Sở Vương Phi

chương 133: cự tuyệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mời phu nhân vươn tay ra.” Tiểu Nhiếp đại phu đề nghị.

Nhưng vươn ra ngoài lại không phải là bàn tay Vân Thiên Mộng mà là một lá thư đã được dán kín.

Tiểu Nhiếp đại phu nhìn phong thư với vẻ khó hiểu, cũng không lập tức nhận lấy thư, dù sao hắn cũng đâu biết là thư cho mình hay Sở Phi Dương.

Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng giải thích: “Làm phiền Tiểu Nhiếp đại phu xem giúp ta xem đơn thuốc trên này có được hay không?”

Tiểu Nhiếp đại phu nghe vậy thì không khỏi đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, thấy hắn nhẹ gật đầu thì mới đám đưa tay tiếp nhận phong thư kia. Nhiếp Hoài Viễn xé mở bao thư, rút ra lá thư ở bên trong, tinh tế nhìn qua một lượt.

Nhưng càng đọc về sau, Tiểu Nhiếp đại phu càng phát ra vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, ngay cả lông mày cũng không khỏi bắt đầu nhíu chặt.

Sở Phi Dương đứng ở bên cạnh theo dõi nét mặt hắn, trong lòng đã dần đoán ra đáp án.

Đến lúc đọc tới tên của người gửi kí ở bên dưới, hai mắt của Tiểu Nhiếp đại phu không khỏi trợn lên, dường như hắn đang vô cùng kinh ngạc, mà vẻ nghiêm túc trên mặt cũng dường như có chút biến hóa, thay vào đó là vẻ nghi hoặc. Những lời viết trong thư làm hắn khiếp sợ không thôi, hai mắt nhìm chằm chằm vào chữ “Phi”, thật lâu không lấy lại được bình tĩnh.

Sở Phi Dương bao quát được hết phản ứng của hắn, cũng biết vì hắn hoàn toàn chưa có tâm lý để đón nhận chuyện bất thình lình này nên cũng không lên tiếng thúc giục Nhiếp Hoài Viễn đưa ra đáp án, đứng ở một bên đợi hắn tiêu hóa xong nội dung bức thư này.

Vân Thiên Mộng cũng biết, chuyện này đối với Nhiếp Hoài Viễn luôn một lòng hướng tới y thuật mà nói, thật sự là một chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chỉ chữa bệnh cho người một ngày lại đem đến tâm bệnh cho một người con gái. Mà cô gái này lại thân phận cao quý khiến cho khoảng cách giữa hai người là vô số vực sâu núi cao. Lúc này, e là kinh ngạc cũng như mâu thuẫn trong lòng Nhiếp Hoài Viễn còn kịch liệt hơn so với Khúc Phi Khanh ở bên trong.

“Tiểu Nhiếp đại phu, không biết phương thuốc này có dùng được hay không?” Một lát sau, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng hỏi, thanh âm của nàng làm cho Nhiếp Hoài Viễn đang trong tâm trạng nôn nóng cũng bình phục trở lại.

Hắn đang băn khoăn không biết Khúc Phi Khanh viết lá thư này trong lúc bốc đồng hay đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi? Nhưng dù là cái nào trong hai tình huống trên, đối với hắn mà nói cũng là tạo ra khiếp sợ thật sự rồi. Hắn không có lý do để cự tuyệt, nhưng cũng chẳng có lý do để tiếp nhận.

“Có cần mang về Vinh Thiện đường nghiên cứu kỹ lưỡng không?” Thấy hắn không đáp, Vân Thiên Mộng lại hỏi thêm.

Hoàn toàn chính xác, chuyện này quá mức đột ngột, đổi lại là người khác cũng đều chân tay luống cuống cả. Huống chi, Khúc Phi Khanh và Nhiếp Hoài Viễn có thân phận khác xa nhau, dù hắn có đồng ý với đề nghị của Khúc Phi Khanh thì cũng chỉ sợ không được. Hạnh phúc đâu phải chỉ là chuyện của hai người?

Hơn nữa, dựa vào phản ứng của Nhiếp Hoài Viễn thì có thể thấy sự tình hắn đang cân nhắc còn nhiều hơn so với Khúc Phi Khanh.

“Phu nhân, phương thuốc này quá mãnh liệt, chỉ sợ không thích hợp!” Đột nhiên, Nhiếp Hoài Viễn lại lên tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn sự kiên định và quyết tâm.

Nghe vậy, đôi đồng tử của Sở Phi Dương cũng hơi co rút lại, nhưng hắn vẫn không nói gì, trầm mặc đợi Nhiếp Hoài Viễn giải thích.

Trong màn che, Vân Thiên Mộng thấy câu trả lời của hắn dù hợp tình lý nhưng vẫn ngoài ý liệu của nàng, chỉ sợ biểu tỷ trốn trong kia cũng không ngờ Nhiếp Hoài Viễn là trực tiếp cự tuyệt mình.

“Tiểu Nhiếp đại phu, ngươi có cần xem kỹ lại phương thuốc này hay không? Trong này mỗi vị thuốc đều trân quý dị thường, kính xin ngươi đừng coi trân châu là cá mục, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.” Vân Thiên Mộng biết Khúc Phi Khanh không tiếp nhận nổi quyết định này của Nhiếp Hoài Viễn nên tận lực khuyên bảo, hy vọng Nhiếp Hoài Viễn thấy được sự chân thành của Khúc Phi Khanh.

