Công việc lồng tiếng phim cũng không mất nhiều thời gian của Thủy Nhạc, không đến nửa tháng, cô liền cáo biệt hoàn toàn không đếm xỉa tới Tuần Ao cùng lưu luyến không rời Carol, ngồi lên máy bay về nước.
Để tuyên truyền cho Album mới, Y Ân cố tình lộ ra tin tức chuyến bay, sân bay thành phố B đã bị chen đến chật như nêm cối. Đây cũng xem như lần đầu tiên sau khi sự kiện sự kiện kia xảy ra Thủy Nhạc lần đầu tiên công khai lộ diện, hoặc là nói chính thức trở về.
Cô rõ ràng rất khác. Đây là tiếng lòng của toàn bộ phóng viên và mọi người xung quanh. Nếu nói trước đây Thủy Nhạc là đạm mạc, vậy thì hiện giờ, là thật cao lãnh: cao ngạo, lãnh khốc, hình dung từ nào cũng phù hợp. Càng không phải nói ánh mắt, ngay cả liếc nhìn một cái cũng lười cho bọn họ...
Còn trong lòng Khả Nhạc ý tưởng hoàn toàn không giống. Thủy Nhạc đại nhân của bọn họ rốt cục trở lại, hơn nữa, hoàn toàn không có bộ dáng tiều tụy như bọn họ lo lắng, ngược lại khí sắc rất tốt, thậm chí càng tỏ ra kiên định thong dong, sặc sỡ lóa mắt! Đây là Thủy Nhạc đại nhân của bọn họ! A a a a! Tất cả phong tình vạn chủng trên thế gian này, cũng không bằng một nét mặt vân đạm phong khinh của cô ấy.
"Nhạc Nhạc! Thủy Nhạc đại nhân! Chúng em rất nhớ chị! Hoan nghênh về nhà!"
Thủy Nhạc theo sự sắp xếp của Y Ân được mở một đường thông suốt ra đến đại sảnh, bị từng tiếng hét chỉnh tề hấp dẫn ánh mắt, liếc mắt nhìn lại, gia tộc Khả Nhạc trước sau như một ngay ngắn trật tự đứng đợi cô. Số lượng chỉ tăng không giảm, trên mặt vẫn là nhiệt tình như trước, ngay cả khẩu hiệu cũng không thay đổi. Chỉ là lúc này đây, cô nghe được âm cuối nức nở.
Vì thế Thủy Nhạc dừng lại, xoay người đi về hướng Khả Nhạc đang tập trung, gợi lên khóe môi, nghịch ngợm chớp chớp một con mắt, sau đó không quay đầu lại, tuyệt trần mà đi.
Lưu lại một đám Khả Nhạc, gào khóc.
Sau này, Khả Nhạc nhóm dần dần phát hiện, Thủy Nhạc đại nhân của bọn họ, càng ngày càng ít công khai lộ diện, cho dù lộ diện, cũng càng ngày càng tích tự như vàng. Nhưng mà! Nhạc Nhạc đối với các Khả Nhạc càng ngày càng dung túng! Ha ha ha ha cáp!!!
Tỷ như nói, sau khi trải qua mấy tháng hoang phế – không phải, trải qua mấy tháng tương tư thống khổ, các Khả Nhạc lại đem tất cả chiêu thức trong người, trong vòng ngắn ngủi vài ngày, đem toàn bộ hình ảnh của Thủy Nhạc cắt ghép vui vẻ đến hỏng rồi, các loại ảnh gif, hình động, video cắt nối biên tập, các loại fanmade MV lớn lớn nhỏ nhỏ ào ạt xuất hiện. Sau đó, lại lâm vào tình trạng khủng hoảng vì không còn hình mới cắt ghép. Vì thế, gia tộc Khả Nhạc bắt đầu da mặt dày, ấp a ấp úng lắp bắp lên tiếng ý đồ giật giây Thủy Nhạc tự chụp ảnh đăng lên. Về phần Thủy Nhạc, cô ấy thế nhưng... thế nhưng lấy các loại góc độ chụp tấm ảnh, phát lên một bộ cửu cung đồ!
