Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương .: Mối duyên phận lừa người này ()
Kỳ thực Diêu Doanh Tâm cũng không làm gì cả, người ra lệnh là Tề Lỗi, người thực hiện lại là đám vệ sĩ kia. Người không muốn ngủ chung phòng với đối phương nên ra tay đánh người là Thượng Quan Lẫm và Kha Dực. Diêu Doanh Tâm chỉ là đi dạo hóng gió trong một chiếc sân mà bọn họ không tìm thấy, sau đó lại nhịn không được chạy ra nói vài câu mà thôi. Trong suy nghĩ của Diêu Doanh Tâm, bản thân làm sai bị chị gái “dạy dỗ” là chuyện quá đỗi bình thường. Hơn nữa chị gái cũng không làm gì quá đáng cả, chỉ lấy cành cây nhỏ đánh cô ta một chút, cùng lắm là hơi đau một tẹo, cũng không có gì đáng kể.
Thế nhưng Thượng Quan Lẫm và Kha Dực hết lần này đến lần khác đều quan tâm quá hóa dở hơi, vừa thấy Diêu Doanh Tâm bị đánh liền không kiểm soát được bản thân mà vội vội vàng vàng làm ra mấy chuyện ngu ngốc. Giờ thì hay rồi, người mình thầm mến đang bừng bừng tức giận nhìn bọn họ. Cho đến giờ phút này, hai người bọn họ mới thực sự nhận ra bản thân đã đi sai hướng ngay từ đầu!
Đúng lúc này, Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi cùng bước vào trong sân. Cô dịu dàng xoa đầu của Diêu Doanh Tâm, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ cũng là vì quá quan tâm đến em, nhưng lại dùng sai cách mà thôi. Chị cũng không thích cách làm không phân biệt tốt xấu này của họ. Em nhất định không được học theo bọn họ, phải tự biết phân biệt được phải trái đúng sai. Nếu sau này em trở thành người như vậy, chị sẽ vô cùng đau lòng đó.”
Thượng Quan Lẫm, Kha Dực: …
Được rồi, hai người bọn họ đều biết rõ Diêu Thiên Thiên dạy dỗ Diêu Doanh Tâm như vậy tuyệt đối không sai. Nếu đổi lại là bọn họ thì chắc chắn sẽ không đạt được đến trình độ thuyết giáo cao cấp như vậy. Nhưng tại sao sau khi nghe xong những lời này, bọn họ lại càng cảm thấy khó chịu vậy nhỉ!
Cảm nhận được bốn ánh mắt phức tạp đang quét lên người mình, Diêu Thiên Thiên quyết định không đếm xỉa đến mấy người họ. Không phải sao, chưa hiểu rõ tình hình đã ra tay đánh người khác bị thương. Tâm Tâm nhà cô tuyệt đối không thể trở thành loại người giống như vậy! Vì giác ngộ cho hai con người không phân biệt được đen trắng thị phi kia, cô tiếp tục giảng giải cho Diêu Doanh Tâm: “Con người ta không ai là không phạm phải sai lầm, ai cũng đều sẽ có lúc hiểu lầm người khác, có lúc lại bị người khác hiểu lầm. Thế nên trước khi chúng ta quyết định làm bất cứ việc gì, đầu tiên phải giữ cái đầu thật tỉnh táo để phân tích toàn diện vấn đề và suy tính kỹ càng, tránh tình trạng bị lửa giận làm mờ mắt mà vô tình tổn thương người khác. Sau này Tâm Tâm không những phải trở thành một người minh mẫn sáng suốt, mà bạn trai của em cũng phải là một người có đủ sự bình tĩnh, tỉnh táo, công tư phân minh, có thể phân biệt phải trái đúng sai. Những việc mà hai người đó vừa mới làm, cứ xem đó như là mặt trái, mặt tiêu cực của những lời này đi.”
Mặt trái của bài thuyết giáo - Thượng Quan Lẫm, Kha Dực: …
Vẫn muốn bóp chết người phụ nữ này thì phải làm sao bây giờ!
Phát hiện tầm mắt của hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi khó chịu giang tay ra kéo Diêu Thiên Thiên về phía mình, cực kỳ bá đạo ôm cô chặt cứng ở trong lòng, “tặng” cho bọn họ một cái nhìn cảnh cáo. Thượng Quan Lẫm và Kha Dực đều là đàn ông, đương nhiên nhìn ra được ý tứ của cái nhìn này, trong lòng lại càng phỉ nhổ không ngừng. Người anh em à, chỉ có cậu mới coi trọng người phụ nữ này thôi!
Hành động mang tính chiếm hữu này của Tề Lỗi không uy hiếp được hai người đàn ông kia, trái lại nhận được cái chu môi của Diêu Doanh Tâm với khuôn mặt đầy vẻ tổn thương mà mếu máo nói với chị gái: “Chị hai, chị và anh Tề Lỗi…”
Nghe giọng điệu giống như sắp khóc của Diêu Doanh Tâm, Diêu Thiên Thiên vô cùng bình tĩnh đáp lại: “Anh rể tương lai của em.”
Tề Lỗi mỉm cười thỏa mãn, vòng tay ôm lấy Diêu Thiên Thiên, động tác tự nhiên vô cùng.
Diêu Doanh Tâm âm thầm săm soi đánh giá Tề Lỗi từ trên xuống dưới hết một lượt, sau đó dùng sức véo thật mạnh vào eo anh một cái rồi mới nói: “Anh có thích chị gái như tôi không?”
Mặc dù anh rất xem thường việc trả lời câu hỏi ngu ngốc này của một đứa con nít, nhưng xét thấy Diêu Doanh Tâm là một trong những người thân của Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi khó được một lần kìm nén cảm xúc ghét bỏ Diêu Doanh Tâm ngay từ khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên mà nghiêm túc trả lời: “So với cô, tôi còn thích cô ấy gấp trăm lần.”
