Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương : Cốt truyện này đã thay đổi ()
Cô chột dạ liếc nhìn Diêu Doanh Tâm, phát hiện cô gái nhỏ đang nhìn mình nước mắt lưng tròng, bộ dạng giống như sắp bật khóc đến nơi. Mới vừa nãy còn bày ra vẻ mặt tò mò cơ mà, sao bây giờ lại thành ra như vậy rồi?
“Chị vì trốn tránh tình cảm nên mới ra nước ngoài sao? Thật sự không phải vì muốn đi cùng Tâm Tâm sao?” Diêu Doanh Tâm vô cùng bi thương nói.
Diêu Thiên Thiên:…
Em gái à, vẻ mặt tổn thương như bị vứt bỏ này của em là có ý gì? Lúc đầu trong dự định ra nước ngoài cũng không có em, lý do ra nước ngoài vốn dĩ cũng không phải vì muốn chăm sóc cho em! Coi như nó là một phần nhỏ trong nhiệm vụ ẩn ra nước ngoài lần này, nhưng với chỉ số thông minh của em thực sự có thể hiểu được sao? Hả? Hả? Hả?
Cô ra nước ngoài cùng với hai người này thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?
Không được, phải nhanh chóng thu phục hai em gái tò mò này thôi.
Thế là Diêu Thiên Thiên vô cùng soái khí hất cằm, ôm lấy bả vai Tề Miểu mà nói: “Mình ấy hả, là một người mê cái đẹp. Anh trai cậu đẹp trai như vậy, dáng người cũng đẹp không kém, anh ấy ôm mình mình đương nhiên phải nhân cơ hội ôm lại chứ, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy. Còn về vấn đề yêu đương, trước mắt mình muốn dồn hết vào việc học, tạm thời chưa nghĩ đến mấy việc lông gà vỏ tỏi này, mình chỉ muốn được đào tạo chuyên môn ở nước ngoài thôi.”
Tề Miểu thoáng nhìn cô, nhoẻn miệng cười: “Cậu muốn đào tạo chuyên môn gì? Cảm thấy hứng thú với phương diện kia sao? Học nghệ thuật cơ thể người à?”
Diêu Thiên Thiên: …
Bỏ đi, mặc kệ cô nhóc này, tin hay không thì tùy. Người ta đã từng nghiên cứu tâm lý học tội phạm, nhỡ đâu bị cô ấy ép phạm tội thì phải làm sao bây giờ? Nói về ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu vừa mới nảy ra lúc nãy, lẽ nào thực sự là mị lực của tâm lý học tội phạm sao?
Không khó nhằn như Tề Miểu, cô bé Diêu Doanh Tâm lại thu phục rất dễ dàng. Tùy tiện dỗ dành vài cái là cô ta đã nín khóc mỉm cười, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn mà cọ vào ngực Diêu Thiên Thiên vài cái (Đặc biệt là trên ngực), vui vẻ nói: “Em biết chị thương em nhất mà.”
Diêu Thiên Thiên: …
Em gái à, chị chỉ nói là chị xuất ngoại không phải vì Tề Lỗi mà là vì muốn học tập tri thức của nước khác thôi mà? Đâu có nhắc đến chuyện chăm sóc em, làm thế nào mà lại vặn vẹo thành thương em nhất rồi? Em như thế này, trông như kiểu người đau lòng đứt ruột khi thấy người trong lòng mình có người yêu rồi, lúc sau phát hiện ra kỳ thực người trong lòng không có người yêu nên lại biến thành dáng vẻ hạnh phúc muốn bay lên trời.
Chắc chắn là cô hiểu lầm rồi, cốt truyện bách hợp như vậy sao có thể xảy ra chứ?
Đây có thật là bộ truyện mà cô xuyên đến không vậy? Chắc không phải là xuyên nhầm đến truyện có thể loại bách hợp rồi chứ?
Mải mê nói chuyện phiếm trong chốc lát thì đã đến thời gian đăng ký, Diêu Doanh Tâm quay đầu lại lưu luyến nhìn thoáng qua, mếu máo đi theo mấy người bọn họ lên máy bay. Diêu Thiên Thiên sợ cô ta ngồi máy bay không thoải mái, cố ý ngồi bên cạnh để thuận tiện chăm sóc cô ta luôn. Vì thế lúc chờ máy bay cất cánh…
“Nôn… Nôn…”
“Chị ơi, chị không sao chứ!” Diêu Doanh Tâm lo lắng vỗ lên lưng Diêu Thiên Thiên, còn săn sóc đưa cho cô một ly nước.
Diêu Thiên Thiên: …
Tại sao cô lớn vậy rồi mà vẫn còn bị say máy bay cơ chứ? Hồi đó lúc Diêu Doanh Tâm hai tuổi không hề say máy bay, người chị bốn tuổi như cô lại nôn đến trời đất tối sầm. Lúc ấy còn có thể nói là vì nhỏ tuổi, bây giờ rốt cuộc là vì sao vậy hả!
