Giữa trưa, Du Trì bị tầng băng sương kết xung quanh Kim Ngao dọa sợ đến mức nhảy ra xa, khi lui về phía sau còn không quên lôi kéo cánh tay khách hàng chất lượng tốt của mình.
Nghĩ thầm, đừng có làm vạn của tôi bị thương nha!
Ngôn Dục không nghĩ tới Du Trì đột nhiên kéo anh, bọn họ vốn dĩ đứng gần nhau, anh còn chưa kịp có động tác gì thì cánh tay đã bị Du Trì ôm lấy vững vàng.
Ngôn Dục cúi đầu nhìn Du Trì, Du Trì kéo cánh tay của anh trốn ở phía sau anh nhìn chằm chằm vào trên người Kim Ngao trước mặt đang hiện ra ánh sáng lam nhạt, thần sắc căng thẳng: "Kim Ngao à, anh làm sao vậy?"
Kim Ngao nhìn cánh tay của Ngôn Dục đang bị Du Trì ôm, gian nan lắc đầu một cái: "...!Không có gì."
Kim Ngao cảm thấy không cần tự mình ra tay thì Du Trì cũng sẽ chết trước mình.
Nghĩ như vậy, Kim Ngao lại không cảm thấy kinh hồn bạt vía nữa.
Sau đó Du Trì thấy băng sương quanh thân Kim Ngao dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được mà biến mất, qua mấy giây cũng không còn lưu lại một vệt nước nào.
Còn không đợi Du Trì phản ứng lại đã cảm thấy trong tay trống rỗng, cúi đầu nhìn mới phát hiện khách hàng chất lượng tốt đã rút cánh tay của mình về.
Du Trì nháy mắt mấy cái, sau khi nhìn ánh mắt phức tạp của Kim Ngao mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng dời một bước sang bên cạnh, cười cười với Ngôn Dục: "Thật ngại quá, vừa nãy..."
Còn chưa đợi cậu nói xong, Kim Ngao sợ cậu sẽ nói ra lời không nên nói gì nữa, cho nên nhanh chóng mở miệng ngắt lời cậu, nói với Ngôn Dục: "Lão đại, anh trở lại rồi."
Trong nháy mắt nét cười trên mặt Du Trì cứng đờ.
Kim Ngao gọi khách hàng chất lượng tốt của cậu là gì?
Lão đại?
Ngôn Dục nhìn lướt qua Du Trì, cuối cùng mới nhìn Kim Ngao, lạnh lùng gật đầu: "Ừm."
Du Trì:???
Nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng Du Trì yên lặng đi về bên cạnh Kim Ngao, vẻ mặt thành thật cúi đầu với Ngôn Dục: "Chào Phó bộ trưởng! Tôi là nhân viên mới, Du Trì."
Ngôn Dục nhìn Du Trì một hồi lâu, cuối cùng mới trầm giọng mở miệng: "Ừm, tôi biết."
Biết?
Đã sớm biết rồi sao?
Chẳng trách ngày hôm qua ánh mắt của anh ấy nhìn mình như không có lời nào để nói.
Đó là lý do mà mình bị chỉ mặt gọi tên điều qua đây sao?
Du Trì kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc nhìn vào đôi đồng tử của Ngôn Dục lại sững sờ: "Phó bộ trưởng, anh cũng thích đeo lens sao?"
Trước đó không chú ý, bây giờ sau khi nhìn vào mắt Ngôn Dục cậu mới phát hiện đồng tử của anh có chút đỏ.
Nhưng mà không sao, Du Trì cảm thấy rất đẹp, nhìn vô cùng tự nhiên.
Kim Ngao: "..."
Kim Ngao nghe không nổi nữa, nhanh chóng kéo éo Du Trì, ra hiệu, xin ngài mau ngậm miệng lại dùm!
Con mẹ nó cậu rõ ràng là người tại sao lại không chịu nói tiếng người vậy hả?!
Lúc Kim Ngao cho rằng một giây sau Ngôn Dục sẽ nổi giận thì Ngôn Dục chỉ liếc mắt nhìn cái tay của hắn đang kéo áo Du Trì, sau đó liền cất bước đi lên lầu hai.
Kim Ngao:???
Không tức giận?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hướng phát triển này không đúng nha!
Du Trì cũng:???
Nói đạo lý, tuy rằng Du Trì cảm thấy Ngôn Dục rất tuấn tú, thế nhưng cư xử như vậy cậu cho là Ngôn Dục có chút không được lịch sự.
Tốt xấu gì cũng nói cho cậu biết là mua lens ở đâu chứ!
Tập Lang nhìn thấy Ngôn Dục, chào hỏi: "Lão đại."
