Chương : Cốt truyện này thay đổi ()
Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy thời gian và không gian đều đã đông cứng lại, trong tầm mắt của cô chỉ có khuôn mặt Tề Lỗi đang càng ngày càng tới gần.
Thời gian giống như được kéo dài gần một trăm năm vậy. Khuôn mặt của Tề Lỗi cuối cùng cũng kề sát Diêu Thiên Thiên. Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, bộ não của Diêu Thiên Thiên “Ong” một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng, không còn tự hỏi được điều gì, chỉ còn cảm nhận được đôi môi ấm áp của Tề Lỗi.
Đó không phải là một nụ hôn lâm li triền miên. Tề Lỗi chỉ nhẹ nhàng cọ xát đôi môi của Diêu Thiên Thiên, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng không chút son phấn của cô, giống như đang nhấm nháp hương vị của nó vậy.
Chẳng qua anh vẫn chưa có ý đồ “tiến quân” vào trong khoang miệng, chỉ nhẹ nhàng môi chạm vào môi mà thôi. Bởi vì Diêu Thiên Thiên đã hóa đá, thế nên Tề Lỗi cũng không phải là không có cơ hội hôn sâu. Nhưng anh lại không làm như vậy, chỉ thân mật dùng môi cọ môi.
Nụ hôn kéo dài bao lâu, não của Diêu Thiên Thiên cũng đình công bấy lâu. Cho đến khi Tề Lỗi buông môi cô ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, hồn của Diêu Thiên Thiên vẫn còn lơ lửng bên ngoài, không thể tìm được đường về nhà.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi nhịn không được cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô. Thấy người trong lòng vẫn chưa hồi hồn, càng làm nghiêm trọng hơn là đẩy cô gái nhỏ chỉ mới mười sáu tuổi này xuống giường!
Lúc Diêu Thiên Thiên bị Tề Lỗi đẩy ngã ở trên giường, cô vẫn như ở trên đám mây. Cho đến khi Tề Lỗi vừa “mổ” vành tai của cô, vừa vươn tay vào bên trong áo lông, sau đó nhỏ giọng nói: “Còn không hồi hồn, anh thật sự sẽ không khách khí đâu.”
Những lời này đã kéo linh hồn đang lang thang của Diêu Thiên Thiên trở lại cơ thể. Cô chớp chớp đôi mắt, dùng tay đẩy Tề Lỗi ra, tự mình ngồi dậy.
Diêu Thiên Thiên rất muốn hô to hai tiếng “Sắc lang”. Nhưng trên thực tế cô lại nhéo một cái thật mạnh vào cánh tay mình - để chắc chắn bản thân không phải đang nằm mơ!
Khi còn là một đứa trẻ, Tề Lỗi đã hôn vào mặt cô hai lần khi cô khóc. Nhưng lần này cô không khóc, Tề Lỗi lại hôn không ngừng lên mặt cô!
Ngay cả khi môi lưỡi không giao nhau, nhưng hành động như vậy tuyệt đối không thể dùng tình cảm anh em hay bạn bè để giải thích!
Cô lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, cả cơ thể dán vào cửa như thể định chạy trốn. Diêu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Tề Lỗi, hỏi: “Anh có ý gì?”
Tề Lỗi nửa nằm ở trên giường, tây trang trên người có chút nhăn nhúm, nhưng tràn đầy sự gợi cảm làm người ta khó có thể rời mắt. Anh vẫn thẳng thắn như trước: "Anh muốn hôn em.”
Diêu Thiên Thiên: o(╯□╰)o~(≧▽≦)/~(⊙_⊙)o(≧v≦)o~~
Sau một hồi tâm trạng lúc lên lúc xuống, cô mới khôi phục thần trí, nói với Tề Lỗi: “Anh muốn hôn là hôn à, cũng quá tùy tiện rồi đó! Sao anh có thể như vậy chứ! Khi còn nhỏ hết ôm rồi sờ, bây giờ còn hôn! Muốn hôn thì đi tìm bạn gái đi! Không cần thử nghiệm ở trên người em!”
