Edit: Thanh Uyên
Đảo mắt đã đến trung tuần [], cũng là ngày hẹn với Lý Kỳ, Quý Hựu Đồng đợi liên tục ba ngày cuối cùng cũng thấy Linh nhi chạy tới nói, nghe Lý quản gia nói Ngũ Vương gia đến đây, đang ngồi chờ ở đại sảnh.
[] Trung tuần 中旬 khoảng từ ngày đến ngày hàng tháng.
Quý Hựu Đồng đang định đi qua thì Linh nhi lại kì quái hỏi: “Tiểu thư, hiện tại ngài đi ra gặp Ngũ Vương gia vậy có ổn không?”
“Chỗ nào không ổn?”
“Nói thế nào thì ngài cũng là một nửa Tĩnh Vân phi mà…”
Quý Hựu Đồng nhún vai, “Coi như là đi bồi dưỡng tình cảm với em chồng tương lai đi.”
“Vội bồi dưỡng tình cảm đến vậy sao?” Lý Dận đi tới, khuôn mặt tỏ vẻ không thích, tuy hắn bận rộn việc công nhưng vẫn để Vi Vi và tiểu Thanh quan sát tình hình của Quý Hựu Đồng, sợ cô khó chịu buồn bực nên mỗi ngày đều đưa một chút hoa quả mới qua đây, cũng để cho bọn họ tới nói chuyện phiếm với cô mỗi khi không có việc gì làm, không ngờ người trong lòng cô nhắc tới, lại là Lý Kỳ?
Linh nhi le lưỡi, biết nơi này không còn thích hợp để ở lâu thế là vội vội vàng vàng chạy ra ngoài mất.
“Ngày hẹn hôm này là bọn ta hẹn từ tận tháng trước rồi, hiện tại thất hứa cũng không tốt.” Quý Hựu Đồng cười cười, cũng dự định chuồn êm đi, không ngờ Lý Dận lại một phát bắt được cổ áo kéo cô trở về, cô bất mãn quay đầu, “Buông tay.”
Lý Dận thật sự buông tay ra, đưa tay, phía trên là một viên thuốc. Tuy rằng trên mặt vẫn còn mang ý cười nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo, “Nếu như bước ra ngoài một bước, ta liền vứt viên thuốc giải này.”
Quý Hựu Đồng lanh tay lẹ mắt cướp lấy nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ của Lý Dận, hắn né người sang một bên, hại cô suýt nữa té xuống đất, “Ngươi đùa giỡn ta như vậy vui lắm sao?”
“Nếu ngươi không hạ độc ta thì đã không phải chịu như thế này rồi. Muốn ra ngoài gặp hắn, hay vẫn muốn mạng của mình, tự chọn lấy.”
“Ta…” Mạng đương nhiên là muốn, nhưng cô vẫn muốn gặp Lý Kỳ. Cô cố ý nói: “Muốn mạng của ta vậy.”
Lý Dận rút tay về, “Ta thấy trong lòng ngươi vẫn đang nghĩ, hay là vẫn muốn đi gặp hắn?”
Sao người này khó lừa quá vậy? Quyền chủ động đều ở bên phía Lý Dận, cô lại không phản bác được hắn. Quý Hựu Đồng thở một hơi thật dài, đột nhiên nhíu chặt lông mày, cúi gập người, dáng vẻ vô cùng đau đớn, “Đau quá…”
Lý Dận cũng sững sờ, thấy vẻ mặt cô không giống như đang giả bộ, hắn vội vã đi đến đỡ lấy cô, “Sao vậy?”
“Đau bụng…” Quý Hựu Đồng rất tự tin với hành động này, vì để càng thêm chân thật, toàn bộ cơ thể đều ngã xuống, không ngờ lưng lại căng ra, cô được Lý Dận nâng dậy.
“Hôm nay ăn gì vậy?” Lý Dận căng thẳng hỏi.
Quý Hựu Đồng cố gắng rặn ra vài chữ, “Chỉ sợ là độc tính phát tác…”
Lý Dận chần chừ một lúc rồi mới đút viên thuốc cho cô ăn, ngữ khí dịu đi nhiều, “Ngươi thật sự muốn đi gặp?”
