Hoa kính bất tằng duyên khách tảo
Bồng môn kin thỉ vị quân khai.
(Khách chí – Đỗ Phủ)
Đường đón dâu về phải không được cùng đường với lúc bọn họ tới, như thế gọi là không đi đường cũ, mong muốn vợ chồng chung sống đầm ấm, không bị bất hòa và chia ly.
Tuy hôm nay là đại hôn của nàng nhưng phản ứng sinh lý cũng không thay đổi, Sở Thu Nguyệt ngồi trong kiệu vẫn hơi choáng váng. Mê man suốt dọc đường, thật vất vả mới tới Lâm gia, liền nghe được tiếng nhạc to dần sau đó chợt ngừng một lúc. Cỗ kiệu nàng ngồi cũng lắc lư rồi dừng lại, Sở Thu Nguyệt ngồi trong kiệu biết Lâm An Dạ sẽ tới vén màn kiệu lên, trong lòng có hơi căng thẳng.
Quả nhiên một lát sau, màn kiệu trước mặt được vén lên, tuy rằng đội khăn nhưng Sở Thu Nguyệt vẫn có thể cảm giác được phía trước bỗng nhiên sáng lên một chút. Lâm An Dạ đưa tay đỡ Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay đặt trên tay chàng rồi bước ra khỏi kiệu. Sau đó liền nghe được giọng nói hân hoan vui mừng của bà mối: “Tân lang vén màn kiệu, phu thê hòa thuận vui vầy!”
Nói xong bà mối bước lại dìu nàng, Lâm An Dạ thì đứng bên cạnh cùng nàng bước vào trong. Lâm gia rất lớn nên tất nhiên cũng có rất nhiều nhánh trong gia tộc. Đại hôn lần này cũng mời tới không ít người, mặc dù che khăn nhưng Sở Thu Nguyệt cũng có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh mình. Khi hai người xuất hiện thì không khí dần dần trở nên yên tĩnh rồi sau đó lại bắt đầu có tiếng chúc mừng. Lúc này Sở Thu Nguyệt coi như có thể hiểu vì sao tân nương tử phải bị che khăn rồi. Thật sự là không che không được, nếu như bỗng dưng bắt nàng gặp nhiều người như vậy, lại là thân phận nàng dâu mới thì sợ rằng quả thực không chịu nổi.
Có tầng khăn đỏ che giữa tân nương tử và khách khứa bên ngoài đúng là thật sự tốt vô cùng.
Sau khi hai người đến lễ đường, tất cả mọi người đều ai về chỗ nấy. Tất nhiên Sở Thu Nguyệt vẫn còn được bà mối dẫn đi.
Lúc này, kể cả Lâm An Dạ cũng rời đi chắp tay với mọi người.
Kế tiếp là thông tán, hai người cùng nhau thắp hương, sau đó là dẫn tán, cả hai quỳ xuống cạnh nhau rồi dâng hương. Sau khi thông tán chính là: Quỳ xuống, dập đầu, lại dập đầu, dập đầu lần ba.
Lúc đó, Sở Thu Nguyệt bỗng nghe thấy mấy câu như trong lời thoại phim truyền hình, chính là giọng vui mừng phấn khởi của bà mối: Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái ——
Cuối cùng, tất nhiên là đưa vào động phòng.
Sở Thu Nguyệt được bà mối dẫn đi, cảm thấy được chung quanh vô cùng náo nhiệt. Đi thẳng đến phòng tân hôn, bà mối cười dịu dàng nói: “Lâm phu nhân, người cứ ở đây đợi một lúc, nhưng phải nghìn vạn lần nhớ kĩ, khăn này không thể lấy xuống trước được. Phải để tân lang dùng hỷ xứng nhấc khăn lên thì từ nay về sau mới có thể vừa lòng hợp ý.”
Sở Thu Nguyệt thấp giọng đáp lời: “Ừ, ta hiểu rồi.”
Bà mối cười cười, liền đi ra cửa rồi lập tức nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sở Thu Nguyệt ngồi một mình trong phong tân hôn, trong lòng hết sức phức tạp. Nàng cười, trong đêm nay, nàng phải từ một cô gái trở thành một người phụ nữ. Lúc nãy nàng đáp lại thật khẽ, ngoại trừ xấu hổ thì còn vì ba chữ “Lâm phu nhân” kia.