Nhiếp Hoài Viễn khẽ lắc đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy Tuyên Thành trên tay, chăm chú nhìn những dòng chữ nhỏ trên ấy, sau mở miệng với vẻ phiền muộn: “Những điều phu nhân nói, Hoài Viễn trong lòng hiểu rõ. Nhưng vì trong này mỗi vị thuốc đều trân quý khó cầu, Hoài Viễn mới không dám đụng chạm. Hoài Viễn chỉ là một đại phu ngoài phố, cuộc đời này chỉ mong có thể chữa bệnh cho mọi người, dùng những dược liệu thông thường nhất để làm thuốc. Phương thuốc quý báu thế này không phải dân chúng bình thường có thể sử dụng, kính xin phu nhân thu hồi!”

Nói xong, Nhiếp Hoài Viễn lại gấp lá thư bỏ vào trong bao, vươn tay định đưa cho Sở Phi Dương, nhưng chỉ thấy đối phương vẫn trầm mặc đứng đó, không có ý định nhận lấy, dường như đang chờ đợi ý kiến của Vân Thiên Mộng.

“Vậy xin hỏi Tiểu Nhiếp đại phu, ngươi là vì dược liệu quá mức trân quý nên không dám tiếp nhận, hay vì không thích phương thuốc này nên mới kết luận như thế?” Vân Thiên Mộng dù không nhìn thấy sự tình bên ngoài, nhưng nghe tiếng gấp giấy thì cũng đoán ra được một chút, có lẽ Nhiếp Hoài Viễn đang muốn trả lại thư tín.

Trong lòng nàng không khỏi thở dài thay cho Khúc Phi Khanh, biểu tỷ này của nàng không vừa ý ai lại đi thích tên Nhiếp Hoài Viễn chỉ một lòng thích y thuật này.

Nhiếp Hoài Viễn cự tuyệt thẳng thừng như thế, có lẽ trong lòng người này chẳng có chút tình cảm nào, dù Khúc Phi Khanh có thật sự muốn gả cho hắn, chỉ sợ trong tương lai cũng sẽ không được hòa hợp.

Nhiếp Hoài Viễn không ngờ Vân Thiên Mộng sẽ hỏi như thế, trên mặt không khỏi nao núng, hơi chau mày lại, không khỏi cúi đầu trầm tư suy nghĩ, dường như chuyện này thật sự khó giải quyết, không có cách nào trả lời ngay được.

Trầm ngâm nửa ngày, tiếng của hắn mới lại vang lên trong nội thất: “Phu nhân, vấn đề này quan trọng như vậy sao?”

Nhiếp Hoài Viễn nghĩ mãi cũng không hiểu, mình đã cự tuyệt rồi, sao Vân Thiên Mộng còn hỏi ra chuyện này, chẳng phải vẽ cho thêm chuyện hay sao?

Vân Thiên Mộng lạnh nhạt cười, chậm rãi đáp:

“Đây là một vấn đề rất quan trọng. Ta nghĩ giờ trong lòng Tiểu Nhiếp đại phu đã nghĩ ra cách chính thức rồi, kính xin đại phu trả lời chi tiết cho ta.”

Cho dù nàng không thể vì Khúc Phi Khanh làm mọi chuyện tốt hơn, nhưng cũng phải để biểu tỷ thấy nàng đã tận lực. Dù cho Khúc Phi Khanh bị cự tuyệt thì cũng phải biết lý do chính thức mình bị cự tuyệt là gì.

Nghe khẩu khí vừa nhu hòa lại có phần cường ngạnh, lại thấy ánh mắt Sở Phi Dương cũng lóe lên vẻ ủng hộ nàng, Nhiếp Hoài Viễn không khỏi than thở trong lòng, sau đó trả lời:

“Phu nhân, phương thuốc này dược liệu quá quý giá, không phải bình dân bá tánh có thể mua nổi. Đây là thứ nhất. Mà thứ hai chính là phương thuốc này nhìn như ôn hòa, nhưng nếu sử dụng thì hung hiểm vạn phần, không cẩn thận là có thể mất mạng. Hoài Viễn chỉ là một kẻ bình dân nhưng cũng là đại phu, tất nhiên không đồng ý cho bệnh nhân phục dụng phương thuốc này. Về điểm thứ ba, Hoài Viễn tuy không tinh xảo về y thuật, không dám nhận tuyệt thế vô song, nhưng một phần phương thuốc này thực sự chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày có thể chế ra vị thuốc này. Đây là câu trả lời của ta, không biết phu nhân có thỏa mãn hay không?”

Nhận được một câu trả lời như thế, đừng nói là Vân Thiên Mộng vốn đã quen biết Nhiếp Hoài Viễn từ trước, mà ngay cả Sở Phi Dương trong lòng cũng hơi chấn động, hắn từng nghĩ Nhiếp Hoài Viễn mình quen ở Lạc Thành quá si mê luyện dược, đối với mọi chuyện khác không có chút cảm ngộ nào.

Hôm nay xem ra cũng không phải hắn không có cảm ngộ, mà vì cảm ngộ quá sâu nên sẽ không đón nhận, đem mình cách xa ngoại giới, chỉ một lòng nghiên cứu dược liệu mà thôi. Nhưng khi gặp phải vấn đề, hắn sẽ không né tránh mà trực tiếp đối mặt.

Với thân phận của Vân Thiên Mộng, Nhiếp Hoài Viễn lại trực tiếp cự tuyệt Khúc Phi Khanh trước mặt nàng, có thể thấy người này hoàn toàn không phải kẻ thích nịnh bợ. Tăng thêm lời từ chối hoàn toàn hợp tình hợp lý, đủ thấy tâm tư hắn tinh tế, tỉ mỉ, khó trách hắn có thể nghiên cứu chế tạo ra nhiều phương thuốc phức tạp như thế. Nếu không có tâm niệm và ý chí kiên định, chỉ sợ đã bỏ cuộc ngay khi bắt đầu công việc buồn tẻ này rồi.