Ngôn Dục gật gật đầu với hắn, vào lúc này Phỉ Phỉ từ trên cầu thang xông tới, trong chớp mắt đã đến bên chân Ngôn Dục.
Phỉ Phỉ vừa cọ ống quần của Ngôn Dục vừa đi vòng quanh bắp chân của anh, miệng nhỏ giọng kêu gừ gào, bộ dáng rất là thân mật.
Du Trì trợn mắt ngoác mồm nhìn Phỉ Phỉ, nghĩ thầm – đây không phải là con báo, mẹ nó đây là một con mèo đúng không?
Là cái loại mồn lèo rất dính người đó đó!
Ngôn Dục nhìn lướt qua đại sảnh: "Tiêu Ny còn chưa trở lại sao?"
Tập Lang: "Vâng, đi ra ngoài được một thời gian rồi, chắc là hai ngày sau sẽ về."
Thừa dịp Ngôn Dục đang hỏi chuyện, Kim Ngao phản ứng lại lôi kéo Du Trì chuồn ra ngoài cửa.
Du Trì bị hắn kéo đến lảo đảo, bị động đi ra ngoài cùng hắn.
Dùng tốc độ như đang chạy nạn.
Ngôn Dục nhìn lướt qua một người một yêu biến mất ngoài cửa, Tập Lang suy nghĩ một chút, nói: "Mặc dù Du Trì là con người, thế nhưng làm việc rất nghiêm túc."
Ngôn Dục nghe xong thu hồi ánh mắt, không nói gì mà đi lên lầu.
Sau khi anh đi lên lầu, Phỉ Phỉ xoay một vòng tại bậc cầu thang, muốn đi lên cùng nhưng lại không dám, móng vuốt bám lên bậc thang rồi lại thả ra, dáng vẻ rất là nóng nảy.
Chờ sau khi nghe được tiếng đóng cửa từ trên lầu truyền tới, Tập Lang vẫy tay với Phỉ Phỉ đang sốt ruột: "Miêu miêu, lại đây."
Tập Lang vừa dứt lời, chậu cây cao hơn một mét dựng bên bờ tường không gió mà động đậy, lá cây cũng rơi xuống vài cái.
Bồn hoa này vừa cao vừa thô tráng, ba cành cây còn muốn lớn hơn cánh tay của nam nhân thành niên từ trong đất bùn nhô ra, quấn vào nhau tạo thành thân cây, bên trên là cành nhỏ lộn xộn, trên nữa là cành lá gió thổi không lọt.
Tập Lang bất đắc dĩ ôm Phỉ Phỉ đứng dậy, liếc mắt nhìn chậu cây kia, mặt không cảm xúc mở miệng: "Làm sao, không phục?"
Ảnh Mộc liền run run lá cây của mình, trên thân cây dần dần hiện ra một cái miệng, giữa cái miệng ngoác ra hợp lại truyền đến giọng già nua: "Cũng chỉ có ngươi, gọi Phỉ Phỉ như gọi mèo."
Tập Lang: "Ta thích."
Mà một bên khác Du Trì và Kim Ngao tùy tiện tìm một cửa hàng mì gạo, biểu tình của hai người đều rất phức tạp.
Nửa ngày sau Kim Ngao mới lên tiếng trước phá vỡ trầm mặc: "Thì ra người ngày hôm qua cứu cậu một mạng là lão đại."
Du Trì biểu tình trầm trọng gật gật đầu: "Ừm."
vạn của mình...
Kim Ngao: "Vậy sao cậu không nói sớm?"
Du Trì thở dài: "Trước đó tôi cũng không biết."
vạn của cậu mất rồi lại có được, nhưng mà cậu còn chưa kịp sờ thì đã cất cánh mà bay.
Tâm tình giống như đi tàu cao tốc, nhưng chỗ không giống là tâm tình của cậu rơi xuống không có cách nào vực dậy nổi.
Kim Ngao ngẫm lại cảnh tượng vừa nãy, vẫn cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Du Trì cũng mang theo chút bội phục và nghi hoặc một chút: "Cậu dám nói chuyện với lão đại như vậy, nhưng quan trọng là lão đại không trách cậu!"
Gọi khốc ca, hỏi mua lens, những chuyện này trước đây Kim Ngao còn không dám tưởng tượng.
Du Trì cũng nghi hoặc: "Tôi nói như thế nào?"
Kim Ngao: "..."
Kim Ngao cảm thấy người ta sống ít hơn mình mấy ngàn năm quả là không giống mình, không nói cái khác, riêng lá gan đã rất lớn rồi.
Nào giống bọn họ, sống mấy ngàn năm, sống lâu đến nỗi cái gì cũng đều thấy rồi.
