Vu di nương đang nói chuyện với Lệ Nam Khê nên không để ý bên cạnh có người.
Vóc dáng người nọ rất cao, hơi lớn tuổi, tóc mai đã hoa râm, tư thế đứng thẳng trông rất oai hùng.
Có điều người này có chút kỳ quái, vừa tới đã nước mắt lưng tròn, vừa mở miệng đã nói cái gì mà "A Dao" khiến bà không thể hiểu nổi.
Vu di nương có chút khẩn trương, cũng không đoái hoài tới lễ nghi gì nữa, nắm chặt tay Lệ Nam Khê không chịu buông ra.
Mới đầu Lệ Nam Khê phản ứng hơi chậm.
Hiện tại cơ thể càng ngày càng nặng, suy nghĩ lúc nào cũng có hơi chút chậm chạp.
Nàng nhìn A Tra đang kích động không thôi, thấy hắn nước mắt giàn giụa nhìn chằm chằm vào Vu di nương, rất lâu sau mới có hiểu ra một tiếng "A Dao" của hắn có nghĩa là gì.
"A, A Dao?" Ngay cả người trầm tĩnh như Lệ Nam Khê, lúc này cũng kinh ngạc đến mức nói năng lộn xộn: "Tiên sinh, ngài nói A Dao..." Nàng quay đầu nhìn Vu di nương đang khẩn trương, chỉ vào bà hỏi A Tra: "A, Dao?"
"Là nàng! Chính là nàng!"
A Tra trả lời Lệ Nam Khê xong mới phát hiện Vu di nương vẫn luôn một mực im lặng không lên tiếng, không hề có một chút mừng rõ như điên giống hắn.
Thậm chí đối mặt với vẻ mừng rỡ của hắn, bà không những mất hứng mà còn cực kỳ chống cự.
Tâm trạng A Tra có chút căng thẳng, thử dò hỏi thêm một câu nữa: "A Dao? Ngươi không nhận ra ta sao?"
Vu di nương thận trọng hỏi hắn: "Vậy, ngươi, có nhận ra ta không?"
Nhìn bộ dáng hoàn toàn mờ mịt của bà, A Tra đột nhiên rơi nước mắt như mưa, ngồi xổm xuống đất bật khóc thành tiếng.
Lệ Nam Khê vội vàng đi tới đỡ hắn dậy, nhưng hiện tại thân thể nàng nặng nề, căn bản là không có cách nào khom người được.
Quách ma ma ở bên vội vàng vước tới giúp đỡ A Tra dậy nhưng lại bị hắn một tay đẩy ra.
Lệ Nam Khê khuyên nhủ: "Tiên sinh, nhiều năm trước di nương bị mất trí nhớ, quên rất nhiều chuyện.
Nếu bà ấy thật sự là muội muội của ngài..." Câu tiếp theo Lệ Nam Khê nhất thời không biết phải nên nói thế nào.
"Ta biết.
Ta biết.
Ta có thể nhìn ra được." A Tra ngồi xổm dưới đất, khóc như một đứa trẻ, mu bàn tay không ngừng lau nước mắt nhưng nước mắt cứ trào ra không sao lau sạch được.
Hắn khóc rống lên nói: "Ta chỉ là đang hạnh phúc.
Thực sự, rất cao hứng.
Ta biết A Dao không sao.
Ta biết nàng không quay về không phải là không cần chúng ta nữa, chỉ là nàng đã quên mất thôi.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy cũng tốt."
Nghe xong lời này của hắn, nhìn một đại nam nhân như hắn khóc thương tâm như vậy, trong lòng Lệ Nam Khê cực kỳ chua xót, trong mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước.
Chả trách thỉnh thoảng A Tra nhắc tới muội muội, vẻ mặt lại đầy đau xót.
Hóa ra là hắn thấy A Dao nhiều năm không quay về nên sợ nàng không cần bọn họ nữa.
Tâm trạng như vậy làm sao người ta có thể chịu được?
A Tra thương tâm thống khố kinh động đến mọi người xung quanh.
Mấy nha hoàn bà tử đi ngang qua không khỏi nhìn về phía này.
Lệ Nam Khê ra hiệu cho Nhạc ma ma.
Nhạc ma ma liền dẫn theo mấy nha hoàn vây thành một vòng cung, đuổi hết mấy người nhòm ngó bên ngoài đi.
Vu di nương vẫn trầm mặc.
Kể từ lúc bà hỏi A Tra một câu kia xong, vẫn luôn cẩn thận nhìn hắn, nghiêm túc nghe hắn và Lệ Nam Khê nói chuyện.
Kỳ thực, bà vẫn luôn tìm kiếm thân thế của mình nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một nam nhân đứng trước mặt bà, nói hắn chính là ca ca của bà.
Điều này khiến cho bà nhất thời khó mà chấp nhận được.
Có điều bà vẫn đưa khăn tay của mình cho hắn lau mặt, sau đó lại tiến lên đỡ hắn dậy.
A Tra nắm thật chặt tay của bà.
Vu di nương cảm thấy không thích hợp, muốn rút tay ra nhưng lại không được, đành phải nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê nhẹ giọng khuyên bảo hai câu, cuối cùng A Tra cũng buông tay.
Lệ Nam Khê lại nói với hắn: "Tuy là không có khả năng tiên sinh nhận nhầm muội muội của mình nhưng tiên sinh có chứng cứ gì có thể chứng mình bà ấy chính là muội muội của ngài hay không?"
Còn một điều nàng muốn nói là, dù sao hai người cũng đã ba mươi hai năm không gặp nhau, thời gian hai người sống chung còn không bằng một nửa thời gian xa cách, năm tháng dài có thể thay đổi diện mạo của một người.
