Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

chương 1: về kinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+Beta: Anky

Đại Cảnh hoàng triều, tứ hải đến cống, mênh mông thiên hạ, thịnh thế phồn hoa.

Văn Đế năm thứ mười bảy, triều thần lần thứ ba cùng nhau thượng tấu thỉnh lập thái tử. Tháng bảy, Văn Đế hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, lập Thất hoàng tử Lạc Chiêu Dực làm thái tử, ý chỉ vừa ra, tựa như một hòn đá rơi vào giữa hồ, đảo loạn một hồ xuân thủy.

Mùa xuân năm tiếp theo, Mục Bách mang theo vợ con theo chiếu chỉ trở về kinh.

Xe ngựa vừa tới cửa thành liền bị ngăn chặn, chờ trong chốc lát cũng không thấy nhúc nhích, Mục Nhung tuổi còn bé không chịu yên, lúc này có chút ngồi không vững, đưa tay muốn kéo màn xe nhìn ra phía ngoài, lại bị một thanh âm êm ái ẩn chứa cảnh cáo làm ngừng lại, "Đệ đệ."

Tay Mục Nhung cứng đờ, lập tức nhìn về phía thiếu nữ đối diện, không tình nguyện làm mặt quỷ, "Biết rồi, biết rồi, trở về kinh phải giữ quy củ, không thể như ở Thanh Lâm huyện... Tỷ, tỷ quản thật nhiều!"

Mục Song Hàm cũng không tức giận, dung nhan uyển chuyển, hiển thị rõ nét ôn hòa trưởng thành, tựa như không còn cách nào khác phải đối với hắn mỉm cười.

Mục Nhung biết rõ trưởng tỷ nhà mình có bao nhiêu nghiêm khắc, liếc nhìn thoáng qua, vẫn nhịn không được nói thầm: "Đã nói tỷ đừng cười như vậy, cười đến hiền lương thục đức lại vừa giống như quyến rũ người..."

Lời còn chưa dứt, đỉnh đầu liền bị hung hăng gõ một cái, Mục Song Hàm không nhanh không chậm thu tay lại, lại cười với hắn một cái, Mục Nhung khẽ run rẩy, nhảy dựng lên ôm lấy đầu, "Nương, tỷ lại bắt nạt con!"

Mục phu nhân Từ thị trời sinh tính tình ôn nhuận, hiền thê lương mẫu điển hình, đối với hai đứa con thương đến tận xương tủy. Mục Song Hàm thì tốt rồi, lúc nàng sinh ra được Mục Bách luôn quản giáo, nhưng sau khi sinh Mục Nhung, Mục Bách sự vụ bận rộn, thế nên Mục Nhung mặc dù việc học hành không sa ngã, lại bị thói quen dưỡng thành một thân càn quấy.

Trưởng tỷ như mẹ, so với Từ thị, Mục Nhung càng sợ Mục Song Hàm hơn.

Từ thị nhìn bọn họ chơi đùa, cũng không chen vào nói, nghe vậy chỉ sờ đầu tiểu nhi tử, cười nói: "Con năm nay cũng đã mười tuổi, qua vài năm nữa là người lớn, còn ầm ĩ như vậy, mất mặt hay không? Được rồi, nghe lời tỷ tỷ, ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi lát nữa thì đến nhà."

Mục Nhung con ngươi chuyển một cái, quả thật an phận ngồi xuống.

Lúc này, ngoài xe Mục Bách cưỡi ngựa nhích tới gần, giải thích: "Là trùng hợp, chúng ta cùng đội ngũ bộ lạc Tây Di đến kinh triều cống đi cùng một đường, đành phải chờ bọn họ đi trước đã."

Từ thị cười đáp vài câu, ý bảo không sao.

"Tây Di? Là man di sao?" Mục Nhung thật tò mò, liên thanh hỏi, "Nghe nói Thất điện hạ được lập làm thái tử, bọn họ có phải vì chuyện này đến không? Nương, năm đó ở trong kinh người gặp qua Thất điện hạ chưa, hắn lớn lên trông thế nào?"

"Thái tử điện hạ là người chúng ta có thể tùy tiện gặp được sao?" Từ thị bất đắc dĩ nói: "Huống chi nương cùng cha con rời kinh cũng đã mười năm, nào biết được bao nhiêu..."

Vừa nhắc tới rời kinh mười năm, Mục Song Hàm cùng Mục Nhung cũng không an tĩnh lại, bọn họ tuy là hài tử, Mục Bách và Từ thị cũng không giấu diếm bọn họ chuyện gì, lúc này hai người cũng biết một chút chuyện cũ.

