Edit: Thanh Uyên
Quý Hựu Đồng tính đổi chiến thuật, muốn làm người mẫu cũng không nhất định phải dựa vào Trần Vũ. Sau khi lấy được moka, cô rất vừa lòng khi xem nó, chụp đúng là rất khá. Trước tiên cô gửi một bản qua mạng, qua một buổi chiều cũng có mấy người điện thoại đến, nhưng đều để làm người mẫu taobao.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, người ở đầu dây bên kia nói rất gấp, yêu cầu cần người mẫu, địa điểm ngay tại trung tâm Đại Hạ. Mặc dù người nọ khá vội nhưng cũng rất cẩn thận, cuối cùng hỏi: “Trước đây cô từng có kinh nghiệm chưa?”
Quý Hựu Đồng suy nghĩ, nói: “Buổi chiều tôi có thời gian, chúng ta gặp mặt là sẽ biết.”
Đối phương đoán được ý tứ cô muốn biểu đạt, chần chờ trong chốc lát, “Không thành vấn đề, buổi chiều hai giờ gặp.”
Trung tâm Đại Hạ sẽ mở triển lãm rượu vang, tư liệu cô tra được còn rất nhiều, giữa lúc còn đang phát triển, thừa dịp còn đang là phong trào rầm rộ thì làm triển lãm, tên người tham dự cũng được viết trên mạng.
Xem qua một đống tên, “Triệu Dập…” Quý Hựu Đồng cố gắng nhớ lại, hình như anh ta chính là nhà đầu tư mà sau này Quý Điềm quen biết, nhưng chỉ làm kinh doanh cỡ lớn, chẳng hạn như trung tâm Đại Hạ, khách sạn vân vân… Còn phần lớn Trần Vũ làm là cổ đông, cũng sẽ được đảm nhiệm chức vụ.
Ánh mắt độc đáo cùng với khả năng phân tích thương nghiệp của Triệu Dập giúp anh vô cùng nổi tiếng, từ khi anh ta giúp Quý Điềm làm hình ảnh đại sứ, Quý Điềm mới tính là thật sự nổi tiếng.
Quý Hựu Đồng tiếp tục nhìn xuống, “Trần Vũ? Tại sao anh ta cũng ở đây?” Lẩn quẩn một vòng vẫn phải gặp mặt anh ta.
Sớm trước nửa tiếng đến trung tâm Đại Hạ, dựa theo địa chỉ, tại lầu mười hai, trước cửa còn có mười mấy người mẫu đang chờ.
Phỏng vấn cũng rất đặc biệt, trực tiếp để tất cả mọi người đi vào phòng, hai người ngồi ở phía trước, một người nói: “Tôi là người đã liên hệ các bạn, họ Diêu. Hoạt động lần này với chúng tôi mà nói là vô cùng quan trọng, ở đó còn có hoạt động bán đấu giá, người được mời đến đều là đối tác thương mại lớn, vậy nên tôi mong tất cả người mẫu đều phải thật chuyên nghiệp. Đáng tiếc bây giờ chúng tôi còn thiếu hai người, thật sự không còn cách nào khác mới tìm kiếm trên mạng, nếu được trúng tuyển, giá cả gấp ba lần nghề nghiệp.”
Vài người mẫu nghe được giá cả thì trên mặt lộ nét mừng thầm, bọn họ yêu cầu người mẫu tham gia triển lãm cao như vậy, cũng đã rõ việc họ quan tâm đến hoạt động này đến thế nào.
“Mọi người dựa theo tên nhãn hiệu đi tới, tôi gọi thì đứng qua bên phải, còn lại mời ra ngoài cùng thư ký.”
Quý Hựu Đồng nói thầm trong lòng, sao mà giống đạo diễn tuyển diễn viên quá vậy.
Quý Hựu Đồng ở nhóm cuối cùng, phía trước chỉ có một nhóm khiến anh ta hài lòng, đến lượt các cô, ảnh mắt anh ta tận lực đặt trên người Quý Hựu Đồng một chút, nói tiếp: “Hai người cô và Chu Hi ở lại, thuận tiện giới thiệu một chút.”