A Tra không khỏi lắc đầu: "Không nhận nhầm.
Không nhận nhầm.
A Dao là do một tay ta nuôi lớn, ta có nhận nhầm ai chứ không thể nào nhận nhầm nàng được." Hắn suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Ta còn nhớ thắt lưng bên phải của A Dao có một cái bớt, màu đỏ, không lớn cỡ chừng móng tay cái."
Vu di nương sờ thắt lưng bên phải của mình theo bản năng, sau đó nhìn Lệ Nam Khê khẽ gật đầu một cái.
A Tra nhìn thấy động tác của bà, rưng rưng nước mắt cười nói với Vu di nương: "Khi còn bé, mỗi ngày ta đều tắm rửa cho ngươi, sẽ không nhớ lầm đâu."
Vu di nương đỏ mặt, cúi đầu nắm gấu áo, không lên tiếng.
Lệ Nam Khê vội vàng mời hai người vào phòng, để hai người bọn họ hàn huyên.
Trong trường hợp này, nàng ở lại cũng không tốt liền đưa hai người bọn họ đến phòng khách, sai người dâng trà cho bọn họ xong, Lệ Nam Khê liền đuổi tất cả mọi người đi chỉ để lại hai huynh muội ở lại trong phòng.
Sau đó Lệ Nam Khê cho gọi Vạn Toàn đến, nói việc này cho hắn biết bảo hắn nghĩ cách nhanh chóng báo cho Trọng Đình Xuyên.
Vạn Toàn đương nhiên biết thân phận của A Tra, cũng biết hắn đến kinh thành để làm gì, chỉ không ngờ người A Tra đau khổ tìm kiếm lại chính là mẹ đẻ của Trọng Đình Xuyên.
Biết chuyện này vô cùng trọng đại, Vạn Toàn không dám chậm trễ nữa, lập tức truyền tin tức ra ngoài.
Vu di nương và A Tra ở trong phòng nói chuyện không lâu lắm, chỉ chừng một nén nhang là bọn họ đã từ trong phòng đi ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, Vu di nương không nhớ được những chuyện trong quá khứ, bà cũng không nhận ra A Tra, chỉ dựa vào A Tra đang vô cùng kích động thì không thể giải quyết vấn đề được một tí tẹo nào.
Có điều A Tra lại phát hiện ra một chỗ không thích hợp.
Hắn bảo Vu di nương ở trong phòng chờ hắn một lát xong, hắn và Lệ Nam Khê đi đến một nơi vắng vẻ trong viện, hỏi nàng: "Sao A Dao lại tự dưng mất trí nhớ? Nghe nàng nói, nàng không biết tại sao nhưng sau khi tỉnh lại nàng đã ở Lương gia rồi.
Thiếu phu nhân có biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?"
Lệ Nam Khê nhớ lại những lời Trịnh di nương kể lại đoạn thời gian đó cho nàng.
Trịnh di nương nói, Vu di nương cũng không biết mình tại sao lại bị mất trí nhớ, thân thế của Vu di nương chỉ có người Lương gia biết.
Lương phu nhân và Lương thị không chịu nói cho bà biết cho nên Vu di nương đành phải nén giận, dù Lương thị có muốn bà phải rời xa nhi tử ruột của bà, bà cũng nghe theo.
Tạm thời không để ý tới những điều Vu di nương và Trọng Đình Xuyên nói, chỉ nghe những người bên ngoài thì ít nhất Lương phu nhân và Lương thị biết được thân thế của Vu di nương.
Lệ Nam Khê liền nói chuyện này cho A Tra.
A Tra nghe nói xong vừa đau khổ vừa do dự.
Hắn muốn mang muội muội đi, nhưng A Dao lại nói, nàng chỉ cần biết mình là ai thôi là đủ rồi.
Nơi này là nhà của nàng, có nhi tử của nàng, nàng không đi được.
Nhưng hắn cảm thấy chuyện muội muội bị mất trí nhớ cũng như trốn đi đều rất kỳ quái.
Hơn nữa, muội muội của hắn làm sao có thể ở đây làm nô bộc, ăn nói khép nép được!
Cái này tuyệt đối không được!
Nhưng mà...
Nhưng mà hiện tại nàng đã quên hết cuộc sống ở Tây Cương, chỉ còn nhớ nhi tử nàng, tôn tử, tôn nữ của nàng, lại quên mất nhà của nàng.
Một cái là nàng đã có tình cảm của hiện tại, một cái là nàng không có tình cảm của quá khứ, cái nào nặng cái nào nhẹ vừa nhìn là biết được ngay.
A Tra ở đó đi tới đi lui, khoảng sau một chén trà, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm.
Nếu A Dao không chịu đi thì hắn trước hết cứ ở lại kinh thành đợi nàng, mỗi ngày đều gặp nàng nói không chừng nàng sẽ có thể nhớ lại cái gì đó.
Chỉ là có một chút khó khăn.
"Chuyện của A Dao xin thiếu phu nhân tạm thời hỗ trợ che giấu." A Tra trịnh trọng nói: "Sự tình năm đó, không một ai biết đã xảy ra chuyện gì." Lương gia kia, có chút kỳ quái: "Mong thiếu phu nhân phân phó một tiếng, chuyện của ta và A Dao trước cứ giữ bí mật với người ngoài."
Mặc dù khi nãy bên ngoài có không ít người nhìn thấy nhưng các nàng cách khá xa, căn bản là không thể nghe được cụ thể ở đây đang nói cái gì.
Chỉ cần người bên cạnh Lệ Nam Khê lúc đó không nói lung tung thì chuyện này tạm thời vẫn giữ bí mật được.
