“Vị trí bị thương của vị cô nương này tránh được nội tạng, nhưng thực sự rất nguy hiểm.
Miệng vết thương quá sâu, phải khâu lại, có điều… Lão hủ không có thuốc giảm đau, cô nương có thể chịu đựng được không?” Đại phu xem qua vết thương của nàng thì sắc mặt lúng túng.
Quả thực là cô nương này có dáng vẻ mong manh, yếu ớt, với thương thế như vậy có thể tỉnh táo cũng đã không dễ dàng rồi, nếu lại khâu miệng vết thương chỉ sợ sẽ ngất xỉu.
Cao Châu nghe thấy thì thế lắc đầu nguầy nguậy, liên tục lui về phía sau vội vàng ngăn cản: “Đại nhân nhà ta thân thể tôn quý, không được, ta đi vào thành mua thuốc.”
“Không cần.” Thẩm Nhiêu ngồi dựa vào chiếc ghế trúc rộng rãi, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi ngẩng đầu lên để lấy tinh thần chống đỡ, vẫy vẫy tay: “Đại phu, làm phiền ngươi phải trực tiếp khâu lại rồi, ta không sợ đau.”
Kể từ khi Thẩm gia bị hạ lệnh tịch thu gia sản và diệt môn, có một khoảng thời gian dài toàn thân nàng đều rất tê buốt, chỉ có đau đớn mới có thể tìm lại được cảm giác bản thân còn sống.
Nàng không sợ đau, vì nỗi đau có thể làm cho nàng nhớ bài học và nhớ rằng mình vẫn còn sống.
“Được, cô nương có lòng can đảm, lão hủ khâm phục.
Ngài cố nhịn một chút, lão hủ sẽ làm nhanh nhất có thể.” Sau khi chuẩn bị xong, đại phu khâu vết thương cho nàng bằng chỉ dâu tằm.
Thẩm Nhiêu mặc dù đầu óc choáng váng nhưng đôi mắt vẫn luôn thanh tỉnh, bởi vì quá đau đớn mà gân xanh ở cổ nổi lên, cả quá trình cũng không phát ra tiếng nào.
Ôn Tĩnh Thành đang đứng ngoài cửa thấy vậy thì khẽ hạ mày, xoay người rời đi.
Nửa đêm, Thẩm Nhiêu uống thuốc rồi ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ, ngay cả khi đã ngủ say nàng cũng nhăn mày, có lẽ là vì cơn đau quá khó chịu đựng.
Tạ Cẩn bỏ vật chứng vào trong túi vải, rồi mang đến đặt cạnh gối của nàng, chân tay có vẻ như chạm vào nàng, thế nhưng sau đó lại rút tay ra.
Rồi nhìn Cao Châu đang ngủ trên ghế, nàng ta ngủ say như heo vậy, bây giờ thần không biết, quỷ không hay, hắn giết Thẩm Nhiêu ở trước mặt nàng ta, nàng ta cũng không thể phát giác được.
Hộ vệ như này? Có thể bảo vệ cái rắm!
Hắn không yên tâm, cứ đứng nhìn chằm chằm đến gần sáng mới thả lỏng thân thể đang cứng ngắc rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa mới bước ra ngoài thì Cao Châu mơ màng mở mắt, nàng ta dụi dụi đôi mắt đang lim dim, ngáp một cái rồi nhìn căn phòng yên tĩnh, lại nhìn đại nhân nhà mình đang ngủ say rồi mới yên tâm tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau trên công đường của Đại Lý Tự, sau khi Đại Lý Tự Khanh Thôi Kiến nhìn thấy Tả thiếu khanh Lưu Hạ xuất hiện, tách trà trong tay run lên, làm nghiêng đổ rất nhiều nước, sợ đến rớt quai hàm: “Lưu Hạ à, ngươi, ngươi đây là có chuyện gì vậy?”
Mặc dù bề ngoài Lưu Hạ không có chút gì anh tuấn, nhưng hắn ta cũng không đến mức dọa người như vậy.
Khuôn mặt bị quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra có đôi mắt nhỏ bé, cả cái đầu đều mập lên một vòng, cánh tay cũng bị buộc lên, trên chân cũng quấn đầy băng gạc…
Đô Sát Viện Hữu Thiểm Đô ngự sử Ôn Tĩnh Thành đã đến từ sớm, cười không ra cười, liếc hắn ta một cái, “Lưu thiếu khanh, ngài vẫn tốt chứ?”