Đây là lần đầu tiên được người ta gọi như vậy, nói không thấy kỳ lạ thì đúng là nói dối. Thế nào mà bỗng nhiên lúc này liền từ “Sở tiểu thư” trở thành “Lâm phu nhân” rồi? Mà thực ra nàng cũng mới có mười lăm tuổi mà… Nếu như ở thế kỷ hai mươi mốt thì cũng chỉ là một học sinh trung học, nói đến chuyện yêu đương cũng sẽ bị trách là yêu sớm, như vậy còn khiến cho phụ huynh và thầy cô đều sốt ruột. Đâu ngờ tới việc bây giờ thành thân lại là việc quang minh chính đại như thế này.
Nghĩ tới đây, Sở Thu Nguyệt buồn cười muốn lắc đầu, thế nhưng đầu đang đội mũ phượng rất nặng nên có vẻ bất tiện khi vận động mạnh.
Nghe người ta nói đợi trong phòng tân hôn nửa canh giờ là chuyện bình thường, may mắn thì có thể chỉ chờ trong một nén nhang, còn chờ trong một chung trà thì đừng mơ tới. Nếu như làm lớn thì không chỉ một mà sẽ phải chờ đợi tới hai canh giờ, tính ra là tới cả tiếng hay ba bốn tiếng đồng hồ. Trên đầu đội một cái mũ phượng lớn đến như vậy, động một cái cũng không thể động, trước mắt chỉ đen kịt, còn phải chờ lâu như thế… Thật sự quá là hành hạ người khác.
Hơn nữa từ đầu hôm đến giờ Sở Thu Nguyệt chỉ ăn một quả trứng gà và một trái táo. Ban đầu thì cũng không thấy gì nhưng bây giờ lại hơi đói, dù sao ngồi trên kiệu lâu như vậy, trong lòng cũng rất căng thẳng, cả thể lực và tinh lực đều chịu không nổi rồi.
Nhưng vẫn phải giữ lễ nghi, nàng không thể tự mình gỡ khăn hỉ và mũ phượng trên đầu xuống rồi sau đó lén ăn đồ ăn bên kia được. Nàng cũng không phải Tiểu Yến Tử…
Dự định sẽ phải đợi rất lâu nữa, Sở Thu Nguyệt ngồi ngay ngắn ở bên giường, cảm thấy buồn chán liền nhẹ nhàng đùa nghịch ngón tay mình.
Thế nhưng không lâu sau, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này. Bước chân hơi hỗn loạn, có lẽ như người này đã uống say, Sở Thu Nguyệt nghĩ chắc là Lâm An Dạ. Chưa phát hiện trong lòng đang căng thằng thì tiếp đó cửa đã bị mở ra rồi liền có tiếng đóng cửa lại. Đương nhiên cũng không phải là một mình Lâm An Dạ tới mà ngoài ra còn có hai bà mối.
Sở Thu Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy ba người họ đang đi đến chỗ nàng. Trên người Lâm An Dạ hơi có mùi rượu, chắc hẳn là vừa uống trong tiệc đãi khách. Chàng chậm rãi ngồi bên cạnh Sở Thu Nguyệt, sau đó có một bà mối cầm hỷ xứng đưa đến bảo Lâm An Dạ giở hỉ khăn của nàng lên rồi nói vài câu may mắn.
Cuối cùng “cũng thấy ánh mặt trời”, Sở Thu Nguyệt nhẹ nhàng nhìn Lâm An Dạ bên cạnh, sau đó liền quay đầu sang nơi khác.
Bà mối đứng một bên nhẹ nhàng cười, đem đến hai ly rượu bằng ngọc vừa mới rót mời hai người uống rượu giao bôi. Sau khi uống xong rượu giao bôi, Sở Thu Nguyệt thấy Lâm An chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đen sâu thẳm mà sáng ngời khiến nàng giật mình một lúc.
Uống xong rượu giao bôi, nói vài câu chúc may mắn, bà mối liền lấy vạt áo Lâm An Dạ đặt trên vạt áo của Sở Thu Nguyệt, để lại tấm vải lụa trắng ở bên cạnh, sau đó cười cười bước ra ngoài.
Trong phòng tân hôn lớn như vậy chỉ còn lại hai người Lâm An Dạ và Sở Thu Nguyệt. Đêm đã khuya, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, Sở Thu Nguyệt chỉ cảm thấy tim đang đập thình thịch không thể nào ngừng được.
Một lát sau Lâm An Dạ mới nói: “Trước hết hãy gỡ trang sức xuống đã.”