Hiện tại đã xác định được mối quan hệ của A Tra và Vu di nương, hơn nữa A Tra còn là trưởng bối.
Trong lúc nhất thời Lệ Nam Khê không tiện đổi giọng, tiếp tục gọi "Tiên sinh", rồi hỏi: "Ý của ngài là —— "
"Ta muốn xem thử rốt cuộc là tại sao A Dao lại mất trí nhớ, nói không chừng có thể khiến nàng nhớ lại chuyện trước đây." A Tra chăm chú nói.
Lệ Nam Khê hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này liền gật đầu đáp ứng.
A Tra lại quay về phòng nói chuyện với Vu di nương một lúc nữa mới lưu luyến cáo từ rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh của hắn khuất hẳn, Lệ Nam Khê mới trở về gian phòng gặp Vu di nương.
Rõ ràng Vu di nương đã khóc, hai mắt vẫn còn sưng húp.
Lệ Nam Khê sai người lấy khăn tay tới, tự mình nhúng vào nước lạnh rồi vội tới đắp mắt cho Vu di nương.
Vu di nương liền nói: "Không dám.
Làm sao có thể để thiếu phu nhân làm chuyện này được?" Nói xong liền đoạt lấy khăn tay từ Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê vẫn bất động như trước.
Rốt cuộc Vu di nương cũng không dám cứng rắn đoạt lấy, sợ đụng trúng Lệ Nam Khê khiến nàng bị động thai khí.
Thấy đoạt khăn vài lần cũng không có tác dụng gì, Vu di nương chỉ đành phải tùy ý nàng.
"Chuyện này ta sẽ nói chuyện với lục gia." Lệ Nam Khê nhẹ nhàng khuyên: "Ngài cứ yên tâm."
"Chuyện này không liên quan đến quốc công gia." Vu di nương không dám nhúc nhích đầu mình, ngón tay không kiềm được khẩn trương siết chặt xiêm y bên hông: "Sao có thể làm phiền hắn được."
"Sao lại không liên quan đến hắn?" Lệ Nam Khê liền cười: "Hắn có thêm một cữu cữ, lại thêm một ngoại công có gì không được chứ."
Một câu nói khiến nước mắt của Vu di nương rơi như mưa.
Lệ Nam Khê nhìn cũng thương cảm, cầm khăn tay lau nước mắt cho di nương.
Vu di nương nhân cơ hội này đoạt lấy khăn tay, cố gắng lau hai cái rồi đi đến chậu nước, nhúng nước lạnh chườm mắt.
"Nếu ta có thể nhớ ra nhiều chuyện hơn chút nữa thì tốt rồi." Thanh âm của Vu di nương còn mang theo tiếng nức nở, bi thương không ngừng: "Nhưng ta lại chỉ nhớ được "Kim Ngọc Kiều", còn nhưng cái khác thì không nhớ nổi."
Lệ Nam Khê nói: "Ta nhớ A Tra tiên sinh từng nói, ngài để lại thư nói muốn tới kinh thành tìm người, có phải người ngài muốn tìm có liên quan đến "Kim Ngọc Kiều" hay không?"
Vu di nương cười khổ: "Ta cũng không biết." Suy nghĩ một hồi, bà lại nói: "Có lẽ là vậy." Nếu không thì tại sao chuyện gì bà không nhớ được, chỉ có chuyện này lại cứ khắc ghi trong đầu.
Hai người ở trong phòng vừa nói chuyện vừa chườm mắt, gần nửa canh giờ sau Vu di nương mới rời đi.
Lệ Nam Khê cũng không có tâm trạng đi làm chuyện khác, thấy cũng sắp tới giờ Trọng Đình Xuyên trở về, nàng liền sai người hái thêm hoa, vừa cắm hoa hồi phục tâm trạng, vừa ở trong phòng đợi hắn.
Nàng vốn tưởng hôm nay Trọng Đình Xuyên sẽ trở về sớm hơn bình thường, dù sao thì hôm nay hai người cũng có chuyện trọng yếu cần bàn bạc.
Nhưng không ngờ nàng đợi mãi, hắn lại về muộn hơn thường lệ một canh giờ.
Lúc này trời đã nhá nhem tối.
Lệ Nam Khê trong lúc chờ đợi có hơi đói bụng nên sớm đã ăn chút gì đó, lúc này mới quay lại đợi Trọng Đình Xuyên trở về cùng dùng bữa.
Trọng Đình Xuyên vào phòng, thấy Lệ Nam Khê lúc này mới cho dọn cơm lên, biết nàng đang đợi hắn, cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hắn nắm tay nàng, đỡ nàng ngồi xuống xong, lại đi rửa mặt, đổi một thân xiêm y sạch sẽ rồi tự mình bày chén đùa.
Sau khi làm thỏa đáng mọi thứ, hắn mới ngồi xuống bên cạnh nàng: "Hiện tại nàng không thể chịu đói được, nếu như đến canh giờ rồi mà ta vẫn chưa về, nàng cứ việc ăn trước đi đừng đợi ta."
"Lục gia, ta vừa rồi đã ăn một chén cháo trắng." Lệ Nam Khê tính tính cho hắn nghe: "Hơn nữa ta còn ăn chút thức ăn, một cái tiểu hoa quyển, không đói đâu."
Lúc này Trọng Đình Xuyên mới yên tâm một chút, đỡ nàng ngồi vào bàn, lại gắp mấy món nàng thích ăn vào chén cho nàng.
Lệ Nam Khê đợi cả nửa ngày cũng không thấy hắn mở miệng nói chuyện, mất kiên nhẫn chủ động nói: "Lục gia không có gì muốn nói sao?"