“Tốt cái rắm.” Lưu Hạ chống gậy đi tới, nếu không phải muốn kiềm chế khóc lóc om sòm làm hạ thấp thân phận thì hắn ta đã muốn ném cây gậy xuống đất, rồi kêu gào, tức giận không kìm được mà nói: “Thế mà lại có đạo tặc tập kích bổn quan trên đường, trùm bao tải vào rồi đánh ta thế này! Ở dưới chân thiên tử, đúng là quá ngang ngược rồi!”
Tên trộm lợi dụng lúc hắn ta bất tỉnh thì chụp bao tải vào rồi đánh ông ta đến nửa chết nửa sống.
Đám Cẩm Y Vệ đó ngày thường hung hăng hống hách, tự thổi phồng đến ba hoa thiên địa.
Có một tên trộm nhỏ bé cũng không đánh lại được, đều là phế vật!
Đại Lý Tự Khanh nghe vậy thì tức giận nói: “Tên đạo tặc nào mà thủ đoạn cay độc như vậy, ngươi có nhìn thấy hắn ta trông như thế nào không?”
“Không thấy…” Lưu Hạ khi nghĩ đến điều này thì càng cảm thấy bực bội khó chịu, không ai nhìn thấy được tên đạo tặc trông như thế nào, nên chỉ có thể chịu thiệt mà không làm gì được.
Nếu ông ta biết người đánh mình chính là phế vật Cẩm Y Vệ mà ông ta nói, chắc là sẽ càng thêm bực tức và khó chịu.
Có điều những vết thương này chỉ là nhìn có hơi dọa người, nhưng đều không phải vết thương trí mạng, còn chẳng có chảy nhiều máu bằng Thẩm Nhiêu! Ồ đúng rồi, Thẩm Nhiêu! Hắn ta nhớ đến chuyện tối hôm qua, nên hắn ta không khỏi hất râu trừng to mắt: “Thẩm lang trung đó thật là càn rỡ, đợi vụ án này kết thúc, bổn quan nhất định sẽ cáo trạng nàng ta! Tính toán rõ ràng với nàng ta một lượt!”
Ôn Tĩnh Thành ngồi thẳng trên ghế, nghe xong thì quay đầu lại, cau mày nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Nàng ta kề kiếm vào cổ ta, nàng ta muốn giết ta!” Lưu Hạ run lên vì kích động, nhưng cánh tay bị thương không thể vỗ bàn, nên hắn ta chỉ có thể tức giận hét lên.
Ôn Tĩnh Thành không ngờ đến lại càng khó hiểu, “Còn có chuyện này?”
Lưu Hạ sửng sốt: “Ngươi mù sao?”
Ôn Tĩnh Thành không chỉ khó hiểu, trên mặt còn lộ ra một tia tức giận, khí phách nói: “Bổn quan còn chưa thượng tấu vạch tội ngươi lơ là công việc ngăn cản xử lý vụ án ở khắp nơi, ngươi thế mà lại nhục mạ bổn quan! Đợi vụ án này kết thúc, bổn quan nhất định tính toán rõ ràng với ngươi!”
Lưu Hạ không quan tâm đến việc mình bị thương, hắn ta vừa đặt mông xuống ghế thì đã đau đến nhe răng líu lưỡi rồi, sau khi nghe được lời như vậy thì ném mạnh cây nạng xuống đất: “Cái gì với cái gì chứ! Ngươi… Có phải ngươi cùng một bọn với Thẩm Nhiêu hay không? Những Cẩm Y Vệ đó đều đã nhìn thấy rồi, các ngươi đừng hòng chối cãi!”
Đại Lý Tự Khanh nhắm một mắt mở một mắt nghe bọn họ nói, thấy Lưu Hạ càng nói càng kích động, nên giơ tay vẫy vẫy: “Lưu thiếu khanh, ngồi xuống trước đi.
Giải quyết từng việc một, ngươi là tiền bối, chú ý lời nói!”
Quan trên đã nói, Lưu Hạ chỉ đành cho chút mặt mũi, miễn cưỡng ngồi xuống, một bụng tức giận sắp thiêu cháy hắn ta.
Thấy Thẩm Nhiêu vắng mặt, không khỏi nhếch môi cười lạnh: “Bổn quan nhớ tới tối hôm qua Thẩm Nhiêu bị thương rất nặng, thương thế như thế nào? Bệ hạ khâm điểm nàng ta xử lý vụ án, không lẽ không thể tới sao?”