Quý Hựu Đồng uống thuốc xong, xiếc cũng diễn đủ, cô chậm rãi đứng dậy, tiện thể thở một hơi thật dài, “Nếu đã hẹn rồi, thất hứa với người khác cũng không tốt, huống chi sau này còn thành thân thích.”
“A… Thân thích?” Lý Dận cười một tiếng, “Chỉ một lần này.”
Lý Kỳ đã cởi bỏ quan phục, mặc một bộ y phục trắng nhẹ nhàng, khí chất xuất chúng, khiến người đi đường đều phải dừng lại nhìn vài lần.
Mỗi quý đều sẽ có mở hội du thuyền, lần này vì là mùa thu, nên mỗi văn nhân nhã sĩ trên thuyền đều lấy đề tài mùa thu để làm thơ. Lý Kỳ đi ngang qua các văn nhân, tình cờ dừng lại ở trước thơ, hoạ của của họ, thấy có chỗ không ổn cũng chỉ nở nụ cười ôn hoà, không nói ra.
Quý Hựu Đồng sẽ không ngắm tranh, cũng không biết phẩm thơ, chỉ có thể hiểu được ít chữ nhưng vẫn đi theo phía sau Lý Kỳ tuỳ ý xem mấy lần. Cô chọt chọt cánh tay Lý Kỳ nói: “Không bằng ngài ra tay thử?”
Lý Kỳ xua tay cười: “Hôm nay đến đây là để thưởng thức, Quý tiểu thư cảm thấy nhàm chán sao?”
Nhàm chán là có, nhưng cô vẫn cười nói: “Không có đâu, từ trước tới giờ ta chưa từng thấy những thứ này, xem như biết thêm được kiến thức.”
“Mấy ngày trước ta có nghe phụ hoàng nói, Tam ca cầu phụ hoàng tứ hôn.” Lý Kỳ nở nụ cười với cô, “Ta vẫn cho là Tam ca muốn lấy Nguyên Điệp muội muội, không ngờ là…”
“Ngài biết Trần Nguyên Điệp?”
“Đương nhiên là biết, mấy người bọn ta đều lớn lên cùng nhau mà,” Lý Kỳ thở dài, “Khi còn bé Nguyên Điệp đã yêu thích Tam ca, phụ mẫu của nàng đều đã mất nên chuyển tới quý phủ của Tam ca, ở cũng đã năm năm rồi.”
Những tin tức này đều không có trong ký ức của kí chủ. Cô hỏi: “Phụ mẫu của nàng xảy ra chuyện gì sao?”
“Nhắc tới cũng thấy bất ngờ, Trần phủ bị cháy, trên dưới hơn bốn mươi người đều đã chết hơn một nửa, trong đó có cả phụ mẫu của Nguyên Điệp. Lúc đó Nguyên Điệp đang ở chơi tại quý phủ của Tam ca nên mới may mắn sống sót. Sau lần đó nàng đột nhiên bệnh nặng, cũng may là giữ được tính mạng, bây giờ cơ thể đã tốt hơn nhiều rồi nhưng vẫn cần phải điều dưỡng.”
Quý Hựu Đồng gật đầu, tiến lên một bước ghé sát vào y hỏi: “Quan hệ giữa ngài và Tử Ứng thế nào?”
“Tử Ứng?” Đầu tiên Lý Kỳ kì quái hỏi, sau đó lập tức cười nói, “Xem ra Tam ca là thật lòng với ngươi, huynh ấy không tuỳ tiện để người khác gọi mình là Tử Ứng đâu.”
Quý Hựu Đồng có chút lúng túng, Lý Dận chưa bao giờ để cô gọi là Tử Ứng cả, chỉ là lúc trước tới gặp Hoàng lão tiên nhân thì có nghe ông gọi hắn như thế, thế là cô mới nói ra. Cô cười ha hả, “Thật không.”
“Đương nhiên, ta biết rất rõ, ngoại trừ mẫu thân đã tạ thế của Tam ca thì chỉ có Nguyên Điệp.”
Quý Hựu Đồng ngẩng đầu lên, “Nàng?” Cuối cùng cô cũng hiểu nụ cười lạnh cuối cùng kia của Trần Nguyên Điệp là gì, chính là nụ cười nắm chắc phần thắng trong tay.
