"Ăn Cá tiên sinh à, lần trước cậu giới thiệu đối tượng kia cho tôi thất bại rồi."
Du Trì nhìn người ngồi trước mặt mình thần sắc ưu sầu, người này lưng hùm vai gấu, cậu mặt không biến sắc sửa lại.
"Tôi tên Du Trì, không phải Ăn Cá."
"Thật không tiện, tôi quên mất, Ăn Cá tiên sinh à, đây đã là người bạn gái thứ năm trong tháng cậu giới thiệu cho tôi, đều không thành, tôi nên làm sao bây giờ."
Lông mày Du Trì nhíu lại, đây chắc chắn là cố ý đúng không?
Lật hết xấp danh sách dày cộp trong tay, Du Trì quyết định từ bỏ vấn đề sửa lại xưng hô này, cậu cũng rất bất đắc dĩ.
"Hùng tiên sinh, dựa theo thuộc tính, chúng tôi đều đã xem qua ứng cử viên thích hợp với anh, tôi cũng đã giới thiệu qua một lần cho anh rồi."
Hùng tiên sinh nghe Du Trì nói, vai cũng sắp sụp xuống tới đất: "Vậy thì tôi phải làm sao bây giờ, nhóm gấu ngựa lớn như tôi con cái cũng đều có thể nhảy ra mà ăn cá rồi, tôi vẫn không có bạn gái."
Du Trì xem như là đã rõ tại sao vị Tông Hùng tiên sinh này luôn gọi cậu là Ăn Cá.
Không sai, Hùng tiên sinh là một gấu ngựa đã thành niên, là cái loại lớn tuổi độc thân không tìm được bạn gái đó đó.
Du Trì làm việc trong một đơn vị gọi là – Sở tư vấn hôn nhân Phi nhân loại, tên gọi tắt là Phi nhân loại, cậu thích lén lút gọi Phi nhân loại không vì gì cả, chỉ bởi vì thuận miệng.
Nội dung công việc hằng ngày của Du Trì không khác biệt lắm với việc môi giới hôn nhân, chỉ là nhóm thượng đế của cậu đều là yêu quái, các loại yêu quái, cho nên lúc làm mai mối cho đôi bên phải cân nhắc nhiều vấn đề hơn so với hôn nhân phổ thông.
Giới thiệu đối tượng cho khách hàng, điều đầu tiên Du Trì cân nhắc không phải là nhà xe lương thưởng, mà là thuộc tính giữa hai loài yêu có hợp hay không.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất chính là không nên giới thiệu chồn hôi tinh cho gà tinh, hiện tại xã hội này không sợ gà tinh gây nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng lúc chúc tết thì nói ra không êm tai lắm.
Giới thiệu liên tiếp mấy vị đều thất bại, Du Trì uyển chuyển mở miệng hỏi: "Lúc hai người gặp mặt nhau, đối phương có nói gì không?"
Du Trì bên này thu được phản hồi của nữ yêu là – con gấu kia lớn lên đúng là quy củ của một con gấu, tính cách cũng rất tốt, nhưng đi bên cạnh anh ta thật sự là không chịu được, quá nóng.
Nóng đến mức nghĩ mình đang ở trong một cái phòng xông hơi.
Là nam nhân ấm áp danh xứng với thực...!Không, con gấu ấm áp, ấm đến mức hoài nghi yêu sinh.
Xem mắt với năm vị nữ yêu đều nói như vậy, đều trách cứ Du Trì tại sao lại giới thiệu cho bọn họ một cái lò lửa có hình dạng một con gấu như vậy, hại các cô ăn một bữa cơm mà hơn phân nửa thời gian phải tốn công phu dặm lại lớp trang điểm n lần.
Ngôn từ của mấy vị nữ sĩ vô cùng kịch liệt, khiến Du Trì thật không tiện nói thuộc tính của vị Tông Hùng tiên sinh này thật ra là bảo tàng mùa đông.