Lại tỷ như, có một đoạn thời gian trên mạng thịnh hành dùng giọng nói thật làm chuông điện thoại, gia tộc Khả Nhạc các loại năn nỉ ỉ ôi, cầu xin làm nũng khóc lóc om sòm dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thủy Nhạc không còn cách nào, phát một câu: "Đừng nháo, đang thu âm đây ~ " thành công làm cho gia tộc Khả Nhạc trở nên điên cuồng.
Lại tỷ như, Album ca nhạc thứ sáu của Thủy Nhạc.
Đối với gia tộc Khả Nhạc mà nói, Album này ý nghĩa lớn nhất không phải là nó phá vỡ vài kỉ lục lớn lấy được giải thưởng vinh quang gì – cứ việc bọn họ quả thật cảm thấy vô cùng kiêu ngạo – mà là vì một ca khúc trong Album. Ca khúc này ý nghĩa lớn nhất cũng không phải ở chỗ lời bài hát có bao nhiêu hay giai điệu có bao nhiêu dễ nghe – cứ việc nó quả thật như thế - chính là đây là bài hát đầu tiên Thủy Nhạc tự mình viết lời dành tặng riêng cho gia tộc Khả Nhạc.
Lần đầu tiên gia tộc Khả Nhạc nghe được bài hát này, là tại sự kiện ký tên cho album mới. Khi đó trên sân khấu tất cả đèn đều tối lại, Thủy Nhạc một mình đứng trên sân khấu, nương theo ánh sáng xung quanh lộ ra một thân ảnh mông lung, không thấy rõ vẻ mặt.
"Từng đặt chân thiên đường, từng đi qua đáy vực
Nhân sinh là một cuộc đua khí thế lúc cao cũng như lúc thấp
Cảnh đẹp đêm đông tàn trong một khắc nào đó khiến ta biết hết thảy đều có thể buông
Trăm chuyển ngày hồi chưa từng gặp được mỹ lệ, khi được đến cũng là một loại trí tuệ."
Nhạc đệm thực im lặng, thanh âm Thủy Nhạc cũng rất sạch sẽ, không nhanh không chậm, vô cùng êm tai, như là nhà hiền triết thấu hiểu nhân sinh.
"Ai từng là lời ca duy nhất của ta và người, nếu đã nhớ không rõ người có thể rời đi
Cảm ơn người đã từng trân trọng, người vốn không nợ ta điều gì."
Có một đám người khóc nức nở trong đêm, cũng có vài người đã sắp nghe không được.
"Ai từng là lời ca duy nhất của ta và người, nếu luôn nhớ rõ người chưa từng rời đi
Cảm ơn vì người mà ta tỏa sáng dưới ánh mặt trời cũng như cùng ta đi qua phong ba."
Ánh đèn sân khấu dần dần sáng lên, từng chút từng chút, bọn họ rốt cuộc có thể xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ nhìn thấy vẻ mặt thần tượng của mình, cũng trong nháy mắt đó, nước mắt tuôn trào. Cô buông micro, nhìn chăm chú vào bọn họ, mỉm cười.
Nhạc nền dần dần biến mất, mấy câu cuối cùng, Thủy Nhạc cơ hồ là dùng hết sức lực xướng lên, âm sắc linh động giữa sân khấu trống trải quanh quẩn không ngừng đánh thẳng vào tâm linh. . Truyện Huyền Huyễn
"Nhân sinh tươi đẹp như hoa, thời gian có hạn, chúng ta cùng ngắm nhìn những điều mỹ lệ nhất thế gian
Nhìn lại sân khấu ngày hôm qua, vui buồn sầu khổ, vẫn có mấy lần sống thật với bản thân
May mắn ta biết nghiêng đầu trước vẻ đẹp, kính lễ nhân sinh
Ai sẽ vọng tưởng một khúc ca để đời người thành chân lý."