Năm đó phụ mẫu Mục Bách đều mất, xuất thân bần hàn lại tài hoa hơn người, hai mươi tuổi liền đỗ Trạng nguyên, lớn lên cũng là tuấn mỹ phi phàm, có thể nói tiền đồ vô lượng, mà phụ thân Từ thị là Hàn lâm viện học sĩ, cùng Mục Bách có ơn tri ngộ, hai người trai tài gái sắc, Mục Bách sau khi thi đỗ liền đến cửa cầu hôn, vốn cũng là một đoạn giai thoại.

Nhưng hết lần này tới lần khác vì một lần ngẫu nhiên gặp nhau, Đoan Mẫn trưởng công chúa cũng coi trọng Mục Bách, sau khi bị Mục Bách cự tuyệt nàng ta cảm thấy mất mặt liền nháo đến chỗ hoàng đế. Đoan Mẫn trưởng công chúa là muội muội Văn Đế, tuy không phải một mẹ sinh ra, quan hệ lại vô cùng tốt, so với Mục Bách còn lớn hơn mấy tuổi, bởi vì luôn chướng mắt người khác, liền kéo dài chưa chịu gả đi, ai ngờ lại coi trọng trạng nguyên lang trẻ tuổi.

Hoàng đế cũng không phải là hôn quân, khi Mục Bách lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt ông cũng đem việc này đè xuống, nhưng Đoan Mẫn trưởng công chúa lại không chịu để yên, thường xuyên qua lại dây dưa vài năm, gây ra không ít chuyện. Hoàng đế yêu quý tài hoa của Mục Bách, cũng cảm thấy hắn tuổi còn trẻ, muốn nhân cơ hội này rèn luyện hắn một phen, liền đem Mục Bách điều đến Thanh Lâm huyện làm một Huyện lệnh nhỏ, người ngoài thấy đều cho rằng do Mục Bách đắc tội trưởng công chúa bị giáng chức.

Lúc ấy Mục Song Hàm cũng đã năm tuổi, theo cha mẹ rời xa đế đô, chuyến đi này, chính là mười năm, cũng không biết hoàng đế đã quên Mục Bách, hay là Đoan Mẫn trưởng công chúa từ bên trong cản trở, tóm lại mười năm qua Mục Bách luôn ở Thanh Lâm huyện làm một Huyện lệnh nhỏ. Thế nhưng Mục Bách cũng không cam chịu ca thán, ngắn ngủi mười năm liền đem Thanh Lâm huyện chấn chỉnh đổi mới hoàn toàn. Hơn nữa lần này trị thủy có công được truyền đến kinh thành, Từ Hàn lâm cảm thấy thời cơ đến, sai người ở trên tấu chương kể ra một chút, vì vậy Mục Bách thuận lý thành chương trở về.

Trở về kinh nói tốt cũng đúng, ở dưới mí mắt hoàng đế tiền đồ sẽ sáng sủa hơn, nói không tốt cũng không sai, chưa nói đến Đoan Mẫn trưởng công chúa có thù cũ, chỉ nhìn tình huống ở kinh thành này, thái tử vừa lập, chính là một vũng nước đục.

Đợi thêm một lúc, xe ngựa cuối cùng vào được cửa thành.

"Nương, chúng ta trước đi đến chỗ nào?" Mục Nhung từ khi ra đời đã lớn lên ở Thanh Lâm huyện, không giống Mục Song Hàm từng ở đế đô ngây ngốc đến năm tuổi, lúc này vừa vào thành liền không được tự nhiên. Kỳ thật trong tâm tư hắn tuyệt không muốn trở về kinh, nhưng biết cha hắn tràn đầy khát vọng, không thể nào cứ ở mãi trong huyện Thanh Lâm nho nhỏ.

Đều nói nam nhi chí ở bốn phương, Mục Nhung tuổi còn nhỏ, căn bản không lý giải được đạo lý lớn gì, hắn chỉ muốn mỗi ngày vui đùa giải trí một chút, làm một người phong lưu không ôm chí lớn là được... Đương nhiên lời này hắn không dám nói ra.

Từ thị ôn nhu nói: "Ngôi nhà cũ của chúng ta ở kinh cũng chưa bán đi, mà giao cho bằng hữu phụ thân các con thay mặt quản lý, phụ thân con cùng hắn luôn thư từ qua lại, căn nhà kia cũng thường có người quét dọn đúng hạn, chúng ta hiện tại có thể trực tiếp vào ở."