Ôn Tĩnh Thành mím môi sau khi nghe lời này, cũng không lên tiếng, chỉ là lắc đầu, tỏ ra dáng vẻ khá là đáng tiếc.
“Chẳng lẽ Thẩm đại nhân không thể cứu được?” Lưu Hạ hai mắt sáng lên, ông ta cảm thấy không thể biểu hiện quá mức hưng phấn, kìm nén lại tâm trạng nói: “Người như hoa như ngọc như thế, thật là đáng tiếc…”
“Lưu thiếu khanh thế mà lại nhớ đến hạ quan như vậy, hạ quan vô cùng vinh hạnh, đa tạ đại nhân.” Người chưa đến nhưng tiếng nói đã vọng tới, một quan văn toàn thân quan phục ngũ phẩm màu xanh, không nhanh không chậm đi vào đại sảnh, nở nụ cười tươi rói hướng mấy vị đại nhân trên công đường hành lễ.
Người phụ nữ không nhiễm một chút phong trần mệt mỏi nào, nàng không tự ti cũng không kiêu ngạo, ung dung tự tại, phong hoa như cũ.
Lưu Hạ khuôn mặt vặn vẹo không thể tin được: “Ngươi vẫn còn sống?”
Thẩm Nhiêu nở nụ cười rạng rỡ, hơi chắp tay: “Nhờ phúc đại nhân lo lắng, hạ quan bình an vô sự.”
Để tán thưởng bộ dạng đầu heo của Lưu Hạ, Thẩm Nhiêu tìm một chỗ để ngồi xuống.
Tuy rằng trên mặt nàng khó có thể che dấu sự tái nhợt, nhưng động tác không hề chậm chạp, sống lưng thẳng tắp như bút, thực sự không giống bộ dáng bị thương nặng.
Nàng liếc nhìn Lưu Hạ từ trên xuống dưới, có chút cảm thán: “Vừa rồi hạ quan khi ở cửa nhìn thấy ngài, suýt nữa không dám nhận.
Chắc hẳn lệnh đường nhìn thấy ngài cũng sẽ không nhận ra.”
Lưu Hạ bị đánh đến nỗi mẹ ruột còn không nhận ra: “Haha.”
“Thôi đại nhân.” Thẩm Nhiêu không để ý đến đầu heo này nữa, chắp tay hướng Đại Lý Tự Khanh nói: “Hạ phụng mệnh điều tra vụ án mưu hại Bình quận vương, hiện tại đã có kết luận.”
Bất ngờ Đại Lý Tự Khanh xua tay: “Thẩm lang trung chờ một chút, vẫn còn có người chưa tới.”
Còn có ai sao? Thẩm Nhiêu khó hiểu nhưng không nói gì, ước chừng khoảng một khắc sau, người mà Đại Lý Tự Khanh nhắc đến đã đến.
Vài Cẩm Y Vệ tay cầm Tú Xuân Đao bước vào, cũng không thông báo một tiếng.
Cho dù như vậy cũng không ai dám lên tiếng, dù sao Cẩm Y Vệ chỉ phụng hoàng mệnh, trước nay đều không để ai vào mắt, hành động ngang ngược.
Một người bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nam nhân mặc phi ngư phục dệt kim màu đen đi thẳng vào công đường, cũng không chú ý đến ai mà trực tiếp tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Đại Lý Tự Khanh cũng đứng dậy cùng với những người khác hành lễ: “Hạ quan bái kiến Tạ chỉ huy sứ.”
Tạ Cẩn ngồi trên vị trí cách Thẩm Nhiêu một cái bàn nhỏ, tựa đầu, lười biếng nói: “Bổn quan phụng mệnh hoàng thượng bàng thính vụ án này, các ngươi nên làm gì thì làm, coi như ta không tồn tại.”
Hắn cũng lười nói mấy câu hình thức, có điều những người khác cũng không để ý, dù gì Tạ Cẩn nếu như thực sự khách khí với ai? Đó mới thật sự đáng sợ.
Bọn họ đang định ngồi xuống thì Tạ Cẩn đột nhiên nói: “Vẫn còn kịp, suýt nữa quên mất chuyện này, mang người lên.”
Mọi người nhìn ra cửa thì thấy có thêm vài Cẩm Y Vệ mang vài nha dịch của Đại Lý Tự đi tới, ấn bọn họ quỳ trên gạch đá bên ngoài công đường.
Nhìn thấy thế trái tim Lưu Hạ run lên.