"Ừ.
Thật ra là cũng có."
Trọng Đình Xuyên nói, gắp cho nàng một miếng thịt gà, lại nói một câu: "Ăn nhiều một chút" rồi nói tiếp: "Tết Đoan ngọ này, hoàng thượng muốn vi phục xuất tuần, đi xem đấu thuyền rồng bên sông.
Chúng ta phải bố trí ổn thỏa hộ vệ giữ an toàn, thương nghị mất nhiều thời gian nên mới về trễ như vậy."
Lệ Nam Khê nghe xong, có chút không cam lòng hỏi tới: "Lục gia không còn chuyện gì khác muốn nói sao? Ví dụ như việc trong nhà?"
"Trong nhà?" Trọng Đình Xuyên gật đầu, lại gắp món rau nàng thích vào chén cho nàng: "Ta nghe nói Sam nhi lớn lên rất giống Tề Mậu."
Dứt lời, hắn trầm giọng, khẽ xuy một tiếng, nói: "Đã vậy, ta nhất định phải tra rõ chuyện này mới được."
Lệ Nam Khê không ngờ nàng đã nói đến mức này rồi mà hắn lại nhắc đến chuyện khác.
Nàng cực kỳ chắc chắn, chuyện Vạn Toàn đã đáp ứng thì nhất định sẽ truyền tin này cho Trọng Đình Xuyên.
Hiện tại hắn tránh né như vậy chỉ có một khả năng, chính là hắn chưa nghĩ ra nên giải quyết sự tình này như thế nào.
Lệ Nam Khê hiểu, Trọng Đình Xuyên mặc dù xử sự giỏi giang, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nhưng mỗi lần đụng phải chuyện có liên quan đến Vu di nương, hắn đều có chút không biết làm gì cho phải.
Dù sao năm đó Vu di nương rất thân cận với hắn, nhưng bây giờ lại xa cách như vậy.
"Hôm nay di nương đã khóc." Lệ Nam Khê nhẹ nhàng dùng đũa bới rau xanh trong chén, thanh âm rất thấp, rất nhẹ: "Bà ấy vẫn luôn muốn biết mình là ai, đến từ đâu.
Hôm nay đã biết rồi nên cực kỳ vui vẻ.
Nhưng lại không thể cùng quay về, bởi vậy trong lòng bà ấy cũng có chút không dễ chịu."
Mặc dù Vu di nương nhấn mạnh là mình cam tâm tình nguyện muốn ở lại kinh thành, ở lại quốc công phủ, nhưng khát vọng trong mắt bà ấy sao Lệ Nam Khê có thể không nhìn ra?
Vu di nương mong chờ ngày biết được thân thế mình nhiều năm như vậy, hôm nay đột nhiên biết được chân tướng sao không muốn quay về cho được? Mặc kệ thế nào, tận sâu trong đáy lòng bà vẫn muốn nhìn thử xem nơi mình lớn lên như thế nào, nhìn phụ thân, hương thân phụ lão của mình một lần.
Nghe Lệ Nam Khê nói xong, bàn tay đang gắp thức ăn của Trọng Đình Xuyên hơi đình trệ lại.
Đôi đũa ngừng trên không trung một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng đặt bên cạnh chén.
Trọng Đình Xuyên nhẹ giọng nói: "Bà ấy đã muốn quay về thì cứ quay về.
Sao lại không thể?"
Lệ Nam Khê giương mắt nhìn hắn: "Di nương không chịu.
Ta hỏi bà ấy, bà ấy không nói.
Có điều A Tra tiên sinh ta biết là di nương luyến tiếc bọn hài tử nên mới không đi."
Trọng Đình Xuyên nhìn ngọn lửa lập lòe trên ngọn nến bên cạnh bàn, rất lâu sau mới khẽ "Ừ" một tiếng.
Lệ Nam Khê có chút tức giận.
Sau khi mang thai tính tình của nàng kém hơn rất nhiều.
Bực tức trong lòng lúc này khiến nàng có chút không kiềm được tính khí, khẽ đẩy hắn một cái, hừ nói: "Quốc công gia, ta đang nói chuyện với chàng đấy, chàng muốn gì? Một chữ "Ừ" liền muốn đuổi cổ ta đi sao?"
Nếu là trước đây nàng chắc chắn sẽ không nói ra mấy lời như vậy, hôm nay nói thế này, có thể thấy được tính khi của nàng thật sự kém đi rất nhiều, cũng có thể thấy nàng thực sự rất quan tâm đến chuyện này.
Trọng Đình Xuyên mỉm cười, bắt lấy bàn tay đang đẩy hắn ra của nàng, thuận thế nắm chặt lấy: "Nàng nói đi.
Nàng nói ta làm gì thì ta sẽ làm y vậy.
Thế nào?"
Lời này vừa nghe là biết nói cho có lệ.
Lệ Nam Khê hoàn toàn phát cáu, cả giận: "Lục gia để tâm một chút đi.
Vu di nương vì bọn hài tử nên không chịu đi, chàng nghĩ trong đó chỉ có ngũ gia, Bác nhi, Nguyệt nhi thôi sao? Sao chàng không chịu suy nghĩ một chút, có thể còn có cả chàng nữa, có thể còn có tiểu tử trong bụng ta nữa.
Sao chàng lại không chịu suy nghĩ một chút? Vu di nương thương yêu chàng nhiều năm như vậy, tình cảm nói hết là có thể hết liền sao?"
Nàng rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận nhất định sẽ không thèm để ý đến cái gì nữa.
