Edit: Thanh Uyên
Quý Hựu Đồng mua mì làm thủ công, đi một vòng trên đường, đi qua nhà ga sẽ có một con đường, nếu cô muốn trốn đi thì thật rất tiện, nhưng chứng minh nhân dân của cô lại bị Trương Tuệ giữ, tạm thời còn chưa lấy được.
Cầm mì về nhà họ Trương, Trương Hán Minh đang hút thuốc trong phòng, thấy Quý Hựu Đồng đẩy cửa vào thì ông tắt khói thuốc, nói: “Sau này ít ra ngoài một chút.”
Quý Hựu Đồng gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Trương Hán Minh làm một người ít nói, cũng không có chủ kiến gì, cả nhà họ Trương đều giao hết cho Trương Tuệ. Sau khi Trương Tuệ đuổi kí chủ đi, Trương Hán Minh cũng không nói thêm lời nào, ngay cả cứu tế cũng chưa từng.
Làm mì sợi xong, Quý Hựu Đồng bưng một chén cho Trương Đình Văn.
Trương Đình Văn ăn mì, mắt thỉnh thoảng lại ngắm Quý Hựu Đòng, cô ở đây đã năm năm, vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của mình, nếu không phải vì hai năm nay nhà họ Quý thường hay đến xin tiền, Trương Tuệ thấy không đáp ứng nổi nhà họ Quý thì năm ngoái bọn họ đã làm giấy kết hôn.
Anh lớn hơn Quý Hựu Đồng hai tuổi, lúc cô vừa đến, cả người đều gầy yếu, mặt vàng như nến, tay còn thô ráp. Trong lòng anh luôn không vui, nhưng ngại chuyện cơ thể của mình nên cũng không còn cách nào khác. Không ngờ năm năm qua, Quý Hựu Đồng càng lớn càng xinh đẹp. Hiện tại cô không cần xuống đất làm việc nhà nông nữa, tay cũng không thô như trước, sắc mặt cũng tốt lên, dậy thì rồi nhìn cũng không tệ.
…
Vốn định thừa lúc Trương Tuệ ra ngoài sẽ đi tìm chỗ giấu chứng minh thư, không ngờ Kim Hương lại tìm tới cửa, kéo tay Quý Hựu Đồng cười tủm tỉm nói, “Đồng Đồng, nhớ chị không?”
Trong lòng Quý Hựu Đồng có tính toán, đây không phải là thời điểm mà Quý Điềm trộm đồ hay sao? Mắt thấy Trương Tuệ không vui nhìn mình, cô nhỏ giọng nói: “Nhớ thì nhớ, nhưng con muốn nghe sắp xếp của dì.”
Kim Hương cười lạnh trong lòng, đúng là người nào nuôi thì vẫy đuôi với người đó mà. Bà lấy hai trăm tệ ra đưa cho Trương Tuệ, cười làm lành nói: “Con tôi đúng là không hiểu chuyện, tháng trước chắc là hỏi tiền mọi người đúng không? Đây là hai trăm tệ…”
Trương Tuệ nhìn thoáng qua nhưng không nhận, “Tiền của nhà họ Trương chúng tôi không phải tuỳ tiện muốn là có, tháng trước đóng cửa không cho khách vào nhà, nhà của chúng tôi cũng yên tĩnh rất nhiều.”
Kim Hương ngượng ngùng nói: “Mọi người cũng giúp chúng tôi nhiều chuyện, tiền này…”
Trương Tuệ không kiên nhẫn đáp: “Tiền bà cứ lấy về đi, cũng đừng thế mãi, người bà mang đi thì phải mang về lại cho tôi, nếu không có người, chúng ta có giấy trắng mực đen, dựa theo đó mà bồi thường tiền gấp đôi.”
Nghĩ đến Quý Điềm khóc xin mình trong điện thoại, Kim Hương cắn môi: “Người tôi sẽ mang về, nhưng mà Điềm Điềm thật sự rất nhớ em gái…”
Như mong muốn, cô lấy được chứng minh thư, ngồi xe lửa một ngày một đêm với Kim Hương, lại trằn trọc ngồi hai chuyến xe buýt, cuối cùng cũng đến trường của Quý Điềm.
Quý Điềm như kiến bò trên chảo nóng, ngày hôm qua giáo viên hướng dẫn đến tìm cô nói chuyện, cô luôn khẳng định chắc chắn đó là em gái song sinh, không liên quan đến mình, cô sẽ khuyên em gái trả lại đồ và giải thích.