“Choang!” lúc này, ở phòng trong lại truyền đến thanh âm sứ bị rơi vỡ.

Vân Thiên Mộng nhíu mày, chắc là Khúc Phi Khanh sau khi nghe câu trả lời đã không khống chế được tâm tình.

Mà Nhiếp Hoài Viễn đứng ở trước giường cũng hiểu ra, ánh mắt không khỏi nhìn về phía màn cửa, trong lòng dù cũng cảm thấy áy náy nhưng lại không muốn thu lại những lời đã nói.

Trong phòng rơi vào yên tĩnh, một lát sau, thấy Nguyên Đông từ phòng trong đi ra, thấy Sở Phi Dương và Nhiếp Hoài Viễn thì lập tức hành lễ, sau đó đi tới bên giường, vén màn và đưa vào trong một bức thư.

Vân Thiên Mộng nhìn thấy trên thư tín có một vệt tròn hình giọt nước, biết là Khúc Phi Khanh trong lúc viết lá thư này đã khóc, trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng đọc nhanh bức thư, trong lòng trải qua đủ thứ tư vị chua, cay, mặn, đắng… Hơi siết lá thư vào lòng bàn tay, nàng nhắm mắt hít vào một hơi, sau đó lên tiếng: “Đa tạ Tiểu Nhiếp đại phu hôm nay đã tới đây. Bệnh phong hàn của ta cũng không phải đại sự gì, làm phiền Tiểu Nhiếp đại phu mất thời gian tới đây rồi.”

Thấy Vân Thiên Mộng nói vậy, Nhiếp Hoài Viễn không khỏi thở phào trong lòng.

Cho dù Sở Phi Dương thấy hắn sắc mặt trầm tĩnh, thần sắc ổn trọng, nhưng thực ra trong lòng Nhiếp Hoài Viễn cũng hiểu, với thân phận của Khúc Phi Khanh, nếu cưỡng ép gả cho hắn thì cũng có thể. Nhưng hắn thực sự không có lòng cưới vợ, đến lúc đó lại sinh ra mâu thuẫn giữa hai phủ, chỉ sợ giao tình giữa Nhiếp phủ và phủ Phụ Quốc Công sẽ bị chôn vùi trên tay mình.

Bởi vậy, nghe thấy Vân Thiên Mộng lên tiếng, Nhiếp Hoài Xa cảm thấy gánh nặng trong lòng cũng tán đi.

Thấy thần sắc hắn đã bớt căng thẳng, Sở Phi Dương đi đến bên cạnh, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai hắn, hai người cùng rời khỏi Mộng Hinh Tiểu Trúc.

“Tiểu thư, Tiểu Nhiếp đại phu đã đi rồi!” Thấy bọn họ đã đi xa, Mộ Xuân bèn lên tiếng nhắc nhở, thuận tiện đem phong thư vừa rồi tướng gia đưa cho mình trao lại cho Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng lập tức vén màn che lên, đi giày vào và nhanh bước vào phòng trong. Khúc Phi Khanh đang ngồi trên ghế thái sư, trên làn váy hơi ẩm ướt, mặt thảm dù đã được quét sạch nhưng vẫn có thể thấy được những vệt nước loang lổ. Vân Thiên Mộng đoán có lẽ vừa rồi nghe Nhiếp Hoài Viễn cự tuyệt mình, trong lúc tâm trạng bất ổn, Khúc Phi Khanh đã ném vỡ chén trà nhỏ.

Gương mặt Khúc Phi Khanh hơi quay vào trong, tay chống cằm, dùng khăn lụa chặn trên môi, tay trái đặt trên đầu gối đã nắm thành quyền, còn có chút run rẩy. Nhìn thần sắc nàng lúc này có thể thấy nàng đang trong tâm trạng bi thương tột độ.

Vân Thiên Mộng đưa tay ra hiệu cho bọn nha hoàn ra ngoài, còn nàng thì đi tới trước mặt Khúc Phi Khanh, cũng không để ý bộ dáng khóc không thành tiếng của nàng ta, chỉ đặt tay lên bờ vai đang run rẩy kia, áp đầu của nàng vào ngực mình, nhu hòa mở miệng:

“Biểu tỷ, nếu trong lòng khó chịu thì cứ khóc đi. Đem hết khổ sở trong lòng đẩy hết ra ngoài đi.”

Nói xong, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy eo áo của mình bị siết chặt, trong ngực truyền tới thanh âm nức nở nghẹn ngào. Nàng cúi đầu nhìn, Khúc Phi Khanh dùng toàn lực mà ôm lấy nàng, cả khuôn mặt vùi ở trên ngực áo của nàng, không khỏi khóc òa lên.

Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng Vân Thiên Mộng, tay phải nâng lên vuốt nhè nhẹ tóc của Khúc Phi Khanh, trong nội tâm không khỏi than thở. Ở cổ đại giáo dục quá hà khắc, Khúc Phi Khanh dù lòng đau như cắt nhưng lại phải đè nén nỗi đau trong lòng, ngay cả khóc cũng không thể khóc thoải mái được.

Vân Thiên Mộng vẫn cứ ôn nhu vuốt tóc Khúc Phi Khanh. Nàng biết lúc này nói cái gì cũng không nên, nên vẫn cứ yên lặng cùng nàng ta.