Hô hấp của Trọng Đình Xuyên trong nháy mắt có chút rối loạn, hắn quay đầu nhìn ánh nến.
"Lục gia, chàng suy nghĩ thử xem, tại sao Vu di nương lại đột nhiên không nhớ những chuyện trong quá khứ? Tại sao bà ấy lại đến Lương gia? Còn có Kim Ngọc Kiều nữa, bà ấy chỉ nhớ rõ mỗi cái địa phương này, liệu có phải nơi đó có gì đặc biệt hay không?" Lệ Nam Khê kéo tay hắn, vội vàng nói: "Chàng giúp bà ấy một tay đi."
Một từ "giúp" này khiến Trọng Đình Xuyên quay phắt lại nhìn nàng.
"Không phải là ta không muốn giúp mà là bà ấy chưa bao giờ cho ta quản chuyện của bà ấy.
Một chút cũng không được, nàng có hiểu không?" Thanh âm của Trọng Đình Xuyên có thống khổ, cũng có chút bất đắc dĩ: "Nàng cho là ta không muốn giúp sao? Nhưng nàng xem đi, ta phải giúp bà ấy như thế nào đây?"
Thấy hắn như vậy, Lệ Nam Khê liền thở phào nhẹ nhõm.
"Vu di nương thế nào lục gia còn không biết hay sao.
Bà ấy chính là muốn chàng giúp nhưng lại không dám mở lời." Nàng nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của Trọng Đình Xuyên, dịu dàng nói: "Nếu như lần này Vu di nương chịu để chàng giúp, chàng có thể giúp bà ấy không?"
Trọng Đình Xuyên giương mắt nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: "Nàng nói xem?"
Lệ Nam Khê liền mỉm cười.
Trong lòng nàng vui mừng, chủ động sát lại gần Trọng Đình Xuyên, hôn một cái thật kêu lên má hắn.
Một cái hôn nịnh hót rõ ràng như vậy khiến Trọng Đình Xuyên quả thật là dở khóc dở cười.
"Nàng đúng là..." Hắn thở dài, kéo nàng vào lòng: "Chuyện của mình thì không bao giờ ép ta.
Còn chuyện của người ngoài lại thường xuyên đến em buộc ta.
Tội gì phải vậy chứ?"
"Lời này của lục gia sai rồi." Lệ Nam Khê cầm ngón tay hắn ngắm nghía: "Vu di nương đâu phải người ngoài.
Còn có, chuyện của ta còn cần ta ép chàng sao? Không phải tự chàng chủ động giải quyết giúp ta rồi sao?"
Hai câu cuối cùng này của nàng nói cực kỳ thuận lý thành chương (), hết sức đương nhiên.
() Thuận lý thành chương: hợp lẽ, rõ ràng.
Trọng Đình Xuyên cảm thấy rất dễ nghe, tâm tình nhất thời cũng vui vẻ hơn không ít.
"Ừm, nàng yên tâm đi.
Chuyện tình của Lương gia, ta sẽ tìm cách điều tra thử.
Còn Tề Mậu và Hồng Nô thì mấy người Thường Thọ chắc cũng cạy ra được mấy manh mối sớm thôi."
Hắn quyết định không quan tâm Vu di nương có muốn hắn giúp đỡ hay không nữa, chỉ bằng việc Tư Tư mở miệng nhờ hắn điều tra, hắn tạm thời cứ tra thử xem.
Trọng Đình Xuyên rút ngón tay ra, đan chặt tay với tiểu kiều thê, sau đó khẽ hôn lên tay nàng một cái: "Nhị lão gia bên đó ta cũng sẽ cho người để ý.
Nàng cứ yên tâm."
Hai ngày tiếp theo, hễ A Tra có thời gian lại tới tìm Lệ Nam Khê, Lệ Nam Khê sẽ tìm cơ hội gọi Vu di nương đến chỗ nàng một chuyến.
Kể từ khi Lệ Nam Khê mang thai, Vu di nương rảnh rỗi lại đưa tới một ít đồ ăn, cũng khá thường xuyên nên không ai hoài nghi gì.
Ngày hôm đó là tết Đoan ngọ.
Theo những năm trước, hôm nay ở sông Tây Minh ngoại ô phía tây kinh thành sẽ tổ chức đua thuyền rồng.
Trọng nhị lão gia từng bị rơi xuống nước ngay tết Trung thu, cho nên mặc dù hôm nay có cảnh đua thuyền rồng, hắn vẫn không chịu đi.
"Đua thuyền rồng thôi mà, có gì hay đâu!" Trọng nhị lão gia đối mặt với oán giận của nhị phu nhân Từ thị, vuốt râu mép, trừng mắt phản bác: "Nhà chúng ta không có người ra sân, không đi xem cũng được, không đi xem cũng được!"
Trước đó một ngày, lão phu nhân đã động viên nhị lão gia đến bờ sông Tây Minh.
Lão nhân gia khuyên bảo cả một ngày một đêm, nhi tử cũng không chịu đành phải từ bỏ ý định này.
Nhưng sáng hôm nay mọi người tụ họp ở Hương Bồ viện, nghe nói tất cả mọi người đều đi, ngay cả Lệ Nam Khê đang mang thai cũng qua đó, nhị phu nhân Từ thị có chút đứng ngồi không yên, hết lần này đến lần khác khuyên nhủ nhị lão gì.
Ai ngờ nhị lão gia ở trước mặt mọi người cũng không giữ cho bà một chút thể diện nào, thẳng thừng cự tuyệt thỉnh cầu của bà.
Sắc mặt Từ thị đúng là rất khó coi.
Nếu nhị lão gia uyển chuyển nói với bà, bà còn có thể đàng hoàng đáp lại hắn.