Sở Thu Nguyệt biết chàng thấy trên đầu nàng đội mũ phượng to như vậy thì sợ nàng mệt mỏi. Đáp lại một tiếng, nàng liền chậm rãi bước đến bên bàn trang điểm, đưa tay tháo đồ trang sức ra. Lâm An Dạ cũng bước đến giúp đỡ Sở Thu Nguyệt, động tác nhẹ nhàng, cực kỳ cẩn thận.
Sở Thu Nguyệt khẽ động lòng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, nói: “Sao lại nhanh như vậy?”
Lúc chàng mới vừa tới thì tiếng bước chân rất lộn xộn, nhưng bây giờ nhìn động tác và lời nói thì rõ ràng là không say.
“Giả vờ say.”
Quả nhiên liền nghe thấy Lâm An Dạ thản nhiên nói, trong giọng nói cũng mang theo chút ý đùa giỡn.
Sở Thu Nguyệt cười: “Vốn dĩ còn nghĩ chàng là một người rất nghiêm túc, càng tiếp xúc lại càng phát hiện ra là không phải.”
Lâm An Dạ khẽ cười, cũng không nói gì.
Thực ra là chàng không nghiêm túc, cũng là bởi vì người ta mà phải như vậy.
Đợi Sở Thu Nguyệt mở tóc ra, xõa mái tóc đen xuống phía sau, Lâm An Dạ và nàng cùng đến bên cạnh giường. Lâm An Dạ nhẹ nhàng cởi áo ngoài ra, đặt trên kệ áo tử đàn chạm hoa cúc và rồng. Sở Thu Nguyệt hơi căng thẳng ngồi ở mép giường, tay chân đều cứng nhắc.
Thấy Sở Thu Nguyệt căng thẳng như vậy, Lâm An Dạ cũng không vội vàng, chỉ ngồi ở bên cạnh nàng: “Ta giả vờ say nên không ai đến nháo động phòng, nếu như nàng căng thẳng, ta liền để cho bọn họ…”
Chàng còn chưa dứt lời, Sở Thu Nguyệt liền vội vàng nói: “Này, đừng!”
Thấy vẻ mặt thản nhiên của Lâm An Dạ, Sở Thu Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra, người này không có gì làm là bắt đầu nói đùa… Chắc chắn là đang đùa giỡn nàng…
Thấy Sở Thu Nguyệt đỏ mặt cau mày nhìn mình, Lâm An Dạ cười, người hơi tiến gần lại…
Sau đó là ——
Hồng lăng bị, tượng nha sàng, sàng nhi trắc, chẩm nhi thiên,
Thi lăng bị, giải la quần, thoát hồng sam, khứ lục miệt.
Hoa dung mãn diện, hương phong liệt tị.
Đông phong noãn, dương hoa loạn phiêu tinh trú. Lan mệ thốn hương, la trướng khiên hồng, tú chẩm toàn di tương tựu.
Hựu hỉ hựu tu, khinh khinh thư hạ thủ, giải hạ uyên ương khấu.
Ủy thực hại tu, sự đáo kỳ gian bất tự do; miễn cường thoát y thường, bán thôi hoàn bán tựu.
Khinh khinh bả na tai lai giảo, đê thanh bất trụ khiếu thân thân; chích khiếu nhất thanh, tựu ma nhất trận.
Phách tán hồn tiêu, hạnh kiểm đào tai khẩn thiếp trước; khoản khoản bãi, bất trụ vi vi tiếu.
Tâm khứ vô nhân chế, tình lai bất tự cấm.
Hải đường hoa tạ xuân dung noãn, ôi nhân nhẫm, kiều ba tần lưu. Tượng sàng ổn, uyên khâm mạn triển, lãng phiên hồng trứu.
Nhất thất xuân quang, tận yểm vu duy mạn chi hậu…
Đây là bài thơ tả cảnh động phòng thôi nhé mọi người.
(Nếu ai đó muốn hỏi Sở Thu Nguyệt có phải Lâmđại tướng quân làm việc ở trên giường cũng giống như trên chiến trường không —đều dũng mãnh như vậy, thì Sở Thu Nguyệt chỉ biết đỏ mặt mà trả lời: Có dũng có nhu… )
Ngày hôm sau Sở Thu Nguyệt tỉnh lại là khi trời còn chưa sáng, thế nhưng trong lòng Sở Thu Nguyệt vẫn nhớ chuyện phải đi gặp cha mẹ chồng, vì thế cũng không thể nào yên giấc. Sáng sớm mở mắt ra liền nhìn thấy trước mặt là dung mạo anh tuấn của Lâm An Dạ.