Một khúc kết thúc, Thủy Nhạc nhìn xuống bên dưới sân khấu, cúi người chín mươi độ, thật lâu... Mãi đến gia tộc Khả Nhạc không đành lòng, mỗi người đều khóc nức nở gọi lên, Nhạc Nhạc...
Thủy Nhạc cong eo, cúi đầu, hai mắt phiếm hồng, phải đem hết toàn lực mới nhịn không cho nước mắt rơi xuống, sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn thấy bên dưới cũng khóc thành một đám, nhịn không được thô thanh thô khí nói một câu: "Khóc khỉ a..."
Khả Nhạc muốn đánh cô. Lại nhịn không được bị chọc cho nín khóc mỉm cười.
Thừa dịp này, MC trở lại bên cạnh Thủy Nhạc, hỏi: "Nhạc Nhạc, vừa rồi gia tộc Khả Nhạc khẩn cầu chị cho họ cơ hội để họ nói với em mấy câu, chị thấy bọn họ ngoan như vậy, nên không kiềm lòng được đồng ý rồi, em sẽ không trách chị chứ?"
Thủy Nhạc còn chưa kịp trả lời, bên dưới liền kích động lên: "Không có!"
Thủy Nhạc đành phải giả vờ giả vịt làm bộ tự hỏi một chút, chỉ vào các Khả Nhạc trả lời: "Bọn họ nói cái gì thì làm cái đó." Lại đổi lấy một trận hoan hô.
Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới đại biểu gia tộc Khả Nhạc mở miệng câu đầu tiên lại là: "Thủy Nhạc đại nhân, về thân thế và tính hướng của chị..." Lời nói chấm dứt tại hai chữ tính hướng, bỏi vì microphone của người đó bị tắt tiếng.
Hội trường im lặng, không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ. Gia tộc Khả Nhạc không sảo không nháo, đây là kết cục bọn họ đã sớm tưởng tượng ra, đề tài này, quả thật đường đột.
Vài giây bất ngờ qua đi, Thủy Nhạc hồi phục tinh thần, dùng ánh mắt ngăn lại Y Ân đang muốn lên sân khấu, thuận tiện trấn an MC đang bối rối bên cạnh, mới nhìn xuống sân khấu nhẹ nhàng cười, như oán trách nói: "Các bạn dọa chú âm thanh sợ rồi kìa ~ "
Người cầm micro theo bản năng nói một câu thực xin lỗi, nhưng vẫn như cũ không có bất cứ thanh âm nào.
"Không có việc gì, em muốn nghe." Thủy Nhạc nhìn về phía Y Ân, nhưng lại nói với mọi người: "Chú âm thanh ơi ~ cháu rất muốn biết các Khả Nhạc của cháu đối với hai chuyện này có ý kiến gì."
Y Ân cẩn thận gật gật đầu, vị Khả Nhạc kia nhẹ nhàng hô một tiếng: "Nhạc Nhạc" Tất cả mọi người nghe được rõ ràng. Vì thế nói lại một lần: "Thực xin lỗi!"
"Không sao." Thủy Nhạc nói, giọng điệu mềm nhẹ: "Em có thể tiếp tục."
Đại biểu Khả Nhạc nhận được cổ vũ, trong lòng cảm động, bắt đầu ngân nga đoạn văn gia tộc Khả Nhạc bọn họ viết cho Thủy Nhạc đại nhân.