Mục Nhung gật gật đầu, Mục Song Hàm lại chớp mắt, "Con từng nghe cha nhắc tới, là vị Hứa bá bá kia?"

"Đúng vậy." Từ thị tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhịn không được cười.

Mục Song Hàm hiểu rõ, vị "Hứa bá bá" kia tên Hứa Chi Lễ, lớn tuổi hơn Mục Bách một chút đã đỗ Thám hoa cùng một kỳ thi với ông. Năm đó Mục Bách tuấn mỹ vô song, Hứa Chi Lễ cũng không thua kém bao nhiêu, phong lưu tuấn tú không hổ danh Thám hoa lang, hai người lúc trước thường hay gặp nhau, cùng nhau thi đỗ xong cũng là một câu chuyện mọi người ca tụng. Hứa Chi Lễ so với Mục Bách lớn tuổi hơn nhiều, hai người dựa theo đó mà xưng huynh đệ.

Lúc Mục Song Hàm đang nghĩ đến nhập thần, bên ngoài đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm hơi kích động: "Mục lão đệ, các ngươi cuối cùng trở lại!"

Mục Bách nhìn thấy bóng người ở cửa thành, cũng rất vui vẻ, lúc này xuống ngựa, "Hứa lão ca, huynh sao lại đích thân đến?"

"Cũng đã mười năm không gặp, ta có thể không tới sao?" Hứa Chi Lễ vỗ vai ông, trên dưới quan sát một phen, lại vội vàng kéo người bên cạnh qua giới thiệu, "Đúng rồi, đây là con trai ta Bác Anh, trước kia đệ đã gặp qua."

Ánh mắt Mục Bách chuyển sang bên cạnh, thấy Hứa Bác Anh không chút bối rối hướng ông chào, là một thanh niên nho nhã chừng hai mươi tuổi, hai đầu lông mày có cỗ phong độ của người trí thức, nhìn thấy vừa tuấn tú lại nhã nhặn, thần thái cử chỉ có lễ có độ, lộ rõ phong cách quý phái.

Mắt Mục Bách lộ tán thưởng, ông đương nhiên còn nhớ Hứa Bác Anh, hơn nữa ông cũng nghe nói Hứa Bác Anh mười bảy tuổi đã tham gia khoa cử, một lần đi thi liền đỗ trạng nguyên, khiếp sợ thiên hạ, rất được Văn Đế thưởng thức, tuổi còn trẻ liền vào Hộ bộ, cùng cha hắn cộng sự cùng nhau, tiền đồ không có ranh giới, danh xứng với thực tuổi trẻ tài cao.

Hứa Chi Lễ hiển nhiên cũng vì đứa con trai này cảm thấy kiêu ngạo, lại cười nói: "Tiểu tử kia của đệ năm nay cũng mười tuổi, Song Hàm cũng được mười lăm phải không? Mục Nhung ta chưa thấy qua, Song Hàm mới trước đây còn là một oa nhi phấn điêu ngọc trác, hiện thời cũng không biết trổ mã thành bộ dáng gì... Bất quá ở đây không phải chỗ nói chuyện, ta cùng Bác Anh đưa mọi người trở về trước, chúng ta mới cùng ngồi ôn chuyện."

Vì vậy ba người một lần nữa lên ngựa, Hứa Bác Anh ở phía trước dẫn đường, Hứa Chi Lễ cùng Mục Bách một đường cười nói, nhiều năm không gặp, nhưng chỉ vài câu đã tìm lại được cảm giác quen thuộc.

Nhưng lúc đi tới, phía trước đường lại bị ngăn chặn, Mục Bách không khỏi nhíu mày.

Hứa Bác Anh xuống ngựa đi xem một chút, trở lại bất đắc dĩ nói: "Vẫn là đoàn xe Tây Di, nhưng bị một đám người vây, chen lấn không vào được, cũng không biết phát sinh xung đột gì."

Mục Bách nhìn sắc trời một chút, đoạn đường này bôn ba, vợ con ông khẳng định cũng đều mệt mỏi, bị chặn một lần thì cũng thôi, lại thêm một lần nữa vậy là chuyện gì đây?

Như ông nghĩ, trong xe Mục Nhung ngồi không yên, nghe vậy cũng không để ý Từ thị và Mục Song Hàm ngăn trở, thoáng cái nhảy xuống xe, ỷ vào người nhỏ nhắn linh hoạt, chen vào đám người vây quanh.

"Mục Nhung!" Mục Bách vừa nóng vừa giận, vội vàng xuống ngựa đuổi theo, "Tiểu tử này..."