Lý Kỳ biết mình nói lỡ, vội hỏi: “Lúc nãy Quý tiểu thư hỏi quan hệ giữa ta và Tam ca sao? Quan hệ giữa ba huynh đệ bọn ta khá nhạt nhoà, đặc biệt là Tam ca, từ trước tới giờ luôn độc lai độc vãng.”
Bên trong một chiếc thuyền khác, tuy ở bên ngoài thuyền có mấy văn nhân đang nhiệt tình thảo luận, nhưng mở cửa nhỏ ra, bên trong lại chỉ có một người. Hơi hé mở cửa sổ ra, nhìn hai người đối diện vừa nói vừa cười. Lý Dận trầm mặt xuống, tay trái không tự chủ được mà xiết thành nắm đấm.
Cửa nhỏ bị đẩy ra, Lý Thiệu lách người đi vào, “Gia.”
“Chuyện gì?” Lý Dận buông tay ra, trở lại trạng thái thả lỏng.
Lý Thiệu nhẹ giọng nói: “Trên thuyền có rất nhiều người của chúng ta, nhưng tai mắt nói không ai nghe thấy Quý tiểu thư nói gì với Ngũ Vương gia cả.”
Lý Dận đặt chén rượu xuống, từ sau khi mang Quý Hựu Đồng vào cung, đôi mắt của cô luôn dừng trên người Lý Kỳ không rời, nếu như không phải vì một số chuyện mà cố ý tiếp cận, thì chính là có ý với Lý Kỳ. Hắn nói: “Tiếp tục theo dõi.”
“Vâng.” Lý Thiệu ngẫm lại, lại hỏi, “Vương gia, ngài có thể không cho Quý tiểu thư ra ngoài mà?”
“Lý Thiệu,” Lý Dận giương mắt, “Ngươi hỏi hơi nhiều rồi.”
“Thuộc hạ không dám.”
Vòng tới vòng lui cũng chẳng thể đá vào chuyện triều chính được, Quý Hựu Đồng cũng cảm thấy bây giờ mà nói chuyện tranh ngai vàng thì quá mức đường đột, nhưng thật sự sốt ruột, không ngờ Lý Kỳ đột nhiên hỏi: “Quý tiểu thư, ngươi có nhận xét gì về vua của một nước không?”
Quý Hựu Đồng ấp ủ hồi lâu, nở nụ cười nói, “Giống như ngài vậy là tốt rồi.”
“Ta? Quý tiểu thư thật biết nói đùa.” Lý Kỳ cười lắc đầu, “Ta lại càng hi vọng mình không sinh ra trong Hoàng tộc, có thể sống hào hiệp một chút.”
Lời của Lý Kỳ khiến Quý Hựu Đồng bắt đầu lo lắng. Phế Hoàng đế Lý Quyền đã xác định, Lý Kỳ lại không muốn làm Hoàng đế, chẳng lẽ thật sự phải để cho Lý Dận làm? Nhưng một ngày ngay khi hắn đăng cơ, bản thân mình có thể sống sót hay không là cả một vấn đề.
Sau đó, Quý Hựu Đồng cũng không nói về phương diện triều chính nữa, chỉ nói lần đầu xuống núi, có rất nhiều thứ không biết. Lý Kỳ rất nhiệt tình giải thích với cô, kể cho cô rất nhiều chuyện kì thú, kết quả phát hiện, đa phần chuyện y nói đều là việc trong cung, đối với bên ngoài cũng hiểu rất ít.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: “Để Quý tiểu thư phải chê cười rồi, thuở nhỏ Tam ca đã phải xuất chiến sa trường, có lẽ huynh ấy mới là người biết nhiều hơn.”
“Hắn…”
“Đúng vậy,” Lý Kỳ tiếc nuối nói, “Chỉ cần phụ hoàng phê chuẩn hôn sự của hai người, ngươi chính là Tĩnh Vân phi, cũng chính là Tam tẩu của ta. Ngày sau, chúng ta cũng không thể gặp mặt giống như ngày hôm nay nữa, thực sự là đáng tiếc.”
