Mùa đông năm nay đã xảy ra một vài chuyện lớn.
Tô Cẩn Du sinh được đứa con trai dù thiếu tháng, Triệu Duẫn Nịnh đến Tề quốc hòa thân, Tống Thanh Tuyên đưa Trương Linh Tích theo, dọn khỏi phủ Trấn Bắc Vương.
Tuyết lớn bay lả tả, mỗi ngày Triệu Gia Hòa đều đóng cửa không ra ngoài.
Nam Chỉ cầm thiệp mời chạy từng bước nhỏ về phủ, khi đến trước cửa mới phủi tuyết rơi trên người xuống.
Triệu Gia Hòa kéo cao cổ áo, rụt người vào.
Tống Thanh Hàn nghiêm chỉnh ngồi đọc sách trên án thư.
Nam Chỉ gõ gõ môn, “Thế tử điện hạ, quận chúa, phủ tướng quân phái người đưa thiệp mời.”
Triệu Gia Hòa vừa nghe, “Đưa vào đi.”
Mấy ngày nữa chính là tiệc đầy tháng con trai Lý Chấp.
Thân thể Tô Cẩn Du không có vấn đề gì, thai nhi cũng vẫn luôn an ổn, nhưng đột nhiên lại sinh non, cũng may hai mẹ con không xảy ra chuyện gì.
“Nam Chỉ, ngươi phái người đi tìm thợ thủ công tốt nhất, làm một khóa trường mệnh cho con của Cẩn Du.” Triệu Gia Hòa sai bảo.
Khóa trường mệnh là lời chúc phúc tốt nhất cho đứa trẻ mới sinh, cầu cho đứa bé lớn lên bình an, ngụ ý tốt đẹp.
Nam Chỉ nghe theo phân phó làm việc.
Triệu Gia Hòa đưa thiệp mời cho Tống Thanh Hàn, “Chàng xem.”
Tống Thanh Hàn tiếp nhận, sau khi xem xong tùy ý đặt trên bàn sách.
“Làm sao vậy?” Triệu Gia Hòa thấy sắc mặt hắn không đúng cho lắm.
“Đây là thiệp mời chính tay Lý Chấp viết.” Chữ viết của Lý Chấp hắn có thể nhận ra.
“Là Lý Chấp viết thì sao?” Triệu Gia Hòa khó hiểu.
“Không có gì.” Chẳng qua là Lý Chấp đổi cách khoe khoang mà thôi.
Triệu Gia Hòa không hỏi hắn nữa, nếu hắn không nói, nàng cũng không thể cưỡng cầu.
Mấy ngày trước lúc hắn có hẹn gặp với Lý Chấp cũng đã khoe một lần rồi.
“Nói huynh nghe, con trai của ta lúc vừa sinh ra nhỏ như thế này nè, da nhăn dúm giống khỉ vậy đó.” Lý Chấp mặt mày hớn hở nói không ngừng, còn tay khoa tay múa chân.
Tống Thanh Hàn cầm ly rượu trong tay tỉ mỉ thưởng thức hương vị.
“Còn bây giờ, càng lớn càng đáng yêu, càng nhìn càng thấy thích, nương và cha của ta mỗi ngày đều giành ẵm nó, ngay cả ta cũng không có cơ hội ôm con.” Lý Chấp tiếp tục nói.
“Huynh xem lại huynh đi, thành thân đã lâu như vậy, sao còn chưa có động tĩnh? Nhanh sinh một đứa con gái, tương lai gả cho con ta làm vợ.” Lý Chấp thao thao bất tuyệt.
“Nữ nhi của ta không có khả năng sẽ gả cho con của ngươi đâu, cha chồng như ngươi không đáng tin cậy.” Tống Thanh Hàn không lưu tình chút nào.
“Sao ta lại không đáng tin cậy, nếu con của huynh gả đến nhà ta, ta nhất định sẽ cưng chiều nàng như con gái của mình, tuyệt đối sẽ không để con bé chịu nửa điểm ủy khuất.” Lý Chấp hứa hẹn nói.
“Nhưng mà, nói tới nói lui, cả bóng của con huynh còn chưa thấy cơ mà?” Lý Chấp lén tới gần hắn, nhỏ giọng nói, “Không phải là huynh không được chứ?”
Tống Thanh Hàn đẩy hắn ra, “Ngươi nên tự quản chuyện của mình trước đi, bây giờ ngươi không bồi dưỡng tình cảm với con mình, về sau khi hắn trưởng thành nói không chừng chỉ thân cận với mẫu thân, người cha như ngươi chẳng có địa vị gì đâu.” Tống Thanh Hàn cố ý nói với Lý Chấp.
