Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

chương 63: 63: chương 51

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Em đâu có nói anh nhất định phải hỏi ý kiến em." Đánh lén xong Tề Nhiên, cô cười vô cùng thỏa mãn, tâm trạng tốt dạy bảo anh một chút: "Đúng là đàn ông nên có thái độ tôn trọng với phụ nữ một chút, nhưng không thể quá mềm, mềm quá thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa cả."

"Là sao?" Đáy mắt Tề Nhiên hiện lên một tia sáng, anh đưa tay ấn mở dây an toàn, đang muốn hoạt động...

"Chờ một chút đã." Lưu Sở Họa nhanh chóng hạ cửa sổ xe xuống, cánh tay lười biếng đè trên đó đối diện với đôi mắt hung dữ của anh, nhíu mày nói: "Bãi đỗ xe có đám chó săn thường ngồi phục ở đó, chú ý ảnh hưởng một chút."

Thật sự tức giận mà!

Tề Nhiên nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng lộp cộp nói: "Vừa rồi sao em không biết chú ý."

Cô đắc ý hất cằm, ra vẻ "Em tùy hứng em kiêu ngạo".

Hai tay Tề Nhiên nắm chặt tay lái, hít sâu vài cái, lại cài lại dây an toàn, nhấn ga chạy ra ngoài.

Lái xe ra ngoài, lửa giận dần dần bình ổn xuống, Tề Nhiên im lặng nhìn phía trước, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên.

Làm sao bây giờ, càng nghĩ lại càng cảm thấy dáng vẻ lúc này của Lưu Sở Họa quá đáng yêu, anh thật sự không ngăn nổi.

Trong lúc phim của Tề Nhiên chiếu, gần như chiếm phần lớn lưu lượng truy cập của trang web giải trí.

Không thể không nói, anh vẫn có thể duy trì mức độ nổi tiếng siêu cao trong khi mỗi năm chỉ quay một bộ phim điện ảnh, chính xác là vì anh không bao giờ khiến fans thất vọng, chỉ cần trên poster phim có tên của anh tồn tại thì gần như có nghĩa là một bộ phim chất lượng được đánh giá cao.

Dù về kỹ năng làm khán giả cười, chắc chắn bộ phim này cũng vượt qua phần lớn các bộ phim hài kịch khác, hay nói về ý nghĩa trong bộ phim thì nó cũng không hề thua kém phần lớn những bộ phim thuộc thể loại văn nghệ.

Nó gần như là sự thống nhất hoàn hảo giữa điện ảnh thương mại và điện ảnh nghệ thuật, cũng đại diện cho một sự trỗi dậy của thế hệ đạo diễn mới nổi.

Phim công chiếu chưa đầy một tuần, doanh số phòng vé đã hơn năm trăm triệu.

Đạo diễn Doãn Bác Viễn gọi cho Tề Nhiên vài cú điện thoại, trong điện thoại toàn là những lời cảm kích và hưng phấn.

Với anh ta, nếu không phải Tề Nhiên nhìn trúng kịch bản của anh ta, chủ động liên hệ thậm chí chủ động đầu tư, lại còn dùng nhân mạch của mình sắp xếp rạp chiếu phim thì bộ phim điện ảnh này không thể đạt được thành tích như hôm nay.

Trong bản kế hoạch ban đầu, anh ta cũng chỉ dự định quay một bộ phim điện ảnh đơn giản nhẹ vốn chỉ khoảng mấy triệu, có thể thu hồi vốn cũng đã là mộng đẹp mà anh ta không dám nghĩ đến, ai mà ngờ được có thể may mắn được Tề Nhiên nhìn trúng chứ.

Người ngoài đều là diễn viên có ơn tri ngộ với đạo diễn, đến lượt anh ta thì ngược lại là đạo diễn có ơn tri ngộ với diễn viên.

Tề Nhiên vô cùng khách sáo, không hề đề cập đến cống hiến của mình, chỉ khen Doãn Bác Viễn rất có tài, thời gian tới chắc chắn có thể trở thành đạo diễn danh tiếng trong nước.