Người mẫu tên là Chu Hi Song không luống cuống chút nào, sau khi cô giới thiệu xong mới biết được thì ra cô đã có ba năm kinh nghiệm. Quý Hựu Đồng nói tình huống cơ bản, nói đúng sự thật: “Tôi mới vừa vào nghề.”
Giám đốc Diêu có chút không tin, “Phần lớn bọn họ thiếu là sự tự tin, nên đi đứng rất cẩn thật, không một chút thả lỏng, mặc dù cô không phải người mẫu tiêu chuẩn nhưng rất có thần thái, cũng rất tự tin, thật sự không có kinh nghiệm?”
Quý Hựu Đồng cười nói: “Lời tôi nói là thật, không thì ngài cứ tra thử trên mạng xem, thứ hai nếu ngài thật sự hỏi tôi lấy ra một tác phẩm tôi sẽ lộ tẩy ngay.”
“Được, cuối tuần mười bốn giờ, các cô đúng giờ tới lầu hai mươi bẩy để chuẩn bị.”
Trước khi đi, thư ký cho thông tin liên lạc, Quý Hựu Đồng không ở lại lâu liền đi. Lúc thang máy đến lầu một, cô muốn đến quầy đặc biệt của AM xem thử, trong lòng do dự một lúc, chân đã bị ma xui quỷ khiến bước về phía AM.
Vẫn là hai nhân viên ở quầy lần trước, đầu tiên khi thấy Quý Hựu Đồng thì lễ phép mỉm cười, tiếp theo liền sợ ngây người, “Cô Quý?”
Đang tính hỏi sao lại biết cô, cô lập tức nghĩ có lẽ người các cô gọi là Quý Điềm liền vội vàng cuối đầu đi ra ngoài. Vừa mới ra ngoài cửa, trước cửa chợt có hai người bước xuống từ xe hơi, đúng là Trần Vũ và Quý Điềm, Quý Hựu Đồng kêu khổ không ngừng, lại xoay người đi về một hướng khác.
Vẻ mặt Quý Điềm không vui, lại không dám quá càn rỡ, giọng điệu ai oán còn mang theo chút làm nũng, “Không phải cuối tuần có tiệc hội nghị buổi tối sao? Buổi chiều sau bốn giờ em có thời gian, sao lại không cho em đi?”
Trần Vũ liếc nhìn cô một cái, “Bây giờ tôi đang muốn nâng em nổi tiếng đó biết không? Phản ứng trong giới còn tốt hơn hiện thực rất nhiều, tìm em gái của em trước đi rồi lại tính.”
“Con bé mất tích lâu như vậy rồi không có một chút tin tức, lại là lần đầu tiên đi xa nhà, ai biết có phải hay không…”
“Được rồi, chú ý lời nói, gần đây em trốn học cũng rất nhiều, đừng làm chậm trễ việc học.”
Quý Điềm mím môi, biết rõ ý của anh ta là muốn mình về trường học đi, đành phải nói: “Vậy em đi trước.”
Trần Vũ không lên tiếng trả lời, lập tức đi về phía thang máy, trong lúc chờ đợi, nhân viên ở quầy hoang mang chạy tới nói: “Giám đóc, lúc nãy em vừa mới thấy!”
“Thấy cái gì?”
“Người giống cô Quý y như đúc.”
Trần Vũ vui vẻ nói: “Cô ấy đâu?”
“Đi rồi, đi rất gấp.”
Trần Vũ có chút thất vọng trong lòng, nhưng nếu cô vẫn còn ở thành phố H, vậy cũng rất dễ tìm.
Quý Hựu Đồng ngủ không sâu, khả năng cách âm của khu này cũng không phải rất tốt, lúc nửa đêm nghe được bên ngoài có tiếng đi lại, còn có tiếng gõ cửa thường xuyên. Từ đầu cô không để ý lắm, nhưng cứ liên tục vài ngày đều diễn ra lúc nửa đêm khiến cho cô có hơi tức giận, thật không biết ai ở cách vách, đúng là làm phiền hàng xóm.
Sáng sớm cô đi gõ cửa, không có ai trả lời.