“Cuối cùng hai người cũng đến,” Quý Điềm đứng ở cửa trường học, kéo Quý Hựu Đồng đến khu dạy học, “Một lát nữa không được nói gì cả, biết chưa?”
Quý Hựu Đồng gật đầu.
Quý Điềm rất vừa lòng, lấy một gói to trong túi sách ra, sau khi xác định không có ai chú ý thì nhét vào trong lòng Kim Hương, nói nhỏ: “Buổi chiều con đưa hai người đến cửa hàng, còn phải cho mọi người biết lý do em gái đến, đừng nói nhiều quá, nói càng nhiều sai càng nhiều.”
Kim Hương nhét gói ta vào túi xách tay mình mang theo, lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quý Hựu Đồng, thở phào trong lòng, “Được, dù sao ngày mai mẹ cũng phải mang nó trở về, không ảnh hưởng đến việc học của con là được.”
Văn phòng còn có vài học sinh đang thảo luận nghiên cứu, thấy Quý Điềm đẩy cửa đi vào, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, quả nhiên Quý Điềm có một em gái song sinh, Quý Điềm không nói dối.
“Thầy Chúc, đây là em gái của em, lúc trước vừa mới đến thành phố Z.” Nói xong, vẻ mặt Quý Điềm buồn rầu, “Em thật sự không ngờ nó lại làm chuyện đó.”
Quý Hựu Đồng khó hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
“Câm miệng.” Kim Hương hung hăng trừng cô một cái.
Quý Điềm bước chéo một bước về phía bên trái, che phía trước Quý Hựu Đồng, tiếp tục nói: “Buổi chiều em sẽ dẫn em gái đến cửa hàng trả đủ số đồ, em cũng không muốn em gái bị người khác chỉ trỏ, nhất định sẽ giải thích thật tốt.”
“Chị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phải đến cửa hàng trả đồ? Em vừa mới đến thành phố Z ngày đầu tiên, chị không mang em đi chơi sao?”
Giáo viên hướng dẫn nhíu mày, nghi hoặc nhìn Quý Điềm.
Quý Điềm cũng trợn tròn mắt, không ngờ đứa em gái thường ngày sợ người lạ cũng không nói chuyện với họ lại có thể mở miệng phản bác mình lưu loát đến thế. Cô xoay người cười nói: “Em gái, có phải em nhớ lầm không? Em với mẹ đến đây chơi mấy ngày rồi, ba ngày trước còn đi cùng mẹ đến trung tâm thương mại, em quên rồi sao?”
Quý Hựu Đồng cũng cười, “Chị, chắc là chị nhớ lầm rồi, rõ ràng hôm nay em mới đến thành phố Z, mẹ liền vội vàng đưa em đến gặp chị, không tin chị xem, vé xe lửa vẫn còn đây.” Cô lấy vé xe lửa ra đưa tới trước mắt giáo viên hướng dẫn, “Phía trên là tên của em, thời gian và ngày là tám giờ sáng ngày hôm qua.”
Nhât thời, các bạn học bên cạnh thảo luận sôi nổi hơ, còn che miệng cười trộm, ánh mắt nhìn Quý Điềm lập tức thay đổi. Sắc mặc của giáo viên hướng dẫn cũng không tốt, học sinh của ông chẳng những ăn cắp đồ, còn kéo em gái đi làm thế thân. Sau khi trường học nhận được video ghi hình, hiệu trưởng đã rất tức giận, kế hoạch tuyển sinh vừa mới được tiến hành năm nay, sợ sau khi đoạn video đó phát tán ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của trường học, bảo ông cần phải giải quyết rõ chuyện này.
Kim Hương giận đến đưa tay nhéo cánh tay Quý Hựu Đồng, “Bảo mày đừng nói gì hết, cái con bé này mày nói gì thế?”
“Đau!” Quý Hựu Đồng ôm cánh tay, sợ hãi trốn đi.
Giáo viên hướng dẫn thấy thế vội ngăn lại, nghiêm khắc nói: “Sao bà lại trách em ấy? Quý Điềm, thầy hi vọng em có thể trả lời chuyện này một cách thuyết phục cho thầy.”
Kim Hương tức giận, cũng không biết nên làm gì bây giờ cho phải. Quý Hựu Đồng nhìn mặt Quý Điềm không còn chút máu, môi có hơi run rẩy, ánh mắt đỏ bừng, khóc oà lên thành tiếng.
