Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Tần Phi chống đỡ eo nằm ở trên giường, híp mắt nghe tiếng nước trong phòng tắm.

Bởi vì ngày hôm qua anh nhận cuộc gọi của Tiếu Cẩn, khiến Giang Ninh bất mãn, sau khi cúp máy, bị Giang Ninh đặt dưới thân lăn qua lăn lại dằn vặt đủ kiểu, dẫn đến sáng sớm hôm nay anh muốn rời giường nhưng sức lực lại không có.

Lần thứ hai ai oán thân thể mình càng ngày càng lão hóa khi bước vào ngưỡng cửa ba mươi, thật sự là quá sa sút, rõ ràng nửa năm trước vẫn là kim thương không dễ đẩy ngã Tiểu Bá Vương, sao mới chỉ làm bot trong vòng nửa năm, liền bị chà đạp giống như con gà chết thế này.

Tiếng nước bên trong phòng tắm ngừng hẳn, Giang Ninh nửa người dưới vây quanh khăn tắm đi ra, dùng khăn mặt lau tóc, ngắm Tần Phi một chút, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn đi công tác, khách sạn nơi này không có phòng phục vụ cho khách, anh một mình đi ra ngoài ăn điểm tâm đi.”

Tần Phi mắng: “Giang Ninh, cậu có còn là con người không? Lão tử từ xa chạy đến nơi chim không thèm ị này, nằm ở trên giường bị cậu chịch nguyên đêm, cậu liền đuổi tôi đi ăn sáng một mình!! Bà mẹ nó, lão tử đưa mông từ ngàn dặm đến đây để cho cậu chịch thôi à?”

Giang Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phi, Tần Phi lười biếng nằm lỳ ở trên giường, chăn rớt xuống lộ ra nửa người, phác họa ra đường nét sau lưng trôi chảy cùng cái mông co dãn, da thịt trắng nõn dày đặc dấu vết màu đỏ tím, trên khe hở rèm cửa sổ lọt vào ánh mặt trời vàng chói, vừa lúc chiếu vào tấm lưng cùng eo lộ ra bên ngoài, khiến người ta không dời mắt nổi.

Tuy rằng lời nói trong miệng người này mỗi một câu đều không xuôi tai, thế nhưng vóc dáng mê người này nhìn rất sướng mắt.

Bụng dưới không khỏi căng thẳng, đêm qua bị Tần Phi gắt gao cuốn lấy cảm giác này một lần nữa liền bốc lên, cậu ném khăn mặt xuống, đi tới bên giường, đè lại Tần Phi, cúi đầu hôn cái miệng không có lời hay ý đẹp kia.

“Hưm……” Tần Phi lẩm bẩm một tiếng, nhẹ nhàng cắn vào môi Giang Ninh, vuốt ve tấm lưng trần trụi Giang Ninh, cái hôn dịu dàng biến thành hôn sâu môi lưỡi quấn quýt.

Vài phút sau, Giang Ninh buông Tần Phi ra, hai con mắt đen nhánh nhìn nam nhân hơi thở dốc, thật lâu sau, lắc đầu bất đắc dĩ: “Tôi đi ra ngoài mua cho anh.”

“Coi như cậu biết thức thời!” Tần Phi lầm bầm một câu, đem người buông ra.

Giang Ninh xoay người thay quần áo, khoác lên người quần áo thể dục đơn giản, gọn gàng lại đẹp trai, trước khi ra cửa quay đầu lại liếc nhìn người nằm trên giường một chút, người đàn ông kia rút ra một điếu thuốc, kẹp trên đầu ngón tay thon dài, hơi híp mắt đối diện với cậu. Giang Ninh trong lòng bất đắc dĩ đạt đến cao trào, vẫn là thỏa hiệp, bắt đầu từ thời điểm nào, không đành lòng nhìn người đàn ông kia nổi nóng.

Giang Ninh xuống lầu mua bữa sáng đơn giản: Bánh bao, trứng ngâm trà, sữa đậu nành, mang trở về phòng, căn dặn Tần Phi nhân lúc còn nóng thì mau chóng ăn đi, lúc này mới đi đến phòng sát vách gõ cửa, gọi đàn anh quay phim, hai người gánh thiết bị đi ra ngoài làm việc.

