Chuyển ngữ Đặng Trà My
Mẫu xuyên không lạnh lùng cao quý.
Tôn Sắt Tiêm trái lo phải nghĩ, dù sao thì bà ta cũng không thể trông cậy được vào hai mẹ con Hà Tương Tư và Sở Lưu Sương, chỉ có thể tự cứu mình, vì vậy bèn tới cạnh Bạch Du Du, hung dữ nói: “Bạch di nương, có phải bà nói gì với Yên Ba nên mới khiến nó muốn tới Thanh Nhạc phường không?”
Bà ta muốn cố ý nhấn mạnh rằng Bạch Du Du đã từng ở Thành Nhạc phường, vô hình chung lại hắt thêm chậu nước bẩn lên Bạch Du Du.
Bạch Du Du sao có thể không hiểu tâm tư của Tôn Sắt Tiêm chứ, không ngừng kêu khổ lắc đầu: “Không phải mà, đương nhiên là không phải, đã nhiều năm vậy rồi, số lần tôi nói chuyện với Nhị tiểu thư cũng chỉ có thể đếm trên mười ngón tay!”
“Nhiều ít không liên quan, chủ yếu là hai người nói gì – việc này chỉ sợ không ai biết.” Tôn Sắt Tiêm nói.
Lúc bấy giờ Hà Tương Tư mới lên tiếng: “Được rồi, Tôn di nương, muội cũng đừng làm khó Bạch di nương nữa, ta thấy muội ấy cũng không có gan đó.”
Tôn Sắt Tiêm nhìn Hà Tương Tư, bỗng nhiên cười nói: “Tỷ tỷ tại sao luôn giúp đỡ Bạch di nương nhỉ?”
“Cái gì?” Hà Tương Tư chau mày.
Tôn Sắt Tiêm nói từ từ: “Sau khi muội vào cửa, Hà gia và tỷ tỷ vẫn cho là trở ngại, sau này lão gia có cái danh trung hiếu nghĩa, Hoàng thượng cũng mở miệng nên muội mới có thể vào Sở phủ. Nhưng lúc Bạch di nương vào phủ, muội những tưởng với tính cách của tỷ tỷ chắc chắn sẽ lại càng… càng không ổn, dù sao thì Bạch di nương cũng không phải là thê tử đã định trước của lão gia, lại xinh đẹp hơn muội, sức uy hiếp càng lớn, chẳng ngờ tỷ tỷ chưa nói hai lời đã đồng ý, muội muốn cản, tỷ tỷ còn nói muội cơ mà.”
Bà ta nhìn Hà Tương Tư rồi nói tiếp: “Muội có nên cho rằng thật ra tỷ tỷ rất muốn Bạch di nương vào Sở phủ không nhỉ?”
Thật ra Tôn Sắt Tiêm nhắc tới chuyện cũ năm xưa cũng là làm liều, lúc trước Hà Tương Tư muốn hết sức ngăn cản Sở Liên Đinh để Tôn Sắt Tiêm vào cửa, bởi vì bà ta hiểu rất rõ, đàn ông nếu áy náy với một người phụ nữ sẽ đối xử với người đó không tệ, nhất là hai bên đối lập, sau lưng Hà Tương Tư có gia thế, cho dù ra sao cũng không thể chèn ép vợ cả có cường thế chống lưng, còn Tôn Sắt Tiêm thì chỉ là thôn phụ quê mùa, lại là thê tử đã định trước với ông, quả là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đàn ông có lòng hư vinh, ông ta chắc chắn sẽ ưa thích Tôn Sắt Tiêm hơn – sau đó sự thật cũng đã chứng minh rằng bà ta đngs.
Tôn Sắt Tiêm vào Sở phủ rồi, phần lớn thời gian Sở Liên Đinh đều dành cho Tôn Sắt Tiêm, chỉ có đôi khi mới để ý đến Hà Tương Tư, lúc đó bà đã muốn làm một thê tử tốt, không nói với nhà mẹ đẻ, muốn để lộ ra là Tôn Sắt Tiêm không có phẩm đức, chẳng dè lại càng ngược lại, bởi cho nên đành phải nhẫn nhịn.
