Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

chương 14: 14: ta là người trong cuộc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ cần nghe đến tên ngục Bắc Trấn Phủ Tư thôi cũng đã làm cho người ta không rét mà run.

Khi ban đêm đến, những oan hồn thường phảng phất không tan, khắp nơi đều tỏa ra khí tức lạnh lẽo khủng bố, còn chưa bước vào hành lang nhà ngục, cũng đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc bốc lên.

Nơi này có rất ít người vẫn còn nguyên vẹn đi ra ngoài, hầu như đều là cửu tử nhất sinh, cho nên người bên ngoài đối với hắn mới có thể sợ hãi đến tận xương tủy.

Từ sau khi Tạ Cẩn trở thành chỉ huy, luật lệ cực kỳ nghiêm ngặt và thủ đoạn cũng độc ác hơn, người phía dưới vừa kính vừa sợ, dị tâm cũng không dám sinh ra.

Bằng không kết quả của bọn họ so với phạm nhân còn thảm thiết hơn.

Lưu Hạ đã sớm nghe thấy thanh danh tiếng của nhà ngục này, cho nên lúc đầu bị kéo vào, thì vô cùng hoảng sợ, nên ngất đi.

Lúc tỉnh lại thì khóc lóc kêu cha gọi mẹ, khóc chín lần mười tám lượt, rất chói tai.

Bởi vì ông ta bị đánh thức bởi tiếng sắt thép.

Đám Cẩm Y Vệ này xuống tay thật sự rất tàn nhẫn, dùng hình so với động tác ăn cơm của ông ta còn nhanh nhẹn hơn, trong mắt tất cả đều lạnh như băng, quả thực chính là muốn mài ông ta thành bột mì.

Họ không phải là con người! Tất cả đều là ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Hơn nữa tên cầm đầu của bọn ác quỷ này càng đáng sợ hơn, ở cái nơi quỷ quái này còn có thể ăn được gì?

Tạ Cẩn đang vui vẻ cầm dao gọt táo, hai tay kia thật sự rất đẹp, ngón tay thon dài, xương khớp cũng rõ ràng, lưỡi đao cắt bỏ vỏ trái cây, còn khéo léo không làm cho đoạn vỏ đó bị đứt đoạn.

Thỉnh thoảng còn chỉ điểm Cẩm Y Vệ dùng hình, nên dùng dụng cụ gì.

Lưu Hạ đau ngất cũng vô dụng, bởi vì sẽ bị dùng phương thức càng đau hơn, kích thích ông ta tỉnh lại.

Ông ta xưa nay chưa từng sợ hãi như vậy, sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn: “Tha cho ta, cầu xin ngươi, ta sẽ đưa hết tất cả tiền của ta cho ngươi, đừng tra tấn ta nữa, cầu xin ngươi!”

“Cho ta tiền? Sao, nghĩ rằng ta nghèo à, đang muốn bố thí ta ư?” Tạ Cẩn ném vỏ trái cây sang một bên, rồi cắn một miếng táo, mặt không chút thay đổi gì mà nhìn ông ta.

“Không phải, không phải, không dám, ngươi giàu nhất, ta nghèo, là ta nghèo.” Lưu Hạ nói năng lộn xộn, chỉ muốn người trước mắt buông tha cho ông ta, cho dù để cho ông ta phải đi chết cũng được, đừng tra tấn ông ta nữa, ông ta chịu không nổi.

“Nói ta có nhiều tiền, ý là muốn vu khống ta nhận hối lộ?” Tạ Cẩn tiện tay ném dao ra ngoài, dao chính xác đâm vào trong cánh tay của ông ta, xuyên qua khúc gỗ định vào giá hình.

“Ahhhh.”

Trước kia ông ta đã nghe nói qua, bọn họ nói Tạ Cẩn là một người cực kỳ khó ở chung, mặc kệ người nọ mặt mũi ra sao, là ai, cũng đều một mực không để ý tới, tiền bạc thì từng rương từng rương được chuyển vào phủ, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên một chút.

Hắn lại không có người nhà, ngay cả một điểm yếu cũng không có.