“Mộng Nhi, ta không tốt sao?” Khóc một hồi, Khúc Phi Khanh như bình tĩnh hơn một chút, có lẽ Vân Thiên Mộng nói đúng, sau khi khóc một trận thì trái tim nàng cũng không còn đau đớn như trước nữa. Nhưng cứ nghĩ tới những lời cự tuyệt của Nhiếp Hoài Viễn, trong lòng lại không khỏi như có dao đâm.

Thấy Khúc Phi Khanh đã bình tĩnh hơn, Vân Thiên Mộng buông nàng ra, nhìn gương mặt tái nhợt lấm lem, hai mắt đỏ bừng của Khúc Phi Khanh, nàng lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch nước mắt cho biểu tỷ của mình, vừa nhẹ nhàng nói: “Không phải là không tốt, mà là quá tốt, nên hắn mới không dám.”

Đừng nói hôm nay cô cô của Khúc Phi Khanh là Thái hậu, dù không có thái hậu thì với địa vị của phủ Phụ Quốc Công ở Tây Sở, thêm cả địa vị Hầu gia của cậu và địa vị Thượng thư của biểu ca, thật sự Nhiếp Hoài Viễn không thể với tới được.

Nhiếp Hoài Viễn vẫn luôn duy trì suy nghĩ tỉnh táo này, cho dù đạt được sự ưu ái của Khúc Phi Khanh nhưng hắn vẫn không dám có nửa điểm tư tâm, quả nhiên không khỏi làm cho người ta phải kính nể.

“Nhưng trong thư ta cũng đã nói sẽ bỏ hết thân phận, địa vị hiện tại, sao hắn vẫn vô tình với ta như thế?”

Lần đầu tiên thích một người lại bị người ta từ chối thẳng thừng, tâm tình Khúc Phi Khanh vô cùng khó chịu, thấy Vân Thiên Mộng túc trí đa mưu, nàng như bắt được một cây cỏ cứu mạng, không thể không tiếp tục truy vấn.

Vân Thiên Mộng nắm lấy tay nàng, cười đáp:

“Hắn cũng vừa nói rồi, tỷ như phương thuốc nhìn tưởng ôn hòa như nếu sử dụng thì vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có thể ảnh hưởng tới tính mạng của nhiều người. Biểu tỷ, dù biểu ca nguyện hy sinh vì tỷ, dù bà ngoại, cậu mợ cũng ở cạnh tỷ, nhưng còn có rất nhiều người không muốn tỷ thoát khỏi bàn tay của bọn họ. Càng có nhiều người nhìn phủ Phụ Quốc Công không vừa mắt, chỉ chờ cơ hội tốt là hốt một mẻ gọn gàng.”

Khúc Phi Khanh nghe xong thì cười khổ rơi lệ, nhàn nhạt đáp:

“Mộng Nhi, ta và muội đều sai rồi! Những điều này chỉ là lấy cớ mà thôi. Câu nói cuối cùng của hắn mới là điều hắn muốn nói. Chỉ là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Ta dù đặt tâm tư nơi hắn, nhưng hắn lại vô tình với ta. Muội cũng không cần an ủi ta. Có câu nói kia của hắn rồi, ta sẽ đoạn tuyệt trong lòng, không dây dưa gì với hắn nữa.”

Nói xong, Khúc Phi Khanh tự mình lau nước mắt, thần sắc dù còn hơi thất thần nhưng ánh mắt đã hạ quyết tâm, không hề có ảo tưởng xa vời nữa.

Nhìn vẻ kiên cường của Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng hơi chau mày, lập tức kéo tay nàng ta, lo lắng nói: “Biểu tỷ, tỷ…”

Khúc Phi Khanh cười khẽ một tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp vì sự lo lắng của Vân Thiên Mộng giành cho mình, siết chặt lấy tay nàng, đáp:

“Nha đầu ngốc, sau khi khóc thì ta không sao rồi. Hôm nay đã rõ thái độ của hắn với ta, ta cần gì phải cố chấp, nếu không người bi thương cũng chỉ có mình ta mà thôi. Huống chi, ta và hắn đã không có duyên phận, đại ca cũng không cần vì ta mà lo lắng nữa, càng không cần hy sinh hạnh phúc của mình cho ta. Mộng Nhi, đây cũng không phải là chuyện xấu.”

Thấy Khúc Phi Khanh cười nhẹ nhõm như thế, Vân Thiên Mộng vẫn không khỏi nhíu mày, trong mắt hơi hiện lên vẻ nghi hoặc và lo lắng, sợ biểu tỷ nhu nhược này của mình vẫn có những chuyện nghĩ không thông.

Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ đặt lên trán Vân Thiên Mộng, sau đó Khúc Phi Khanh nói:

“Nha đầu ngốc, ta thật sự không sao. Hiện tại cũng có cảm giác giải thoát, không cần ngày đêm suy đoán tâm tư của hắn với ta nữa, thật sự là dễ chịu hơn nhiều. Chỉ là hôm nay có hơi mất mặt, may mà ta nghe lời của ngươi trốn ở trong phòng, nếu không ngày sau gặp lại hắn chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?”

Thấy Khúc Phi Khanh đã khôi phục sức sống như trước, Vân Thiên Mộng mới thở nhẹ ra một hơi, lập tức phân phó nha đầu bên ngoài chuẩn bị nước rửa mặt cho Khúc Phi Khanh sửa sang lại diện mạo cho tốt.

Nhìn tới đôi mắt của nàng vẫn đỏ bừng thì Vân Thiên Mộng không khỏi bất lực, muốn giữ nàng lại:

“Đêm nay biểu tỷ ở lại di. Nếu không để bà ngoại với cậu mợ thấy như thế này, chẳng phải sẽ truy vấn tỷ sao?”

