"Đường Tinh, đừng quan tâm đến tôi, đưa A Na đi một nơi thật xa, để bà ấy sống tốt, đừng quan... ộc..." Chưa nói hết câu, trong miệng Lý Đan Ny đã nôn ra một ngụm máu lớn.
"Lý Dịch Phong, anh là đồ khốn nạn." Đường Tinh chỉ tay vào mặt Lý Dịch Phong.
"Đúng, tôi khốn nạn đấy, có bằng cô không? Cô bày ra một đống bẫy, dụ tôi nhảy vào, khiến cho tôi thê thảm như vậy, rốt cuộc là ai độc ác hơn ai?"
"Anh độc ác hơn." Đường Tinh ngay lập tức đáp trả.
"Tôi? Ah, cũng đúng mà nhỉ." Lý Dịch Phong lôi trong túi ra một bảng điều khiển nhỏ. "Tôi giết các người, đương nhiên là tôi độc ác hơn rồi."
Bom?
"Anh chôn bom ở đây?" Ánh mắt Đường Tinh dần trở nên sắc lạnh.
"Đúng a, hôm nay dù có muốn hay không, cô và Sở Diệc Thần cũng phải chôn thấy ở đây thôi. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người rồi." Lý Dịch Phong cười gian ác.
"Anh không sợ tay súng bắn tỉa sao? Nếu họ vô tình bắn hỏng bảng điều khiển đó, vậy thì anh phí công rồi."
"Đáng tiếc, nếu bảng điều khiển này hỏng thì bom sẽ bị kϊƈɦ nổ ngay lập tức. Đến lúc đó, dù là ông trời xuống cũng chẳng cứu nổi cô đâu." Lý Dịch Phong huơ huơ bảng điều khiển khiêu khích.
Bất thình lình, Lý Đan Ny đang nằm bỗng chồm dậy, cướp lấy bảng điều khiển từ tay Lý Dịch Phong.
"Mau đi đi." Lý Đan Ny cuộn tròn người lại, đem bảng điều khiển giấu vào trong người.
"Con điếm này!!!" Lý Dịch Phong giật khẩu súng của người bên cạnh, bắn một phát vào bả vai Lý Đan Ny.
"Lý Đan Ny!!!" Đường Tinh định chạy sang nhưng Sở Diệc Thần đã giữ cô lại.
"Đi thôi."
"Không được, cô ấy..."
"Đường Tinh, hứa với tôi, chăm sóc cho A Na thật tốt, đừng để bà ấy phải chịu khổ, đừng phụ sụ kì vọng của tôi. ĐI MAU!!!... A!!!" Lý Đan Ny chưa kịp nói xong đã bị Lý Dịch Phong cầm một con dao đâm mạnh từ sau lưng.
"Đi mau!!!" Lý Đan Ny dùng chùa sứ lục cuối cùng hét lên.
Đường Tinh cố nuốt nước mắt vào trong, theo Sở Diệc Thần rời khỏi vẫn núi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Đường Tinh thấy Lý Dịch Phong cầm khẩu súng dí sát vào đầu Lý Đan Ny, rồi bóp cò...
Lý Đan Ny, tôi sẽ không phụ sự kì vọng của cô đâu.
Ngay ngày hôm sau, tứ đại gia tộc khai chiến. Sở gia và Đường gia vốn đã người đông sức mạnh, nay lại có thêm sự giúp đỡ của Bạch Lan Minh thì như hổ mọc thêm cánh, đã mạnh nay lại càng mạnh hơn. Sở Diệc Thần và Đường Hy Hình trực tiếp chỉ đạo người mặt trận, Đường Tinh ở phía sau ngấm ngầm điều động người của Bạch Lan Minh trợ giúp cho Dạ Điêu.
Đến ngày thứ tư, phía Lăng gia và Lý gia đã lực tàn sức kiệt, lại bị người của Bạch Lan Minh vây hãm liên tục, sớm đã không còn sức phản kháng. Giờ chính là thời khắc quyết định của trận chiến.
Ngoài sáng, Sở Diệc Thần tung ra bằng chứng Lăng gia và Lý gia câu kết làm đủ loại chuyện trái với luân thường đạo lý, khiến bọn chúng vướng phải vô số đơn kiện cùng với bao nhiêu phiền phức kéo theo. Trong tối, Đường Hy Hình phụ trách chia rẽ lòng quân bọn chúng. Anh kêu gọi người thuần phục Đường gia. Đến nay đã có gần một nửa số nhân lực Lăng gia thuần phục Đường gia vô điều kiện.
Đến khi thời cơ chín muồi, Đường Tinh cho Bạch Lan Minh giáng một đòn thẳng xuống khiến cho chúng không trụ nổi mà tan rã.
Ngày thứ bảy, Lý gia và Lăng gia bại trận, Sở gia và Đường gia đại thắng. Mặc gia và Âu Dương gia quay lại tứ đại gia tộc, Đường Phong vì tinh thần không ổn định nên đã đưa ra nước ngoài điều trị, mọi thứ trở lại vị trí vốn có của nó.
...
"A Na, đây là linh cữu của Đan Ny. Chúng tôi để lại cho bà chăm sóc."
"Cảm ơn cô. Con bé đã khổ cả đời rồi, bây giờ tôi sẽ chăn sóc cho nó." Người tên A Na rưng rưng nước mắt, ôm lấy thi thể Lý Đan Ny gục xuống.
Đằng xa, một cơn bão lớn đang ùn ùn kéo đến. Nhìn cảnh này, trong lòng Đường Tinh bỗng dâng lên một linh cảm không tốt.
Trận giông bão này, có lẽ vẫn chưa kết thúc đâu.