Trước kia ông ta đối với chuyện này đều là cười nhạt, cảm thấy làm sao có người không có điểm yếu? Hiện tại thì ông ta đã phục rồi, sợ cũng sợ chết, dù mình có nói như thế nào, hắn cũng đều thờ ơ, chỉ có thể bức bách tình thế, không thể làm gì ngoài việc ấn nhận tội thư, hy vọng vị Diêm Vương sống này có thể buông tha mình.

Tạ Cẩn ăn hết tất cả mấy miếng trái cây còn lại, hột thì ném vào trong thùng rác, thân thể cao gầy bất ngờ đứng lên, cầm thư nhận tội lên, hai mắt lướt nhìn qua, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nói cho ngươi biết tin tức tốt, ta căn bản không định sẽ buông tha cho ngươi.”

Hắn không thể cứ ở bên cạnh Thẩm Nhiêu bảo vệ nàng được, lại bị lão vương bát đản này khi dễ và hạn chế khắp nơi hạn chế, còn suýt nữa bị đưa lên Tây Thiên.

Chủ mưu hắn không thể động vào, dù sao cũng phải lấy người đi tế thiên, xoa dịu hỏa khí trong lòng.

Hắn đi ra ngoài, vô tư xua tay: “Mấy người các ngươi, hầu hạ Lưu đại nhân cho tốt.”

“Vâng.” Biết cầu sinh vô vọng, Lưu Hạ tuyệt vọng đến cực điểm, nên lá gan cũng lớn hơn, đối với Tạ Cẩn lập tức chửi ầm lên: “Tạ Cẩn, ngươi là tiểu tạp chủng không được chết dễ dàng, ngươi đáng đời ngàn đao vạn quả, về sau vợ ngươi khẳng định sẽ cùng người khác chạy trốn, sẽ cho ngươi dội mũ xanh!”

Lục Viễn không nói gì nhanh chóng che mắt lại, con chó này thế là xong rồi, lão vương bát đản này sợ mình chịu tội không đủ nhiều, còn muốn kích thích thêm chút sao.

Người khác không biết, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng, lão đại kim ốc đang giấu bảo bối, không cho phép người bên ngoài nhúng chàm nửa phần.

Lời mắng chửi độc ác nào mà Tạ Cẩn chưa từng nghe qua? Thế nhưng, câu phu nhân chạy theo người khác, sẽ đội mũ xanh cho mình vẫn còn khá mới mẻ.

Hắn cười nhún nhún vai, xoay người, để cho những người khác tránh ra, sải bước đi qua, cầm lạc thiết trên tay: “Bản quan nhìn Lưu đại nhân kiếp sau không bằng làm thái giám đi.”

Lạc Thiết hung hăng đánh về phía vị trí khó nói thành lời, Lưu Hạ đau đến nổi đầu muốn nổ tung, ông ta cảm thấy thứ thuộc về tôn nghiêm nam tính của mình, đang từng chút từng chút xói mòn.

“Tạ Cẩn… ngươi thiên sát.”

Ba ngày sau.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Tạ Cẩn nói với nàng một chút chuyện thú vị.

“Lưu Hạ trong ngục tù sợ tội tử hình, nên đập tường tự sát?”

Thẩm Nhiêu đang nhíu mày uống thuốc đột nhiên nghe được tin tức này, còn cảm thấy rất ngoài ý muốn, mắt nhắm lại uống một hơi cạn sạch, làn da của nàng đều nổi cả da gà.

Vội vàng nhét mứt vào miệng để làm giảm vị đắng của thuốc.

Nàng hoài nghi bên trong có phải là phóng to chuyện lên hay không, sao lại khổ thành như vậy? Khổ đến nỗi phải tự vẫn hay sao?

Tạ Cẩn thấy nàng luôn thích ăn mứt đỏ này, nên cũng lấy ra ăn, hương vị chua ngọt làm cho hắn hung hăng nhíu mày, rốt cuộc cũng không phun ra mà nuốt vào: “Người sống an nhàn đã quen rồi, chịu không nổi tai ương nơi lao ngục.”

Mấy ngày nay Thẩm Nhiêu rất buồn bực, bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng không biết, nên tò mò hỏi hắn: “Tốt xấu gì cũng là tứ phẩm quan, trưởng công chúa thật sự không quản ông ta sao?”