Nghe Du Trì nói, gấu ngựa ưu sầu nghiêm mặt lắc đầu một cái: "Không có, các cô ấy không nói gì, lúc ăn cơm còn rất tốt, chỉ là sau khi về thì nhắn tin cho tôi, cảm thấy không hợp."
Sau khi nói xong gấu ngựa lại bổ sung một câu: "Nhưng mà lúc các cô ấy gặp mặt với tôi hình như cũng không quá tốt, cứ cách một lát lại đi đến wc một lần."
Ngữ khí của Tông Hùng tiên sinh ưu sầu: "Tôi cảm thấy như vậy không được, cho dù là yêu cũng phải chú ý dưỡng sinh chứ, nếu không sau này lúc bảy, tám ngàn tuổi thì phải làm sao bây giờ."
Sau khi Du Trì nghe xong ở trong lòng yên lặng phun tào mấy vị nữ yêu tâm cơ, nhưng trước mặt Hùng tiên sinh cậu vẫn không nói gì, như một hạt đậu lắng nghe anh ta kể khổ.
Bây giờ thời gian còn sớm, chỉ có một khách hàng là gấu ngựa, cho nên Du Trì cũng không gấp, uyển chuyển mở miệng.
"Nếu như vậy, Hùng tiên sinh, anh có từng nghĩ đến với xử lý lông trên người mình một chút không?"
Sau khi nói xong Du Trì chỉ chỉ vào hai tay lộ ra của gấu ngựa khi mặt T-shirt, trên hai tay là lông gấu thật dài, gần cm.
Thời tiết này, Du Trì nhìn cũng cảm thấy nóng.
Gấu ngựa cúi đầu nhìn lông trên người mình, có chút mờ mịt: "Phải xử lý như thế này sao?"
Sau khi nói xong gấu ngựa xoa xoa đầu của mình, lông phía sau đầu bị anh ta xoa đến xoăn lại thành một nhúm nhỏ.
Chẳng lẽ phải xoa lông trên người con gấu này thành mấy nhúm xoăn nhỏ như vậy sao?
Phải tốn bao nhiêu thời gian đây? Hơn nữa phía sau lưng anh ta không thể tự mình xoa được.
Nhìn động tác và ánh mắt của gấu ngựa, khóe miệng Du Trì giật một cái: "...!Ý của tôi không phải như vậy."
Du Trì giải thích: "Ý của tôi là, nếu được thì anh nên cạo lông ngắn đi một chút, hoặc là dùng pháp lực để nó biến mất, tôi cảm thấy như vậy sẽ tương đối đẹp trai."
Du Trì cảm thấy nếu đem đám lông kia cạo ngắn một chút thì sẽ không nóng như vậy.
Gấu ngựa nghe vậy trợn to mắt, lắc đầu đến mức Du Trì nghĩ rằng nhúm xoăn nhỏ sau đầu anh ta cũng thẳng ra được luôn.
"Không được không được, lông này của tôi không thể cạo."
Du Trì: "Dùng pháp thuật cũng không được?"
Hai tay gấu ngựa ôm ngực bảo vệ một thân đầy lông của mình, nhìn Du Trì liếc mắt một cái, thở dài: "Thôi, cậu là người, nói với cậu cậu cũng không hiểu."
Con người yếu đuối sẽ không thể hiểu được lông của gấu ngựa quan trọng như thế nào với họ, gấu có lông càng dài càng có mị lực!
Mí mắt của Du Trì giật lên, lập tức dùng khuôn mặt không hề cảm xúc lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bên cạnh biển hiệu của phòng làm việc.
"Tiên sinh, vừa rồi anh có ngôn từ kỳ thị chủng tộc."
Lúc mới tới nơi này làm với, Du Trì tưởng rằng dòng chữ không được kỳ thị chủng tộc là viết cho mình đọc, dù sao thì nơi này cậu cũng là nhân viên nghiệp vụ là người duy nhất.
