Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

chương 80: chiếc nhẫn – 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đột nhiên có hơi chột dạ, “Kia… là người giúp việc trong tiệm.”

“Sau này anh đến làm cho em ăn, được chứ?”

“A?”

“Anh nói là, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Mất một lúc lâu sau tôi mới phản ứng được, rốt cuộc đầu óc người này cấu tạo như thế nào vậy? Nói ra một câu như vậy, anh ta muốn thấy tôi xấu hổ chứ gì. Tôi mới không thèm xấu hổ đâu!

Nhiệt độ trên mặt khó khăn lắm mới biến mất giờ lại xuất hiện, tôi cúi đầu hoàn toàn chẳng dám nhìn anh ta, “Vậy… anh…”

Tôi hoàn toàn chẳng biết nên trả lời thế nào cả!

Thấy tôi im lặng, Chu Chính nói: “Thật ra… em cũng không cần trả lời ngay lập tức đâu. Anh có thể chờ.”

Tôi vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đen láy, sâu xa mà kiên định, dường như đôi mắt đó có thể nhìn thấu hết thảy mọi sự. Nắng sớm chiếu rọi, trên người anh ta ánh lên một thứ ánh sáng êm dịu. Không giống như anh họ, đây là loại ánh sáng vàng rực rỡ trông như ánh mặt trời.

Tôi từng nghe sư phụ nói kia thật ra không phải là ánh sáng, mà là khí tràng do cơ thể con người phát ra. Loại người như anh họ có khí tràng sinh mệnh khá là đặc biệt. Nó sạch sẽ mà nhu hòa, thể hiện ý chí kiên định và tâm tính dịu dàng thiện lương của người đó. Sư phụ nói người như vậy rất thích hợp tu hành.

Còn người phát ra khí xanh nghĩa là thân thể người nọ không tốt, vận số thấp, dễ gặp quỷ. Mà khí đen thì chính là tử khí hoặc tà khí. Tương tự như thứ khí trên người Trọng Hoa phát ra chính là tà khí. Mà loại ánh sáng vàng rực này chỉ những người có tu vi mới có thể phát ra, nó có thể xua tan mọi loại khí tràng tà ma ngoại đạo khác.

Chẳng qua Chu Chính hoàn toàn không có khả năng tu hành, anh ta không hề tin vào quỷ thần. Tuy là cảnh sát có khí tràng mạnh mẽ hơn người bình thường, nhưng cũng sẽ không mang sắc vàng chói lọi như vậy.

Vậy chỉ còn một khả năng…

Tôi còn đang thả hồn đâu đâu, chuông cửa lại đột ngột vang lên. Chu Chính ra mở cửa, tôi bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Tôi đến đón thiếu gia về nhà.”

“Nha?” Ngồi trong phòng khách có thể nhìn ra cửa chính, tôi thấy Nha mặc quần áo ngày thường, tóc dài buộc lên, đứng ngay trước cửa cúi chào Chu Chính. Nhưng vẻ mặt nó có chút không tốt.

Ánh mắt nó lướt qua bả vai Chu Chính mà nhìn về phía tôi, biểu tình lập tức trở nên nhu hòa, nó đẩy Chu Chính ra rồi nhanh chóng bước vào. Giữa đôi mày hiện lên vẻ lo lắng, nó quỳ một gối xuống, “Thiếu gia, xin tha thứ cho sự chậm trễ của tôi.”

“Không sao cả, đứng dậy nhanh nào.” Tôi cũng không muốn bị Chu Chính xem như kẻ lập dị đâu, “Đã bảo cậu đừng gọi tôi là thiếu gia mà.”

Nha lại đáp tiếng thất lễ, sau đó nó nâng mặt tôi lên, kề sát vào mà ngửi, rồi nhíu mày nói: “Thiếu gia, trên người cậu có mùi máu, cậu bị thương sao?”

Máu… không phải là chỗ kia chứ. Hình như cả cơ thể tôi cũng chỉ có mỗi chỗ đó bị thương thôi.

“Tôi thật sự không sao hết. Chỉ là trầy da chút xíu thôi.”

“Chỗ nào? Để tôi thoa thuốc cho cậu.”