Tề Lỗi ngồi dậy, toàn thân tràn ngập lực uy hiếp. Diêu Thiên Thiên nhịn không được lùi về phía sau một bước, nhưng lại bị thu hút bởi sự gợi cảm của anh, rất khó có thể rời mắt.
Tề Lỗi chậm rãi bước tới gần Diêu Thiên Thiên. Diêu Thiên Thiên lại lùi dần về sau, sau đó va vào cửa …
Không mở được!
Tề Lỗi vừa vào phòng đã khóa trái cửa lại, khốn nạn!
Trong khoảng thời gian cô thất thần, Tề Lỗi đã đi tới, dùng một tay ôm lấy eo Diêu Thiên Thiên, một tay khác lại để ở trên ván cửa. Sau khi nhốt “bé béo” vào trong lồng ngực của mình không thể nhúc nhích, vẻ mặt của anh có chút nguy hiểm, lúc này mới nói: “Thử nghiệm? Em muốn anh đi tìm bạn gái sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Diêu Thiên Thiên ngẩng cổ lên, cho rằng mình tràn đầy khí thế, nhưng thực ra cô lại không hề có một chút khí thế nào cả: “Ngần ấy năm anh vẫn bận công việc nên không thể tìm bạn gái, em hiểu mà. Nhưng một người đàn ông không thể nghẹn lâu như vậy được. Anh mau tìm bạn gái rồi kết hôn sinh con đi, không cần phải bắt nạt em như vậy đâu!”
Mau tìm người bạn gái định mệnh trong nguyên tác của anh đi, đừng để em hiểu lầm! Diêu Thiên Thiên rơi lệ trong lòng, cô rất muốn nói với mình rằng Tề Lỗi hôn cô là bởi vì thích cô, nhưng cô lại biết rõ điều đó không có khả năng.
“Tìm bạn gái kết hôn rồi sinh con sao?” Tề Lỗi giống như thuật lại những lời mà Diêu Thiên Thiên vừa nói, giọng điệu càng thêm âm trầm. Thiếu niên như ánh mặt trời ngày xưa đã không còn, hôm nay trùm phản diện đã hoàn toàn thành hình.
“Phải, đúng vậy… Đúng không…” Diêu Thiên Thiên vô cùng không tự tin trả lời. Thân mình trượt xuống, ý đồ muốn thoát ra khỏi cánh tay của Tề Lỗi, lại bị người kia nhìn ra. Thế là hai bàn tay to ôm chặt lấy eo cô không bỏ, muốn trốn cũng trốn không thoát.
“Diêu Thiên Thiên.” Tề Lỗi nheo lại đôi mắt.
“Dạ!” Cách Diêu Thiên Thiên trả lời giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên hỏi đến, đồng thời cô cũng trộm nhìn về phía Tề Lỗi.
Diêu Thiên Thiên cảm thấy bản thân đã làm mất hết thể diện của giới xuyên không, cô thế nhưng lại không có tiền đồ như vậy. Người xuyên không bình thường cho dù vũ lực không thắng được đối phương, nhưng khí thế cũng không thua người ta. Đối mặt với thế lực tà ác mà bộ dáng vẫn anh dũng nghiêm nghị khiến cho mọi người phải bội phục. Cô thì hay rồi, chủ động đi nịnh nọt. Diêu Thiên Thiên dám đánh đố, nếu bây giờ Tề Lỗi ngoắc ngoắc ngón tay với cô, cô chắc chắn sẽ nằm yên mặc cho anh đùa giỡn!
Nghe thấy câu trả lời của cô trẻ con cực kỳ, trong lòng Tề Lỗi đột nhiên thả lỏng. Tay anh nâng lên để ở ván cửa, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của Diêu Thiên Thiên, dịu dàng nói: “Cho em xem một thứ.”
“Xem, xem cái gì?” Diêu Thiên Thiên đổ mồ hôi đầy đầu, không biết do quá khẩn trương hay là do quá kích động. ((⊙_⊙)? Cô kích động gì chứ, đồ phụ nữ não cá vàng!)
Tề Lỗi, anh ngàn vạn lần đừng bảo em xem XX gì đó. Trời má cô nhất định sẽ bị sét đánh chết! ~(≧▽≦)/~! (Cô xác định biểu cảm của cô hiện giờ là bị sét đánh?)