Khúc Phi Khanh cúi mặt xuống chậu đồng, hai tay vục nước ấm lên rửa mặt, sau đó nhận lấy khăn bông lau sạch nước, đáp:

“Bà ngoại và mẹ sớm đã nghỉ ngơi rồi. Chút nữa ta sai Ngọc Dao tới báo tin đã về an toàn là được, ở lại lại quấy rầy ngươi.”

Đang nói chuyện, Ngọc Dao đã lấy từ trong túi mang theo ra một cái hộp sư nhỏ, mở nắp, dùng đầu ngón tay lấy ra một chút nhũ màu trắng, sau đó nhẹ nhàng bôi lên mặt Khúc Phi Khanh, sau đó mới đưa gương đồng cho Khúc Phi Khanh nhìn lại dung mạo của mình.

Vân Thiên Mộng bị từ chối cũng không giữ người lại nữa, chỉ hơi thở dài, nhắc nhở: “Ngày mai là cung yến giao thừa, có lẽ hắn cũng sẽ tiến cung lĩnh thưởng.”bg-ssp-{height:px}

Dù Khúc Phi Khanh có buông bỏ được thật hay không, Vân Thiên Mộng vẫn muốn nhắc nhở một chút, tránh cho đến lúc đó chưa chuẩn bị tâm lý sẽ khiến người khác có lý do soi mói.

Khúc Phi Khanh hơi dừng lại, sau đó nhẹ đáp: “Ừ!”

Tuy chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng Vân Thiên Mộng vẫn có thể nhìn ra.

Vân Thiên Mộng không nói thêm cái gì, dù sao trong lòng mỗi người cũng đều có một nơi bí mật không muốn ai biết, nếu mình còn mở miệng chẳng phải sẽ càng làm Khúc Phi Khanh đau khổ hay sao?

Chỉ cần có thời gian, vết thương lòng này rồi cũng sẽ khép lại.

“Ta về đây, muội cũng sớm nghỉ ngơi đi. Vì chuyện của ta mà làm ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của của muội và Sở Tướng rồi.” Để Ngọc Dao khoác áo lên người mình, Khúc Phi Khanh cười nhạt nói.

Vân Thiên Mộng trả thư tín cho Khúc Phi Khanh, sau đó tiễn nàng ra khỏi Sở Tướng phủ. Khi quay lại mộng hinh tiểu trúc, đã thấy Sở Phi Dương đã ở trong phòng, đang nằm nghiêng trên giường xem cuốn sách nàng đang đọc dở.

Phất tay để bọn nha hoàn lui ra, Vân Thiên Mộng cởi áo vào trèo lên giường, nhưng lật người mấy lần cũng không ngủ nổi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào trướng đỉnh thêu hoa trên đầu.

“Mộng Nhi sao thế? Sao không ngủ?” Cánh tay mảnh khảnh bị nắm lấy, sau đó cả người lọt vào một lồng ngực ấm áp, bên tai lại vang lên tiếng nói dịu dàng của Sở Phi Dương.

Vân Thiên Mộng chỉ lắc đầu không nói.

Bàn tay nhỏ bé chủ động ôm lấy eo Sở Phi Dương, giữ chặt lấy áo của hắn không chịu buông tay.

Nhìn những chuyện mới xảy ra hôm nay, Vân Thiên Mộng biết Khúc Phi Khanh cũng không chính thức buông bỏ tâm tình được, chỉ sợ vẫn còn phải thương tâm thêm một thời gian mới có thể vui vẻ trở lại

Nghĩ đến đây, Vân Thiên Mộng không khỏi cảm thán, may mà Sở Phi Dương và mình lưỡng tình tương duyệt, nếu không hai người chẳng phải lại thành vợ chồng bất hòa sao? Duyên đẹp như thế làm nàng không khỏi càng quý trọng người trước mặt, càng sẽ không đem tặng hắn cho bất kỳ kẻ nào.

Nhìn Vân Thiên Mộng trẻ con với mình, Sở Phi Dương không khỏi mỉm cười, càng ôm lấy eo nàng, kéo nàng dán chặt vào lồng ngực mình, tay kia thì nhè nhẹ vỗ trên lưng nàng, nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải tham gia cung yến, sẽ mệt lắm đấy.”

Nghe hắn nói thế, Vân Thiên Mộng vốn định hỏi thăm nhưng lại thôi, lại rúc vào lòng hắn, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ.

Sở Phi Dương vẫn cảm thấy nàng dù đã ngủ say nhưng vẫn ôm chặt lấy mình thì tâm tình vô cùng tốt đẹp, bèn nhắm mắt và ngủ theo.

Sáng hôm sau, lúc Vân Thiên Mộng mở mắt ra thì Sở Phi Dương đã không còn ở bên, sờ lên chỗ bên cạnh thì thấy chăn nệm đã lạnh ngắt, chắc hẳn hắn đã đi từ lúc trời còn chưa sáng.

Gọi đám người Mộ Xuân tới hầu hạ, vì tối phải vào cung dự tiệc nên hôm nay Vân Thiên Mộng chọn một bộ quần áo gấm màu vàng nhạt, trâm cài tóc trên đầu đổi thành trâm Cát Khánh (trâm may mắn) để đón giao thừa, một thân trang phục so với đám tiểu thư, phu nhân ở kinh thành thì có phần giản đơn nhưng lại càng làm nàng lộ ra khí chất trong trẻo, lạnh lùng, khiến đám nha đầu cũng phải ngắm tới ngây người.

“Phu nhân, Nhị phu nhân và tiểu thư đến rồi!” Vú Mễ từ ngoài bước nhanh vào, thấp giọng bẩm báo.