Nhưng sau đó Du Trì biết là cậu nghĩ nhiều rồi, khách của cậu cơ bản đều là yêu, khách nhân không kỳ thị cậu là người đã rất tốt rồi.
Cũng khá tốt.
Biết phải làm sao đây, cậu đánh không lại, không phải cậu khiêm tốn, mà thân thể cậu như vậy, vị Tông Hùng tiên sinh trước mắt này một hơi có thể quật ngã mười người như cậu.
Còn mang theo hơi thở của loài mạnh nữa.
Nếu gấu ngựa không muốn thay đổi, hiện tại bên trong danh sách yêu tuyển cũng không có ai thích hợp nữa, Du Trì chỉ có thể để anh ta đi về trước chờ thông báo, nói là nếu có ai thích hợp sẽ lại giới thiệu cho anh ta.
Tông Hùng tiên sinh bất đắc dĩ ra về, lúc đi còn thiếu chút nữa là kéo tay Du Trì căn dặn cậu nhất định phải tìm được một nữ yêu có thuộc tính thích hợp với anh ta.
Sau khi tiễn gấu ngựa đi, Du Trì ngồi ở vị trí của mình thở ra một hơi thật dài.
Tuy rằng mở điều hòa hơi lạnh, nhưng ở gần Tông Hùng tiên sinh vẫn cảm thấy nhiệt độ xung quanh cao lên vài độ.
Kéo kéo cổ áo của mình, Du Trì bắt đầu đồng tình với nhóm nữ yêu đã cùng ăn cơm với Tông Hùng tiên sinh.
Cái nhiệt độ này, đúng thật là không phải cùng loài thì khó có thể chấp nhận được.
Kim Ngao từ bên cạnh thò đầu qua, nhìn trán Du Trì đổ mồ hôi hột, cười cậu: " vạn này cũng không dễ nhai nhỉ?"
Đơn vị quy định, nghiệp vụ thành một đôi thưởng vạn, có đời sau tăng gấp đôi.
Lúc vừa bắt đầu Du Trì có dã tâm rất lớn, vọng tưởng đến tiền thưởng gấp đôi khi có đời sau, sau đó biết được một yêu sinh là như thế nào, cậu bỏ qua ý nghĩ đó.
Chờ đời sau của khách hàng được sinh ra, chắc là cậu cũng trở thành ông nội cmnr.
Nói không chừng phần thưởng đó chỉ có thể để cháu chắt đốt cho mình.
Du Trì nghĩ đến lúc mình sắp chết, nắm tay cháu chắt, đứt quãng dặn dò.
"Cháu ngoan à, khách hàng lúc trước của ông, khách hàng của ông con phải theo dõi một chút, nếu họ sinh con...!nhớ đi lĩnh tiền thưởng của ông, trích phần trăm..."
Lau mồ hôi trên mặt, Du Trì quay đầu yếu ớt mở miệng nói với Kim Ngao: "Hiện giờ tôi cảm thấy công việc trước đây rất tốt."
Kim Ngao vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đừng từ bỏ, anh thích cậu rồi."
Thiên ngôn vạn ngữ của Du Trì đều được gói gọn vào trong hai chữ "ha ha" rồi.
Ba tháng trước Du Trì bị điều tới đây, là một người theo thuyết vô thần, lúc biết được thế giới này thật ra có sự tồn tại của yêu quái thì tam quan đều bị lật đổ.
Mà khi biết được mình còn phải nối tơ hồng cho một đám yêu quái, tam quan của cậu trực tiếp vỡ nát, sau khi sắp xếp dọn dẹp xong đống phế tích chỉ còn lại một câu.
Mấy người nói cái gì?!
Thời gian chuyển dời đến hơn tháng trước...!
Khi Du Trì nhìn thấy điều lệnh và hiệp nghị bảo mật, còn chưa đợi cậu xem xong cậu đã hoài nghi nhìn cấp trên của mình.
