Trở lại phủ, Triệu Gia Hòa cảm khái vạn phần, nhớ trước đây lúc Tô Cẩn Du vừa đến kinh thành, nàng còn nghi ngờ không biết Tô Cẩn Du có thể giữ được Lý Chấp hay không, thế mà nháy mắt nàng ấy đã chuẩn bị sinh hài tử rồi.
Triệu Gia Hòa đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc trước nàng còn cất thoại bản bên dưới gối đầu, phải giấu nó đi, nếu như bị Tống Thanh Hàn thấy thì còn mặt mũi nào nữa.
Mà nàng không biết, thực ra Tống Thanh Hàn sớm đã xem xong rồi.
Triệu Gia Hòa cầm thoại bản, lấy một bộ xiêm y bình thường bao lại bên ngoài, trộm giấu trong tủ quần áo.
Vừa mới bỏ vào, Tống Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện phía sau nàng.
“Đang làm cái gì vậy? Lén lén lút lút.”
“Không có gì, tìm vài món quần áo thôi.” Triệu Gia Hòa trả lời lung tung qua loa lấy lệ.
Tống Thanh Hàn giấu tay sau lưng.
“Trong tay chàng cầm cái gì thế?” Triệu Gia Hòa biết hắn đang cầm thứ gì đó.
“Là thỏ!” Triệu Gia Hòa tiếp nhận lồng sắt.
Bên trong có hai chú thỏ trắng miệng cứ nhúc nhích, cực kỳ đáng yêu.
“Đây là cho ta?” Rất hiếm khi Tống Thanh Hàn đưa cho nàng một thứ gì đó.
“Hôm nay ở trên phố thấy một lão ông bán thỏ, thấy ông ấy đáng thương nên mua giúp.” Tống Thanh Hàn sẽ không nói rằng mình đặc biệt tìm mua chúng.
Triệu Gia Hòa Zhao Jiahe trêu chọc con thỏ nhỏ, rồi để Nam Chỉ cầm xuống.
Tống Thanh Hàn đọc sách ở thư phòng, hạ nhân mời hắn ra sảnh ngoài dùng bữa.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lúc Tống Thanh Hàn đến sảnh ngoài, Triệu Gia Hòa đã đợi rất lâu.
“Nhanh lên, nhanh lên, ta đói bụng rồi.” Triệu Gia Hòa thúc giục hắn.
“Nếm thử cái này.” Triệu Gia Hòa gắp cho hắn một miếng thịt.
“Đây là?”
“Thịt thỏ.” Triệu Gia Hòa gặm vài miếng “Một con làm thịt kho tàu, một con đem nướng.”
“ Là hai con thỏ hôm nay sao?” Tống Thanh Hàn không động đũa.
“Đúng vậy! Chàng đã đưa cho ta thì nó không phải của ta hay sao? Con thỏ đáng yêu như vậy, đem kho tàu mới ngon, nướng cũng không tồi.” Triệu Gia Hòa ăn rất ngon miệng.
Tống Thanh Hàn ăn một bữa cơm cũng không hề thư thái.
Lúc sau liền quay lại thư phòng.
“Quận chúa, đây rõ ràng là thịt thỏ đầu bếp mới mua, sao lại nói là thỏ do thế tử mua?” Nam Chỉ nói.
“Trêu chàng ấy mà thôi, ai biết được chàng lại không chịu nổi.”
Buổi tối, Tống Thanh Hàn trở về viện Hành Vu, thấy trong viện có hai con thỏ đang ăn cỏ, gặm đầu này rồi cắn chỗ kia rất vui vẻ.
Vừa vào cửa Triệu Gia Hòa liền hỏi, “Thế nào? Hết giận rồi sao? Ta không có ăn thỏ của chàng nha.”
“Cho nàng rồi thì nó chính là của nàng, xử lý thế nào cũng được.
Tống Thanh Hàn vịt chết vẫn còn cứng mỏ.
“Phu quân đưa cho người ta, sao người ta dám đưa đi làm thịt cơ chứ?” Triệu Gia Hòa làm ra vẻ nói.