Chàng đã tỉnh, đang lấy tay nhẹ nhành đùa nghịch mái tóc dài của Sở Thu Nguyệt. Sở Thu Nguyệt vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chàng, theo phản xạ liền nhắm hai mắt lại, khiến chàng khẽ cười nói: “Cũng nên dậy rồi.”
Sở Thu Nguyệt “Ưm” một tiếng, trả lời: “Vâng… Thiếp biết rồi…”
Nhưng vẫn không đủ can đảm để mở mắt.
Tối hôm qua, Lâm An Dạ quả thực là hết sức dịu dàng, rất sợ làm tổn thương Sở Thu Nguyệt, nếu chàng hơi mạnh một chút, hay là Sở Thu Nguyệt có vẻ không thoải mái đã đành, nhưng hết lần này tới lần khác chàng đều kiên nhẫn đến mức Sở Thu Nguyệt có hơi không chịu nổi. Vẫn là do nàng chủ động bảo chàng là nàng đã chuẩn bị tốt… Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Sở Thu Nguyệt liền đỏ mặt, hai tai cũng hơi đỏ lên, Lâm An Dạ liếc mắt nhìn trộm, chỉ nói: “Thu Nguyệt, mặt nàng rất đỏ, không khỏe sao?”
Sở Thu Nguyệt mở mắt, nhìn chàng một cái, sau đó nói: “Chàng, chàng đi bảo hạ nhân chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải rửa mặt chải tóc để gặp cha chồng mẹ chồng.”
Lâm An Dạ gật đầu, đứng lên khoác bộ quần áo, Sở Thu Nguyệt đưa lưng về phía chàng, cũng không dám nhìn, Lâm An Dạ chỉ cười, sau đó gọi hạ nhân tới.
Hạ nhân mang bồn nước nóng và mấy chậu rửa mặt đến cho hai người, Lâm An Dạ đem tấm vải lạc hồng đưa cho hỉ hương, đuổi những người khác ra ngoài. Ngoảnh mặt lại thấy Sở Thu Nguyệt vẫn còn đưa lưng về phía chàng, đang co người lại, biết nàng xấu hổ nên chàng liền tắm trước, thay y phục sạch sẽ, sau đó mới đến bên giường, nói: “Dậy rửa mặt chải đầu nhé?”
“Vâng.” Sở Thu Nguyệt đáp lại, muốn đứng dậy, cử động nhưng lại cảm thấy thắt lưng hơi đau nhức. Tuy rằng hôm qua Lâm An Dạ rất nhẹ nhàng, nhưng dù sao cũng là lần đầu của nàng, dù sao vẫn không khỏe. Bây giờ muốn xuống giường thực sự cũng là một vấn đề, sợ rằng cũng hơi vất vả…
Thấy Sở Thu Nguyệt hơi cử động liền dừng lại, Lâm An Dạ đã đoán được là chuyện gì, vì vậy nói: “Phu nhân, vi phu giúp nàng.”
Sở Thu Nguyệt còn chưa phản ứng kịp “giúp” của chàng là có ý gì thì nàng đã bị ôm ngang, chăn trên người còn bị rơi trên giường. Sở Thu Nguyệt kêu lên một tiếng, vô thức rụt vào một cái, lại càng thêm nấp vào trong lòng Lâm An Dạ.
Lâm An Dạ quanh năm chinh chiến, sức lực cũng rất lớn, Sở Thu Nguyệt lại gầy, ôm như vậy quả thực cũng không cần tốn nhiều sức. Thấy Sở Thu Nguyệt núp vào trong lòng mình thì nhịn không hơi nở nụ cười, sau đó đặt nàng vào trong bồn tắm.
Sở Thu Nguyệt vừa bị cho vào trong nước liền bật người núp ở thành bồn, nhìn Lâm An Dạ: “Lâm, ôi chao…”
Mới gọi một tiếng “Lâm”, Sở Thu Nguyệt liền giật mình phản ứng kịp nàng nhất định không thể gọi chàng là Lâm công tử. Tối hôm qua nàng còn theo quán tính, vẫn gọi chàng một tiếng Lâm công tử, hậu quả sau đó là… Càng về sau mới đổi thành An Dạ, phu quân, tướng công…
Sở Thu Nguyệt đỏ bừng mặt gạt đi suy nghĩ trong đầu, nói với Lâm An Dạ: “Tướng công, thiếp tự mình làm là được rồi.”