Nhưng nhị lão gia nói xong lại còn phàn nàn: "Ngươi coi trọng cái gì? Đua thuyền rồng thì có gì hay? Cũng chỉ là xem người ngoài mệt la người thôi, vậy mà cũng cảm thấy vui, đúng là phụ nhân thiển cận."
Từ thị vốn đã cảm thấy mất mặt, lại bị hắn nói một tràng như vậy, trong lòng cực kỳ tức giận, vặn lại: "Phụ thân thiển cận? Ở đây đều nữ nhân, ngươi nói phụ nhân thiển cận có phải là nói cả lão phu nhân hay không? À, nhà chúng ta còn có hoàng hậu nương nương.
Trước kia hoàng hậu nương nương còn đưa bánh ú tới, còn dặn lão phu nhân lúc xem thi đấu cẩn thận một chút.
Có phải hoàng hậu nương nương cũng là phụ nhân thiển cận luôn hay không?"
Trọng nhị lão gia nhất thời có chút không xuống đài được.
Hắn cảm thấy mình chỉ là thuận miệng nói một câu như thế thôi, vậy mà Từ thị lại còn hung hăng đè ép, còn dùng hoàng hậu nương nương và lão phu nhân áp chế hắn.
Nhị lão gia lập tức nổi giận, ném chén trà trong tay xuống đất: "Ngươi đúng là phụ nhân vô tri! Ngươi thì biết cái gì?"
Dứt lời hắn lớn tiếng hỏi: "Mạnh Nữ đâu? Mạnh Nữ ở đâu? Ta đi tìm nàng ấy." Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Từ thị: "Ngươi đi xem thi đấu của ngươi đi! Ta ở nhà đọc sách tiêu diêu tự tại!"
Mặc dù ngoài miệng hắn nói là "đọc sách" nhưng vừa rồi rõ ràng còn cố tình nhắc tới Mạnh Nữ, hàm ý trong đó cho dù hắn không nói thì mọi người cũng hiểu.
Từ thị hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Mạnh Nữ phải hầu hạ ta ra ngoài."
Nhị lão gia hừ một tiếng, chắp tay nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, hôm nay thân thể nhi tử không thoải mái, muốn Mạnh Nữ ở bên cạnh thị tật (), mong mẫu thân đáp ứng."
() thị tật: hầu bệnh
Từ thị còn đang muốn nói nữa, nhưng Trọng lão phu nhân khoát tay áo ý bảo Từ thị không cần nói nữa.
Đợi đến khi Từ thị tức giận quay sang nói chuyện với nhị thiếu phu nhân Hà thị, lão phu nhân lúc này mới nói với nhị lão gia: "Để nàng ta ở lại đi!"
Nàng ta đương nhiên là chỉ Mạnh Nữ.
Từ thị biết lão phu nhân là sợ dẫn theo Mạnh Nữ, trên đường lỡ như bà và Mạnh Nữ xảy ra xung đột, bị người ngoài thấy được thì không được tốt lắm.
Nhưng vừa nghĩ tới nữ nhân kiều kiều nhược nhược kia thừa dịp bà không có ở đây sẽ làm những chuyện không cho người khác thấy với nhị lão gia, trong lòng Từ thị lập tức dâng lên một trận lửa.
Bà liền để một nha hoàn bên cạnh mình ở lại, nhỏ giọng phân phó vài câu.
Trong lúc nhị phu nhân và nhị lão gia cãi nhau đầy mùi thuốc súng, những người khác đều đang suy nghĩ trận đấu quan trọng ở bên sông ngày hôm nay.
Nói đến đua thuyền rồng, nam tử đủ tuổi ở Trọng gia thật ra cũng có, chỉ là tất cả đều không tham gia thi đấu.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Trọng lão phu nhân coi trọng thanh danh, hơn nữa vì là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương nên nếu thắng thì không sao, nhưng chẳng may thua thì lại khó coi.
Vả lại, Trọng Đình Xuyên cũng không thể tham gia, nhưng nam tử khác đều không phải là người luyện võ có lực cho nên nhìn kiểu gì cũng thấy khả năng thua rất lớn.
Cho nên Trọng lão phu nhân đã ra lệnh, tất cả mọi người đều không được tham gia thi đấu.
Mọi người đều hiểu tâm tư của vị lão tổ tông nhà mình cho nên không ai phản bác.
Hơn nữa tết Đoan ngọ vốn là nên trôi qua náo nhiệt là đủ, bên cạnh còn có rất nhiều thứ có thể xem, có thể chơi, xem đua thuyền rồng cũng hay, không nhất định là phải tham gia vào, bởi vậy mọi người vẫn cực kỳ hăng hái ngẩng cao đầu.
Sau khi Trọng nhị lão gia bỏ đi, những người còn lại cũng muốn tới bờ sông.
Trọng lão phu nhân an bài thỏa đáng từng người, lại hỏi han Lệ Nam Khê mấy câu.
Biết Lệ Nam Khê bên này sớm đã có Trọng Đình Xuyên sắp xếp xong xuôi, lão phu nhân liền yên tâm.
Lệ Nam Khê vốn không định đi xem thi đấu nhưng Trọng Đình Xuyên lại nói với nàng, chuyện này không phải vấn đề gì lớn.
"Chỉ là đi xem một trận đấu thôi mà.
Bên cạnh có hộ vệ nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nàng cứ yên tâm xem." Trọng Đình Xuyên đã nói với nàng như vậy.
Mặc dù hắn nói rất vân đạm phong kinh, giống như không hề có chút để tâm, nhưng lại âm thầm an bài rất nhiều chuyện.