“Nói chuyện nghiêm túc chút đi.”
“Người ta trước giờ vẫn nói chuyện rất nghiêm túc mà.” Triệu Gia Hòa cố ý trêu hắn.
Triệu Gia Hòa bám trên người Tống Thanh Hàn như gấu túi.
Tống Thanh Hàn kéo nàng xuống.
“Ý tứ một chút, nàng đường đường là một quận chúa đó.” Tống Thanh Hàn cường điệu nói.
“Ta không ý tứ chỗ nào, chàng là phu quân của ta, ta không thể ôm hay sao?” Triệu Gia Hòa hỏi ngược lại.
“Đêm đã khuya, đi tắm, chuẩn bị nghỉ ngơi.” Tống Thanh Hàn đổi đề tài.
Triệu Gia Hòa cũng không tiếp tục gặn hỏi.
Tắm gội xong, hai người nằm trên giường, Triệu Gia Hòa đột nhiên xoay người nằm lên người Tống Thanh Hàn.
“Khi nào chúng ta mới có thể có con đây, Duệ Vương hiện giờ đã có ba đứa, Cẩn Du và Lý Chấp thành thân muộn hơn so với chúng ta, hiện giờ cũng có hài tử, nếu là con của chúng ta quá nhỏ, về sau sẽ không thể thân với những đứa trẻ đó được.” Triệu Gia Hòa nghĩ tới tương lai, nhất định phải sớm chọn con dâu và con rể cho tốt.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, thuận theo tự nhiên là được rồi.” Tống Thanh Hàn cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, không nên sinh con.
“Đây chính là đại sự, chàng không muốn sinh con với ta, vậy chàng muốn sinh con với ai? Chẳng lẽ chàng muốn nạp thiếp? Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Triệu Gia Hòa cảnh cáo hắn.
“Nàng còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa.” Tống Thanh Hàn nói.
“Ta còn nhỏ, nhưng chàng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ chàng muốn già rồi mới có con, muốn cho tôn tử Lý Chấp xưng huynh gọi đệ với con của chàng?”
“Không được hồ ngôn loạn ngữ.” Tống Thanh Hàn không biết nói gì với nàng.
Triệu Gia Hòa ôm mặt hắn, “Chàng rốt cuộc có cho hay không?”
Tống Thanh Hàn đột nhiên xoay người đè Triệu Gia Hòa dưới thân, “Triệu Gia Hòa, nàng nghĩ kỹ rồi sao?”
“Đừng lề mề nữa, chàng có phải đàn ông hay không, dông dài như vậy.”
“Vậy nàng nghĩ xem?”
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng hôn lên môi, cổ của nàng rồi theo một đường xuống phía dưới, một tay bóp eo, một tay chế trụ cổ tay của nàng, động tác rất dịu dàng. Triệu Gia Hòa nằm hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Hàn mới dừng động tác, trên trán toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Triệu Gia Hòa động cũng không muốn động, Tống Thanh Hàn ôm nàng đi tắm.
Hai người tắm gội xong, Tống Thanh Hàn thay cho nàng một bộ quần áo khác, hai người ôm nhau ngủ.
Trên người không có cảm giác dính nhớp, Triệu Gia Hòa rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Vị Ương Cung.
“Đêm nay Hoàng Thượng đã kêu ba lần nước, Quý Phi nương nương có thể chịu được sao?” Hai cung nữ trực đêm ở ngoài cửa khe khẽ nói nhỏ.
“Ngươi biết cái gì, này là chứng minh Quý Phi nương nương được sủng ái, các phi tử khác cầu còn không được, ngày ngày hy vọng Hoàng Thượng sủng hạnh, Hoàng Thượng lại không xem trọng một ai.”
“Dù sao thì Quý Phi nương nương trẻ đẹp, Hoàng Thượng lại chính trực tráng niên.” Một cung nữ khác nói.
