Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương .: Cốt truyện này đã thay đổi ()
Bởi vì bị phục vụ đột ngột quấy rầy, Tề Lỗi không hôn hôn nữa mà dẫn Diêu Thiên Thiên về nhà. Để có thể giữ gìn được tiết tháo, Diêu Thiên Thiên thực sự cảm thấy mình phải ra nước ngoài. Bằng không với dáng vẻ này của Tề Lỗi, chỉ vài ngày sau sợ là sẽ một ngụm nuốt trọn cô. Kỳ thật cô cũng biết Tề Lỗi rất muốn có một tình yêu hoàn mỹ với cô, sau buổi tối đính ước lãng mạn, đưa cô tới phòng ngủ mà mình đã chuẩn bị từ trước, hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời nhất thế gian.
Đáng tiếc ý tưởng chỉ mãi là ý tưởng. Tề Lỗi là một người đàn ông bình thường, khi người thương ngả vào lòng mình, mặc mình làm gì thì làm, nếu anh động tình thì không khác nào một con thú hoang, nhưng anh không động tình thì lại có vấn đề.
Haiz, đều là cô tự rước lấy họa.
Bởi vì thời điểm Tề Lỗi dẫn cô về nhà có hơi muộn một chút, chừng hơn tám giờ, mà Diêu Thiên Thiên lại không muốn quấy rầy đến Vương Nhị Nha, cô lực chọn cách lặng lẽ mở cửa đi vào. Phát hiện không có ai ở phòng khách, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, lặng yên không tiếng động chạy lên phòng ngủ của mình trên tầng hai, ý muốn có thể trốn được tối nào hay tối nấy.
Ai ngờ vừa lên đến tầng hai liền thấy phòng ngủ của Mộ Dung Cần và Vương Nhị Nha có ánh sáng hắt ra. Bên trong cũng không có tiếng động gì khiến người ta mặt đỏ tim đập mà lại có tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Diêu Thiên Thiên vừa mới nhớ lại ý định lúc mới kết hôn của Vương Nhị Nha, đột nhiên hơi lo lắng về Mộ Dung Cần. Cô đè nén nội tâm xúc động xuống, rón rén đi đến trước cửa, ngồi xổm dựng tai lắng nghe.
Giọng nói đầy lo lắng của Mộ Dung Cần vang lên: "Sao lại nôn thành như vậy? Mang thai vất vả quá rồi!"
Giọng Vương Nhị Nha không khỏe mạnh sang sảng như trong quá khứ, ngược lại trở nên suy yếu lạ thường: "Em cũng thấy lạ, lúc mang thai Thiên Thiên và Tâm Tâm không có nhiều phản ứng như này. Tháng thứ nhất thai kỳ còn đi làm bình thường, cũng không thấy khó chịu. Nghe người lớn nói khi mang thai càng thoải mái thì đứa nhỏ càng ngoan, lúc ấy còn không tin. Bây giờ nhớ lại mới thấy có lý, Thiên Thiên lớn như vậy cho tới bây giờ cũng không làm em lo lắng lần nào, Tâm Tâm cũng rất ngoan."
Diêu Thiên Thiên từ ngoài khe cửa nhìn thấy Mộ Dung Cần ngồi bên giường, ghé đầu vào bụng Vương Nhị Nha mà thủ thỉ: "Đều tại con, để mẹ chịu khổ. Nếu không ngoan nữa ba đánh con đấy!"
Vương Nhị Nha buồn bực vỗ vỗ ông: "Đừng dọa con!"
Mộ Dung Cần cười ngốc nghếch, sau đó lại lo lắng nói: "Thật ra. . . . Có câu này anh vẫn muốn nói với em. Chúng ta có con, anh rất vui, nhưng cũng rất lo sợ. Anh lo mình không thể làm một người ba tốt, anh sợ mình không dành được cho con tình thương tốt nhất."
Trước kia ông chưa từng cảm nhận được tình thân, cũng chưa làm ba lần nào. Thời thơ ấu bất hạnh như vậy, ông rất sợ chính mình cũng sẽ làm cho đứa nhỏ đau lòng như mình ngày trước.
"Anh sợ cái gì?" Vương Nhị Nha vô cùng tự tin nói, "Anh không đảm đương nổi, thì để em chăm sóc dạy dỗ con cho anh."
Mộ Dung Cần: . . . . . . .
Không ai so với ông rõ ràng hơn lời này của Tiểu Bình không phải nói đùa. Bà có cả lòng tin lẫn năng lực chăm sóc tốt đứa nhỏ, Diêu Thiên Thiên chính là minh chứng tốt nhất. Vài năm gần đây ông đã biết được, sở dĩ Thiên Thiên tìm mọi cách làm khó ông, là vì muốn khảo nghiệm sự quan tâm của ông dành cho mẹ con bé. Đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cũng chỉ có Tiểu Bình mới có thể nuôi dạy ra.
"Cho nên anh không cần lo đâu." Giọng điệu của Vương Nhị Nha dịu dàng hơn. Bà vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Cần, "Anh gánh vác bầu trời cho mẹ con em, em làm thổ địa dưới chân anh. Chỉ cần anh không muốn rời khỏi nơi đây, bất luận khó khăn thế nào em cũng sẽ chống đỡ được."
"Tiểu Bình. . . . . ." Mộ Dung Cần nhìn Vương Nhị Nha chăm chú, không kìm được ôm bà vào lòng.
"Kỳ thật người nên lo lắng là em mới đúng." Vương Nhị Nha tự giễu nói, "Em là người từng có một cuộc hôn nhân thất bại, để Thiên Thiên từ nhỏ đã không có tình thương của ba, Tâm Tâm không có tình thương của mẹ, còn lâm vào nguy hiểm, là do lỗi của em. Anh là bầu trời của em, che gió che mưa cho em, nhờ có anh mà chúng ta mới có thể cùng nhau giúp nuôi dạy đứa nhỏ thành một người đội trời đạp đất."
Mộ Dung Cần ngồi bên giường, ôm chặt người phụ nữ mình yêu thương vào lòng, không ngừng hôn bà. Giọng nói kiên định của ông vang lên: "Anh yêu em. Có lẽ tại thời điểm kết hôn chỉ là anh muốn tìm kiếm tình thường của một người mẹ từ em, hẳn em cũng rõ ràng. Nhưng bây giờ anh yêu em, yêu em vô cùng. Anh cảm thấy thật may mắn khi lúc trước mình đã lựa chọn đúng."
"Vâng," Vương Nhị Nha nhẹ nhàng gật đầu, "Em cũng vậy."
Trong không gian ban đêm yên tĩnh, hai người ôm chặt nhau, nói ra những lời tâm tình chân thành từ tận đáy lòng, chiếm được sự tin tưởng của nhau.
Đàn ông là trời, phụ nữ là đất, có trời đất mới có vợ chồng, có vợ chồng mới có gia đình, có gia đình mới có thế giới.
Tác giả có lời muốn nói: Đăng chương lần hai (≧▽≦) lalala! Gần đây cứ luôn không nhịn được muốn đi lừa tình, nhưng bị mắng vẫn có thể đem lại động lực đúng không, O(n_n)O hahaha~! Đi công tác rất bận, không thể đăng chương hàng ngày... Chỉ đành nhân lúc rảnh rỗi liền điên cuồng đánh máy... Lịch đăng chương không thể duy trì ổn định, xin lỗi mọi người nhiều nhé (tot)~~