Tề Lỗi đặt cô ngồi lên trên giường, nói: “Chờ anh một lát.”
Nói xong bèn mở cửa, bước vào văn phòng, cũng không biết đang tìm thứ gì. Diêu Thiên Thiên đứng ngồi không yên, thật sự không biết Tề Lỗi đang làm gì nữa. Hơn mười phút sau Tề Lỗi mới cầm một chồng văn kiện bước vào. Diêu Thiên Thiên không khỏi đấm ngực dậm chân. Đậu má, cơ hội tốt như vậy còn không chạy, thành thật ở trong phòng chờ đại sắc lang chưa thỏa mãn dục vọng nuốt sao? Lật bàn!
Chữ sắc trên đầu đúng là một cây đao!
Tề Lỗi đặt chồng tài liệu vào tay Diêu Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Xem chút đi.”
Diêu Thiên Thiên nhận lấy, nhìn kỹ. Ngoài dự đoán của mọi người, đây không phải là một hiệp ước bất bình đẳng như khế ước bán thân (-), mà là một bản hợp đồng, một bản chứng nhận.
Bên trên có chữ ký của Tề Lỗi, luật sư đã xác nhận: % cổ phần của công ty Tề Lỗi sẽ thuộc về Diêu Thiên Thiên. Một khi Diêu Thiên Thiên tới mười tám tuổi, bản hợp đồng này sẽ lập tức có hiệu lực, Diêu Thiên Thiên sẽ là cổ đông kiểm soát lớn nhất của công ty Tề Lỗi, hay còn được gọi là chủ tịch.
“Lạch cạch”! Chồng giấy kia từ trên tay Diêu Thiên Thiên rơi xuống. Tề Lỗi nhặt lên rồi đặt nó ở trên giường, sau đó ngồi ở bên cạnh Diêu Thiên Thiên, ôm lấy eo cô, thân mật hôn nhẹ lên mái tóc cô.
Hôm nay Diêu Thiên Thiên đã chịu quá nhiều kích thích, ngây ngốc để Tề Lỗi tùy ý hôn từ thái dương xuống dưới cổ. Chiếc lưỡi ướt át đảo qua chiếc cổ mẫn cảm, lúc này một người vô cùng sợ ngứa như Diêu Thiên Thiên mới rụt cổ lại, không cho Tề Lỗi tiếp tục hôn xuống.
“Có thể giải thích một chút những gì em vừa thấy không?” Diêu Thiên Thiên nhút nhát sợ sệt hỏi. Cô không phải không muốn thẳng sống lưng tự tin hỏi, chỉ là tình huống khiến cho người ta khiếp sợ quá mức, cô có thể nói ra những lời này đã là không tồi rồi.
Thấy cô bé ngày thường giương nanh múa vuốt như hổ đột nhiên biến thành một con mèo con, sợi dây “Thương tiếc” trong lòng Tề Lỗi bị kích thích. Anh dời đôi môi không thể kiểm soát của mình ra, sau đó hít một hơi thật sâu, lúc này mới trả lời: “Là của em thì chính là của em.”
Diêu Thiên Thiên trợn to mắt nhìn Tề Lỗi, nghe anh nói tiếp: “Sáu năm trước, khi anh gây dựng sự nghiệp, số tiền đầu tiên là của em đầu tư. Khi đó em là đại cổ đông duy nhất của công ty, anh và Lưu Dương làm công cho em, công ty này vốn dĩ chính là của em.”
“Một năm trước, công ty gặp khó khăn, là em lấy hết tiền tiết kiệm của mình để giúp công ty giải quyết khủng hoảng. Đến bây giờ anh vẫn chưa trả lại số tiền này. Anh cũng không định trả lại, vì toàn bộ công ty này đều là của em.”
“Không được!” Diêu Thiên Thiên cầm lấy bản hợp đồng rồi lật qua lật lại nhiều lần: “Em chỉ như ngân hàng cho vay thôi, anh trả lại cả vốn lẫn lời cho em là được. Cổ phần của công ty anh không phải là của em!”