Không chỉ bố trí người âm thầm đi dọc theo hai bên đường canh chừng đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, thậm chí hắn còn điều riêng một nhóm người giỏi võ nghệ cải trang thành gia đinh đi theo bên cạnh Lệ Nam Khê.
Hắn hao hết công sức như vậy là do biết Lệ Nam Khê nhất định rất muốn đi xem.
Hơn nữa hắn biết nàng sắp sinh, khoảng thời gian tiếp theo đó không thể ra ngoài.
Vả lại, nàng cũng cần phải tĩnh dưỡng sau sinh, nhất định là phải buồn bực ở nhà một thời gian dài.
Nghĩ tới tiểu nha đầu phải ở trong viện ngây ngô lâu như vậy, lại không thể ra ngoài đi dạo, hắn liền có chút không đành lòng, cam tâm tình nguyện phí sức an bài mọi thứ cũng chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ nhiều hơn.
Sự thật chứng minh, an bài này của hắn không hề sai.
Thấy mình có thể ra ngoài, Lệ Nam Khê đúng là rất cao hứng.
Ngay từ sáng sớm đã sai người bắt đầu chuẩn bị bánh ú, nói là để lúc xem thi đấu ăn, lại bảo chuẩn bị thêm rất nhiều lễ vật, đến lúc đó đem tặng cho các nữ quyến quen biết cũng đi xem thi đấu.
"Loại này gói nhiều nhân một chút." Lệ Nam Khê chỉ vài cái bánh ú nhân thịt, nói: "Giang Uyển, Lệ Nương và Bình Lan các nàng e là chưa từng được ăn đâu, đến lúc đó cho các nàng nếm thử."
Liễu ma ma tấm tắc than thở, che miệng nói: "Không biết là nhân thịt có gì ngon nữa.
Nô tỳ ăn cảm thấy vừa kỳ quái, vừa ngấy, kém xa mứt táo của chúng ta."
Quách ma ma cười nói: "Bánh ú nhân thịt, người nào thích ăn thì thích lắm, còn người đã không thích thì tránh như tránh rắn rết, tùy khẩu vị mỗi người thôi.
Nói không chừng mấy vị tiểu thư sẽ thích ăn."
"Đúng vậy." Nhạc ma ma nói: "Trước đây ta cũng không thích ăn, nhưng hôm nay nếm thử thì thấy không đến nỗi tệ.
Chẳng lẽ đồ lục thiếu phu nhân của chúng ta chuẩn bị lại kém hơn những người khác sao?"
"Cái này cũng đúng." Liễu ma ma cười cười, trêu ghẹo vài câu rồi giúp gói bánh.
Lúc này, A Tra đã tới, Lệ Nam Khê bảo hắn lấy mấy cái bánh ú đem về.
Lần đi đến sông Tây Minh này bọn họ cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ có vài
giỏ đồ ăn.
Hiện tại lão phu nhân báo mọi người có thể bắt đầu xuất phát, Lệ Nam Khê liền để người đỡ lên xe ngựa của mình, dựa vào đó đi về phía bờ sông.
Nàng vừa tìm một vị trí thoải mái để dựa người chợt nghe Kim Trản bên ngoài ngạc nhiên nói: "A? Mấy người Vu di nương cũng đi sao? Nô tỳ còn tưởng phu nhân sẽ không cho di nương đi nữa chứ."
Nghe vậy, Lệ Nam Khê vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Quả nhiên ở bên ngoài, cạnh xe của Lương thị có một cỗ xe ngựa màu đen.
Hai người Vu di nương và Trương di nương mỗi người đang ôm một cái hộp, đi lên cỗ xe ngựa màu đen kia.
Quách ma ma cũng nghe thấy Kim Trản nói, quát: "Quản nhiều như vậy làm gì? Vừa rồi bảo ngươi cất bánh ú đi, ngươi cất xong chưa? Cất xong chưa? Xong rồi thì mau lên xe đi! Lề mề như vậy thì tới bao giờ mới tới nơi?"
Kim Trản cười hì hì chui vào xe ngựa của Lệ Nam Khê.
Không lâu sau, Quách ma ma cũng theo vào.
Sáng sớm Trọng Đình Xuyên đã phân phó hai người ở bên cạnh Lệ Nam Khê, không được rời nửa tấc, nhất định phải bảo vệ nàng cho tốt.
Cho nên suốt đoạn đường đi này, hai người bọn họ đều ngồi trong xe với Lệ Nam Khê, trông chừng nàng mọi lúc mọi nơi.
Đợi đến khi các nữ quyến đã lên xe xong xuôi, bọn nam tử mới phi người lên ngựa.
Sau đó đoàn người Trọng gia bắt đầu đi về phía bờ sông Tây Minh.
Lúc đoàn người Trọng gia đi tới ngoại ô phía tây thì Trọng Đình Xuyên cũng đang đi qua đó.
Bên cạnh hắn là một nam tử trung niên cưỡi tuấn mã.
Y phục nam tử kia rất mộc mạc, thoạt nhìn không khác gì trường bào bình thường, nhưng khối phỉ thúy từ thắt lưng rũ xuống của hắn lại cực kỳ tinh xảo.
Mặc dù chỉ là thong thả cưỡi ngựa nhưng khí chất tôn quý quanh người hắn lại làm cho mọi người xung quanh không dám ngẩng đầu nhìn.
Phía sau hai người là ngự lâm quân mặc thường phục.
Các huynh đệ ngự lâm quân đều đang cười đùa, trông hết sức thanh thản, nhưng ánh mắt của bọn họ thời thời khắc khắc đều cảnh giác nhìn bốn phía, một chút không dám lơ là.