Quá trình quay bộ phim này vô cùng vui vẻ, chính vì đối phương là đạo diễn nhỏ không tên tuổi, mới phối hợp hơn trước những suy nghĩ anh biểu đạt về bộ phim, có thể nói, từng tình tiết cải biến trong bộ phim điện ảnh này đều là bút tích của anh, mà bộ phim điện ảnh thành công cũng đang chứng minh một số ý tưởng của anh về điện ảnh không có quá nhiều lệch lạc.

Cứ từ từ tôi luyện như vậy, đợi đến lúc anh cảm thấy thích hợp, nhất định sẽ quay một bộ phim thuộc về chính bản thân mình.

"《 Thẫn thờ 》 khi nào sẽ công chiếu?" Chuyện bên này của anh kết thúc, liền quan tâm đến phim của Lưu Sở Họa: "Đến lúc đó thời gian tuyên truyền chắc chắn sẽ rất bận, 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》 sắp sửa bấm máy, có phải hành trình quá gấp không?”

"Nghe nói vài ngày nữa sẽ chính thức hoàn thành, và sẽ công chiếu vào Quốc Khánh.

Không phải đạo cụ trang phục của《 Liên Dao Truyền Kỳ 》vẫn đang trong quá trình chuẩn bị sao? Cảnh cũng đang dựng, chính thức quay cũng phải sau Quốc Khánh." Lưu Sở Họa mới vừa nhận được bản thảo kịch bản sau khi biên kịch sửa đổi vài lần, cả người cuộn tròn trên ghế sofa, nghe vậy thuận miệng đáp lại một câu, rồi nhanh như gió lật xem kịch bản.

Bộ phim truyền hình《 Liên Dao Truyền Kỳ 》 này được chuyển thể từ tiểu thuyết lãng mạn cổ đại của trang web Tấn Giang, văn phong của tác giả rất xuất sắc, lời êm tai, tóm tắt một câu chuyện xưa có chút khoa trương lại giả tạo đến mức trầm bổng phập phồng, thể hiện rất đặc sắc, nữ chính Liên Dao là một tiểu nha hoàn vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu, nhìn khờ dại đơn thuần nhưng thực tế lại có chút tâm cơ không muốn ai biết.

Nàng là hậu duệ của một vị quan hình sự, cha mẹ nàng đã mất từ khi nàng còn nhỏ, là vì bị cuốn vào trong cuộc đấu đá quyền lợi.

Vì điều tra sự thật xảy ra năm đó, cũng vì báo thù cho cha mẹ nên Liên Dao trà trộn vào phủ đệ của Văn Tuyên Vương làm một tiểu nha hoàn nấu nướng trong bếp, rồi sau đó cơ duyên trùng hợp lại gặp được Vương gia, nàng giả vờ như không biết thân phận của hắn, cố ý tỏ ra ngây thơ đáng yêu trước mặt hắn.

Sau vài lần, nàng đã thành công trở thành thiếp thị của Vương gia, chính thức bước vào một thế giới hoàn toàn khác trước kia.

Đấu đá trong gia đình, âm mưu và tình yêu nảy mầm đan xen vào nhau.

Văn Tuyên Vương thắng lợi tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế , đấu đá trong gia đình chuyển thành đấu đá trong cung, cùng lúc đó, thân phận nữ chính bị lộ, trong quá trình lừa gạt, hiểu lầm, tình yêu của nam nữ chính đã lan tràn gợn sóng.

Kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết trên mạng kiểu này, chắc chắn Lưu Sở Họa sẽ lật xem lại bản gốc một lần.

Vì miêu tả hình tượng và tâm lý tinh tế của nữ chính không thể nào thể hiện hết trong kịch bản, phải xem tiểu thuyết bản gốc, mới có thể nắm chắc được nhân vật này.