Quả nhiên, ánh mắt Tề Lỗi càng trở nên dịu dàng hơn. Những người phụ nữ khác sau khi thấy anh có tiền thì đều tranh đoạt muốn lấy được thứ tốt từ chỗ anh, chỉ có một mình bé béo này, vĩnh viễn đều chính trực như vậy. Lý do tại sao mẹ anh vừa mới liếc mắt một cái đã nhìn trúng Vương Nhị Nha, rồi hai người trở thành chị em tốt, chính là bởi vì Lưu Minh Yến vô cùng tinh mắt nhìn ra phẩm chất chính trực của Vương Nhị Nha, mà Diêu Thiên Thiên cũng kế thừa điểm này.
“Chính xác, theo nguyên tắc thì đúng là như vậy.” Tề Lỗi cười cười nói: “Nhưng anh không định trả lại số tiền kia, thế chấp bằng cổ phần thì sao?”
Khuôn mặt Diêu Thiên Thiên cứng đờ trong chốc lát, sau đó cô lập tức nói: “Em không lấy tiền nữa!”
“Nhưng anh muốn đưa nó cho em.” Tề Lỗi trả lời vô cùng trôi chảy.
“Anh…” Diêu Thiên Thiên giơ tay đặt lên trán Tề Lỗi: “Không sốt! Hay anh có muốn đi chụp CT não không? Phía bên trong bị sâu đục thủng rồi hả?”
Sớm biết cô gái này có một cái miệng ranh mãnh, không thể nói được lời hay ý đẹp nào. Tề Lỗi lại cười, trong mắt chứa đầy sự sủng nịch. Anh ôm lấy eo Diêu Thiên Thiên, nói: “Là anh muốn tặng cho em.”
“Vì, vì sao?” Tiếng tim đập của Diêu Thiên Thiên lớn đến nỗi Tề Lỗi ngồi bên cạnh cũng có thể nghe được.
“Bởi vì anh muốn trói chặt em lại, để em không thể rời khỏi anh, cũng không thể nào trốn thoát được.” Tề Lỗi nói xong, đôi tay đang ôm Diêu Thiên Thiên càng thêm dùng sức: “Ban đầu anh định đưa “sính lễ” này cho em vào lúc sinh nhật tuổi hoặc là lúc em vào đại học. Nhưng bây giờ em muốn đi, anh đành phải biến nó thành một sợi dây thừng trói chặt em lại.”
“Sính, sính lễ!” Diêu Thiên Thiên hoàn toàn sụp đổ.
“Đúng!” Tề Lỗi cúi đầu, thân mật dùng chiếc mũi cọ cọ vào mũi của Diêu Thiên Thiên, sau đó dịu dàng nói: “Anh nhớ rõ em đã nói, sáu mươi ngàn đồng năm đó là dì Vương tích cóp cho em làm của hồi môn. Khi anh lấy nó cũng đã đồng ý với em, anh nhận của hồi môn rồi, nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ.”
“Nhưng, nhưng… đó chỉ là … Với lại anh… Khi đó em mới… Không đúng, bây giờ em mới… Rốt cuộc anh…” Diêu Thiên Thiên nói năng lộn xộn, chính cô cũng không biết mình đang nói gì.
“Anh đã đợi em rất lâu, chờ em lớn lên.” Tề Lỗi thở dài một tiếng, như muốn bộc lộ hết ra tương tư cả đời: “Sau khi em lớn lên anh sẽ đưa sính lễ cho em, giữ chặt em, không để em bị người khác cướp mất.”
“Nhưng bây giờ em phải ra nước ngoài không biết bao nhiêu năm, chẳng may bị người nào đó mắt sáng cướp mất thì phải làm sao bây giờ?” Tề Lỗi nhịn không được lại mổ mổ vào môi Diêu Thiên Thiên. Một khi đụng chạm, anh lại nhịn không được muốn hôn lên môi cô.
“Anh… Anh đang nói…”
“Anh thích em, Diêu Thiên Thiên.”
Tác giả có lời muốn nói: Emma, cuối cùng cũng cập nhật trước mười hai giờ! Ngày mai bắt trùng!
Chắc mọi người cũng không thể tưởng tượng được đâu nhỉ, ~(≧▽≦)/~ ha ha ha!