Nhưng mà kiến thức vẫn có hạn.
Du Trì nhìn Kim Ngao, hiếu kỳ: "Hình như anh rất sợ Phó bộ trưởng."
Kim Ngao tức giận nhìn cậu: "Chỉ riêng yêu quái trong sở chúng ta thôi, có ai mà không sợ anh ấy?"
Du Trì nghe xong tâm tình càng xuống thấp hơn: "Phó bộ trưởng nghiêm ngặt với nhân viên như vậy sao."
Lẽ nào sau khi làm sai chuyện còn bị trừ tiền lương?
Kim Ngao cảm thấy câu nói này của Du Trì có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng cụ thể không đúng chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.
Giữa hai người trầm mặc là thức ăn, thịt bò trong nồi đất bốc hơi nóng, Du Trì nghĩ đến một vấn đề, nhìn Kim Ngao: "Vừa nãy băng sương quanh người anh là sao?"
Động tác gắp đồ ăn của Kim Ngao dừng lại, sau đó yếu ớt mở miệng: "Ứng kích phản ứng."
Nói trắng ra là vừa rồi hắn chỉ bộc lộ bản năng sợ hãi của động vật nhỏ mà thôi.
Bị lão đại dọa.
Du Trì: "Là cái gì?"
Nhìn biểu tình của Du Trì, Kim Ngao gõ gõ bàn ăn hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Sau đó Du Trì chỉ thấy ngón tay Kim Ngao gõ nhẹ trên bàn một chút, từ đầu ngón tay của hắn từ từ lan ra ngoài, trong nháy mắt liền kết một tầng băng, hơi lạnh lạnh lẽo âm trầm áp sát về phía cậu.
Giống như đúc với tình huống lúc nãy.
Rất nhanh Kim Ngao đã thu tay về, băng sương cũng biến mất theo, không để lại chút vết tích nào.
Kim Ngao nhìn Du Trì chớp chớp mắt: "Giống như vậy đó."
Du Trì nghe xong thu hồi ánh mắt, cảm thán: "Thuộc tính này của anh, nếu là nữ thì tốt rồi."
Kim Ngao giơ tay ôm ngực, trên mặt làm ra vẻ kinh hoảng: "Nếu như tôi là nữ, cậu muốn làm cái gì với cô gái yếu đuối như tôi? Chơi băng tuyết play sao?"
Du Trì ghét bỏ nhìn hắn: "Mọi người đều là người trưởng thành, tư tưởng có thể thuần khiết một chút hay không?"
Kim Ngao từ chối: "Đáng tiếc tôi là yêu, không phải người."
Du Trì bất đắc dĩ: "Ý của tôi là, thuộc tính này của anh, rất xứng đôi với Tông Hùng tiên sinh."
Lạnh với nóng, tự bản thân điều khiển, ai cũng không ghét bỏ ai.
Kim Ngao: "???"
Du Trì: "Mà này, đồng chí Kim Ngao, anh có muốn vì công việc mà hiến thân làm gay không?"
Kim Ngao lạnh lùng: "Không muốn!"
Du Trì thở dài: "Đáng tiếc!"
Kim Ngao một lời khó nói hết nhìn Du Trì, cảm thấy cái con người này mọi phương diện đều khiến người ta không còn lời nào để nói.
Cúi đầu ăn vài miếng mì gạo, Du Trì lại nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn hắn: "Phó bộ trưởng của chúng ta có bạn gái chưa?"
Kim Ngao lắc đầu đồng thời trợn to mắt: "Không phải chứ? Cậu còn muốn giới thiệu gấu ngựa cho lão đại hả?"
Phát điên như vậy sao?
"Đang định." Du Trì nhìn hắn: "Anh còn rất hiểu biết nha."
Kim Ngao nghiêm nghị: "Tôi không nói đùa với cậu, Du Trì, trong sở chúng ta cậu đánh chủ ý lên người ai cũng được, trừ lão đại."
"Hơn nữa con gấu ngựa vụng về kia, chỗ nào xứng với lão đại chứ?"
Mọi mặt đều không xứng!
Du Trì nhìn hắn: "Tôi chưa nói là muốn giới thiệu gấu ngựa cho anh ấy."
Du Trì nghĩ, Phó bộ trưởng cũng là yêu, nối dây tơ hồng cho phó bộ trưởng chắc cũng có tiền nhỉ?
Kim Ngao đặt đũa xuống, trịnh trọng nói với cậu: "Yêu quái khác cũng không được."
Du Trì: "Anh ấy lớn tuổi như vậy rồi cũng không yêu đương sao?"