Mấy nha đầu hai mặt nhìn nhau, không rõ Nhị phu nhân và tiểu thư kia làm sao lại tới đây?

Một chút nữa là lên đường tới Hoàng cung rồi, không biết lúc này bọn họ còn tới vì chuyện gì, chẳng phải càng là vẽ vời thêm chuyện sao?

Vân Thiên Mộng nhìn mấy nha đầu, trong mắt mang theo chút sủng nịnh, sau đó cười nói: “Vú Mễ, mời các nàng tới Vong Danh hiên ngồi, ta sẽ tới ngay.”

“Vâng!” Vú Mễ dù sao cũng là lão nô tỳ, dù trong lòng không thích Nhị phu nhân và Sở Khiết nhưng cũng không bày ra trên mặt, miễn cho người ta lấy cớ gây chuyện với chủ tử nhà mình.

Mấy nha đầu thấy Vân Thiên Mộng muốn ra ngoài, lập tức chuẩn bị áo khoác cho nàng, sau đó dìu nàng rời khỏi Mộng Hinh tiểu trúc.

Vừa bước ra khỏi phòng, Vân Thiên Mộng nhìn sắc trời, thấy mây mù ảm đạm, lại có thêm chút gió lạnh, chỉ sợ tuyết sẽ lại rơi.

“Tiểu thư cần gì phải đi ra ngoài thế này, để vú Mễ đưa hai người họ tới gặp là được rồi. Tự nhiên lại bắt tiểu thư phải chịu lạnh!” Mộ Xuân khoác thêm áo cho Vân Thiên Mộng, nghĩ tới Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện thì trong lòng càng không thoải mái, chỉ cảm thấy Nhị phu nhân đối đãi với tiểu thư nhà mình quá mức nhiệt tình, giống như có mục đích gì đó.

Thấy Mộ Xuân lo lắng cho mình, Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt, lúm đồng tiền trên khóe miệng như ẩn như hiện, đẹp đến nỗi làm người ta phải thán phục.

“Ngươi sắp thành bà quản gia rồi!” Vân Thiên Mộng thừa biết Tạ thị đang có ý định gì đó với mình. Nhưng Tạ thị vẫn mang tiếng là trưởng bối, còn có quan hệ của gia gia nữa, nàng dù không nể mặt Tạ thị cũng không thể không để tâm tới mặt mũi của gia gia được. Thực tế, hiện tại cả nhà Sở Bồi đều đang ở Sở Vương phủ, nếu nàng và Tạ thị không nhìn mặt nhau, chỉ sợ sẽ làm khó cho gia gia và Sở Phi Dương.

“Một chút nữa tới Vong Danh hiên, tốt nhất là cất bộ mặt ấy đi, không tối nay đừng nghĩ tới lì xì đấy!” Vân Thiên Mộng vẫn bước đều, miệng không khỏi dặn dò mấy nha đầu của mình.

“À? Không phải thế đâu, tiểu thư.” Bốn nha đầu trăm miệng một lời lên tiếng, trong thanh âm có vài phần thê thảm làm cho Vân Thiên Mộng cực kỳ vui vẻ.

Đi bộ chừng một phút đồng hồ, mấy người rẽ vào Vong Danh hiên ở tây nam của Tướng phủ, là nơi chuyên môn tiếp đãi khách, gần với cửa lớn của phủ Sở Tướng.

“Thật có lỗi, con đã tới trễ.” Vừa bước vào, Vân Thiên Mộng đã cười mở miệng, hướng Tạ thị đang ngồi trong phòng hơi phúc thân. “Bái kiến Nhị nương.”

Tạ thị và Sở Khiết đang nói chuyện phiếm, thấy Vân Thiên Mộng đi vào thì lập tức kéo nàng ngồi xuống, hai tay ấm áp nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Vân Thiên Mộng, quan tâm nói: “Người một nhà cả, không cần phải khách khí như thế. Hôm nay bọn ta không tốt, đáng lẽ nên đi thẳng tới Hoàng cung nhưng Khiết Nhi lại muốn đi cùng chị dâu, nên mới khách không mời mà tới đây, làm con phải vất vả đi lại rồi.”

Sở Khiết nghe thấy mẫu thân phàn nàn như vậy thì lập tức chạy tới bên cạnh, ôm lấy Tạ thị làm nũng: “Mẹ nói gì vậy, là Khiết Nhi thích chị dâu mà.”

Nhìn mẹ con các nàng tình cảm thắm thiết, Vân Thiên Mộng chỉ cười theo, thừa lúc Mộ Xuân bưng chén trà tới liền rút tay mình ra, lại nói: “Ta sợ còn không mời được Nhị nương và muội muội tới đây đây này. Trên đường đi cũng đỡ buồn chán, có Nhị nương và muội muội cùng nói chuyện là quá tốt rồi. Nhưng sao hai vị biểu muội không tới vậy?”

Tạ thị vội vàng tới đây đi cùng mình chẳng phải là vì muốn thông qua mình kết giao với các phu nhân, tiểu thư khác trong kinh thành đi.

Sở Bồi dù là cha của Sở Phi Dương nhưng nhiều năm rời kinh thành, nhân sự trong kinh đô đến nay đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, chỉ sợ muốn gia nhập vào giới quý tộc kinh thành thì cần phải có người dẫn dắt giới thiệu.

“Hai người các nàng ở lại vương phủ đón giao thừa!” Thấy Vân Thiên Mộng hỏi tới tỷ muội Tạ Uyển Uyển, Tạ thị chỉ cười đáp một câu, lại tiếp tục chú ý lên người Sở Khiết khi thấy nàng ta hoạt bát quá đỗi: “Khiết Nhi, không được làm càn!”