Cơm nước xong quay về, cuối cùng cũng thấy có người từ trong đi ra, Quý Hựu Đồng vừa thấy, người nọ là một dì hơn bốn mươi tuổi, trên quần áo có viết công ty giúp việc. Cô hỏi: “Có chủ phòng ở nhà không ạ?”
“Không ở, cậu ấy chỉ nói từ sáng tới tối trước năm giờ tới đây quét dọn thôi.”
“Dì từng gặp anh ta chưa ạ?”
Bà dì lắc đầu nói: “Chưa từng, công ty chỉ cho tôi chìa khoá với địa chỉ, những thứ khác tôi không biết.”
Quý Hựu Đồng hoài nghi nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, thật đúng làm một hàng xóm kì quái.
…
Triệu Dập có chút mệt mỏi chạy xe vào tiểu khu, anh cũng không cần mỗi đêm đều thành đến khu phía Bắc, nhưng cũng không biết mình bị làm sao, cứ luôn nhớ mãi không quên người phụ nữ kia, giống như quen biết cô vậy. Anh lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, sao anh có thể nhận thức một người phụ nữ ăn diện quê mùa cũ kĩ?
Lúc lấy chìa khoá ra, phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy màu trắng, anh kéo xuống xem, bên trên có mấy chữ xinh xắn: Nửa đêm xin đừng làm phiền người cần nghỉ ngơi, cảm ơn.
Anh cầm vào trong nhà, lấy một quyển sách từ giá sách ra kẹp vào trong, sau đó mở điện thoại gọi, “Đêm nay không cần qua đây.”
Quý Hựu Đồng dọn đồ xong, lúc ra ngoài còn đặc biệt nhìn cách vách, đã không còn thấy tờ giấy trên cửa nữa. Đêm đó cô ngủ được rất ngon, xem ra hiệu quả khi dán tờ giấy cũng không tệ lắm.
…
Hội nghị tiến hành rất thuận lợi, khâu kế tiếp yêu cần người mẫu bưng rượu đỏ đi qua sân khấu. Quý Hựu Đồng cùng một tổ với Chu Hi Song, ở vị trí bên trong, sau khi dừng lại một lúc ngắn, lại trở lại hậu trường thay quần áo.
Trần Vũ nhấp một miếng rượu đỏ, vừa lòng gật đầu, lúc đang định đi đến chạm cốc với người khác thì ánh mắt đột nhiên sáng ngời, đứng trên sân khấu, không phải chính là người mà anh ta tìm kiếm sao?
“Cậu Trần có hứng thú với cô ấy sao?” Giám đốc Diêu hỏi với ý vị sâu xa.
Trần Vũ nói thẳng: “Đúng thật là có hứng thú, không biết giám đốc Diêu tìm được ở đâu vậy?”
“Tôi xem ảnh người mẫu của cô ấy ở trên mạng, sau khi gặp người ở ngoài đời rồi, nếu không phải tôi không tìm được tư liệu liên quan đến cô ấy thì tôi thực sự sẽ không tin đây là lần đầu cô ấy lên sân khấu.”
“Hả?” Trần Vũ vô cùng hứng thú người người trên sân khấu rồi lại đi về phía sân khấu, trong đầu anh ta lại hiện lên hình ảnh lần đầu gặp cô, “Có ý gì?”
…
Ở một góc khác, còn có một người đang chú ý đến cô, Triệu Dập không rõ sự nhớ nhung trong lòng là từ đâu đến, chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc…
Sau khi hội nghị kết thúc, vài người mẫu có hẹn đi dạo phố ăn cơm, Quý Hựu Đồng thật sự không thể hiểu nỗi những người gần như gầy như cây sáo trúc sao lại có tinh thần tràn đầy như thế nhỉ? Cô xoa xoa bả vai, vẫn nên về nhà nghỉ sớm thì hơn.
“Chúng ta tiện đường, cùng đi đi.”
“…” Quý Hựu Đồng ngây ra như phỗng nhìn người đàn ông trước mắt, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, “Cái gì?”
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, lên xe.”
Giọng điệu mang theo ngữ khí mệnh lệnh lại rất dồn dập, thuyết minh cái gì? Bắt cóc? Quý Hựu Đồng nhìn khuôn mặt nghiêm túc còn có hơi tức giận của anh, lui lại phía sau một bước nói: “Tôi về một mình cũng được.”