Kim Ngao lắc đầu, nghiêm nghị: "Các đại lão đều không có cái nhu cầu này."
Du Trì: "...!Được rồi."
Việc đã đến nước này, Du Trì hoàn toàn đứt đoạn con đường với Ngôn Dục.
Dù sao đại lão không có nhu cầu, không cần đối tượng.
......
Sau khi cơm nước xong xuôi, Kim Ngao vẫn luôn căn dặn Du Trì ở trước mặt Ngôn Dục không được nói chuyện lung tung nữa.
Du Trì gật đầu, cậu cũng không ngốc, sẽ không rảnh rỗi đi gây sự khiến cấp trên của mình không vui.
Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao?
Lúc trở lại cửa lớn của nơi làm việc, Kim Ngao cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt vào đại sảnh xem có Ngôn Dục hay không mới dám yên tâm bước vào.
Du Trì thấy hắn như vậy thì cười hắn: "Có cần khoa trương như vậy không."
Kim Ngao cũng không phản bác, chỉ nói: "Cậu vừa mới tới, sau này sẽ biết."
Du Trì nhún nhún vai, nhấc chân đi vào.
Thời gian nghỉ trưa là hai tiếng, cách giờ làm việc còn sớm, Du Trì quyết định đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh ngủ một giấc.
Tối hôm qua Du Trì ngủ không được ngon giấc, bởi vì nhà đối diện không biết làm cái gì, trong hành lang cả đêm đều là tiếng bước chân và tiếng nói chuyện rầm rì.
Khiến cho Du Trì cho dù có đeo tai nghe lên mở nhạc cũng vô dụng.
Sáng hôm nay Du Trì ra ngoài còn nhìn thấy có người ra ra vào vào, vì vậy hỏi một câu, mới biết nhà đối diện hôm qua dọn nhà, hôm nay là ngày chủ trọ đến thu.
Nói tới đây chủ nhà trọ có chút tức giận: "Ký hợp đồng một năm, chưa tới nửa năm đã muốn trả lại phòng, còn muốn tôi trả lại tiền đặt cọc, làm gì có chuyện đó.
Thế mà còn nói đạo lý gì đó với tôi, tố chất cái gì! Còn là nghiên cứu sinh thì phải."
Khách trọ đối diện với nhà Du Trì cậu cũng đã gặp qua mấy lần, là một đôi tình nhân trẻ, có lúc gặp được bọn họ cũng cười híp mắt chào hỏi với cậu, nhìn qua đều là người lễ phép lịch sự.
Cho nên với lời của chị gái chủ nhà trọ Du Trì chỉ nghe chứ không nói gì cả, sau đó cười cười nói mình phải đi làm rồi chạy.
Khu nghỉ ngơi không có máy điều hòa không khí, nhưng nhiệt độ vẫn rất thích hợp, bên trong có ghế sofa, sàn tatami và ghế nằm, Du Trì ôm chăn mỏng mình mang đến từ trong tủ ra, đi đến bên ghế nằm.
Kim Ngao không buồn ngủ, nhưng sợ Ngôn Dục từ trên lầu đi xuống nhìn thấy hắn, cho nên cũng trốn tới phòng nghỉ ngơi đeo tai nghe vào chơi game.
......
Buổi chiều Du Trì được Kim Ngao dẫn dắt, nối dây tơ hồng cho xà yêu và gấu ngựa, nghĩ thầm rắn là động vật máu lạnh, chắc là không sợ nóng đâu nhỉ?
Sau khi Kim Ngao biết thì cười cậu: "Như nước với lửa cậu không biết sao? Lỡ như hai người bọn họ gặp nhau rồi lại đánh nhau thì làm sao bây giờ?"
Du Trì nghe xong cảm thấy có lý, vì vậy gửi tin nhắn cho gấu ngựa.
"Xã hội văn minh, mọi người đều là yêu văn minh, bất kể gặp chuyện gì cũng không thể động thủ, biết không?"
Gấu ngựa: "Có ý gì?"
Du Trì đang muốn nói kỹ càng với gấu ngựa, Kim Ngao bên cạnh bỗng nhiên kéo cánh tay cậu một cái: "Hơn một trăm sáu mươi cân thịt!"
Kim Ngao rất dùng sức, Du Trì bị hắn kéo đến thân thể nghiêng về một bên, khi ổn định lại mới theo tầm mắt Kim Ngao nhìn ra cửa, đột nhiên trợn to mắt.
A, ông chủ đa nhục trong nhà có quặng mỏ có đối tượng rồi!
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Bọn họ nói đại lão không cần đối tượng.
Ngôn Dục: Ai nói?
Kim Ngao: Run lẩy bẩy _(:з" ∠)_.