Trời má mặt mũi nữ chính mạnh mẽ cool ngầu đều bị cô ném cho chó ăn hết rồi…
Tề Lỗi tên khốn nhà anh, em khó chịu như vậy, anh còn không mau đến chăm sóc em…
Diêu Thiên Thiên mếu máo, sau khi uống hết cốc nước mà Diêu Doanh Tâm đưa, lại bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Mãi cho đến khi tiếp viên hàng không đưa thuốc chống say máy bay đến, thì dạ dày Diêu Thiên Thiên mới hơi ổn định lại, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Chịu đựng cảm giác buồn nôn đang phun trào, cô ngả người xuống ghế rồi nhắm mắt, Diêu Doanh Tâm ở bên cạnh dịu dàng xoa bóp huyệt thái dương cho cô.
Có em gái thật tốt, nội tâm Diêu Thiên Thiên tràn đầy sự cảm động. Cô biết loại tình cảm này phát ra từ tận đáy lòng mình, nhưng cũng vẫn có hào quang của nữ chính can thiệp vào. Trong nguyên văn Diêu Thiên Thiên thật sự rất thương Diêu Doanh Tâm, chỉ vì thể diện nên mới không muốn đối xử tốt với cô ta mà thôi, sẽ không ra tay đối phó với em gái mình quá tàn nhẫn.
Đương nhiên kiếp này cô không thể ra tay với cô bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy được. Cô giơ tay xoa đầu Diêu Doanh Tâm, nhẹ nhàng nói: “Sao Tâm Tâm lại thích chị như vậy?”
Diêu Doanh Tâm nghiêng đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: “Khi còn nhỏ chị đã cứu em, còn ở bên cạnh em, lại giúp em làm chuyện em muốn làm. Tuy ba rất tốt, nhưng chị vừa mềm lại vừa thơm, em thật sự rất thích chị!”
Tình thương của mẹ sao? Diêu Thiên Thiên nghe vậy liền hiểu rõ tình cảm của Diêu Doanh Tâm dành cho cô. Đứa trẻ muốn trưởng thành cần phải có tình yêu của cả ba lẫn mẹ, Diêu Đại Vĩ không thể cho Diêu Doanh Tâm tình thương của mẹ, chỉ có thể nhân đôi tình thương của ba, Vương Nhị Nha lại không phải là nhân vật tồn tại trong nguyên tác, thế nên Diêu Doanh Tâm rất khó nảy sinh tình cảm với bà. Cuối cùng ta cô chỉ có thể tìm tình thương của mẹ trên người Diêu Thiên Thiên. Trong nguyên tác là như thế, trong thực tại cũng là như thế.
“Vậy… Nếu chị nói với em, kết hôn với nhiều người đàn ông cũng khá tốt, em sẽ đồng ý sao?” Diêu Thiên Thiên hỏi.
Cô vẫn không thể hiểu tại sao Diêu Doanh Tâm lại trở thành một nữ chính khó đưa ra sự lựa chọn trong truyện NP. Tính cách của con bé là người toàn tâm toàn ý thích một người, chắc chắn sẽ không chọn lựa như vậy mới đúng.
“Vâng.” Diêu Doanh Tâm kiên định gật đầu.
“Vậy… Nếu lúc đó chị không đi tìm em, lúc em hai tuổi bị người ta mua đi mất. Từ hai tuổi đến bảy tuổi có một cậu nhóc bên cạnh em, em rất thích cậu ấy. Đến năm bảy tuổi cậu nhóc đó đi mất, cậu nhóc thứ hai lại bên cạnh em mấy năm, em cũng rất thích cậu ta, rồi cậu nhóc thứ hai rời đi. Mười ba tuổi lại xuất hiện người đàn ông thứ ba, em rất thích anh ấy. Mười tám tuổi ba xuất hiện đưa em về nhà, đối xử với em rất tốt. Sau mười tám tuổi lại xuất hiện người đàn ông thứ tư, vô cùng yêu em, em cũng thích anh ấy. Bây giờ người đàn ông thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, còn có ba đều ở trước mặt em, em sẽ chọn ai?” Diêu Thiên Thiên hỏi.
Trên mặt Diêu Doanh Tâm lộ ra biểu cảm khó xử, cuối cùng chỉ có thể nói một cậu: “… Vậy… Bọn họ nói cái gì, em sẽ làm cái đó.”
“Vậy sao?” Diêu Thiên Thiên gật đầu, rốt cuộc hiểu rõ mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu.
Diêu Doanh Tâm quá hiểu chuyện quá ngoan ngoãn quá nghe lời, nhưng ở trong nguyên tác cô ta lại không có cơ hội phát triển tình yêu chân ái với bất kỳ ai trong số họ. Đến cuối cùng, cô ta đều có tình cảm đặc biệt lại có thêm giao tình đối với mỗi người, chỉ có thể lựa chọn nghe theo ý kiến mọi người.
Đây chính là nguyên nhân vì sao cô ta trở thành nữ chính của truyện NP.
Chỉ là bởi vì, cô ta không thực sự yêu bất kỳ ai trong số họ.