Lúc này Lâm An Dạ không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi đi ra cửa, bảo Tiểu Trúc vào trong hầu hạ.
Sau khi Tiểu Trúc đi vào, Sở Thu Nguyệt tuy rằng vẫn hơi ngượng ngùng nhưng để nàng tự mình tắm thì cũng không tiện lắm. Dù gì đi nữa thì để Tiểu Trúc giúp dù sao cũng tốt hơn là để Lâm An Dạ giúp mình tắm… Quá là đáng sợ…
Tiểu Trúc đi đến, thấy Sở Thu Nguyệt trong bồn tắm thì vội vã cầm khăn bông sạch giúp Sở Thu Nguyệt kỳ cọ, Sở Thu Nguyệt cũng tự tắm rửa, tâm tư hơi ngẩn ngơ, sau đó chợt nghe thấy Tiểu Trúc nói: “Chúc mừng tiểu thư nhé.”
Sở Thu Nguyệt mặt đỏ lên, nói: “Ừ…”
Tiểu Trúc khẽ cười một tiếng, tiếp tục giúp Sở Thu Nguyệt tắm rửa, sau đó hầu hạ nàng mặc quần áo.
Bây giờ Sở Thu Nguyệt đã là phụ nhân, không thể lại búi tóc như trước kia, đặc biệt là bây giờ phải đi gặp những người trong Lâm gia, nhất định phải đổi sang một kiểu tóc đoan trang hơn. Cũng may Tiểu Trúc khéo tay nên đã chuẩn bị từ trước, giúp Sở Thu Nguyệt lấy vài sợi dây vàng búi thành kiểu đào tâm kế, giữa búi tóc sẽ gắn thêm cài tóc minh nguyệt hải đường khảm bảo thạch, trang điểm nhẹ nhàng, bên trong mặc áo hồng đào khoác bên ngoài áo ngắn thêu hoa nhạt màu. Bởi vì bên ngoài trời vẫn đang lạnh, Tiểu Trúc còn chuẩn bị cho nàng một áo choàng lông cáo thêu hoa màu thạch thanh. Sau khi Sở Thu Nguyệt chuẩn bị xong y phục đầu tóc, liền cầm theo một túi hương thêu hoa sen hồng nhạt, cạnh viền bạc bước ra ngoài.
Lâm An Dạ cũng đã chuẩn bị xong, chàng choàng một chiếc áo trắng như tuyết đứng đợi ở bên ngoài, thật khiến cho người ta không mở mắt nổi.
Hai người mới ra khỏi cửa thì thấy một nha hoàn mặc y phục màu mật ong nhạt đang đi tới, chào một tiếng: “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân.”
Lâm An Dạ khẽ gật đầu: “Ừ.”
Sở Thu Nguyệt cũng gật đầu theo.
Nha hoàn kia nhìn qua cũng không nhỏ tuổi, chắc cũng là kiểu nha hoàn đứng đầu. Một lúc sau nàng liền cười, tự giới thiệu mình với Sở Thu Nguyệt: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ là một trong những nha hoàn bên cạnh của đại phu nhân Lâm phủ, tên Hợp Thúy.”
“Ừ.” Sở Thu Nguyệt gật đầu.
Sau đó Hợp Thúy nói với hai người: “Lão gia và phu nhân bảo nô tỳ tới đưa hai người tới phòng khách.”
Lâm An Dạ và Sở Thu Nguyệt cùng gật đầu, Hợp Thúy rất hiểu phép tắc lui về phía sau hai bước, đi theo sau hai người. Tuy nói là nàng ấy dẫn đường, nhưng cũng không phải là dẫn đường vì không thể nào đi trước hai người được.
Lâm phủ rộng hơn Sở phủ rất nhiều, bố trí cũng càng nhã nhặn hơn. Đi dọc đường cũng có thể nhìn thấy cây cối hoa cỏ, có vài cây đã tàn, có vài cây chỉ vừa mới nở. Xem ra ở trong Sở phủ này, một năm bốn mùa lúc nào cũng có thể ngắm cảnh đẹp. Phòng tân hôn của hai người cũng không xa, không bao lâu đã đến phòng khách, rường cột chạm trổ cực kỳ đẹp. Trong lòng Sở Thu Nguyệt hơi lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh cùng theo Lâm An Dạ bước vào phòng khách.