"Lão đại à, hôm nay là ngày cá tháng tư sao?"
Cấp trên lắc đầu một cái: "Giấy trắng mực đen, mộc đỏ rõ ràng, cậu nói xem?"
Du Trì gian nan mở miệng: "...!Pháp luật của con người có hiệu lực với yêu quái sao?"
Cấp trên từ trong ánh mắt tha thiết của cậu trầm trọng lắc đầu một cái: "Chắc là không...!đâu?"
Du Trì nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi: "Hỏi câu khác vậy, bọn họ có ăn thịt người không?"
Cấp trên ngửa đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng trong ánh mắt tuyệt vọng của Du Trì cười gượng: "Ặc, chắc là cũng không đâu..."
Thật ra nếu không phải có điều lệnh và hiệp nghị bảo mật thì cấp trên của Du Trì cũng không biết thế giới này thật sự có yêu quái.
Thật sự là...!mở mang hiểu biết.
Thấy sắc mặt Du Trì thoáng chốc phức tạp, thoáng chốc bi tráng, cuối cùng cấp trên không đành lòng, nhanh chóng an ủi.
"Ôi trời Tiểu Du à, cậu không nên nghĩ quá nhiều, chúng tôi còn có thể hại cậu hay sao? Ở trong đó cũng không phải chỉ có một mình cậu là người, nếu có chuyện thì đã sớm xảy ra rồi, cũng không thể bởi vì cậu đẹp trai hơn người khác mà ăn thịt cậu đâu?"
Cấp trên của Du Trì là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc thường nghiêm túc thận trọng, bây giờ nghe ông nói đùa với mình, tâm lý của Du Trì càng hoảng hốt.
Thấy bộ dáng của Du Trì như là chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đóng gói từ chức, cấp trên lại nói.
"Tiểu Du à cậu xem, tiền lương của cậu bây giờ đóng ngũ hiểm nhất kim và thuế xong chỉ còn có bảy ngàn, đây là lương cậu chăm chỉ làm việc mấy năm tương đương với lương tổ trưởng, bây giờ vật chất tăng giá, bao giờ cậu mới có thể mua nhà mua xe lấy vợ? Mà nơi cậu được điều tới không giống như vậy, một tháng lương khấu trừ thượng vàng hạ cám còn lại gần hai vạn (.), thêm vào trích phần trăm nghiệp vụ, cuộc sống sẽ từng chút từng chút đi lên đó."
Tiền lương gần hai vạn vẫn có chút dụ người, nhưng mà Du Trì không hề bị lay động.
"Lão đại à muốn đi thì chú đi đi, so với tiền thì cháu cảm thấy mạng của mình quan trọng hơn."
Cấp trên: "Trích phần trăm nghiệp vụ cao như vậy cũng không động lòng?"
Du Trì chỉ nhìn xong phần tư vấn hôn nhân Phi nhân loại cũng đã hoài nghi nhân sinh không nhìn xuống nữa, cho nên cũng không biết lương lá như thế nào, dù sao thì cái mạng nhỏ cũng rất quan trọng.
Nói chuyện đến đoạn này, Du Trì liền không nhịn được hỏi nhiều thêm một câu: "Cao bao nhiêu?"
Cấp trên duỗi một cái tay ra quơ quơ.
Du Trì: "Năm ngàn?"
Trích phần trăm nghe cũng rất cao, mà Du Trì lựa chọn cái mạng nhỏ của mình.
Cấp trên lắc đầu một cái: "Không phải."
Du Trì cau mày: "Năm trăm cũng không có lực hút lắm."
Cậu quyết đoán lựa chọn mạng nhỏ.
Cấp trên nhìn vào mắt Du Trì, chậm rãi mở miệng: "Thành một đôi, trích phần trăm vạn."
Du Trì trợn to mắt: "!!!"
