Edit: Diệp Ngân
Beta: Thanh Uyên
Lý Kỳ cũng nhận ra được cái gì, tránh người sang một bên, đem người nọ cản lại, giật mình nhìn về phía Quý Hựu Đồng, ngay sau đó mỉm cười, “Quý tiểu thư.”
Không để ý đến sự ngăn cản của Linh nhi, Quý Hựu Đồng chạy ra ngoài, phát hiện người nọ đã biến mất, cô nói: “Thái tử điện hạ, không ngờ ngài còn nhớ ta.”
Lý Kỳ xuống ngựa, đi tới trước mặt cô, nói: “Quý tiểu thư khách khí, ta cũng không ngờ rằng hôm nay có thể gặp ngươi.”
“Đúng vậy, nếu ngươi biết có thể gặp ta ở đây thì sẽ không để hắn xuất hiện rồi.”
Sắc mặt Lý Kỳ chợt lạnh, lại cười nói: “Ta không biết Quý tiểu thư đang nói gì cả.”
“Ngươi đã từng nói, ngươi không có mong muốn trở thành bậc đế vương, lời này không phải nói cho ta nghe, mà là nói cho Lý Dận nghe, đúng không?” Quý Hựu Đồng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của hắn, “Ám sát không thành công, có phải ngươi rất thất vọng không?”
Lý Kỳ chợt không cười nữa, đứng thẳng lại, khí thế nhu nhược bị quét bay không còn nữa, cả người lộ ra khí thế lạnh lẽo, “Mỗi câu ngươi nói ngày hôm đó ta đều ghi nhớ trong lòng, ta cho là chúng ta ở trên cùng một cái thuyền nên mới không xuống tay độc ác với ngươi. Chuyện đến nước này, ta cũng không sợ Tam ca có thể làm được cái gì, phủ Tĩnh Vân cũng sắp biến mất rồi, chỉ thiếu thời cơ mà thôi.”
“Có ý gì?” Quý Hựu Đồng có chút luống cuống, Linh nhi ở xa xa đang sốt ruột nhìn cô, đột nhiên nhớ tới, sáng nay Trần Nguyên Điệp tới, chẳng lẽ, Lý Kỳ cũng biết thân phận của Trần Nguyên Điệp?
Lý Kỳ đến gần cô, nói ở bên tai: “Quý tiểu thư, rất nhiều chuyện ngươi không bỏ được, cũng không có cách nào lấy được, có bỏ mới có được, thời khắc cần thiết nên ác thì vẫn phải ác, nếu không ngươi vĩnh viễn không thắng được nàng ta.”
Quả nhiên, người hắn chỉ chính là Trần Nguyên Điệp.
Dù Lý Kỳ đã đi xa, Quý Hựu Đồng vẫn sợ run đúng tại chỗ, cho đến khi Linh nhi tới gọi cô, “Tiểu thư, người có sao không? Thái tử đã nói gì với người vậy?”
“Không có gì, chúng ta trở về thôi.”
“Nhưng người chưa ăn gì cả.”
“Không ăn.”
Hai ngày liên tiếp, Quý Hựu Đồng đều ở trong phòng không đi ra ngoài, Linh nhi lại tưởng rằng cô đau lòng khổ sở vì chuyện của Trần Nguyên Điệp, nên thầm mắng Lý Dận trăm ngàn lần trong lòng, khuyên giải nói: “Tiểu thư, nếu người ở đây không vui thì chúng ta về đi.”
“Ta chỉ nghĩ đến vài chuyện mà thôi.” Quý Hựu Đồng sờ bụng một cái, “Hình như ta có hơi đói bụng.”
Linh nhi bất đắc dĩ nói: “Bữa sáng và bữa trưa người đều không ăn, có thể không đói bụng sao? Nô tì đi chuẩn bị điểm tâm giúp người.” Nàng ra khỏi cửa, đúng lúc Lý Dận cũng đang đi về phía này, phía sau còn có Lý Thiệu đi theo, nàng dậm chân một cái, xoay người rời đi.