Ai ngờ trời giúp người. Chẳng bao lâu sau Sở Liên Đinh lại mang một Bạch Du Du từ bên ngoài về, vẻ ngoài lại càng xinh đẹp hơn Tôn Sắt Tiêm, dáng người cũng tốt, thoạt nhìn liễu yếu đào tơ, là vũ khí lợi hại nhất để chèn ép Tôn Sắt Tiêm.
Phải biết bà là phòng lớn, có ra sao cũng là con gái nhà quan, một ca cơ đến từ Thanh Nhạc phường không thể rung chuyển vị trí của bà, nhưng Tôn Sắt Tiêm đã có sức uy hiếp nhất định với bà. Lúc bấy giờ Bạch Du Du lại xuất hiện, tức thì có thể dễ dàng đoạt được trái tim của Sở Liên Đinh, khiến cho Sở Liên Đinh giảm bớt lực chú ý vào Tôn Sắt Tiêm.
Bởi vậy chỗ dựa của Hà Tương Tư sẽ không đổi, còn chỗ dựa của Tôn Sắt Tiêm – Sở Liên Đinh sủng ái, lại giảm bớt.
Cho nên Hà Tương Tư đương nhiên là rất tán thành Bạch Du Du vào Sở phủ, lúc đó Tôn Sắt Tiêm cũng biết nguy hiểm nên dốc sức ngăn cản, còn muốn lôi kéo bà cùng ngăn cản, Hà Tương Tư đương nhiên không thuận theo bà ta, chỉ tán thành Sở Liên Đinh nạp thiếp, lại khiến cho Sở Liên Đinh cảm thấy bà hiền lương.
Về sau đúng như bà dự đoán, địa vị của Tôn Sắt Tiêm đã rơi xuống ngàn trượng, mãi cho đến khi sinh được Sở Nguyên Sơ, Tôn Sắt Tiêm mới coi như là gỡ được một ván.
Việc này thật ra đều có ý đồ, nhất là trong gia đình phức tạp, nhưng bây giờ lại bị Tôn Sắt Tiêm nói toạc ra lại có vẻ thay đổi, tựa như Hà Tương Tư trăm phương ngàn kế cố ý để một ca cơ vào phủ, sau đó chờ thời cơ xúi giục Bạch Du Du đi dụ dỗ Sở Yên Ba vào Thanh Nhạc phường.
Hơn nữa lại nói, Sở Yên Ba thay đổi chóng mặt như thể quả rất giống bị người ta dụ dỗ.
Bạch Du Du bị liên lụy thì chẳng sao, nhưng ngọn lửa vô danh này tuyệt đối không thể lan tới đầu mình.
Hà Tương Tư trầm mặt: “Muội muội, ta không biết muội nói vậy là có ý gì, nhưng ta có thể nói lúc trước quả thật ta nhất thời lòng dạ hẹp hòi không muốn cho muội vào cửa, sao đó muội vào nhà rồi, ta cũng nghĩ thông suốt, cho nên sau đó lão gia muốn đưa Bạch Di nương vào cửa ta mới không ngăn cản. Bây giờ ta nói giúp Bạch Di nương chỉ là suy luận, không nhắm vào ai, cũng không có bí mật gì, tóm lại muội nói như thế quả thật đã khiến ta nguội lòng.”
Sở Lưu Sương ở bên cạnh hét lên: “Đúng vậy, Tôn di nương có ý gì? Không phải bà cố ý nói mẹ ta bảo Bạch Di nương đi xúi giục Yên Ba đường tỷ đó chứ? Mẹ ta không ngốc vậy đâu, nhỡ như Bạch di nương đến xúi giục ta và đại tỷ thì sao? Huống chi cho dù là bà ta có ba hoa chích chòe về Thanh Nhạc phường thế nào, ta cũng không thể muốn tới đó làm ca cơ, ai mà không biết đó là nơi nào, có đầu óc thì chắc chắn không ai muốn vào đó.”