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ không trắng trợn vạch trần Quý Điềm, nhưng trải qua quá nhiều cũng đã khiến cho cô thay đổi, rất nhiều chuyện, dù bạn không làm thì tự nhiên cũng có người đến ép bạn làm. Lúc ấy nếu cô có thể nhẫn tâm một chút, quyết đoán một chút thì đã có thể thay đổi một số chuyện rồi.
…
Giữa trưa còn chẳng ăn cơm, giáo viên hướng dẫn tự mình mang Quý Điềm đến cửa hàng để giải thích, hy vọng chuyện này sẽ không còn lại mang đến rắc rối nữa. Kim Hương đau lòng cho Quý Điềm, cũng kéo Quý Hựu Đồng đi theo.
Nhân viên tiếp khách nhìn thấy Quý Điềm thì cũng không còn cười nữa, thái độ có chút thù địch nói: “Hôm nay có giám đốc Trần của chúng tôi ở đây.”
Rất nhanh, một người đàn ông đi ra, đầu tiên là hứng thú nhìn Quý Hựu Đồng và Quý Điềm vài lần, mới nói: “Nhiều người vậy sao?”
Giáo viên hướng dẫn đẩy Quý Điềm lên phía trước, “Thật sự xin lỗi, con bé là học trò của tôi.”
Người đàn ông khẽ cười nói: “Đúng lúc tôi cũng biết cô bé này… Cô bé đi học ở trường lại dùng cách không chính đáng để lấy đồ ở cửa hàng, tôi gửi video đến trường học vốn định là để trường học có thể giáo dục lại, chỉ là hai hộp đồ trang điểm mà thôi, tôi cũng không tiếc gì.”
Giáo viên hướng dẫn cười làm lành: “Vẫn phải giải thích với cậu, còn cái video kia…”
“Yên tâm, đã xoá video rồi, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với phía trường học đâu.”
Quý Hựu Đồng ngước mắt cẩn thận nhìn người đàn ông này, chính là anh ta, người đưa Quý Điềm vào giới người mẫu, thay đổi cuộc đời của Quý Điềm. Anh ta tên là Trần Vũ, là cổ đông của tập đoàn mỹ phẩm AM, hai năm nay nhãn hiệu này rất được thịnh hành. Anh ta cũng có khứu giác độc đáo với cái nghề này, chẳng những đầu tư mỹ phẩm, là người đàn ông được phụ nữ săn đón nhất.
“Thật… Thật sự xin lỗi.” Kim Hương lấy ra hai hộ đồ trang điểm trong túi vải ra, “Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong cậu rộng lòng…”
Trần Vũ ghét bỏ lùi về sau một bước, có chút phản cảm, “Hai người cứ giữ mà dùng đi, tôi cũng không nhất định phải nghe giải thích.” Anh ta lại đánh giá Quý Hựu Đồng và Quý Điềm lần nữa, “Hai người là sinh đôi?”
“Đúng vậy, bọn nó là sinh đôi.” Kim Hương có chút xấu hổ, thấy anh ta hỏi, lại vội vàng chỉ vào Quý Điềm, cười tủm tỉm nói, “Con bé là chị gái, học đại học ở thành phố Z, từ nhỏ thành tích đã rất tốt, người thì ngoan ngoãn nghe lời, các giáo viên đều rất thích con bé.”
Trần Vũ thấy buồn cười, hất cằm về phía Quý Hựu Đồng, “Còn cô bé thì sao?”
Kim Hương bĩu môi, “Nó hả, lần đầu tiên đến đây.”
Quý Hựu Đồng cũng không phản bác, ánh mắt đầu tiên khi Trần Vũ thấy các cô là sáng ngời, kí chủ chưa từng phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt của anh ta, ngây ngốc về quê với Kim Hương, lúc này mới để quyền chủ động rơi vào tay Quý Điềm.
Giáo viên hướng dẫn thấy không có việc gì, lấy đồ trong tay Kim Hương kiên trì muốn trả lại, “Trở về tôi sẽ dạy lại cô bé thật tốt, thêm phiền phức cho anh rồi.”
Ông làm như vậy, Trần Vũ cũng không nói nhiều, chỉ là đứng trước mặt Kim Hương khiến hắn khó chịu, gật đầu xoay người rời đi, chỉ là cố ý liếc mắt nhìn đôi song sinh một lần nữa.