Lý Dận thấy bộ dáng tức giận của Linh Nhi cũng không để ý, chỉ để cho Lý Thiệu chờ ở cửa, sau khi hắn vào phòng, nhìn Quý Hựu Đồng chống cằm, hai hàng lông mày chau lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Quý Hựu Đồng suy nghĩ tới thất thần, Lý Dận nói làm cô sợ hết hồn, sau khi ngồi thẳng người lại mới trả lời: “Không có gì, ngồi đợi cả ngày có chút nhàm chán.”
“Hai ngày trước, không phải ngươi đã ra ngoài rồi sao?”
Làm sao mà Lý Dận biết? Cô ra ngoài còn chưa tới hai giờ, cô hỏi: “Hôm đó ngươi không phải còn bận xử lý chuyện của Trần Nguyên Điệp sao, nàng trở lại rồi, vẫn khỏe chứ?”
“Ừ.” Lý Dận trả lời qua loa, vẻ mặt cũng mất tự nhiên, hắn đáp, “Không phải đã dặn ngươi nên ráng đợi trong phủ, không nên đi ra ngoài rồi sao?”
“Không phải ta cũng đã về rồi sao.” Quý Hựu Đồng có thể cảm giác được hắn đang cố ý chuyển chủ đề, cô lại hỏi, “Sao lúc trước Trần Nguyên Điệp lại đi? Hôm nay trở lại…”
“Hựu Đồng!” Lý Dận cắt lời, “Có một số việc, ta không muốn ngươi tham dự vào, càng không muốn để cho ngươi đau lòng khổ sở.”
“Được rồi.” Quý Hựu Đồng không tiếp tục hỏi.
Lý Dận kéo tay cô, “Mấy ngày nay quá bận rộn, đợi mọi chuyện giải quyết xong, ngươi muốn đi nơi nào cũng được.”
“Ừ.” Quý Hựu Đồng cười lên, nơi mà cô muốn đi, cũng chỉ có cô mới có thể đi đến đó.
Lý Dận không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cô cười, cũng cười theo, nhu tình như nước.
“Lai Phượng cô nương, cô nương không thể vào.”
Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Lý Thiệu, vẻ mặt Lý Dận không vui, đứng lên đẩy cửa ra, “Chuyện gì?”
“Tiểu thư cho mời Vương gia qua.” Lai Phượng nói rất đúng mực, hoàn toàn không có dáng vẻ tôi tớ nói chuyện với chủ nhân.
“Biết.” Lý Dận ghé mắt nhìn Quý Hựu Đồng một cái, dịu dàng nói, “Ta đi một chút sẽ trở lại.”
Trần Nguyên Điệp ngồi trên hành lang, trong tay cầm một bọc thức ăn cho cá, ngón tay thon nhỏ vung lên trên mặt hồ, mấy con cá trong hồ lập tức bơi tới tranh nhau ăn. Mặt nàng ta cho có chút tái nhợt, lúc trước phải ở trong xe ngựa một tháng, khiến bệnh cũ của nàng tái phát. Xa xa thấy Lý Dân đi tới, nàng cao hứng đi tới nghênh đón, hai gò má xanh xao cũng nổi lên một tầng ửng đỏ. Nàng ngọt ngào kêu, “Tử Ứng.”
Lý Dận chắp hai tay sau lưng, nghe thấy nàng gọi hắn Tử Ứng thì trong lòng có chút không vui, “Gấp gáp tìm ta chuyện gì sao?”
Nhìn thái độ lãnh đạm của hắn, Trần Nguyên Điệp không khỏi tức giận, “Ta muốn hỏi, Tử Ứng cân nhắc thế nào rồi.”
“Phụ hoàng còn chưa quá yên tâm với ta, nếu hiện tại ta cưới ngươi, ngộ nhỡ thân phận ngươi bại lộ, phủ Tĩnh Vân cũng sẽ không còn tồn tại.”
