọng cho được, đây không phải là sự tình hiếm có gì.

Mặc xong quần áo trắng, Mộ Xuân lại chải đầu giúp nàng, búi một kiểu tóc đơn giản, chọn ngân trâm đơn giản lên đầu, đeo lên tai một đôi châu trắng nuột, như vậy mới coi như xong.

“Tiểu thư, ăn sáng đi rồi hãy qua đó. Hiện tại bên đó còn nhiều người, người qua đó cũng không biết khi nào mới về được, sợ sẽ bị đói đấy!” Thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng trắng bệch, Nghênh Hạ dứt khoát mang một chút đồ ăn thanh đạm vào phòng, dìu Vân Thiên Mộng ngồi xuống.

“Bên Vương phủ có động tĩnh gì không?” Vân Thiên Mộng ăn vào một thìa cháo nóng rồi hỏi, trong lòng lại nghĩ có nên tới Vương phủ trước hay không, rủ Tạ thị cùng đi. Tuy nói Sở Phi Dương đã ra ở riêng nhưng trong mắt người ngoài thì vẫn còn là người một nhà.

“Sáng sớm nay Tiêu thị vệ đã tới thông báo cho Tập thị vệ, Vương gia nói để tiểu thư thay thế tướng gia tới Văn phủ hỏi thăm, không cần tới Vương phủ!” Mộ Xuân vỗ vỗ đầu của mình như nhớ ra, nếu không phải tiểu thư hỏi chắc nàng ta cũng quên luôn rồi.

Vân Thiên Mộng ăn xong bữa sáng, sửa sang lại áo quần một lần, sau đó mới ngồi lên xe ngựa tới Văn phủ.

Khi còn cách Văn phủ khoảng nửa con phố, nàng đã mơ hồ nghe tháy tiếng khóc. Một lát sau liền nghe Tập Lẫm báo: “Phu nhân, cửa vào Văn phủ có rất nhiều nho sinh đang quỳ, xe ngựa của chúng ta không đi vào được.”

Truyện Chữ Hay