Trọng Đình Xuyên lúc cưỡi ngựa còn cố tình đi sau nam tử trung niên kia nửa đầu ngựa.
Chỉ vì nam tử kia chính là đương kim thánh thượng Hồng Hi đế.
Hôm nay, Hồng Hi đế vi phục xuất tuần, tâm trạng tất nhiên là vô cùng thoải mái.
Nhìn cảnh tượng phồn hoa trên đường, hắn thậm chí còn nói đến chuyện cũ với Trọng Đình Xuyên: "Năm đó ta còn trẻ, còn chưa lên ngôi, ta rất hay vi phục xuất tuần, tiêu sái khắp trời nam đất bắc, xem chỗ này một chút, đi chỗ kia một chút vậy mới có thể có kiến thức."
Nói đến đây, hắn căn dặn Trọng Đình Xuyên: "Sau này nếu ngươi có nhi tử, nhân lúc nó còn chưa cần kế thừa gia nghiệp để nó đi nhiều một chút.
Đừng bắt nó cả ngày buồn bực trong phòng, cái gì cũng không biết."
Trọng Đình Xuyên gật đầu nói: "Ta đã nhớ."
"Đừng chỉ có nhớ suông thôi, ngươi phải thực sự khắc cái suy nghĩ này vào lòng mới được.
Chỉ nói suông thì có ích lợi gì? Nếu ngươi không ghi tạc vào lòng, không thực sự nghĩ quan điểm này đúng đắn, đến lúc hài tử lớn lên, có lẽ ngươi đã quên mấy những thứ này." Hồng Hi đế lắc đầu nói.
Hắn lại nghĩ đến mấy nhi tử của mình.
Đứa nào cũng là hài tử ngoan, từ nhỏ đã chăm chú đọc sách, chỉ là biết nhiều tri thức nhưng kiến thức lại có hơi thiển cận.
Hắn có lòng muốn cho bọn nhỏ ra ngoài lịch luyện () nhưng hoàng hậu lại không đồng ý, nói là bên ngoài không an toàn."
() lịch luyện: học hỏi kinh nghiệm
Hôm qua hắn còn vì chuyện này mà cãi nhau với hoàng hậu.
Nhưng hoàng hậu vẫn không chịu hiểu ra, cuối cùng náo loạn một hồi rồi tan rã không vui.
Hiện tại thấy Trọng Đình Xuyên, hắn liền nhớ tới tức phụ Xuyên nhi đang mang thai, Hồng Hi đế liền cảm xúc bộc phát nên mới nói mấy câu.
"Ngài yên tâm." Trọng Đình Xuyên ở phía sau đương nhiên không thể nhắc tới thân phận của Hồng Hi đế, cũng tránh không đề cập đến xưng hô: "Mấy năm nay ta đi đến không ít nơi, tất nhiên hiểu được ý tốt của ngài."
Hồng Hi đế liền nở nụ cười: "Cũng đúng.
Xuyên nhi vào nam ra bắc, nơi ngươi từng đến nhiều đến nỗi đếm không xuể, nói không chừng còn nhiều hơn ta." Nói đến đây, Hồng Hi đế chợt nghĩ đến một chuyện: "Nhưng có một nơi ta đã từng đi qua, còn ngươi thì chưa."
"Nơi nào?"
"Tây Cương." Hồng Hi đế cười ha ha: "Mặc dù ngươi đã từng đi tới phía tây nhưng ta đã tới điểm cực tây, Tây Cương, còn xa hơn ngươi nhiều." Dứt lời, hắn khẽ thở dài: "Trong nháy mắt mà đã qua hơn ba mươi năm rồi."
Gần đây số lần hắn nghe hai từ "Tây Cương" thực sự khá nhiều, may mà Trọng Đình Xuyên là người trầm ổn nhưng nghe xong cũng không khỏi giật mình.
Tiếng vó ngựa lộc cộc bên tai khiến hắn tự quay đầu lại.
"Ta ở Tây Cương đúng là không lâu lắm, đi cũng không xa nên chuyện nơi đó ta cũng không biết được nhiều." Hắn thấp giọng nói.
Hồng Hi đế cười ha ha vài tiếng, vẫn không để ý đến tâm tình hắn đang có biến hóa rất nhỏ.
Có điều khi nhìn thấy vị trí vừa đi ngang qua, sắc mặt của Hồng Hi đế liền hơi đổi.
Trọng Đình Xuyên hoàn hồn, phát hiện sắc mặt của đế vương thay đổi, trầm giọng hỏi: "Có gì không thích hợp sao?"
"Không có gì." Tay cầm roi của Hồng Hi đế chỉ vào một nơi xa xa: "Ngươi thấy nơi đó không?"
Trọng Đình Xuyên nhìn theo hướng hắn chỉ.
Ở đó có một con sông nhỏ, một cây câu bắc ngang qua sông.
Bởi vì con sông nhỏ này tên là "Kim Thủy", cho nên cây cầu kia cũng được gọi là "Kim Ngọc Kiều".
"Đương nhiên thấy được." Trọng Đình Xuyên đáp: "Ngài nói là cây cầu hay con sông?"
Hồng Hi đế nhìn chằm chằm cây cầu một hồi, nụ cười dần dần biến mất, giọng điệu cũng dần trở nên trầm thấp.
Hắn khẽ thở dài nói: "Kim Ngọc Kiều." Sau đó nghĩ đến ba chữ này, hắn lại thở dài.
Năm đó hắn đã đến cây cầu này biết bao nhiêu lần.
Nhưng vẫn không tìm được người đã đồng ý tới kinh thành gặp hắn.