Sau ba tiếng ngồi trực thăng, Đường Tinh đã đặt chân đến nước B.
Đón cô và Sở Diệc Thần là mội người phụ nữ tuổi trung niên và một cô gái trẻ khoảng mười tám đôi mươi.
"Giới thiệu với em, đây là sư nương của anh, đây là con gái của bà ấy, Thanh Thanh." Sở Diệc Thần đưa tay giới thiệu.
"Xin chào, con là Đường Tinh, vợ của Thần." Đường Tinh đưa tay ra định bắt tay, nào ngờ bà ta không thèm để ý, chỉ chăm chăm vào Sở Diệc Thần.
"A Thần, mấy năm không gặp mà con khác quá, con mà chưa lấy vợ thì có lẽ dì đã cho Thanh Thanh lấy con làm chồng rồi đấy." Bà ta đon đả cười.
Cô gái tên Thanh Thanh kia cũng xăn xoe "A Thần ca ca, em nhớ anh lắm đấy."
Sở Diệc Thần bị bọn họ vây lấy, dù có muốn qua bên Đường Tinh cũng không có cơ hội.
Đường Tinh không nói gì, chỉ yên lặng đứng một bên xem bọn họ vây lấy Sở Diệc Thần.
Đến bữa cơm, bà ta cũng chỉ chăm chăm vào Sở Diệc Thần, hoàn toàn ngó lơ Đường Tinh.
"Con ăn nhiều vào, dì chuẩn bị nhiều món lắm. Dạo này con gầy quá đi, ngày mai để Thanh Thanh đưa con đi chơi nhé, bây giờ nơi này thay đổi nhiều lắm, sợ con không quen." Bà ta liên tục gắp đồ ăn cho Sở Diệc Thần.
Trái lại, Sở Diệc Thần không hề để ya đến hai mẹ con bà ta, liên tục gắp đồ ăn cho Đường Tinh.
"Em ăn nhiều vào."
"Không sao đâu" Đường Tinh ra điều không quan tâm lắm.
Sau khi ăn xong, Sở Diệc Thần vẫn bị bà già kia giữ lại, Đường Tinh cảm thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo.
Ngoài trời mưa tầm tã, Đường Tinh đi trong mưa, ʍôиɠ lung nhớ về sư phụ. Khi ấy, cô và sư phụ đi làm nhiệm vụ, trời mưa to tầm tã. Trêи người Đường Tinh không mang theo áo mưa, sư phụ cô nhường lại cho cô chiếc áo mưa duy nhất, còn bản thân đứng dầm mưa. Sau hôm đó, sư phụ cô người thì ốm nặng, miệng lại nói bản thân không sao, kêu Đường Tinh không cần quan tâm đến mình.
Nghĩ đến chuyện này, nước mắt Đường Tinh lại chực trào ra.
Cô ngồi gục xuống đất, bật khóc. Con sắp làm được rồi, sẽ sớm thôi, con chắc chắn, con thề sẽ phanh thây người đã hại sư phụ.
Con sẽ khiến hắn nếm trải nỗi đau như của người, sẽ hành hạ hắn khiến hắn chết đi sống lại.
Con thề!!!
Trời vẫn mưa tầm tã, Đường Tinh cứ ngồi giữa cơn mưa mà khóc. Ông trời cũng đang khóc thương cho cô sao?
Lần này có đội mật thám ra tay, con nhất định sẽ tìm được sư huynh, sau đó báo thù cho người. Nhất định là vậy. Nhất định...
Chợt có một bóng nữ nhân đi đến phía Đường Tinh.
Đường Tinh không cần ngẩng lên vẫn có thể biết người đến là ai.
"Vẫn chưa bỏ cuộc sao?Jessica?" Đường Tinh lau đi nước mắt, từ từ đứng dậy.
"Tôi không như cô, sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nếu lần đó không phải Thái lão vì cứu cô, chắc chắn bây giờ ông ấy vẫn còn sống. Chắc chắn sẽ không ra đi đau đớn như vậy. Chắc chắn cô cố tình làm vậy để cướp lấy vị trí Minh chủ Bạch Lan Minh." Jessica hét lên.
" Tôi giết thì đã sao? Điều đó chỉ có thể chứng minh tôi còn mạnh hơn cô gấp nhiều lần." Đường Tinh rút trong thân cây dù ra một thanh kiếm.
"Cô đừng có kiêu ngạo, lầm trước tôi đã ghi nhớ các chiêu thức của cô, nó không còn có tác dụng với tôi đâu. Hôm nay tôi sẽ thay Thái lão giết chết đứa nghiệt đồ như cô, thanh lý môn hộ." Jessica cũng rút kiếm ra.
"Bớt nói nhảm, lên đi." Đường Tinh vứt cây dù sang bên cạnh.
"Đi chết đi!!!"