Lý Chấp tưởng tượng, cũng thấy đúng, nếu sau này con trai không muốn thân cận với hắn làm sao bây giờ? Hắn cần phải bồi dưỡng tốt tình phụ tử, tuyệt đối sẽ không giống cha hắn, hở chút là muốn đánh gãy chân hắn.
“Hôm nay đến đây thôi, ta phải về nhà ôm con, nhớ nhanh sinh con gái đó!” Lý Chấp chạy như bay.
Triệu Gia Hòa chọc bờ vai của hắn, “Nghĩ cái gì vậy? Cứ như người mất hồn thế?”
Tống Thanh Hàn cầm thư trong tay, “Không có việc gì.”
“Thời tiết này thật lạnh quá đi mất, ta đã lạnh đến mức muốn biến thành con chó con rồi.”
Tống Thanh Hàn nhếch miệng, “Vốn dĩ đã là một con cún, còn là một con chó sẽ cắn người.”
Triệu Gia Hòa ngồi lên đùi Tống Thanh Hàn, choàng tay qua cổ, vùi đầu vào vai hắn.
“Ta lạnh, chàng ôm ta đi.” Triệu Gia Hòa làm nũng nói.
Tống Thanh Hàn nhìn Triệu Gia Hòa mặc áo khoác thật dày, “Nàng mặc đến như vậy rồi, còn cảm thấy lạnh?”
“Lạnh chứ, từ nhỏ ta đã sợ lạnh rồi.”
Tống Thanh Hàn âm thầm vòng chặt cánh tay, ôm nàng như ôm đứa bé.
Triệu Gia Hòa tùy tay cầm một quyển sách, “Đọc cho ta nghe đi.”
Giọng đọc ấm áp truyền vào tai, Triệu Gia Hòa có chút buồn ngủ, ánh mắt bắt đầu mê ly, dần không có động tĩnh, Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn, nàng đã ngủ say.
Nhẹ nhàng đặt Triệu Gia Hòa lên giường, cởi áo khoác, chỉ để lại áo lót và áo ngoài, cẩn thận đắp chăn lên cho nàng.
Tống Thanh Hàn rời khỏi thư phòng viện Hành Vu.
“Thế tử, trong cung có tin tức truyền đến, người chúng ta xếp vào đã thành công tiếp cận thị nữ Tô Quý Phi, chỉ cần theo dõi một thời gian, là có thể thu được tin tức hữu dụng.” Chiết Phong bẩm báo.
“Bảo nàng ta đẩy nhanh tiến độ, mau chóng điều tra rõ tình hình hiện tại của Hoàng Thượng.” Tống Thanh Hàn ra lệnh.
“Tuân mệnh!”
Tống phủ
Tống Thanh Tuyên mua một tòa nhà ở kinh đô, rồi dẫn Trương Tích Linh dọn tới.
Tống Thanh Tuyên đã sớm biết mẹ hắn không hài lòng với Trương Tích Linh, nhưng không nghĩ tới bà ấy sẽ tra tấn nàng như vậy, trời đang có tuyết lớn lại để nàng quỳ gối trong viện, nếu không phải hắn trở về sớm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thân thể Trương Tích Linh vốn đã không tốt, hàng năm uống thuốc, hiện giờ lại bệnh căn không dứt, càng dễ dàng sinh bệnh, hắn về nhà nhìn thấy nàng quỳ gối trong viện cả người run bần bật, tuyết phủ kín bờ vai, môi đã bắt đầu chuyển tím.
Tống Thanh Tuyên trong cơn giận dữ dẫn Trương Linh Tích dọn ra phủ Trấn Bắc Vương, mặc kệ Trấn Bắc vương phi khóc nháo ra sao cũng không ngăn cản được.
Nha hoàn cầm chén thuốc từ trong phòng đi ra.
“Phu nhân thế nào rồi?” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Thưa vẫn như cũ, không có gì khởi sắc, sau khi uống thuốc xong, phu nhân mới vừa nằm nghỉ.” Nha hoàn nói.
Tống Thanh Hàn vừa vào phòng đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, cửa sổ đóng chặt, mùi thuốc rất lâu không thể tan đi.
“Phu quân, khụ khụ khụ……” Trương Tích Linh ho khan không ngừng.
Tống Thanh Tuyên cầm ly nước trên bàn rót nước ấm, nâng nàng dậy, cẩn thận đút nàng uống.
“Nàng phải nghỉ ngơi nhiều, dưỡng tốt thân thể, mấy ngày nữa ta muốn đưa nàng xuất phủ, nếu nàng vẫn còn bệnh, thì sẽ không được đi.” Tống Thanh Tuyên nói với nàng.
“Đi đâu vậy?” Giọng Trương Tích Linh có chút khàn khàn.
“Con của con trai Trấn Viễn tướng quân Lý Chấp đầy tháng, mở tiệc ăn mừng.”