Bởi vì sự vô tâm với ngai vị của Lý Kỳ khiến Quý Hựu Đồng rất thất vọng, kết đồng minh với Lý Kỳ thất bại, cô đành phải thay đổi phương châm ra tay từ trên người Lý Dận. Nhưng ra tay với hắn thì không khác gì giật râu của hổ, không bị hắn ăn mất mới là lạ.
Sau khi Trần Nguyên Điệp rời đi, mỗi ngày Lý Dận vẫn bận bịu việc ở trong cung, hầu như không thấy bóng dáng đâu, mắt thấy thời gian phải dùng thuốc giải sắp đến, Quý Hựu Đồng chủ động đi tìm hắn.
Lý Thiệu đang nói gì đó với Lý Dận, thấy Quý Hựu Đồng đi vào thì vội vàng dừng lại, lùi lại vài bước đứng bên cạnh. Quý Hựu Đồng cũng biết điều, nói câu không quấy rầy nữa thì định đi ra ngoài.
“Chờ một chút,” Lý Dận gọi cô lại, “Không sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
Quý Hựu Đồng suy nghĩ một chút, khoảng thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì, nửa năm kể từ khi kí chủ đến phủ Tĩnh Vân đều bình an vô sự. Lý Thiệu giương mắt hỏi: “Gia, khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Lý Dận nhìn Quý Hựu Đồng, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt cô, “Sau ba ngày.”
Quý Hựu Đồng sờ sờ mũi, Lý Dận thường thường đều vô tình hoặc cố ý nhìn cô, cô lại không thể nào đoán được ý của hắn. Cô thử hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy chủ nhân không lên tiếng, Lý Thiệu nói: “Vương gia được lệnh đi Hạ Miễn.”
“Đi Hạ Miễn làm gì?” Quý Hựu Đồng không rõ.
Lý Thiệu cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, thuộc hạ cũng cảm thấy việc này không đúng lắm, Hạ Miễn vốn phải dựa vào ta mới có thể tránh được sự tấn công của Biên Lương, cũng khó mà có thể thông đồng với Biên Lương, bọn họ mời chúng ta tới, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp gì.”
“Hạ Miễn gần sát ngay phía Tây của chúng ta, qua Hạ Miễn chính là Biên Lương, vì tranh cướp Hạ Miễn, chúng ta và Biên Lương đã tranh giành cấu xé nhau bao nhiêu năm? Lão già Hạ Miễn kia không ngốc, biết quy thuận chúng ta sẽ tốt hơn nhiều so với quy thuận Biên Lương,” Lý Dận hừ lạnh, “Chắc là mượn danh nghĩa chúc thọ để thăm dò cả hai bên.”
Lý Thiệu khẩn trương đáp: “Nếu là như vậy, chúng ta càng không nên tuỳ tiện đi vào.”
Lý Dận giơ tay, “Việc này đã quyết, há có thể làm trái mệnh lệnh của phụ hoàng? Ngươi đi xuống trước đi.”
Thấy Lý Thiệu rời đi, Quý Hựu Đồng cố gắng nhớ lại một lát, hiện tại Lý Dận không nên đi Hạ Miễn mới đúng. Xem ra Trần Nguyên Điệp rời đi đã khiến câu chuyện rơi khỏi quỹ đạo. Cô đưa tay ra, nháy mắt mấy cái với Lý Dận.
Lý Dận nở nụ cười, cũng đưa tay ra nắm chặt lại.
Quý Hựu Đồng rút tay về, “Cái ta đang nói là thuốc giải.”
“Thuốc giải tự ta sẽ cho, sau ba ngày theo ta xuất phát.”
“Ta cũng đi?” Quý Hựu Đồng không dám tin, Trần Nguyên Điệp đã rời đi, Lý Dận không cần phải lo lắng đề phòng cô nữa, cô lại có tiền sử gây án lúc trước, phải là không mang theo cô bên người mới đúng chứ.
“Ngươi không muốn?”
Nghĩ đến, trong lòng Lý Dận vẫn duy trì sự đề phòng với cô, tuy rằng không hiểu cách làm của hắn, nhưng có thể do thời gian dài gần gũi hắn cũng có suy nghĩ tốt với cô. Cô làm bộ miễn cưỡng gật đầu, “Ta về thu dọn hành lý.”