“Thật không cần mà!” Đè lại cánh tay Nha đang chuẩn bị cởi quần áo của tôi ra, tôi liếc sang Chu Chính với vẻ mặt đen thui, lập tức nói: “Nha, không phải cậu tới đón tôi sao? Chúng ta về nhà đi, tôi cảm thấy hơi mệt.”

Nha lập tức gật đầu, ôm lấy tôi đi ra ngoài. Khi lướt qua bên cạnh Chu Chính, tuy rằng nó có gật đầu chào hỏi, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không khí có gì là lạ. Tóm lại, Nha là vô duyên vô cớ mà ghét Chu Chính.

“Chờ chút.” Rốt cuộc Chu Chính cũng mở miệng, Nha nhướn mày trừng mắt nhìn anh ta, tựa như muốn nói ‘Anh không ngăn được tôi đâu’.

Chu Chính đi vào phòng ngủ cầm di động và mấy thứ phụ kiện linh tinh ra nhét vào tay tôi, “Quần áo anh sẽ giặt sạch, hôm khác đem trả em.”

Nói xong còn nhanh nhẹn cúi đầu hôn lên mặt tôi một cái, “Có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Ngay tại trước mặt Nha thế này, người này rốt cuộc muốn làm gì chứ hả? Tôi cảm thấy mặt mình lại nóng lên nữa rồi, không dám nhìn Chu Chính, tôi vội kéo kéo áo Nha, “Chúng ta đi thôi.”

Về lại cửa hàng, gà mập liền lao vào lòng tôi mà khóc nức nở không ngừng. Nha nói tối qua tiệm ăn xảy ra sự cố, một đám cảnh sát xông vào bắt người. Chúng nó khó khăn lắm mới thoát ra được nhưng lại phát hiện tôi mất tích, thế nên cực kỳ lo lắng. Bởi vì Hử tiêu hao quá nhiều sức lực nên biến trở lại thành gà mập, thế nhưng nó vẫn cứ khăng khăng cố chấp muốn tìm tôi.

“Đừng khóc. Không phải tao không có chuyện gì rồi sao?” Tôi vuốt ve lớp lông mềm mại của gà mập, phát hiện nhóc này vậy mà ngủ mất tiêu rồi. Cảm thấy an tâm liền ngủ khò, thật hâm mộ nó quá chừng.

“Rất xin lỗi, khiến các cậu lo lắng rồi.” Tôi cảm thấy vô cùng áy náy vì cứ mãi khiến người bên cạnh phải lo lắng thế này. Lần trước là anh họ, lần này lại là Nha và Hử. Chắc hôm nào phải đi mua di động cho chúng nó thôi, cứ có việc là có thể nhắn tin thông báo.

“Không. Là thuộc hạ không thể bảo vệ thiếu gia, xin thiếu gia trách phạt.”

Đã nói là đừng hở chút là quỳ xuống rồi mà, sẽ khiến người ta xem như đồ lập dị đó. Tôi vỗ vỗ bả vai nó, “Cậu cũng mệt mỏi rồi. Đi nghỉ ngơi đi.”

“Nha không mệt. Xin để Nha hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo.”

“Không cần đâu. Tôi đã tắm rồi.”

“Nhưng mà, trên người ngài vẫn còn hương vị của người đàn ông kia.”

Xin cậu đừng có dùng bộ mặt ngay đơ đó mà nói ra mấy câu như vậy được không? Tôi vốn nghĩ thức thần không hề biết gì về mấy chuyện này, nhưng nhìn sao cũng thấy Nha hình như là hiểu hết thì phải.

Lúc tôi vào tắm, nó còn nói phải giúp tôi thoa thuốc. Tôi sợ tới mức lập tức từ chối, hô to gọi nhỏ không cho nó vào.

Nó còn đứng bên ngoài nói là nếu không xử lý chu đáo thì rất có hại, vết thương sẽ sinh ra lở loét, sẽ nhiễm trùng, sẽ hoại tử… Thiệt đáng sợ, tôi không muốn bị bác sĩ dùng dao cắt cái chỗ đó đâu. >

Truyện Chữ Hay