Tần Phi rời giường, tắm táp, ăn điểm tâm, lấy di động nhìn tin tức một chút, cảm thấy quá nhàm chán, liền gọi điện thoại cho lão Triệu tài xế hôm qua chở anh đến đây. Giang Ninh lần này đi công tác đi đến nơi đều là giao thông công cộng, Tần Phi đau lòng, phái lão Triệu hộ tống toàn bộ chuyến đi này.

Ai biết, lão Triệu báo cáo nói: “Tần tổng, Giang tiên sinh nói cậu ấy không cần xe chuyên dùng, không muốn tôi đưa đi.”

Tần Phi lườm một cái nói: “Được, vậy ông chuẩn bị đi, đưa tôi ra ngoài một lúc.” Đã sớm biết tính khí tiểu tử kia sẽ là như vậy mà.

Tần Phi thu dọn một phen, hôm qua vội vàng đến đây, cũng không mang theo quần áo gì, đơn giản mặc vào quần áo Giang Ninh, Giang Ninh ngoại trừ vóc dáng cao hơn anh một chút, hai người béo gầy không sai biệt lắm, quần áo mặc vào người tương đối vừa vặn.

Đi ra ngoài, để lão Triệu trực tiếp lái xe hướng đến địa điểm nơi Giang Ninh muốn đi phỏng vấn, chỗ kia cách huyện Nam Đại hơn năm mươi dặm.

Một đường xóc nảy, Tần Phi nhìn ngoài cửa xe, trong lòng âm thầm cảm khái: Mười mấy năm qua chưa đặt chân về Sơn Tây, so với mười mấy năm trước, thị trấn này, có biến hóa một chút, có điều biến hóa này vẫn quá chậm.

Có điều huyện XX này cùng năm đó anh theo Tiếu Cẩn trải qua ở huyện Tấn Nham vẫn rất tương đồng, là khu vực khai thác mỏ quặng nhiều hơn các huyện trấn khác, đáng tiếc chỉ lo lấy quặng, hoàn cảnh xung quanh bị phá hỏng đi rất nhiều, sinh hoạt dân chúng lại không được đề cao, hơn nữa tần suất có được mỏ quặng tốt đặc biệt rất thấp.

Đến được nơi Giang Ninh phỏng vấn, Tần Phi để lão Triệu đem xe để bên ngoài trấn, anh không xuống xe, đợi Giang Ninh nhắn tin, nói cho Giang Ninh biết anh đang ở đây, sau đó ở ngay trên xe chờ.

Mãi đến tận chiều Giang Ninh mới gửi tin nhắn đến cho Tần Phi, bảo Tần Phi chờ một chút, ngày hôm nay công việc của cậu quá nhiều, phỏng chừng sẽ rất muộn mới trở về.

Tần Phi thờ ơ chờ ở trong xe, đợi ròng rã đến tận mấy tiếng.

Lão Triệu ngồi không nổi, bèn ra ngoài đi bộ, nhưng mà bên ngoài cũng rất hoang vu, không có gì có thể chơi, lão Triệu buồn đến chịu không nổi, không khỏi khâm phục Tần tổng kiên trì cùng chịu đựng!

Kỳ thật Tần Phi ở trong xe cũng cảm thấy quá nhàm chán, tưởng tượng Giang Ninh chạy đến địa phương này, quả thực chính là tìm ngược, anh liền đau lòng, người trong lòng của mình còn không sợ khổ, anh đi theo chỉ trong chốc lát thì có là gì.

Đến khi trời tối, Giang Ninh cùng anh quay phim gánh đồ trở về, anh quay phim họ Lư, Giang Ninh kêu hắn là anh Lư.

Anh Lư vừa lên xe, nhìn thấy Tần Phi liền sửng sốt, mỉm cười duỗi tay nói: “Ngài là Tần tổng đi, chào ngài, rất vui được gặp mặt, ba năm trước tôi có theo đồng sự có đến phỏng vấn ngài, chắc ngài đã sớm quên tôi rồi.”