"Thủy Nhạc đại nhân, về chuyện thân thế và tính hướng của chị, bên ngoài có rất nhiều tin đồn. Thực xin lỗi vì nhắc lại những chuyện không vui này, nhưng chúng em chỉ là muốn bài tỏ lòng cảm ơn, cảm ơn chị đã trải qua nhiều chuyện cực khổ như vậy, lại vẫn có thể tốt đẹp kiên cường, cảm ơn chị!" Nói xong thật sự lễ phép cúi đầu trước mặt Thủy Nhạc, lại nói tiếp: "Cho nên, mặc kệ quá khứ của chị thế nào, cũng không quản tương lai chị chọn bạn đời là nam hay nữ, chị vĩnh viễn là chị, đồng thời vĩnh viễn là Thủy Nhạc đại nhân của bọn em, cũng vĩnh viễn là Nhạc Nhạc của bọn em..." Nói đến đây, cô ấy nghẹn ngào một cái, dừng lại, nóng bỏng lại kiên định nhìn Thủy Nhạc, thành kính tuyên cáo: "Em đại biểu gia tộc Khả Nhạc, tuyên bố với toàn thế giới này: Chúng tôi càng quan tâm Thủy Nhạc là ai, mà không phải lựa chọn ai!"
Cuối cùng Thủy Nhạc không thể nén lại giọt nước mắt đã muốn bốc hơi trong không khí, cứ việc đã kiên trì ngửa mặt, nó vẫn nghĩa vô phản cố theo khóe mắt trượt xuống, dưới ánh đèn sân khấu phiếm ánh sáng trong suốt, bị nhìn xem rõ ràng.
Một đêm này, bài hát này, lần thổ lộ này, giọt nước mắt này, mọi người, cả đời khó quên.
Từ hiện trường ký tên về nhà, đã là đêm khuya, Thủy Nhạc tắm rửa xong, đang lau khô tóc, điện thoại của Lam Băng gọi đến.
"Đạo diễn, ngày mai không cần quay phim sao?"
"Ha ha, vẫn phải quay."
"Đã khuya thế này rồi còn chưa ngủ sao, không thể ỷ vào mình là đạo diễn thì có thể đi làm muộn nha ~ "
"Sao có thể chứ, chỉ là có việc so với quay phim còn quan trọng hơn."
"Nga, chuyện gì quan trọng như vậy?" Thủy Nhạc trực giác mình không nên hỏi, nhưng lại nhịn không được muốn nghe xem nàng sẽ nói thế nào, quả nhiên...
"Gọi điện thoại cho bạn gái nhỏ của chị a..."
Bạn-gái-nhỏ là cái quỷ gì! Thủy Nhạc âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nói không nên lời. Thế mà nàng lại ở bên kia cười!
Lam Băng không dám cười lâu lắm, rất nhanh liền ngừng lại ôn nhu nói: "Có mệt không?"
"Không mệt chút nào." Thủy Nhạc thản nhiên trả lời.
"Bảo bảo..."
"Thật sự." Các nàng cũng không phải mỗi ngày đều gọi điện thế này, huống hồ đã rất trễ, các nàng đều có công việc của mình, có đôi khi quá bận, liên tục một tuần cũng không thể nghe được giọng của đối phương. Cho nên, nàng khẳng định đã nghe được chuyện ở lễ ký tên, chuyên môn gọi điện đến đây nghe cô tâm sự: "Em cảm thấy rất cảm động, thực, vinh hạnh, thực đáng giá."
"Ừm." Em mới phải, đáng giá hết thảy, những thứ này: "Ngày mai chị sẽ cho Diệp tử thêm một hộp cơm."
"Ha ha, chị xác định đây là thưởng sao?"
"Ừ, nói là em cố ý gửi lại đây cho em ấy, nhất định Diệp tử sẽ đem cả cái hộp ăn luôn."
Thủy Nhạc quyết định từ ngày mai sẽ đối với Diệp Hiểu Đồng tốt hơn một chút, bù lại tiếc nuối vì em ấy có một người chị xấu như vậy: "Lam?"
"Hả?"
"Fan điện ảnh của chị, bọn họ là như thế nào?"
Lam Băng không nghĩ tới Thủy Nhạc sẽ hỏi chuyện này, im lặng một chút: "Không phải em cũng là fan điện ảnh của chị sao?"
Thủy Nhạc bĩu môi: "Chị mới là fan của em đó!"