Du Trì bị khoản tiền kếch sù khiếp sợ đến không kịp phun tào cấp trên vạn tại sao lại giơ năm ngón tay với cậu, liền nghe ông bổ sung thêm một câu.
" đôi vạn, có đời sau thưởng gấp đôi."
Mấy con số dẫn theo vài số không nhanh chóng chạy qua trước mắt, Du Trì không nói hai lời liền cầm lấy bút ký tên mình lên điều lệnh và hiệp nghị bảo mật.
"Cháu đi!"
Bỏ qua cái mạng nhỏ của cậu, cậu chọn tiền.
Yêu quái gì, đến một tên cậu đánh một tên, đến một đôi cậu đánh một đôi!
Lúc đến Phi nhân loại đi làm Du Trì tính toán trong lòng làm nhanh chuồn nhanh, nghĩ đến năng lực của mình, một tháng cũng có thể tác hợp thành một đến hai đôi chứ?
Vậy thêm một tháng lương với phần trăm nữa thì là hơn vạn đó!
Mà hiện tại, đến phi nhân loại làm hơn ba tháng, một đôi Du Trì cũng không tác hợp thành.
Yêu quái quá khó làm, hiện thực dạy làm người.
Du Trì cậu hận!
Nhưng mà ngoài dự liệu của cậu, đến nơi thì thấy đều là nhân mô nhân dạng, cử chỉ cũng không khác con người, cậu đến lâu như vậy rồi cũng không biết bọn họ là yêu quái gì.
Nếu không phải nhìn vào bảng tên và chức vụ trên bàn làm việc có hai chữ "Đại yêu" thì Du Trì cũng không tin bọn Kim Ngao là yêu không phải người.
Hiện tại trong xã hội này, yêu quái đều rất giống người.
Thấy biểu tình của Du Trì, Kim Ngao cười an ủi: "Thật ra nơi này của chúng ta rất rốt, cứ từ từ mà làm, đừng có gấp."
Du Trì thở dài: "Cũng chỉ có..."
Du Trì còn một hơi chưa than thở xong, từ trên cầu thang cách đó hơn m có một cục lông xù nhảy xuống, trong nháy mắt vểnh tai lên, chớp mắt một cái liền xuất hiện trên bàn làm việc của cậu.
Mặc dù đã đến đây tháng, nhưng Du Trì vẫn bị màn xuất hiện đột ngột của cục lông trắng dọa sợ hết hồn, định thần nhìn lại, thấy là Phỉ Phỉ.
Xem bề ngoài của Phỉ Phỉ hẳn là một con báo, cả người là màu trắng hiếm thấy, nghe bọn Kim Ngao nói thì cô nàng là vật biểu tượng của sở, mỗi ngày dùng bán manh mà sống.
Hiện tại Phỉ Phỉ đang dùng cái mũi màu nâu của mình nhẹ nhàng cọ mu bàn tay Du Trì an ủi cậu.
Được Phỉ Phỉ cọ như vậy mấy lần, Du Trì kỳ diệu cảm thấy cảm giác buồn bực dần dần không còn, được vật biểu tượng chữa lành.
Khôi phục tâm tình sung sướng, Du Trì tiện tay vuốt ve lông của Phỉ Phỉ mấy lần, cảm thán: "Có manh vật giữ nhà đúng là có khác, Phỉ Phỉ à, bây giờ anh đã tin em là vật biểu tượng."
Được Du Trì vuốt ve mấy lần, Phỉ Phỉ cũng lộ ra biểu tình rất thoải mái, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Du Trì, sau đó.
"Ngao ~"
Du Trì dừng tay đang vuốt lông báo, tiếng này, sao nghe như tiếng của báo con vậy nhỉ?
Báo con muốn nói chuyện sao? Báo vốn dĩ kêu như vậy sao?
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Lão đại, yêu quái có ăn thịt người không?
Cấp trên: Không ăn!
Ngôn Dục: Ha ha.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: : - //.