“Thiếp cũng muốn đi.” Trương Tích Linh có chút động tâm, nàng không muốn ở trong phòng cả ngày, vừa buồn lại vừa nhàm chán.
“Vậy thì ngoan ngoãn uống thuốc, đến khi đó còn bệnh thì làm sao đi được?” Tống Thanh Tuyên không phải chỉ một lần bắt gặp nàng vì trốn uống thuốc mà lén đổ bỏ.
“Quá đắng, thiếp không muốn uống.”
“Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, không uống thuốc thì làm sao hết bệnh được, hơn nữa, nếu hết bệnh rồi không phải chẳng cần uống thuốc nữa hay sao?” Tống Thanh Tuyên nói.
“Đã biết, nghe lời phu quân, thiếp sẽ uống hết thuốc, để phu quân dẫn thiếp xuất phủ.” Trương Tích Linh thương lượng cùng Tống Thanh Tuyên.
Phủ tướng quân giăng đèn kết hoa, nha hoàn tôi tớ bận rộn không ngừng, khách khứa không còn chỗ ngồi.
Triệu Gia Hòa cùng Tống Thanh Hàn sáng sớm đã đến phủ tướng quân.
“Niên Niên thật là đáng yêu.” Triệu Gia Hòa cảm thấy bánh bao nhỏ mềm mại rất đáng yêu.
Bởi vì sinh vào cuối năm, cho nên nhũ danh là Niên Niên.
Đứa bé nhỏ nhắn an tĩnh nằm trong nôi, đưa mắt nhìn khắp nơi, ngón trỏ nhỏ xinh bỏ vào miệng mút, giống như đang nhấm nháp mỹ vị, khóe miệng còn chảy nước miếng.
“Lúc vừa sinh ra nhăn bèo nhèo, y hệt con khỉ nhỏ.” Làm nàng sợ muốn chết, lần đầu tiên thấy đứa bé mới sinh, thật xấu.
“Thiếu phu nhân, Tống phu nhân muốn đến xem tiểu thiếu gia.” Nha hoàn bẩm báo.
Các nàng xưa nay không giao thiệp với Trương Tích Linh, nhưng cũng ngại làm mất mặt người ta.
“Dẫn nàng vào đây đi.”
Trương Tích Linh mặc bộ váy vàng nhạt, lộ vẻ nghịch ngợm đáng yêu, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.
“Chào hai vị tỷ tỷ.” Trương Tích Linh hành lễ.
Nếu tính theo bối phận, Triệu Gia Hòa vẫn là đại tẩu của Trương Tích Linh.
“Muội muội không cần đa lễ, tùy ý ngồi đi.”
“Người đâu, pha trà cho Tống phu nhân.” Tô Cẩn Du gọi người hầu.
“Ta chỉ muốn nhìn bé con nhà tỷ một chút.” Trương Tích Linh chờ mong nói.
Nôi của Niên Niên được đặt cạnh mép giường Tô Cẩn Du, Tô Cẩn Du duỗi ra tay là có thể chạm vào bé.
“Vậy muội lại đây nhìn đi, vừa mới nãy còn thức, chớp mắt đã ngủ rồi.” Một ngày mười hai canh giờ, thức chưa được bao nhiêu giờ, mỗi ngày chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn.
Trương Tích Linh cảm thấy rất mới lạ, “Đứa bé thật nhỏ!” Liền như vậy một chút, còn không lớn bằng chiếc gối nằm.
Niên Niên tuy là sinh non, nhưng thân thể không kém với hài tử sinh đủ tháng, rất khỏe mạnh.
“Nó mới được một tháng, đương nhiên phải nhỏ rồi, chờ thêm hai năm đã có thể chạy nhảy rồi.” Triệu Gia Hòa nói.
“Thật tốt! Ta cũng muốn có con, nhưng phu quân nói ta còn là đứa con nít, nếu có con hắn phải chăm cả hai đứa trẻ hay sao.” Trương Tích Linh ngượng ngùng nói.
“Đó là phu quân của muội thương muội, không muốn để muội chịu cực, sinh con rất khó.” Tô Cẩn Du nói.
Thật ra lúc trước trong kinh có lời đồn, nói tiểu thư Trương gia ốm yếu bệnh tật, sống không quá hai mươi tuổi, các nàng đương nhiên không muốn tin.
“Hai người các muội mới vừa thành thân, không vội, ta thành thân với Tống Thanh Hàn lâu như vậy không cũng chưa có con không phải sao? Không cần sốt ruột.” Triệu Gia Hòa khuyên nhủ.
“Phu quân luôn không ở bên cạnh, ta cảm thấy ở trong phủ một mình rất chán.” Đương nhiên muốn có người bầu bạn.