"Đúng vậy đúng vậy." Lam Băng hào phóng thừa nhận, không che giấu ý cười.
Thủy Nhạc nhắm mắt lại tưởng tưởng một đạo diễn Lam Băng giống như Diệp Hiểu Đồng như vậy lúc nào cũng nhìn mình hoa si thét chói tai... sợ tới mức đột nhiên tỉnh táo hẳn ra. "Dời đề tài rất hay nha, cơ hồ không lộ ra dấu vết a ~ thế nào, về fan điện ảnh, đạo diễn Lam Băng có nỗi khổ khó nói gì sao?"
Lam Băng bí hiểm: "Muộn rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi."
Thủy Nhạc triệt để kích động: "Thật sự có vấn đề? Em ngủ không được!"
Lam Băng thật muốn xem bộ dáng hai mắt tỏa sáng hiện giờ của cô, nhưng chỉ có thể dỗ dành nói: "Nghe lời chị ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai sẽ nói cho em nghe, nha?"
"Ân... được rồi." Thủy Nhạc không tình nguyện đáp. Em không biết tự mình lên mạng tra sao?
"Nghe lời, ngày mai thức dậy liền nói cho em nghe." Lam Băng nhiều nhất chính là kiên nhẫn.
"Được rồi, em ngủ đây, chị cũng ngủ sớm một chút đi ~ "
"Ân, ngủ ngon."
"Ngủ ngon ~ "
Cuối cùng Thủy Nhạc cũng buông tha cho ý nghĩ muốn lên mạng, không phải không hiếu kỳ, chỉ là, muốn ngoan một chút.
Ngày hôm sau thức dậy, Thủy Nhạc rốt cục hiểu được vì sao Lam Băng có chuyện không nói thẳng, bởi vì, khó có thể nói thành lời.
Lam Băng không có mở weibo, nàng dùng máy tính chia sẻ hai tin tức về Thủy Nhạc, đều là thông qua diễn đàn. Tên diễn đàn cũng rất chính chuyên, "Đạo diễn Lam Băng fan điện ảnh chia sẻ tin tức". Bài chia sẻ trước đó cũng rất chính chuyên, đều là những bình luận chuyên nghiệp về các tác phẩm điện ảnh, tin thứ hai, Thủy Nhạc sợ ngây người.
Toàn bộ bài viết, toàn bộ, đều thảo luận cùng một đề tài - Hậu cung của Lam Băng nữ vương bệ hạ. Bọn họ đem tất cả những "nữ" ngôi sao trong giới giải trí tự cho là xứng đôi với đạo diễn Lam Băng, hoặc từng tiếp xúc hoặc là gián tiếp tiếp xúc qua, chú ý là nữ, tất cả đều đem vào hậu cung!
Thủy Nhạc không nhớ rõ tính hướng của Lam Băng là công khai a? Quan trọng là, cô cũng là một trong những người được chọn, còn được số phiếu bầu cao nhất! Hơn nữa những tình tiết do bọn họ viết trong này, hình ảnh chắp nối, lời kịch tự biên, thiếu chút nữa Thủy Nhạc liền tin! Thậm chí còn có chút xíu ngượng ngùng khi xem nội dung hạn chế, tóm lại, đáng sợ! Lại so sánh một chút, gia tộc Khả Nhạc của cô quả thực chính là thiên sứ!
Vì thế, vừa tỉnh táo lại Thủy Nhạc đưa ra một quyết định vô cùng thận trọng: Bệ hạ, thỉnh cho Diệp tử nhà ta thêm hai hộp cơm nữa, không quá cảm ơn.
Lam Băng cầm di động, trước mặt mọi người trong đoàn phim, nhịn không được cười lên tiếng, đổi lấy một trận tề mi lộng nhãn từ bốn phương tám hướng.
- ------------
Chú:
Bài hát: Niên độ chi ca
Lời bài hát: Vàng Vĩ Văn
Soạn nhạc: Christopher Chak
Biểu diễn: Tạ An Kỳ