Trong nháy mắt khi chuyện này lộ ra…
Đường Tinh cảm thấy đỉnh đầu của mình như có chín tia sét đang giáng thẳng xuống…
Đường Chấn Hải trợn to hai mắt nhìn chằm chằm bốn người sống sờ sờ đột nhiên từ trong nhà đi ra, ly trà trong tay loảng xoảng rớt xuống đất, nước trà trong miệng không một chút cảm giác nào từ nơi khóe miệng chảy xuống.
Nhìn sang con trai nàng cũng là một bộ dáng trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm bốn người kia, hoàn toàn thẫn thờ, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình...
Không ngờ ngoài hai thúc thúc mẹ vẫn còn giấu nam nhân trong nhà a.
Nhưng mà, kinh hãi nhất vẫn là Đường Tinh!!!
Ông trời ơi!!
Bốn người các anh... Tại sao lại xuất hiện!!!
Cái gì mà sợ gián sợ chuột chứ, đây là cố ý chỉnh nàng thì có.
"Ô... Ông nội, con có thể giải thích, đây là một hiểu lầm được không?"
Đường Chấn Hải không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn bốn nam nhân đang ngồi trêи ghế.
Bỗng nhiên của ra vào bật mở " Kris, tôi vói Eric đến thăm cô này, cha nuôi cô còn bắt bọn tôi đem một đống đồ đến cho cô, mau ra xách phụ tôi." Tiếp theo tiếng nói là hai người đàn ông khệ nệ xách túi to túi nhỏ đi vào.
Vừa đóng cửa lại, quay lưng ra họ đã bị chín người ngồi trong phòng nhìn chằm chằm.
Ôi, khung cảnh này mới đẹp làm sao.
...
"Vậy nên... cháu gái ngoan, bây giờ có thể giải thích cho ông nội đây là tình huống gì rồi chứ?" Đường Chấn Hải thong thả nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn sáu nam nhân đang ngồi ngay ngắn trêи ghế.
"Cái đó... Ông nội, ông ra đây với con." Đường Tinh kéo ông lão ra một góc, sau khi xác định không có ai nghe lén mới yên tâm.
"Thật ra, chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm." Đường Tinh đem mọi chuyện hôm nay kể cho ông nghe.
"Vậy nên, con vẫn chưa cho thằng nhóc kia biết Thần Thần là con ruột nó."
"Ừm, con không muốn thằng bé gặp nguy hiểm."
"..."
"Được rồi mà ông nội, con sẽ không sao đâu, người về nghỉ đi." Đường Tinh đưa ông lão ra ngoài.
Sau khi xử lý xong ông nội, Đường Tinh trở vào nhà, nhìn thấy sáu nam nhân ngồi trêи ghế, Đường Tinh không khỏi nâng trán. Chuyện gì thế này hả trời, nàng rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì?
"Tiểu Tinh, chuyện hôm nay tốt nhất hãy cho sư huynh một lời giải thích rõ ràng."Hạ Mộc cười "hiền hòa".
"Sư huynh, huynh cũng thấy rồi mà, hai người này là đơn thuần muốn đến thăm muội thôi mà." Đường Tinh chỉ vào Eric và Albert.
"Thăm nhà lúc nửa đêm? Đã thế còn có chìa khóa?" Lục Phóng lườm lườm.
"Ông thì biết gì, đi về đi." Đường Tinh phẩy tay muốn đuổi người.
"Xì, không cần bà đuổi." Lục Phóng đứng dậy, hầm hầm rời đi. Hai người bọn Eric thấy tình thế bất lợi cũng tìm cơ chuồn mất, Âu Dương Lâm không tiện ở lại nên xin phép ra về. Căn phòng rộng lớn bây giờ chỉ còn mỗi ba người, Đường Tinh, Hạ Mộc và Sở Diệc Thần.
"Tu La chủ vẫn còn lưu luyến nơi này sao?" Hạ Mộc hướng Sở Diệc Thần hỏi tới.
"Là Tiểu Phong bảo tôi ở lại." Sở Diệc Thần trả lời như lẽ đương nhiên.
Đường Tinh nghe xong thì trí não chấn động mạnh.
Nàng kêu hắn ta ở lại khi nào? Còn nữa, ai cho anh ta gọi mình thâm mật như vậy chứ?
Liêm sỉ của con người này bị chó tha rồi à?
"Vậy thì tôi cũng ở lại, dù sao tôi cũng thường xuyên qua đêm ở đây mà." Hạ Mộc dựa lưng ra ghế, ra chiều rất thoải mái.
Ngay lập tức, mùi thuốc súng lại tràn ngập khắp căn phòng.
Đường Tinh ngu người luôn rồi, cô hết nhìn Sở Diệc Thần lại nhìn Hạ Mộc.
Bây giờ nên nói gì đây?