Tần Phi ôn hòa cười: “Chào anh.” Đương nhiên anh không nhớ rõ, mấy năm trước anh đem Tần thị hô mưa gọi gió, cấp cho xí nghiệp kim bài, có một quãng thời gian không nhận phỏng vấn. Có điều người quay phim này, một ông chú tuổi trung niên, hoàn toàn không có lực sát thương, ngày hôm qua đúng là mình ghen tuông vô cớ thật!

Anh Lư là người rất thức thời, chủ động ngồi trên ghế phụ, hàng ghế sau dành cho Tần Phi cùng Giang Ninh.

Anh Lư không lắm miệng, ở đài truyền hình công tác mấy năm qua, anh biết rõ ở đài truyền hình có bao nhiêu là nam thanh nữ tú, quan hệ tiền bạc cũng không hề ít, anh sớm đã nhìn quen, bất quá nhìn Tần Phi “Tự tay làm lấy” là lần đầu tiên anh nhìn thấy, ngàn dặm xa xôi chạy đến một huyện thành nhỏ rách rưới, ở một đêm cùng nhau mất năm mươi đồng khách sạn, ở một nơi hoang sơn dã lĩnh chờ đến tận mười giờ cũng không hề có một lời oán trách nào, sủng kiểu này cũng có chút quá phận đi.

Trên đường trở về, Tần Phi cùng Giang Ninh không nói chuyện nhiều, chủ yếu Tần tổng người này, ở trước mặt ngoại nhân rất lịch sự, hơn nữa, còn hỏi han ân cần lời ngon tiếng ngọt, chờ khi không còn ai chỉ còn lại hai người thì muốn nói sao thì nói, hà tất để người ngoài phải nghe.

Cơm tối là Tần Phi mời, ở thị trấn tìm một quán cơm tốt nhất. Một buổi tối này Giang Ninh có chút mất tập trung, Tần Phi liếc nhìn cậu nhiều lần, sau đó anh Lư liền nói: “Thời điểm Tiểu Giang phỏng vấn quá mức tập trung, tâm tình không được tốt cho lắm.”

Tần Phi không khỏi nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Anh Lư nói: “Còn không phải là do các gia đình thợ mỏ lúc trước đã từng gặp nạn sao, sinh hoạt quá mức khổ cực, có cô nhi quả phụ, có ông mất cháu, mỗi nhà đều có những chuyện bi kịch quá khứ xa xưa, Tiểu Giang à, cậu cũng đừng quá đau lòng, chúng ta làm tin tức xã hội, sau này nhân sinh bách thái sẽ thấy nhiều lắm, cậu mà cứ tập trung vào như thế này, chẳng mấy chốc liền mệt chết mất.”

Giang Ninh gật đầu: “Dạ.”

Tần Phi biết Giang Ninh có điểm phẫn thanh, cảm xúc có chút chùng xuống cũng là bình thường, anh từ dưới gầm bàn nắm chặt tay Giang Ninh, quá lạnh, thậm chí còn có chút run rẩy. Giang Ninh cảm nhận được nhiệt độ trên tay Tần Phi, trong mắt lóe lên tia chống cự, ngay sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Ăn cơm xong, anh Lư cùng lão Triệu rất thức thời về khách sạn nghỉ ngơi trước, Tần Phi cùng Giang Ninh đi bộ trở về, nhân cơ hội vừa tản bộ vừa tán gẫu.

Tần Phi nói: “Tiểu Ninh, công việc này quá khổ cực, lại hao tổn tinh thần, tôi kiến nghị cậu nên cân nhắc thời gian kết thúc khóa thực tập này, đem tinh lực đặt hết vào việc học tập, chờ đến khi tốt nghiệp đại học, tiến vào tổ tiết mục nhẹ nhàng một chút.”

Giang Ninh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đợi qua thêm một quãng thời gian nữa đi, tôi sẽ cân nhắc đến điều này.”

Tần Phi muốn tiếp tục khuyên vài câu, di động trong túi liền vang lên, anh lấy ra nhìn, lông mày liền nhíu chặt lại.