Rồi sau đó, cô sẽ đưa ra ý kiến riêng của mình về bug và mức độ trở lại ban đầu của kịch bản, Tề Nhiên và biên tập trao đổi vài tháng, sau vài lần sửa đổi cuối cùng mới làm Lưu Sở Họa hài lòng.

Cô hài lòng, nhưng Tề Nhiên lại không hài lòng.

"Nam chính quá cặn bã, anh không thích." Sở dĩ anh chọn kịch bản này trong rất nhiều các kịch bản khác, một là vì nó cũng có thể được xem là một bộ ip lớn, độ nổi tiếng so với bộ phim 《 Lòng chàng cũng như lòng ta 》lúc trước Lưu Sở Họa quay còn cao hơn hẳn một bậc.

Hai là vì trong đó có không ít cảnh ôm hôn nhẹ nhàng, thậm chí còn có hai cảnh giường chiếu, có thể thỏa mãn tâm cơ của anh.

Nhưng bàn về con người của nam chính thì quả thực anh có chút kháng cự, Văn Tuyên Vương một mặt nói thích Liên Dao,mặt khác lại vẫn thị tẩm với nữ nhân khác, suy nghĩ thay lại cảm thấy rất tội cho Liên Dao.

Lưu Sở Họa cười cười: "Nam chính như vậy mà cặn bã, chứng tỏ anh chưa từng gặp qua nam chính cặn bã thực sự." Nếu bối cảnh chuyện xưa là cung đình cổ đại, nam chính tam thê tứ thiếp là chuyện không thể tránh khỏi.

Trong bộ tiểu thuyết này, ngoại trừ giai đoạn sau thân phận Liên Dao bị lộ, lúc trước Văn Tuyên Vương cũng đã biết Liên Dao đến gần mình không đơn thuần,nhưng vẫn thích sự không đơn thuần của nàng, tuy sau khi biết sự thật vẫn giận tím mặt, và cãi vã với Liên Dao một trận, sau đó mặc kệ nàng rất lâu, nhưng hắn cũng không làm ra chuyện gì gây uất ức hay hiểu lầm.

Khi nữ chính có xung đột với nữ nhân trong hậu cung, ở bên ngoài hắn chưa từng thể hiện quá nhiều, nhưng trong lòng đều đứng về phía nàng.

Tất nhiên, Tề Nhiên biết điểm này, nếu không phải bộ phim này quay cùng với Lưu Sở Họa thì anh cũng sẽ không sinh ra suy nghĩ như vậy, chỉ vì Liên Dao là cô nên chuyện gì uất ức với cô anh đều không muốn làm.

Lưu Sở Họa lật xem xong kịch bản đã chỉnh sửa, nhẹ nhàng gật đầu: "Cứ như vậy đi, không cần sửa lại nữa."

Kịch bản này bổ sung rất nhiều cảnh tương tác giữa nam nữ chính, cũng đã sửa chữa một vài nguyên lý bug nhỏ, sủng có, đấu đá trong gia đình trong cung đều có, tranh quyền đoạt lợi cũng có, chỉ cần đạo diễn không gây ra bất cứ thiêu thân gì, hoàn toàn quay theo kịch bản thì chắc chắn sẽ là một bộ phim truyền hình vô cùng đặc sắc.

Thậm chí, Tề Nhiên còn gửi cho Lưu Sở Họa xem qua bản thiết kế tạo hình trang phục của nam nữ chính, cho nên tất cả các tạo hình khi diễn của nữ chính đều nhận được cái gật đầu của cô, nhất định sẽ không phụ lòng khuôn mặt xinh đẹp này.

"Em đã xem xong kịch bản rồi, vậy chúng ta đi chơi đi." Không bao lâu nữa, họ sẽ bù đầu với công việc, cho nên nhân dịp rảnh rỗi phải hẹn hò nhiều hơn mới đúng.

Rất nhiều chiêu theo đuổi được viết trong sổ tay của anh vẫn chưa từng được ứng dụng thực tế.

Trong mắt anh đầy chờ mong, sao người ta có thể nhẫn tâm từ chối.