“Bệ hạ dùng thư nhận tội để đưa trưởng công chúa trở về.”

Trưởng công chúa còn lén lút phái người tới tìm hắn.

Bất quá Tạ Cẩn cũng không nghe theo, bất kể là uy bức hay là lợi dụng, đều một mực không để ý, đuổi người lải nhải kia ra ngoài.

Thẩm Nhiêu nâng cằm, cân nhắc chuyện xảy ra mấy ngày nay, cũng không có cảm xúc nào khác.

Người bên ngoài chết hay không chết, thì có liên quan gì đến nàng? Nàng thuận miệng hỏi: “Nhà sư đó đâu?”

“Trưa hôm nay chém đầu thị chúng, bệ hạ phái trưởng công chúa làm giám trảm quan lần này.”

Thẩm Nhiêu yên lặng giơ ngón tay cái lên, chiêu này giết gà điêu hầu, gõ núi chấn hổ thật không tồi!

Nàng lại nhìn Tạ Cẩn, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì, lại thở dài: “Chỉ có công phu mèo ba chân này của ta, ai cũng đánh không lại.

Người ta giết ta dựa vào kỹ xảo, ta giết người khác dựa vào liều mạng, ta đối với phương diện này quả nhiên là… Nửa điểm thiên phú cũng không có.”

Gia gia nàng có võ công cao cường, nên có ý đồ muốn dạy nàng, thế nhưng nàng thật sự không có thiên phú về phương diện này, chỉ có thể buông bỏ.

Tạ Cẩn ở cùng nàng lâu như vậy, cũng thử dạy nàng.

Chỉ có thể nói, chưa từng thấy qua ai ngu xuẩn như vậy, tứ chi không linh hoạt, thần nhân cũng dạy không được.

Hắn bưng bát thuốc bổ vừa hầm xong, thổi thổi rồi cho nàng uống.

Thẩm Nhiêu nhìn trên mặt hắn tràn đầy biểu tình ‘Mau nhìn, đại gia cho ngươi ăn, ngươi còn không mau cảm tạ’ thiếu chút nữa đã cho hắn một ánh mắt trợn trắng, uống một ngụm, thế nhưng lại rất ngọt ngào: “Ngày đó may còn có Ôn Tĩnh Thành ra tay cứu ta, ta muốn tìm một cơ hội để cảm ơn hắn ta.”

“Nàng đúng là một con sói mắt trắng, cảm ơn hắn ta chứ không cảm ơn ta sao?”

Tạ Cẩn tiện tay cầm lấy một khối bánh ngọt mềm mại, nhét vào miệng nàng.

Thẩm Nhiêu sợ bị hắn nhét đến nghẹn chết, nên vội vàng cầm lấy, rồi nhai kỹ nuốt chậm, như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi và hắn ta không giống nhau.”

Bọn họ ở bên nhau quá lâu, lâu đến nỗi nàng đã không đếm được bao nhiêu tháng ngày.

Chỉ biết bọn họ đã quen với sự tồn tại của đối phương, giống như tâm can trên thân thể, tay chân, không cách nào dứt bỏ.

“Chỗ nào không giống nhau?”

Hắn nghe được lời này thì cảm thấy rất hứng thú, nhanh tay buông bát xuống, rồi nâng cằm nàng lên, trong mắt phượng hẹp dài tràn đầy hơi nước.

Thẩm Nhiêu theo bản năng nói: “Hắn là người ngoài.”

Tạ Cẩn không nhịn được cười, lời này nghe vào trong tai thập phần hưởng thụ: “Ý của nàng là, ta là người trong cuộc?”

“Người trong cuộc?” Thẩm Nhiêu cân nhắc hai chữ, rồi vuốt cằm: “Ngài muốn ta gả cho ngài? Không được không được, thoạt nhìn rất lắm tiền, ta cưới không nổi, đại nhân vẫn nên tìm một cô nương nhà giàu nhà cao cửa lớn khác đi.”

Được rồi, không có bẫy, còn dám chế nhạo hắn.

Tạ Cẩn ngồi thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, ý tứ không rõ mà nở nụ cười rồi nói: “Nàng cứ ỷ vào bản thân đang bị thương, nên ta không thể làm gì nàng đúng không?”.

Truyện Chữ Hay