Trần Nguyên Điệp cắn môi, “Đương nhiên ta đã nghĩ tới kết cục đó, nhưng chẳng phải hiện tại vẫn chưa ai biết thân phận của ta sao? Vả lại, đây cũng là yêu cầu của thúc thúc, ta cũng không có cách nào khác.”
“Ngươi chắc chắn không phải lời ngươi nói ra?”
Trần Nguyên Điệp xấu hổ quay đầu, “Tóm lại, nguyên văn thúc ấy nói ta đều đã nói hết với ngươi, Biên Lương của chúng ta đã quen biết được với Hạ Miễn. Hiện tại huynh đã không còn đất đặt chân ở kinh thành, lấy thực lực hiện tại của huynh, sớm muộn cũng bị Lý Kỳ giết chết. Mà nếu Biên Lương và Hạ Miễn nguyện ý giúp huynh, tỷ lệ thành công của huynh sẽ tăng thêm nhiều hơn, chẳng lẽ…”
“Đủ rồi!” Lý Dận chán ghét nhìn nàng, “Ta không thích bị người uy hiếp.”
“Nếu huynh lo lắng, được, ta cho huynh con đường thứ hai.” Tuy Trần Nguyên Điệp cảm thấy không cam lòng, trên mặt lại rơi xuống hai hàng lệ, nàng nức nở nói, “Giết Quý Hựu Đồng, chỉ cần ả chết rồi, ta chờ huynh mười năm, hai mươi năm để tái giá cưới ta, ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Lý Dận nổi giận nói: “Ngươi đừng được voi đòi tiên!”
“Tử Ứng, huynh chưa từng nói chuyện với ta như vậy, vì ả mà ngay cả thứ huynh đã mưu tính nhiều năm cũng không cần nữa sao? Đừng quên mẹ huynh…”
“Im miệng!” Lý Dận nhắm mắt, làm sao hắn có thể quên được cái chết của mẫu thân? Hắn vừa sinh ra đã bị coi là không may mắn, mẫu thân bởi vì hắn mà bị trị tội, không lâu sau nhiễm bệnh qua đời. Hoàng đế từ nhỏ cũng đã không ưa hắn, rõ ràng thân là Hoàng tử, nhưng lại không được đãi ngộ của một Hoàng tử. Từ lâu hắn đã hận tên Hoàng đế kia thấu xương, cũng biết, chỉ có leo lên vị trí của hắn ta, mới có thể cướp lại những thứ đã bị cướp mất.
Thấy Lý Dận rời đi, Trần Nguyên Điệp khóc càng lớn, cả người cũng xụi lơ trên đất.
Quý Hựu Đồng nhìn Lý Dận trở lại, trên mặt hắn viết rõ hai từ “Mất hứng”, cũng không biết là đã nói gì với Trần Nguyên Điệp.
“Ta đến thư phòng làm ít chuyện, ngươi theo ta.”
“Ừm.” Quý Hựu Đồng cẩn thận ứng phó, tên Lý Dận này thích tiếu lý tàng đao [], chưa từng thấy hắn tức giận mà biểu lộ rõ trên mặt như vậy. Đi theo một đoạn đường, cô hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
[] Tiếu lý tàng đao ( 笑里藏刀 ): bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.
“Không có gì.” Lý Dận đi chậm dần, nghiêng đầu nói, “Vẻ mặt của ta rất khó coi sao?”
“Cũng không phải, chỉ là chưa bao giờ thấy qua ngươi tức giận như vậy.”
Làm sao có thể không tức giận? Trần Nguyên Điệp dám uy hiếp hắn bắt hắn giết Quý Hựu Đồng, lúc ấy chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng như núi lửa bùng nổ, thiếu chút nữa là không kiềm chế được. Hắn kéo tay Quý Hựu Đồng, khóe miệng cười nói: “Không tức giận.”