Vị Ương Cung một mảnh kiều diễm, Tô Dao nằm trong lồng ngực Hàn Hạo, Hàn Hạo sủng nịch hôn trán nàng.
Với Hàn Hạo mà nói, Tô Dao là người mà hắn để ý nhất, hắn nhất định không thể phụ kỳ vọng của nàng.
Trước kia ở Tề quốc, Tô Dao che chở hắn, hiện giờ hắn nhất định phải bảo hộ hai mẹ con họ, vì tương lai của họ mà mau chóng diệt trừ những kẻ đem lại uy hiếp.
Hôm sau, Triệu Gia Hòa mở mắt thấy Tống Thanh Hàn nằm bên cạnh, không giống như trước kia, cùng giường nhưng đều không thấy người.
Triệu Gia Hòa ôm eo Tống Thanh Hàn, vùi đầu ở cổ hắn, hoàn toàn không muốn rời giường.
Tống Thanh Hàn chọc trán của nàng, “Nên rời giường rồi.” Như ngày thường thì hắn đã sớm rời giường, nhưng sợ nàng lại tức giận nên mới nằm lâu hơn một chút.
“Chàng dậy trước đi.” Triệu Gia Hòa còn chưa muốn đứng dậy.
Tống Thanh Hàn mặc y phục, rửa mặt xong xuôi, Triệu Gia Hòa vẫn còn nằm trên giường không nhúc nhích, không muốn đứng lên.
Tống Thanh Hàn đi đến mép giường, “Nên rời giường dùng bữa.”
“Chàng ôm ta đi.” Triệu Gia Hòa duỗi tay ra.
Tống Thanh Hàn chỉ có thể chiều theo ý của nàng, đưa tay bế thốc Triệu Gia Hoà lên như đang ôm con.
Chờ đến khi hai người đều rửa mặt xong thì cùng nhau ra sảnh ngoài dùng bữa.
“Quận chúa, có chuyện gì tốt sao? Sao lại vui vẻ như vậy?” Nam Chỉ nhìn Triệu Gia Hòa mặt mày hớn hở.
“Không có gì, do ta đang rất vui thôi.”
Người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, Triệu Gia Hòa hôm nay làm cái gì cũng đều rất nhiệt tình.
“Quận chúa, công chúa Hoà Khang phái người truyền lời, có việc tìm ngài.” Lục Uyển tiến đến bẩm báo.
Sau khi Từ Vân Y rời phủ thế tử, Lục Uyển liền thay thế chức vụ của nàng.
Phủ thế tử cách phủ công chúa của Triệu Duẫn Nịnh không xa, mười lăm phút là có thể đến nơi.
“Chuẩn bị xe, đến phủ công chúa.”
Thời điểm Triệu Gia Hòa đến phủ công chúa, Triệu Duẫn Nịnh đã chờ từ lâu.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.” Triệu Duẫn Nịnh buồn bã nói.
“Làm sao vậy?”
“Phụ hoàng hôm nay triệu ta tiến cung, lại để ta tới Tề quốc hoà thân.” Chuyện hoà thân lần trước không giải quyết được gì, hiện giờ lại muốn nàng đi hoà thân lần nữa.
Hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ là kẻ giả mạo, để Triệu Duẫn Nịnh đi hoà thân là có ý định gì? Triệu Gia Hòa không rõ nguyên do.
“Ngươi trước tiên không nên gấp gáp, chờ ta điều tra ngọn nguồn sẽ báo lại.” Triệu Gia Hòa nghĩ sẽ đi hỏi Tống Thanh Hàn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Gia Hòa không ngồi bao lâu liền rời khỏi phủ công chúa.
“Thế tử đâu?”
“Thế tử ở thư phòng.” Hạ nhân hồi bẩm.
Triệu Gia Hòa vội vàng đi tới thư phòng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Thanh Hàn thấy bộ dáng vội vàng của nàng.
“Công chúa Hoà Khang nói Hoàng Thượng muốn để nàng đến Tề quốc hòa thân, đây là có chuyện gì?”
Tống Thanh Hàn nghe xong, ánh mắt không hề gợn sóng.