Vân Thiên Mộng cũng nhìn sang Sở Khiết, chỉ thấy nàng ta hôm nay mặc trang phục mùa đông màu hồng nhạt, trên tóc cài trâm ngọc Lưu Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Một thân nhan sắc diễm lệ càng thêm hoàn mỹ không khuyết điểm, thật sự là có bộ dáng của đại mỹ nhân cổ đại hay thẹn thùng, yếu đuối.

Ngược lại, Tạ thị lại một thân trang phục lộng lẫy, so với sự xinh đẹp của Sở Khiết thì Tạ thị lại có vẻ đẹp thành thục, mặn mà. Trên đầu nàng ta cài trâm vàng, mỗi lần người chuyển động thì trâm cũng chuyển động theo, thật sự là càng có vẻ phu nhân cao quý.

Xem ra hôm nay hai người này cũng bỏ ra không ít tâm tư vào chuyện diện mạo rồi.

“Phu nhân, không còn sớm nữa, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, kính xin phu nhân, Nhị phu nhân, tiểu thư lên xe!” Vú Thượng Quan từ từ tiến vào, bà cung kính mở miệng nhắc mấy vị chủ tử.

Vân Thiên Mộng gật đầu, lập tức cùng Tạ thị, Sở Khiết đứng dậy, lần lượt ra khỏi cửa. Vì có thêm Sở Khiết và Tạ thị nên vú Thượng Quan phải chuẩn bị thêm một cái xe ngựa khác cho bọn nha đầu ngồi sau.

Đợi mọi người lên xe hết, xa phu bèn vung roi thúc ngựa đi.

“Mẹ, mẹ nhìn xem, quán rượu và khách sạn ở kinh thành đều chăng đèn lồng đỏ hết rồi, thật sự là vui vẻ!” Đêm nay là giao thừa, trên đường đã không còn bóng dáng người buôn bán đi lại nữa, tất cả đều đã về nhà cùng thân nhân mừng năm mới, bởi vậy không còn náo nhiệt như thường ngày. Nhưng phố xá đều đã được trang trí lộng lẫy làm cho Sở Khiết rất thích thú.

Vân Thiên Mộng cũng nghe thấy ở xe ngựa phía sau có tiếng đàm luận rôm rả, chắc bọn người Mộ Xuân cũng đang rất cao hứng đây.

“Muội còn không thấy đêm Thất Tịch ấy, đó mới gọi là đồ sộ. Lúc ấy nhiều người ra ngoài tới mức không chen nổi, thật sự là rất thú vị!” Thấy Sở Khiết vui vẻ như vậy, Vân Thiên Mộng cười nói.

Sở Khiết nghe Vân Thiên Mộng nói thế thì không khỏi hứng thú, không nhìn phố dài chăng đầy đèn hoa bên ngoài nữa mà ngoảnh vào nhìn Vân Thiên Mộng, hiếu kỳ: “Chị dâu, thật sự vui vẻ như thế sao? Ở U Châu, phụ thân và mẫu thân chẳng bao giờ cho muội ra ngoài, cả ngày đều nhốt ở trong nhà, thật chán chết!”

“Tẩu tẩu sao lại lừa muội làm gì? Trong đêm thất tịch có đoán hoa đăng, đi thuyền trên sông Lục Đại, à, đúng rồi, còn có thi đoạt trâm quý, cam đoan muội mà thấy thì sẽ thích vô cùng.” Thấy Sở Khiết nhìn mình, Vân Thiên Mộng bèn hồi tưởng lại đêm Thất Tịch náo nhiệt năm trước.

Sở Khiết nghe nàng nói vậy thì càng cao hứng, nói: “Ai nha, sang năm nhất định ta phải cùng chị dâu đi chơi lễ Thất Tịch mới được. Ở U Châu thật chán chết, ca ca suốt ngày đọc sách, hai vị biểu tỷ thì suốt ngày…”

“Khiết Nhi!” Tạ thị thình lình lên tiếng, mặt đầy tươi cười kéo Sở Khiết ngồi xuống ngay ngắn, cẩn thận sửa sang lại váy áo cho nàng ta, sau đó mới nhìn Vân Thiên Mộng đầy bất đắc dĩ: “Ta thật sự không thể quản nổi nàng. Tưởng ở chung với Uyển Uyển, Viện Viện luôn yên tĩnh thì nàng sẽ ngoan ngoãn một chút, không ngờ càng lớn càng nghịch ngợm. Khiết Nhi, con không nghĩ Đại ca con văn võ song toàn như thế, Nhị ca con nếu là một thiếu gia ăn chơi thì có phải ném đi thể diện của đại ca hết không? Uyển Uyển và Viện Viện là người nho nhã lễ tiết như thế, ngày thường cũng giỏi nữ công gia chánh, chỉ có con chẳng khác gì con khỉ con suốt ngày nhảy nhót chọc phá lung tung. Còn nữa, lễ Thất Tịch sang năm tới, nếu tẩu tẩu con mà có tin vui thì con cũng không được làm phiền tới nàng, nếu không mẹ sẽ không tha cho con.”

Vân Thiên Mộng chỉ cười khi nghe Tạ thị trách mắng Sở Khiết như vậy, dù sao chính nàng đã có đáp án mình muốn nên cũng không mở miệng nhiều lời.

“Mẹ, chị dâu có chuyện vui gì cơ?” Sở Khiết dù sao cũng là cô nương chưa chồng, làm sao hiểu được ám chỉ của Tạ thị, lập tức hỏi thẳng.