Sở Yên Ba vốn đứng cạnh nghe, Tôn Sắt Tiêm hai bề là địch nàng ta cũng lười xen vào, nhưng nghe Sở Lưu Sương nói ý mình không có đầu óc, nàng ta lại cười lạnh: “Chẳng biết là ai không có đầu óc, Giang Thành Văn là kẻ bất tài như thế mà còn yêu thích như đồ quý hiếm.”
Sở Lưu Sương nghe xong liền đỏ mặt đập bàn: “Tỷ nói ai là kẻ bất tài! Tỷ mới là kẻ bất tài đó!”
Sở Yên Ba cười lạnh một tiếng, ra vẻ “cao quý lạnh lùng”, không đáp lời nữa.
Sở Thu Nguyệt đứng bên nhìn, từ từ phòng đoán cảm xúc sơ bộ của Sở Yên Ba, đã gặp nhiều kẻ xuyên không như thế, nàng vốn đã có kinh nghiệm, ví dụ như Sở Lưu Uyển với tư tưởng nhân vật chính là cao quý đoan trang bao quát thiên hạ, còn Sở Xuân Nguyệt thì theo con đường buôn bán bức tạp, lúc lại theo kiểu nữ cường, lúc thì kiểu ngược luyến… Nàng cũng không hiểu lắm.
Còn Sở Yên Ba trước mắt chỉ e là muốn đi theo con đường “Ca Vũ song tuyệt cao quý lạnh lùng”…
Sở Thu Nguyệt rất hoài nghi nếu Sở Yên Ba tới Thanh Nhạc đường thật thì có khi nào nàng ta sẽ nhảy thoát y, miệng hát những bài miệt thị chúng sinh không… Bởi thế nên bây giờ đối mặt cãi nhau, nàng ta sẽ làm ra vẻ chẳng thèm ngó tới, thật ra thì chắc đã nắm chặt tay rồi…
Bây giờ đã vậy, Sở Liên Đinh giận tới nỗi đầu to ra làm đôi, ông cả giận: “Người đâu, đưa Nhị tiểu thư vào phòng, không cho nó ra ngoài một bước! Đồ ăn nước trà do người đưa vào.”
Sở Yên Ba mở to mắt: “Lão già chết tiệt, ông muốn giam lỏng ta ư?”
…. Lão già chết tiệt
…
… …
… … … …
Sở Thu Nguyệt yên lặng nhìn Sở Liên Đinh tức giận xì cả hơi nước, sau đó chỉ nghe ông thở hổn hển nói: “Nhanh lên!”
Mấy gia đinh nối nhau vào, sau đó nhìn Sở Liên Đinh với vẻ không biết làm sao, dường như là do dự không biết có nên làm thế thật hay không.
Sở Yên Ba đứng bật dậy, nhanh chân muốn chạy, mấy gia đinh vội lao lên tóm được nàng ta.
Sở Liên Đinh nói: “Đưa nó về phòng!”
“Ông không thể làm thế được!” Sở Yên Ba gào lên, “Đây là ông đang giam giữ phạm pháp!”
“…” Sở Thu Nguyệt yên lặng nhìn Sở Yên Ba vừa gào lên “Giam giữ phạm pháp!”, vừa bị lôi xuống, Sở Liên Đinh còn nói: “Cả cửa chính lẫn cửa sổ đều khóa lại, không để nó chạy trốn!”
Đợi Sở Yên Ba bị lôi đi rồi, Sơ Liên Đinh liền ngồi phịch xuống ghế, vẫn còn thở phì phò, hiển nhiên là rất tức giận, Hà Tương Tư cũng vội đi qua ngồi cạnh, vỗ lưng thuận khí giúp ông.