Tạ Cẩn nói: “Do nha dịch phòng hộ hời hợt dẫn đến Thẩm lang trung bị thương, Lưu thiếu khanh cũng gặp phải tập kích.
Như vậy, Đại Lý Tự Khanh cảm thấy có nên bị trừng phạt không?”
Đại Lý Tự Khanh nghe xong lập tức ngẩng mặt lên, thành thật gật đầu: “Tất nhiên là nên bị phạt.”
Tạ Cẩn nâng mắt trừng Lưu Hạ, ánh mắt giống như có độc, trong miệng ném ra từng câu từng chữ: “Nếu đã như vậy, mỗi người sẽ bị đánh hai mươi trượng! Lấy đó để cảnh cáo!”
Vài người cầm cờ nhỏ bước tới giữ người, rồi cầm cây trượng bắt đầu hành quyết, tiếng la hét truyền vào tai Lưu Hạ, hắn ta sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế.
Thẩm Nhiêu thong thả nhìn bộ dáng của Lưu Hạ, không có gan làm lại còn đòi tạo nghiệp.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, không lộ ra chút dấu vết khẽ gật đầu với Tạ Cẩn, sau đó bưng chung trà lên uống một ngụm.
Nàng biết rằng hắn đang trút giận cho mình.
Khi Tạ Cẩn với nàng ánh mắt giao nhau, hắn không phản ứng gì, điềm nhiên như không có chuyện gì mà tựa đầu rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi hình phạt kết thúc, Đại Lý Tự Khanh sai người áp giải những nha dịch này xuống rồi nhìn về phía Thẩm Nhiêu, “Thẩm lang trung, ngươi có thể nói rồi.”
Thẩm Nhiêu giọng đều đều kể lại những manh mối mà nàng tìm thấy.
Chỉ có Tạ Cẩn ở gần nàng nhất, có thể cảm thấy hơi thở của nàng đang không ổn định, thỉnh thoảng còn hơi ngừng ngắt.
Cuối cùng, nàng nhìn Lưu Hạ rồi cười nói: “Không còn cách nào khác ngoài việc bị hạn chế ở khắp mọi nơi, bất đắc dĩ nên ta phải dùng chiêu mạo hiểm, tìm người giả làm nhân chứng, sau đó dẫn đạo tặc vào bẫy, bắt ba ba trong rọ.”
Lưu Hạ: “?”
Hắn ta đột nhiên nhìn Ôn Tĩnh Thành, ngươi không phải là người chính trực ngay thẳng sao? Sao lại còn đặt chuyện lừa người chứ? Lẽ nào tối hôm qua hắn ta với Vô Niệm là ba ba sao!
Ôn Tĩnh Thành chỉ cười không nói.
“Kế hoạch này đầy rẫy nguy hiểm, có điều may mà công sức không phụ người có lòng, thật sự đã câu được một con cá lớn, mau đưa người lên.” Thẩm Nhiêu vỗ tay, Cao Châu lôi kéo Vô Niệm đi vào công đường.
Chiếc áo bào cà sa trắng tinh của hắn ta đã không thể nhìn ra hình dáng ban đầu, vết máu ở khắp nơi, tay chân bị trói lại ném xuống đất, miệng cũng bị chặn lại không thể nói được.
Khi Lưu Hạ nhìn thấy hắn ta, lông mày của ông ta co giật dữ dội, vội vàng lướt mắt đi chỗ khác.
Thẩm Nhiêu làm sao có thể bỏ qua cho ông ta, nên biểu lộ chút nhiệt tình huơ tay với ông ta: “Còn nhớ Lưu thiếu khanh từng nói với hạ quan rằng người báo án bị kinh sợ, trúng gió không thể rời giường, đến cả gặp một lần cũng không thể, thế nhưng ai lại nghĩ một người bệnh nặng như vậy lại có thể đến ám sát hạ quan, nếu không phải mạng lớn, e rằng các vị đại nhân hôm nay sẽ phải đến dự tang lễ của hạ quan rồi, ài.”
“Ngươi ngậm máu…”
Lưu Hạ chưa kịp nói xong thì đã bị Thẩm Nhiêu cắt ngang, trên mặt có chút cau có nói: “Ôn ngự sử, còn có Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Tạ đại nhân đều là nhân chứng.
Ngươi ức hiếp người khác quá đáng, tuy hạ quan thấp cổ bé họng, cũng sẽ đòi công đạo cho mình!”.