Tạ thị dí tay lên trán nàng, nói: “Không biết xấu hổ, đây là chuyện con có thể hỏi à? Nếu không có gì thay đổi thì tầm này sang năm con đã làm cô cô rồi.”

Lời này vừa nói ra, Sở Khiết dù chưa hiểu chuyện nam nữ cũng lập tức hiểu ra, hai mắt sáng lên nhìn Vân Thiên Mộng, gấp gáp hỏi: “Chị dâu có tin vui rồi sao?”

Thấy Tạ thị dăm ba câu đã rời đi sự chú ý của Sở Khiết, Vân Thiên Mộng chỉ cười lắc đầu: “Đâu có nhanh như thế. Là Nhị nương quá nóng lòng thôi.”

Nàng vừa nói xong, Tạ thị đã lại nói tiếp: ‘Đâu chỉ có Nhị nương, cha con cũng sốt ruột lắm rồi. Dù sao con cũng là Thiếu phu nhân của Sở gia, mà Khinh Dương tuổi còn nhỏ, Vương gia và cha con tất nhiên đặt hy vọng trên người các con rồi.”

Nghe Tạ thị nói vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi cười lạnh trong lòng.

Nếu nói Sở Vương rốt ruột thì nàng còn tin. Nhưng nếu nói Sở Bồi cũng mong tôn tử của Sở Phi Dương thì thật sự là đáng nghi ngờ đấy. Huông hồ, Tạ thị này mới tới kinh đô có ba ngày mà đã để ý tới bụng nàng, là muốn tạo cho nàng áp lực hay có mưu đồ gì đây, hoặc là cả hai mục đích trên, nên mới không ngừng nhắc đi nhắc lại như thế.

“Bên ngoài hình như tuyết rơi rồi!” Màn xe bị gió hơi cuốn lên, Vân Thiên Mộng ghé mắt nhìn ra ngoài, lại không biết từ lúc nào bên ngoài đã có vài bông tuyết bay, như lông ngỗng nhẹ nhàng rải trên trời, thật là đẹp không bút nào tả xiết.

Tạ thị và Sở Khiết nghe thấy nàng kêu lên thì cũng vén màn xe nhìn ra, quả thật là thấy tuyết trắng một mảnh, làm cho Sở Khiết vốn sinh ra ở phương Nam chưa từng nhìn thấy tuyết rơi như càng thêm vui vẻ, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú, càng không để ý sự ngăn cản của Tạ thị mà vươn tay ra đón những bông tuyết rơi.

“Phu nhân, đã tới Hoàng cung rồi!” Xa phu lên tiếng nhắc nhở, Tạ thị liền kéo Sở Khiết lại, miễn để người khác trông thấy làm mất mặt Sở vương phủ.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, sau đó bên ngoài vang lên thanh âm của cấm vệ quân, chắc là xa phu nhảy xuống giải thích đây là nữ quyến của quan gia, sau đó lại lấy lệnh bài của Sở tướng phủ và Sở Vương phủ ra cho cấm vệ quân kiểm tra.

Chỉ sau một chốc, xe lại lăn bánh, chậm rãi đi vào nội cung.

Sau khi ra khỏi xe ngựa, ba người lại ngồi vào ba kiệu mềm, đi về phía thiên điện ở cạnh hoa viên.

Ba người dưới sự dẫn dắt của cung nữ liền đi tới thiên điện. Lúc này, ở trong thiên điện đã có không ít nữ quyến quan gia, mọi người chia ra thành từng nhóm nói chuyện phiếm, náo nhiệt vô cùng, trái ngược hoàn toàn với cảnh tuyết rơi lạnh lẽo bên ngoài.

“Mộng Nhi!” Vừa bước vào thiên điện đã nghe thấy có người gọi tên mình, Vân Thiên Mộng nhìn lại thì thấy Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ cười với mình.

Vân Thiên Mộng mỉm cười dẫn Tạ thị và Sở Khiết đi tới.

“Mộng Nhi bái kiến mợ. Lâu rồi không gặp mợ, mợ có khỏe không?” Vân Thiên Mộng phúc thân với Quý Thư Vũ, ngọt ngào vấn an.

“Nhanh tới đây để ta nhìn con một chút!” Quý Thư Vũ sớm đã coi Vân Thiên Mộng như con của mình, hôm nay hài tử đã lập gia đình, chẳng lẽ lại không lo lắng hay sao? Cũng vì coi nàng như con của mình nên vừa gặp đã để ý tới khí sắc của Vân Thiên Mộng, sợ nàng bị ủy khuất chuyện gì.

“Mợ, Mộng Nhi khỏe mà. Không biết bà ngoại và cậu có khỏe không?” Vân Thiên Mộng nói vậy nhưng vẫn đi tới gần Quý Thư Vũ.

“Đều khỏe cả. Cậu con đang ở chỗ Hoàng thượng, mẫu thân thì tới chỗ Thái Hậu ở cung Phượng Tường. Hai vị này là?” Trả lời hết các vấn đề của Vân Thiên Mộng, Quý Thư Vũ giờ mới chú ý tới hai người sau lưng nàng, trong lòng cũng đã ngầm đoán ra thân phận của cả hai rồi.

“Đây là Nhị nương và tiểu muội của phu quân con!” Vân Thiên Mộng hơi nghiêng người, lập tức giới thiệu Tạ thị và Sở Khiết.

“Thì ra là Sở phu nhân, thật sự là hạnh ngộ!” Lúc này, Quý Thư Vũ bèn dẫn Khúc Phi Khanh đứng dậy, cười nghênh đón mẹ con Tạ thị.

Truyện Chữ Hay