“Vậy… Nhà chúng tôi không thiếu tiền, chị tôi cũng vậy. Anh có thể đảm bảo sau khi kết hôn sẽ chăm sóc cho chị tôi tốt hơn so với trước khi kết hôn không?”
Tề Lỗi ôm lấy Diêu Thiên Thiên, tự tin đầy mình phát ngôn chắc như đinh đóng cột: “Tôi giàu hơn nhà cô nhiều. Có cần tôi nuốt trọn công ty của Mộ Dung Cần và Diêu Đại Vĩ để chứng minh không?”
Diêu Thiên Thiên:…
Trời má, sao cuộc trò chuyện này càng lúc càng trở nên nguy hiểm vậy? Tác giả định cứ tiếp tục phát triển tình tiết như này mãi à?
“Cho dù anh có tiền thì đã sao? Bây giờ anh thích chị tôi, nhưng anh có thể khẳng định từ nay về sau vẫn sẽ một lòng một dạ với chị ấy không? Liệu anh có ly hôn với chị tôi như ba mẹ tôi đã làm hay không?”
“Với mấy chuyện này, tôi luôn đưa quyền lựa chọn cho chị của cô.”
Diêu Thiên Thiên bất giác đỏ mặt.
“Vậy…” Đôi mắt của Diêu Doanh Tâm đảo qua đảo lại, đảo đến chỗ Thượng Quan Lẫm và Kha Dực liền nhanh trí đổi câu hỏi: “Anh có thể bảo đảm mình sẽ không giống hai người bọn họ, chưa rõ chân tướng sự việc đã hiểu lầm chị gái của tôi không?”
Hình như Diêu Thiên Thiên thấy được hai mũi tên bạc đang bay vèo vèo, một đường bắn thủng trái tim pha lê mỏng manh dễ vỡ của hai người đàn ông bên kia.
“Cô thấy tôi giống loại người bất tài như vậy lắm hả?”
Lại trúng thêm hai mũi tên nữa, một phát trúng tim. Diêu Thiên Thiên cảm thấy hai vị đang ngồi xem trò hay kia đã thương tích đầy mình, máu rơi đầy đất. Lời này nói rất hay, để cho bọn họ sáng mắt ra, thấy rõ trong nhà này ai mới là người có quyền lên tiếng!
“Thế…” Diêu Doanh Tâm thực sự là không còn gì để hỏi nữa: “Trước đây chị gái của tôi chưa từng có bất cứ một người bạn trai nào. Tôi cảm thấy những người có nhiều bạn gái hay có quan hệ không rõ ràng với người con gái khác đều không xứng đáng với chị gái của tôi!”
Sắc mặt Khả Dực trở nên tái mét, vội lùi lại vài bước. Còn về phía Thượng Quan Lẫm vốn vạch máu đã giảm xuống âm nhưng lúc này đây cũng lấy lại được chút tự tin, tiến lên hai bước về phía Diêu Doanh Tâm. Diêu Thiên Thiên khẽ nhướng mày. Ôi chà, xem ra con sói già Thượng Quan Lẫm đúng là dùng năm thủ thân như ngọc, giữ vững một tấm lòng son với Diêu Doanh Tâm, người mà anh ta nhất kiến chung tình. Hừm, thiện cảm +, tổng điểm thì điểm ấn tượng đầu là -…
Nghe thấy câu hỏi này, nụ cười của Tề Lỗi càng thêm đắc ý. Anh cúi đầu, thân mật ghé vào tai Diêu Thiên Thiên, dùng âm lượng đủ để mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng từng chữ: “Ngay từ lúc tuổi, tôi đã yêu thầm cô ấy rồi. Từ đó về sau vẫn không có bất kì cô gái nào khác ngoài cô ấy.”
Cuối cùng Diêu Thiên Thiên cũng không còn đổ dồn sự chú ý vào hai tấm bia đỡ đạn kia nữa. Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tề Lỗi. Từ sau lần thổ lộ qua loa ở văn phòng làm việc của anh cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa từng dò hỏi tường tận về mấy vấn đề như tại sao Tề Lỗi lại thích cô, khi nào thì thích cô. Cô không hề biết rằng, tình cảm Tề Lỗi dành cho mình lại bắt đầu từ sớm như vậy, lúc ấy cô mới có tuổi nhỉ? Vẫn còn đang trong bộ dáng béo lùn mập mạp khiến cho người ta vừa nhìn vào liền thấy ghê tởm ư? Làm sao Tề Lỗi có thể thích dáng vẻ khi ấy của cô được cơ chứ?
Cô vẫn luôn tưởng rằng, là do Tề Lỗi thấy cô ngày càng trở nên xinh đẹp nên mới dần dần có ấn tượng, từ em gái biến thành người yêu. Hóa ra ngay từ đầu anh đã dùng ánh mắt của người con trai dành cho người mình yêu để nhìn cô rồi. Tình cảm này của anh khiến Diêu Thiên Thiên cảm động không thôi. Trải qua hai kiếp người, cô vốn cho rằng sẽ không có người đàn ông nào yêu thích một cô gái béo mập xấu xí như mình. Cô còn đặt toàn bộ hi vọng lên vẻ ngoài xinh đẹp của Diêu Thiên Thiên, muốn nhờ vào đó để tìm được bạn trai ấy chứ.
Diêu Thiên Thiên bị anh làm cho cảm động, Diêu Doanh Tâm lại tan nát cõi lòng, quả thực là bị đánh bại hoàn toàn! Huhu, chị gái của cô ta bị cướp đi mất rồi, huhu…