Sở Diệc Thần không cách nào hình dung tâm tình của mình giờ phút này, cứ như thể sống sót sau ngày tận thế…
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc cũng khôi phục lại năng lực ngôn ngữ, nắm lấy đôi bàn tay đang nhào nặn xoa bóp cho mình của cô gái, âm thanh có chút gượng gạo, "Tại sao không nói trước với anh?"
Đường Tinh nhìn bàn tay chàng trai đang nắm lấy mình, hơi nhíu mày, "Ui chao, trước đó ngay cả đụng chạm thôi cũng không cho em đụng, hiện tại làm sao ngược lại, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ của em rồi vậy hả?"
Nghe vậy, ngón tay của chàng trai khẽ dừng lại một chút, lần này cũng không hề dời đi, mà lại từng chút từng chút một nắm chặt bàn tay của cô gái hơn, "Đừng nói sang chuyện khác!"
Đường Tinh: "Khục..."
Được rồi, quả nhiên là chỉ số thông minh của người nào đó chỉ tạm thời “mất net” mà thôi…
Làm sao không báo trước, nàng phải trả lời thế nào?
Thấy cô gái cắn môi, thần sắc xoắn xít, cả nửa ngày không nói được lời nào, Sở Diệc Thần nhẹ nhàng nắn bóp ngón tay của nàng, "Nghĩ ra được một cái cớ thật hay rồi sao?"
"Còn chưa ra…ặc, không phải! Ý của em là còn chưa biết làm sao để nói với anh!"
Nàng chẳng qua chỉ là đấu giá một cái thẻ nhớ của Âu Dương Lâm, mà anh ta đã dùng biển giấm dìm cho nàng sắp đuối luôn rồi! Bây giờ lại nói vì sư huynh "đáng kính" của nàng mà mạo hiểm cả tính mạng, vậy chẳng phải vạch áo cho người xem lưng sao? Liệu Sở Diệc Thần nghe xong có chạy đi tìm sư huynh nàng tính sổ luôn không?
Cũng tại sư huynh bị thương nhiều năm chưa khỏi, nếu không nàng cũng chẳng phải đi đến bước đường này.
Đường Tinh bĩu môi một cái rồi nói, "Anh còn không thấy ngại mà đi hỏi sao? Nếu em nói ra, anh lại bỏ bê công việc chạy đi giúp em, em đâu yếu đến thế, vẫn tự mình lo liệu được mà."
Nói chung thuyết pháp này của Đường Tinh cũng không có chỗ nào không đúng, chẳng qua là Sở Diệc Thần cũng biết, nàng đang có chuyện gì đó còn giữ lại, không muốn nói với chính mình.
Thấy Đường Tinh không muốn nói, Sở Diệc Thần cũng không tiếp tục truy tìm nguồn gốc, chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, "Rất muốn có hai người bạn trai?"
Đường Tinh nhạy bén, phát giác ra nguy hiểm, khát khao muốn sống mãnh liệt trong nháy mắt online, "Làm sao có thể! Anh không nên đánh tráo khái niệm, bẻ cong ý tưởng của em có được hay không! Âu Dương Lâm đối với em chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ có anh mới là chân ái thôi."
Lại còn đòi có người? Nàng chỉ dỗ mỗi mình anh chàng này thôi mà cũng đã phải hao tốn hết công lực trọn đời rồi…
Đường Tinh vừa “vuốt lông” vừa len lén liếc nhìn “người nào đó”, sắc mặt cuối cùng cũng không còn dọa người như trước nữa rồi.
Nàng dốc hết sức thật vất vả mới “nuôi” cho anh ta khỏe mạnh trở lại, làm sao thoắt cái đã đem mình biến thành như vậy rồi?
Đường Tinh rất tức giận, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là chính nàng chọc cho “người ta” tức đến như vậy!
Nhưng cũng không thể trách nàng được!
Rõ ràng là không có chuyện gì, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại mở hẳn một công xưởng giấm, lại còn có sản lượng kinh người đến vậy!
Thấy Sở Diệc Thần không tiếp tục truy hỏi, Đường Tinh đoán là nàng đã lừa đảo trót lọt, vượt qua bài kiểm tra rồi.
Ngờ đâu, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được Sở Diệc Thần hỏi: "Em ...xác định không lừa anh chứ?"
Đường Tinh nhất thời căng thẳng da đầu, tiến vào trạng thái phòng bị cấp một.
Chẳng lẽ là anh ấy đã phát hiện ra cái gì?
Không đúng... Nàng nhổ vào! Có lầm hay không vậy!
Rõ ràng hẳn là nàng mới là người nên đi hưng sư vấn tội mới đúng chứ! Suốt ngày ghen bóng ghen gió, bây giờ còn quay sang dò hỏi nàng?