Giang Ninh liếc nhìn anh: “Không bắt máy?”

Tần Phi ấn xuống nút tắt, đem di động thả vào trong túi áo: “Ờ, Thẩm Trung Hoa gọi tới, lão lấy hạng mục dược phẩm muốn cùng tôi hợp tác, tôi không đồng ý, vẫn luôn trốn tránh lão đây.”

“Thẩm Trung Hoa? Trước đây anh với ổng từng hợp tác à?”

“Không có, người này cáo già xảo quyệt, điều kiện đưa ra quá hà khắc, cùng lão hợp tác chỉ có hại chứ không có lợi.”

Giang Ninh nhún vai, không lên tiếng, hai người sóng vai hướng về khách sạn.

Trở lại khách sạn không quá vài phút, di động Tần Phi nhận được tin nhắn, Tần Phi liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thẩm Trung Hoa nhắn tới: Trong hòm thư cậu có đồ vật rất quan trọng của anh trai cậu, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó, sau khi xem qua có thể suy nghĩ lại cân nhắc sự hợp tác của chúng ta.

Tần Phi nhìn thấy hai chữ “anh trai”, rất là sợ hãi, lẽ nào Thẩm Trung Hoa tra được Tiếu Cẩn?

Anh mở ra hòm thư điện tử, rất nhanh tìm ra được tập tin mới, quả nhiên, lần này Thẩm Trung Hoa bàn tính đánh chủ ý lên đầu Tiếu Cẩn.

“Làm sao vậy?” Giang Ninh nhìn thấy sắc mặt Tần Phi không tốt liền hỏi.

Lông mày Tần Phi nhíu chặt: “Có chút phiền phức.”

“Có liên quan đến Thẩm Trung Hoa?”

“Ừ.” Tần Phi đáp, đem di động đưa cho Giang Ninh nhìn.

Giang Ninh sửng sốt, không nghĩ tới Tần Phi lại đem di động đưa cho cậu, mặc kệ trong di động có nội dung gì, khẳng định đều dính đến thương mại cơ mật của Tần Phi, mà Tần Phi lại tín nhiệm cậu như thế, không một chút suy nghĩ nào cả.

Trong nháy mắt nhận được di động, tay Giang Ninh có chút run lên, cậu chần chờ trong chốc lát, thần sắc phức tạp nhìn di động.

Trong tập tin nội dung rất đơn giản, mấy tấm hình còn có cả tư liệu, những thứ này biểu đạt chỉ với một mong muốn: Tiếu Cẩn đã từng nhận hối lộ từ Thẩm Trung Hoa, hơn nữa còn có cả heroin.

Giang Ninh nhìn nội dung di động xong nâng mắt hướng về Tần Phi: “Anh dự định sẽ làm gì đây?”

Tần Phi rút ra một điếu thuốc, đốt lên, hút một hơi thật sâu, phun ra sương khói màu trắng: “Trước tiên tôi sẽ nói chuyện với anh hai, anh tôi là một người rất thanh liêm, tôi không tin ảnh sẽ làm ra loại chuyện này.”

Tần Phi trong lòng rối loạn, đưa tay xoa trán, vì lẽ đó anh không nhìn thấy khi mình nói ra những câu nói này, trong mắt Giang Ninh lóe lên tia trào phúng.

“Coi như nếu là có đi, khẳng định sẽ có ẩn tình khác.” Tần Phi nhíu mày nói, “Nhìn thời gian trong tài liệu này, lúc đó anh tôi còn ở huyện Tấn Nham làm bí thư, khi đó tôi còn chưa tham dự vào xã hội thượng lưu, một ít chuyện vào lúc đó tôi không còn ấn tượng gì cả, nhưng mặc kệ có như thế nào, tôi luôn tin tưởng anh hai.”

Hết chương

Trứng ngâm trà: được người Trung Quốc ăn quanh năm, nhưng nhiều nhất là vào dịp Tết Nguyên Đán và được coi như là món ăn mang lại sự thịnh vượng, may mắn.

Truyện Chữ Hay