"Lão đệ ngươi đừng vội..."

Hứa Chi Lễ một câu còn chưa dứt lời liền bị từng tiếng thét chói tai bao trùm, đám người phút chốc tách ra, lao ra đúng là một con cọp trắng!

Bộ lạc Tây Di quen sống ở thảo nguyên, cùng động vật làm bạn, vào kinh triều cống cũng sẽ dâng lên ngựa chiến hổ báo là loài động vật hung hãn, bọn họ đều là thuần thú sư trời sinh, mang động vật đến kinh thành tất nhiên sẽ có chuyên gia trông giữ, nhất định phải được thuần hóa qua, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện □□tình huống đả thương người, nhưng lần này...

Con cọp kia dường như bị chọc giận rống giận lên, phóng tới phương hướng xe ngựa của Từ thị cùng Mục Song Hàm!

Từ thị nghe được thanh âm bị dọa đến tay chân luống cuống, không kịp xuống xe, phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ nữ nhi, nhưng Mục Song Hàm đã chặn lại phía trước bà, tiện tay cầm lấy đầu trục trong xe xem như vũ khí.

"Nương! Tỷ tỷ!"

"Mau tránh ra!"

"Đừng!"

Giống như một pha quay chậm, Mục Bách liều lĩnh xông lên trước, nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, môt cây chủy thủ xuyên qua không khí mà đến, mang theo khí thế bén nhọn, cũng không làm ảnh hưởng tới tính mạng con cọp, chỉ là hiểm hiểm sát qua đỉnh đầu nó, nhưng cỗ khí thế kia lại khiến thế xông vào của con cọp ngừng lại, động vật cảm giác nguy cơ thường cực kỳ nhạy cảm, con cọp này cũng có linh tính, giống như biết rõ chỉ cần đi lên trước nữa nhất định sẽ bỏ mạng.

Mà lúc này, người Tây Di cuối cùng cũng vượt qua, cầm một cái giống như ống trúc thổi lên, con cọp đang nằm trên đất, từ từ ngoan ngoãn đứng lên, chỉ là không ngừng động đậy cái chân sau.

Mục Song Hàm thở phào nhẹ nhõm, bị Từ thị ôm cổ, chỉ nghe "Đông" một tiếng, con dao găm vừa cứu mạng các nàng kia vô cùng thẳng tắp cắm vào trên xe ngựa.

Màn xe bị vung lên, Mục Bách cùng Mục Nhung đồng thời lao đến, đều đã ra một thân mồ hôi lạnh, Mục Nhung lập tức đỏ tròng mắt, thấy các nàng không có việc gì liền xoay người hướng về phía người Tây Di hô to: "Các ngươi đang làm cái gì, lại dám thả hổ đả thương người?"

Mục Song Hàm giữ chặt hắn, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Mục Nhung, việc này giao cho cha, đệ đem cây chủy thủ kia rút ra đi."

Tây Di không phải là bộ lạc nhỏ, cùng Đại Cảnh hoàng triều quan hệ cũng hết sức tế nhị, tiểu hài tử không biết kiêng dè miệng, Mục Song Hàm sợ Mục Nhung rước họa vào thân, lúc này mới không để cho hắn nhiều lời.

Hứa Bác Anh kinh ngạc nhìn sang, vừa trải qua tình huống nguy hiểm như vậy, giờ phút này còn có thể tỉnh táo như thế, hắn cũng có chút bội phục cô nương này... Nhưng lúc này vừa nhìn, hắn lại có chút sửng sốt.

Thiếu nữ kia quần áo nguyệt sắc, có lẽ là vừa bị một phen kinh động, mái tóc nhẹ rơi xuống, không chút nào che được hình dáng gương mặt lệ sắc kia, da trắng như tuyết nổi bật lên con ngươi đen nhánh, cánh môi đỏ thắm, khóe mắt khẽ hếch lên, vô cùng xinh đẹp kiều diễm, cho dù vẻ mặt nghiêm nghị cũng cực kỳ quyến rũ người, nhưng tuổi còn trẻ, xinh đẹp tuyệt luân như thế này, nói một câu trời sinh lệ chất cũng không quá đáng.

Hứa Bác Anh yên lặng quay đầu đi, hít thật sâu, trong lòng tự nhủ tiểu muội muội khi còn bé trắng mịn đáng yêu sau khi trưởng thành sao lại là bộ dạng họa thủy này!

Mục Song Hàm mặt không đổi sắc: "..." Kỳ thật chỉ là bị dọa làm bối rối...

Truyện Chữ Hay