Nhìn cô gái trước mặt mình, một bộ dáng tùy vua ngắt lấy, người đàn ông cố hết sức kìm chế lại tâm tình xao động của mình.
"Tự trọng? Không biết tự trọng mà Tu La Chủ đại nhân nói tới…là loại tự trọng nào…?" Đường Tinh đem hai con ngươi híp lại thành hình trăng khuyết, hai người bốn mắt đối nhau.
Lúc này, bàn tay phải của Đường Tinh khẽ nhấc lên, liền muốn bắt lấy người đàn ông trước mặt mình.
Thấy vậy, nam nhân hơi nhíu mày, cũng chưa kịp nhìn dùng động tác như thế nào, đã tránh khỏi bàn tay của Đường Tinh.
Đường Tinh ý cười đầy mặt, chậm rãi đi tới gần chàng trai.
Chàng trai một lời cũng không nói, quay trở lại phòng tắm, cầm lấy quần áo ngủ treo trêи kệ, đang chuẩn bị mặc quần áo vào, nhưng Đường Tinh lại đi theo như hình với bóng, trong nháy mắt đã tiếp cận.
"Ngục chủ là muốn nhìn ta thay đồ sao?" Ánh mắt của chàng trai rơi vào trêи người Đường Tinh.
"Ừm." Đường Tinh gật đầu cười một tiếng.
Còn không đợi chàng trai mở miệng, Đường Tinh đã bước tới một bước đến bên cạnh anh, nhẹ giọng cười nói: "Không bằng... Ta đến giúp Tu La Chủ đại nhân mặc quần áo, như thế nào?"
"Không cần đâu!" Sở Diệc Thần lạnh giọng mở miệng.
"Có thật không?" Đường Tinh đến sát bên cạnh chàng trai, hơi nóng bên trong phòng tắm, khiến cho hai người hơi bị thấm ướt.
Mắt thấy Đường Tinh giơ tay lên định chộp lấy mình, chàng trai khẽ nhấc tay phải lên.
Đường Tinh bắt lấy bàn tay phải của anh, trêи mặt là ý cười khanh khách, vừa ngây thơ lại mê người.
Thế nhưng Sở Diệc Thần đã sớm có chuẩn bị, anh lấy một cái khăn tắm lớn, chụp lên đầu cô gái. Đến khi Đường Tinh gỡ được ra thì anh cũng đã mặc xong quần áo.
"Hazzz, chẳng có gì thú vị cả." Đường Tinh ném chiếc khăn tắm sang một bên, đi đến bên chiếc giường rồi ngồi xuống.
Sở Diệc Thần đi đến bên cạnh, đứng dựa lưng vào tường.
"Vẫn còn chưa đi?"
Đường Tinh bực tức lườm anh một cái đầy thù hận.
"Trả ví cho anh, tối qua anh quên ở nhà tôi." Đường Tinh ném chiếc ví sang cho Sở Diệc Thần.
"Giận rồi?"
"Không có." Đường Tinh phụng phịu ra mặt.
Sở Diệc Thần khẽ mỉm cười, bước đến trước mặt cô gái, khẽ đẩy cô nằm xuống giường. Càng nhìn cô gái trước mặt, anh càng mê mẩn. Bỗng nhiên, một hình ảnh cắt ngang suy nghĩ của anh, đó chính là bức ảnh một nhà ba người treo trong nhà Đường Tinh. Nghĩ tới đây, ngón tay của Sở Diệc Thần thoáng siết chặt. Còn đang cố gắng để cho mình ổn định tinh thần, đột nhiên nơi đỉnh đầu anh như có một bóng ma xuất hiện, ngay sau đó một vài sợi tóc đen nhánh xõa xuống, chạm vào cổ và vai anh, khiến anh cảm thấy nhồn nhột.
Tiếp đó, hơi thở của nàng đột nhiên đến gần, một nụ hôn mềm mại và cháy bỏng, cứ như vậy nuốt trọn lấy đôi môi của anh...
Sở Diệc Thần: "..."
Một nụ hôn đến quá bất ngờ, khiến cho sống lưng Sở Diệc Thần dựng thẳng tắp lên. Một nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng, thoáng cái đã đánh tan toàn bộ sự lo lắng và dòng suy nghĩ của anh đến thất điên bát đảo.
"Tu La chủ nằm trêи người tôi mà lại nghĩ đến em gái nào vậy?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai anh khiến tim anh đập một cách mãnh liệt.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Sở Diệc Thần ôm lấy đôi vai của nàng, đẩy nàng ra cách xa người mình một chút, "Em..."
"Không gọi tôi là Bạch Phong nữa sao?" Đường Tinh bật cười.
Sở Diệc Thần hít sâu một hơi, mới khiến cho dòng suy nghĩ của mình thoáng ổn định lại một chút, "Bạch Phong, em đã nhìn rõ rồi chứ? Anh là Tu La chủ, không phải là Hạ công tử của em đâu."