Tôn Sắt Tiêm vừa rồi muốn đổ oan cho Hà Tương Tư không thành, bây giờ cũng lúng túng, huống chi Sở Yên Ba là con gái của bà ta, bà ta cũng nên quản giáo thật nghiêm, cuối cùng lại… Mặt bà ta cũng đen kịt, nhưng khó trốn trách nhiệm, chắc hẳn lão gia sẽ nổi giân.
Sở Liên Đinh nhìn Sở Thu Nguyệt đứng đó không nhúc nhích, sợ là nàng choáng quá nên chậm rãi nói: “Để con chê cười rồi, Thu Nguyệt.”
“À…” Sở Thu Nguyệt tỉnh táo lại, lắc đầu, khóe miệng hơi giật, “Là Nhị đường tỷ không tốt, không sao ạ… Ôi, con, con đi trước đây ạ?”
Gặp phải chuyện này, nàng chỉ là một người ngoài, vốn nàng đang để ý Sở Yên Ba và Sở Lưu Sương, nhưng bây giờ một người thì bị lôi xuống, một người thì tức giận đứng đó không ai thèm để ý, Sở Thu Nguyệt bèn cáo lui.
Sở Liên Đinh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Sở Thu Nguyệt tạm biệt Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư, sau đó vội vàng dẫn Tiểu Trúc đi về.
Nàng vừa đi, Sở Liên Đinh đã ra vẻ không vui với Tôn Sắt Tiêm: “Sao Yên Ba lại trở thành thế nào?”
“Thiếp, thiếp cũng không biết, vừa bệnh một chút…” Tôn Sắt Tiêm do dự nói.
“Được rồi được rồi.” Sở Liên Đinh nhắm mắt lại, “Xuống dưới hết đi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.
Tôn Sắt Tiêm vội gật đầu: “Vâng…”
Hà Tương Tư liếc qua Tôn Sắt Tiêm, không nói gì nữa mà theo Sở Liên Đinh vào phòng.
Sở Thu Nguyệt ra khỏi Sở phủ lại do dự không biết nên về Lâm phủ hay lại về Sở phủ một chuyến đã, vấn đề này có nên nói với Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến không… Do dự một chút. Sở Thu Nguyệt vẫn quyết định nói với hai người, dù sao thì nhỡ như Sở Yên Ba trốn thoát được tìm đến Sở Liên Bình cũng không tốt, ít ra cũng để họ đề phòng một chút.
Hạ quyết tâm rồi, Sở Thu Nguyệt bèn bảo xa phu về Sở phủ, sau đó vào nhà nói với Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình chuyện này, cũng không nói rõ chi tiết mà chỉ nói Sở Yên Ba có gì đó lạ lắm, không hiểu sao lại muốn tới Thanh Nhạc phường.
Nghe Sở Thu Nguyệt nói xong, hai người đều chau mày, Giang Thiến Thiến lại mẫn cảm nói: “Sao mẹ cảm thấy… Nó như thế, rất giống Xuân Nguyệt năm đó nhỉ?”
Sở Thu Nguyệt nói: “Vâng, con cũng hiểu, ôi chao…”
“Đang êm đẹp sao bỗng nhiên lại có ý nghĩ này?” Giang Thiến Thiến lắc đầu, “Được rồi, mẹ biết rồi, nếu Yên Ba tới đây, mẹ sẽ ổn định cho nó trước, sau đó sẽ phái người đi thông báo đại ca.”
“Vâng.” Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu.
Đã nhắn nhủ xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, Sở Thu Nguyệt bèn ngồi kiệu về Lâm phủ, hôm nay cả ngày ở ngoài, Sở Thu Nguyệt bèn tới đại sảnh trước, thấy đại sảnh không có ai, Hợp Thúy đứng chờ bên cạnh, thấy Sở Thu Nguyệt về rồi, vẻ mặt nghi hoặc, bèn nói: “Đại thiếu nãi nãi, phu nhân và Nhị phu nhân ra ngoài rồi, sẽ về ngay thôi ạ.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.