Mấy hôm sau, Đường Tinh lên đường về nước. Cô để ý Sở Diệc Thần tuy quan tâm cô nhưng trạng thái của anh có gì đó không đúng lắm. Tuy không biết có chuyện gì nhưng cô biết, đây là dấu hiệu không mấy khả quan cho lắm.
Vừa đặt chân về nước, Đường Tinh chạy ngay đến trụ sở Bạch Lan Minh.
"Sư huynh." Thấy nam nhân mặc bộ đồ trắng đứng bên cửa sổ, Đường Tinh ngay lập tức nhận ra là ai.
"Tiểu Tinh." Nam nhân quay lại, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ.
"Sư huynh, mấy năm nay huynh đi đâu vậy?" Đường Tinh vội ôm chầm lấy người kia.
"Mấy năm không gặp mà tiểu sư muội đã lớn vậy rồi sao?" Nam nhân xoa đầu Đường Tinh, cười hiền hòa.
"Đừng có đánh trống lảng. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh lại biến mất như vậy?" Đường Tinh tức giận chất vấn.
"Huynh sao? Ài... chỉ là đi làm chút việc ấy mà." Nam nhân khẽ thở dài.
"Hạ Mộc, huynh đừng hòng giấu muội, nói đi, rốt cuốc là chuyện gì? Tại sao đám người đó lại truy sát sư phụ, tại sao huynh lại mất tích nhiều năm như vậy? Hôm nay huynh không nói rõ thì đừng hòng muội tha cho huynh."
Trước sự chất vẫn của Đường Tinh, Hạ Mộc biết không thể giấu được nữa, đành miễn cưỡng kể lại.
"Thật ra, chuyện này phải kể từ nhiều năm về trước. Khi ấy, sư phụ vẫn còn rất trẻ, tự mình một tay lập nên Quang Minh hội tại nước Z này. Khi ấy, Quang Minh hội được coi là một trong những bang hội lớn mạnh nhất nước Z. Chính vì lớn mạnh ấy nên có nhiều người ghen ghét là chuyện bình thường. Trong đó có em trai của sư phụ- Thái Phụng Sơn. Lúc đó, sư phụ có yêu một người phụ nữ, hai người nhanh chóng kết thành vợ chồng. Cứ ngỡ cuộc đời vẫn sẽ tốt đẹp như vậy, cho đến khi, bà vợ kia... mang thai với em trai sư phụ. Đó là cú sốc cực lớn đối với sư phụ. Không chỉ vậy, bà vợ kia còn cấu kết với đủ thể loại, lập mưu hãm hại sư phụ, khiến cho người mất tất cả, thanh danh, sự nghiệp đều tan thành mây khói.
Không những thế họ còn chặn mọi đường sống, đuổi sư phụ ra khỏi nước Z. Sau đó, người lưu lạc đến nước A. Sau nhiều năm phấn đấu, người đã lập nên một bang hội khác, cũng chính là Bạch Lan Minh hiện tại. Sau khi bang hội đã lớn mạnh, sư phụ nhận thêm đệ tử chính là huynh. Còn em trai sư phụ năm đó vì hối hận nên đã tìm đến sư phụ, dùng mạng mình để cầu xin sự tha thứ. Vốn dĩ đến đây có lẽ là kết cục tốt nhất, nào ngờ, bà vợ kia vì tham sống sợ chết, sợ sư phụ chúng ta sẽ giết luôn cả bà ta. Bà ta đã bày ra một kế, bà ta đem chặt hết tứ chi của Thái Phụng Sơn ra, đổ tội cho sư phụ chúng ta giết ông ấy, bà ta còn đổi trắng thay đen, nói rằng sư phụ chúng ta vì sợ sự lớn mạnh của Quang Minh hội nên đã thủ tiêu Thái Phụng Sơn để diệt trừ hậu họa.
Lúc đó, Thái Phụng Sơn có một tiểu đồ đệ tên Sở Diệc Thần. Cậu ta vốn dĩ không hiểu rõ về ân oán của người đi trước, lại bị con mụ Cao Mỹ Uyên kia cả ngày rót mấy lời độc ác vào tai, thành ra đối với sư phụ tồn tại một hiểu lầm rất lớn. Cậu ta luôn nghĩ cái chết của Thái Phụng Sơn là chết oan. Chính vì vậy đã phái người đi truy sát sư phụ chúng ta. Sau khi sư phụ chúng ta chết, huynh đã đi tìm cậu ta hỏi rõ ràng. Nào ngờ cậu ta không thèm nghe, cho người nhốt huynh lại, đeo cho huynh một vòng sắt trêи cổ. Vòng ấy kiềm chế tất cả mọi sức mạnh của huynh. Chính vì vậy mà bao nhiêu năm huynh vẫn không thể tẩu thoát được. Cũng may là có người của muội cứu huynh ra. Nếu không có lẽ huynh đã chết rồi."