Sau khi vào thư phòng, Lý Dận đi tới trước một bức họa, gỡ bức tranh xuống, khẽ đẩy một viên gạch nhô ra, từ đó chậm rãi đưa ra một cái hộp nhỏ, hắn lấy ra mở hộp, lấy ra một món đồ đưa cho cô, “Mẫu thân ta để lại, có thể phù hộ bình an.”
Quý Hựu Đồng nhận lấy, là một vòng tràng hạt, từng viên phật châu bóng loáng mượt mà, còn có mùi hương nhàn nhạt, hẳn được chế tác từ vật liệu trân quý. Cô trả lại, “Ta không thể nhận.”
“Xâu phật châu này là mẫu thân ta thường hay đeo trước lúc sinh ta, mỗi ngày đều niệm kinh, phù hộ cho ta bình an, nó cũng thật sự giúp ta không gặp nguy, ta vẫn luôn để nó ở trong thư phòng. Ta không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện.”
Quý Hựu Đồng nhìn chằm chằm vòng tay trên tay, Lý Dận có thể đưa một vật như vậy cho cô, sợ rằng đúng là hắn thật lòng, đáng tiếc, bọn họ cuối cùng cũng sẽ như lời Hoàng lão tiên nhân nói, không thể cùng tồn tại.
Lý Dận thấy vẻ mặt cô mập mờ, trực tiếp kéo tay trái của cô, bỏ sợi dây đỏ trước đó ra, đeo phật châu lên. Chiến loạn lại sắp tới, hắn nhẹ giọng nói, “Ngươi cũng đừng xảy ra chuyện.”
Đi ra khỏi thư phòng, Quý Hựu Đồng cảm thấy mặt trời hôm nay thật quá nhức mắt.
“Tiểu thư, nô tì tìm ngài rất lâu đó.” Vẻ mặt Linh nhi đưa đám, “Nô tì từ phòng bếp trở lại không thấy ngài, lại nghe nói Lai Phượng tới, nô tì còn sợ ngài bị Trần Nguyên Điệp gọi đi mất.”
“Được rồi, không phải hiện tại ta vẫn rất mạnh khoẻ sao.” Quý Hựu Đồng thu dọn lại tâm tình, vỗ vỗ bả vai nàng, “Ta sắp chết đói rồi, mau trở về ăn cơm.”
…
Trong vòng ba ngày, có hai nhóm người tới phủ Tĩnh Vân, Linh nhi nói lúc tiến vào bọn họ như mấy tên hung thần ác sát, lúc đi cứ hùng hùng hổ hổ.
“Bọn họ tới làm gì?” Có thể được cho quyền lợi lớn như vậy, đơn giản chỉ có hai người, nhưng lại khiến bọn họ tức giận đến như thế, không biết phủ Tĩnh Vân đã xảy ra chuyện gì. Hình như Lý Dận cũng biết gần đây không được bình yên nên không để cô ra khỏi cửa, còn đặc biệt để cho Thanh nhi đến giám sát cô.
Linh nhi liếc mắt nhìn Thanh nhi đứng ở cửa, ghé vào tai cô nói: “Hình như là tìm người, nô tì nghe được khi Lý Nhiễm tranh luận bọn họ thì có nhắc tới phản tặc bán nước, nô tì đoán bọn họ nghi ngờ phủ Tĩnh Vân che giấu phản tặc.”
Không ngờ Lý Kỳ lại hành động nhanh như vậy, trước tiên tạo tin đồn, rồi chờ thời cơ tốt là lập tức vạch trần thân phận của Trần Nguyên Điệp. Cô hỏi: “Tam Vương gia thế nào rồi?”
“Hình như vẫn rất bận, mọi việc đều cho Lý Nhiễm xử lý.”
“Linh nhi,” Quý Hựu Đồng xích lại gần đến bên tai nàng, “Ngày mai ngươi trở về Bình Phong sơn trang một chuyến, nhìn xem sơn trang có xảy ra chuyện gì không, đặc biệt là phụ thân ta.”
“Sơn trang cũng xảy ra chuyện?”