“Cô Quý, đã lâu không gặp.” Trần Vũ thở hồng hộc chạy đến, nhìn thấy cô thì trong lòng như buông xuống được một tảng đá, may mắn là vẫn kịp.
“Tôi nhớ rõ anh, giám đốc Trần.” Đúng là xui xẻo đến nhà, cô đã sớm phát hiện Trần Vũ ở phía sau sân khấu nhìn xung quanh, vất vả lắm mới chạy được không ngờ lại bị bắt được.
“Lúc Điềm Điềm nói với tôi rằng cô mất tích thật sự làm tôi sợ muốn chết, xem ra hiện tại tôi đã bị gạt rồi thì phải?” Trần Vũ híp mắt lại, khoé miệng mang theo ý cười, cô bây giờ với lần đầu tiên gặp mặt thật sự như hai người khác nhau vậy, nếu không phải vì khuôn mặt giống Quý Điềm, chỉ sợ anh đã không nhận ra được rồi.
“Thật ra, đúng là như vậy, ” Quý Hựu Đồng cố giương lên khuôn mặt tươi cười, “Nhà của tôi ở nông thôn, là nông thôn rất nghèo khó, tôi không muốn phải sống như thế nữa muốn tìm việc làm nhưng cha mẹ tôi không đồng ý, vì ước mơ của mình nên tôi giấu bọn họ trốn đi, hy vọng anh tạm thời đừng nói cho chị tôi biết.”
Trần Vũ không trả lời, mà nhìn về một phía khác, “Anh họ, hai người biết nhau sao?”
Triệu Dập lại trở lại lạnh nhạt như ngày thường, ngắn gọn đáp “Ừm” một tiếng.
Bọn họ là họ hàng? Quý Hựu Đồng có chút mơ màng. Cân nhắc giữa hai người, cô tình nguyện chọn người nói năng thận trọng, dù cho anh ta có muốn bồi thường, thì cứ trả cho anh ta là được.
“Thì ra hai người là anh em họ, thật trùng hợp, anh ấy tới đón tôi, giám đốc Trần, tạm biệt trước, vẫn hy vọng anh có thể giúp đỡ tôi về phía gia đình.” Nói xong Quý Hựu Đồng ngồi vào ghế phó lái, không để ý tới Trần Vũ nói cái gì mà có chuyện quan trọng cần bàn.
“Cô quen biết A Vũ bao lâu rồi?”
“Hửm?” Quý Hựu Đồng cảm thấy vấn đề mà anh hỏi rất có ý tứ, giống như bọn họ là người quen vậy, cô đáp, “Trước có gặp qua một lần.”
Lúc ở hội nghị Triệu Dập đã quan sát Trần Vũ, thấy anh nhìn chằm chằm hình bóng của cô còn chưa nói, sau khi kết thúc lại còn tìm kiếm xung quan, may mắn anh chạy tới gặp cô trước, vội vàng nói muốn đưa cô về nhà chính là vì không muốn để cô gặp được Trần Vũ.
“Chỉ có một lần?” Triệu Dập hỏi xong thì tự mình cảm thấy xấu hổ, giống như anh là người bạn trai đang ghen tuông vậy. Nhưng quả thật, lúc Trần Vũ đuổi tới anh có nổi giận một chút, sự bình tĩnh thường ngày đi đâu mất?
Quý Hựu Đồng thấy khó hiểu, đành phải nói: “Cứ để tôi ở phía trước đi, nhà của tôi cách không xa lắm.”
“Hình như tôi đã từng nói, chúng ta tiện đường.”
“Anh cũng ở thành Bắc?”
“Ừm.”
“Vậy anh cho tôi xuống ở tiểu khu biển và vườn hoa đi.”
“Tôi cũng ở biển và vườn hoa.”
Tươi cười của Quý Hựu Đồng chợt cứng ngắc, “Trùng hợp vậy sao… Anh ở tầng mấy?”
Triệu Dập quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, “Kế bên phòng cô.”
“…” Anh ta chính là vị hàng xóm kì quái kia?