Lưu Sở Họa liền nhẹ nhàng nói: "Được thôi, đi đâu chơi."

Sau khi ngủ đẫy đà một giấc mà vẫn chưa đến nơi mục tiêu.

Cô xoa hai mắt dựa vào trên ghế, liếc nhìn Tề Nhiên ánh mắt mang theo nghi ngờ: "Rốt cuộc là chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi rồi sẽ biết." Tề Nhiên ra vẻ thần bí cười cười.

Lưu Sở Họa nhìn anh nghiêng mặt, đau lòng, nói: "Anh dừng lại nghỉ ngơi một lát đi, lái xe lâu như vậy, trời cũng sắp tối rồi kìa."

"Sắp đến rồi đây." Đuôi mày khóe mắt anh đều là hưng phấn, đó là một cảm giác hưng phấn vì vội vàng muốn bày tất cả những bất ngờ đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt cô.

Chỉ cần nghĩ đến, có lẽ đây là lần đầu tiên thiếu gia ngốc này làm chuyện này, Lưu Sở Họa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để anh tiếp tục lái.

Sau khi lái qua con đường núi rất dài, cuối cùng Tề Nhiên cũng dừng lại, cách đó không xa có một thác nước, tiếng nước ào ào phá vỡ sự yên tĩnh của bóng đêm.

Lưu Sở Họa đang định xuống xe, Tề Nhiên liền gọi cô lại: "Không cho phép em nhúc nhích, nhắm mắt lại đã, anh qua đỡ em xuống."

Cô nhẹ cười vài tiếng, có lẽ đoán được đây là tiết mục kiểu gì, nhưng vẫn phối hợp gật đầu: "Em biết rồi."

Tề Nhiên đi qua bịt hai mắt cô lại, đỡ cô xuống xe, dẫn cô đi về trước vài bước: "Em cứ nhắm mắt đi nhé, anh đếm một hai ba em mới được mở mắt đấy."

"Được." Trong giọng nói cô đầy ắp ý cười.

Tề Nhiên hớn hở chạy ra xa, phải mất vài phút, Lưu Sở Họa chỉ cảm thấy đứng tại chỗ bị muỗi cắn vài phát nên nhịn không được mở miệng hỏi: "Rốt cuộc được chưa vậy?"

Giọng nói anh truyền đến từ một chỗ cách đó không xa: "Sắp rồi."

Tuy nhắm hai mắt nhưng cô có thể cảm nhận được trước mắt sáng lên ánh sáng đỏ, đoán có lẽ đèn trang trí anh làm xảy ra vấn đề không sáng lên hết được chăng? Cô nói với chính mình rằng dù thấy hình ảnh gì thì nhất định phải tỏ ra ngạc nhiên vui mừng mà hoan hô.

"Được rồi." Tề Nhiên thở dài nhẹ nhõm, chạy chậm về bên cạnh cô, vẫn không quên cầm chặt tay cô, nói: "Bây giờ có thể mở mắt ra rồi."

Ánh sáng trước mặt khá chói lóa, Lưu Sở Họa nheo mắt lại, con ngươi có chút ngạc nhiên mở rộng.

Đèn đêm màu đỏ hồng rải đầy đất, giống như ngọn lửa muốn nhuộm đỏ cả mảnh đất này, như muốn đại diện cho tình cảm nồng nhiệt nhất, thật rực rỡ.

Lưu Sở Họa sửng sốt rất lâu, khẽ nở nụ cười.

Rất nhiều hoa hồng đặt cùng một chỗ tạo thành một vẻ đẹp chấn động lòng người, chưa kể đến những ngọn đèn hoa hồng màu đỏ được kết nối với nhau trong bóng tối?

"Đẹp không?" Tề Nhiên tha thiết nhìn cô.

"Đẹp." Là cảnh đẹp nhất mà kiếp này em từng thấy.

Không thể trách các cô gái thích sự lãng mạn, đến giờ phút này cô mới hiểu được nguyên nhân.

Truyện Chữ Hay