“Là Tề quốc đưa ra điều kiện nghị hoà, để công chúa Hòa Khang đến Tề quốc hòa thân.” Tống Thanh Hàn giải thích.
“Vậy sao chàng không nói sớm cho ta biết?”
“Không cần gấp, lần này người cầu hôn nàng ấy là Tam hoàng tử Tề quốc.” Tống Thanh Hàn trấn an nói.
“Tư Thần?” Triệu Gia Hòa kinh ngạc.
“ Phải.”
Nếu là Tư Thần thì Triệu Gia Hòa yên tâm nhiều rồi.
Dù sao Triệu Duẫn Nịnh cũng có cảm tình với hắn, huống chi Tư Thần không như Nhị hoàng tử thê thiếp thành đàn.
Chỉ là không biết Tư Thần nghĩ như thế nào, nếu hắn không thích Triệu Duẫn Nịnh thì đến lúc nàng ấy gả qua chẳng phải là không có nơi nương tựa sao?
Không đúng, hiện tại là hoàng đế giả bắt nàng ấy đi hòa thân, hoàng đế thật sự còn không biết chuyện này, nếu như trước khi Triệu Duẫn Nịnh hoà thân tìm được hoàng thương thì chẳng phải nàng ta sẽ không cần đi hoà thân nữa sao.
“Nếu chúng ta tìm được Hoàng Thượng, công chúa Hòa Khang còn phải đi hoà thân không?” Triệu Gia Hòa không xác định được Triệu Duẫn Nịnh có địa vị thế nào ở trong lòng hoàng thượng,
“Nếu bệ hạ không muốn khai chiến, nhất định sẽ đưa công chúa đi hòa thân.” Tống Thanh Hàn trả lời.
Chiến tranh không chỉ có hao tài tốn của, còn sẽ khiến bá tính biên cảnh trôi dạt khắp nơi, chịu thương tổn lớn nhất trong chiến tranh chỉ có người dân vô tội.
“Ý chàng là, công chúa Hòa Khang không thể trốn khỏi vận mệnh phải đi hoà thân.”
“Cũng không hoàn toàn như vậy, dù sao thì vẫn có Tư Thần ở Tề quốc, nếu hắn chịu đứng giữa cứu vãn, đồng ý đưa một nữ tử trong tông thất đi hoà thân thì công chúa Hòa Khang cũng không cần phải đến đó.
Hoàng thất Triệu quốc không có người thừa kế, nữ nhi tông thất cũng chỉ có Triệu Gia Hòa, Triệu Gia Nhạc, và Nhị công chúa của Tiên đế.
Triệu Gia Nhạc hiện giờ chưa đầy mười ba tuổi, dĩ nhiên không thể đi hòa thân, huống chi mẫu thân của nàng chắc chắn sẽ tìm cách chối bỏ.
Nhị công chúa của tiên đế là do cung nữ sinh ra, thân phận thấp kém, không được sủng ái, bởi vậy cũng không có phong hào. Cho đến khi Bình đế lên ngôi mới phong nàng làm công chúa Hi Văn, nữ nhi của nàng là quận chúa Vân Thư, hiện giờ đang tuổi xuân thì.
“ Để ta đi hỏi ý kiến công chúa Hòa Khang một chút, nhỡ đâu nàng ấy sẽ nguyện ý gả cho Tư Thân.”
Bọn họ cũng không thể loạn điểm uyên ương.
Vị Ương Cung.
“Nếu Tề quốc đưa ra điều kiện nghị hoà là đưa công chúa đi hòa thân thì vì sao chúng ta phải đồng ý? Trực tiếp phát động chiến tranh chẳng phải là càng tốt sao?” Hàn Hạo không hiểu tại sao Tô Dao đồng ý nghị hòa.
“Đây chính là một cơ hội tốt, chúng ta cần phải nắm chắc, chỉ cần lợi dụng tốt công chúa Hoà Khang, hiệu quả sẽ không thua gì khai chiến.” Tô Dao nảy ra một kế.