Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

chương 127

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Chương .: Giới thương nghiệp não tàn này ()

Trước giờ, Nghiêm Ca vốn không phải là người có tính khí tốt. Sau khi nghe Diêu Thiên Thiên nói xong, mặt anh ta đã tái xanh rồi. Nếu không phải trước mặt là một cô bé dễ nhìn, lại chưa nắm trong tay, chưa biết rõ lai lịch của cô, anh ta đã sớm cho cô một gậy để cô biết tại sao bông hoa lại có màu đỏ!

Thấy anh ta dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn mình, Diêu Thiên Thiên tiến sát lại gần Sở Linh, nắm lấy cánh tay của cô ta, nhút nhát nói: “Chị Sở, ánh mắt của anh ta thật đáng sợ, em muốn về nhà…”

Đương nhiên, Sở Linh không thể để Diêu Thiên Thiên dễ dàng chuồn đi như thế được. Khó khăn lắm mới hẹn cô ra ngoài được một lần, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cô ta cũng không thể để Nghiêm Ca đánh người như vậy, nói thế nào thì Diêu Thiên Thiên cũng là con gái của Mộ Dung Cần, trong tình huống không có chứng cứ gì mà đắc tội với cô, đám người trong phòng này còn chưa đủ không đủ để cô thu thập. Phải biết rằng, trong đám người trước mắt này, con ông cháu cha còn may, hội cậu ấm cô chiêu thèm muốn được cùng Mộ Dung Cần và Tề Lỗi ăn cơm còn không được kia kìa, ai dám đắc tội với họ chứ.

Thế nhưng, nếu nắm được thóp của Diêu Thiên Thiên, khống chế được cô thì mọi chuyện sẽ khác. Sở Linh nháy mắt với Nghiêm Ca, sau đó an ủi Diêu Thiên Thiên: “Cô nhìn nhầm rồi, Nghiêm Ca là người tốt.”

Nghiêm Ca nở một nụ cười cứng ngắc, nói: “Thiên Thiên có muốn chơi thử hay không, không biết anh sẽ dạy.”

Lần này anh ta không dám tự xưng mình là đồ bị thiến nữa rồi (⊙_⊙)!

Biết rằng vụ này đã bị vạch trần, Diêu Thiên Thiên cầm gậy chơi bi-a lên, đối mặt với mấy quả bóng còn trên mặt bàn, hỏi: “Trước kia em có học qua một chút, cái này tính thế nào?”

Tên đàn ông xấu như ma kia cười nói: “Bình thường, bọn anh chơi bi-a đều tính theo ván, nhưng nếu em đánh lâu như vậy sẽ rất mệt, chúng ta chơi tính điểm đi. Nhưng mà chơi trò này phải có chút phần thưởng, chúng ta tính thế nào đây?”

Diêu Thiên Thiên tỏ vẻ vô tội nói: “Nhưng… Em không mang theo nhiều tiền…”

Không có tiền? Lòng Nghiêm Ca nghe vậy cảm thấy rất vui sướng. Với thân phận của bọn họ, cho dù không có tiền thì cũng phải có thẻ, rất ít người sẽ nói “mang” theo bao nhiêu tiền khi ra ngoài, càng sẽ không nói bản thân không có tiền trong trường hợp như thế này. Xem ra cô nàng này chính là một người mới, không có bối cảnh gì, có thể chơi đùa một chút. Bởi vậy anh ta bèn nói: “Hay như vậy đi, thua một ván, cởi một món, thế nào?”

Diêu Thiên Thiên xanh mặt, đám đàn ông xung quanh đều lộ vẻ mặt xem kịch hay.

“Như vậy không tốt lắm…” Diêu Thiên Thiên nhìn Sở Linh, dáng vẻ có chút khó xử.

“Thế nào, không dám cược sao?” Nghiêm Ca nhìn cô với vẻ khinh bỉ: “Không có bản lĩnh thì đừng ra ngoài chơi, cũng đừng tham gia vào giới này. Tiểu minh tinh cô phụ trách tên là gì? Sau này cũng đừng đưa cô ta ra ngoài nữa.”

Đây là uy hiếp trắng trợn, trong lòng Sở Linh thầm oán hận Nghiêm Ca. Vừa bắt đầu đã khiến không khí căng thẳng như vậy, còn chơi tiếp thế nào được chứ. Về phần Diêu Thiên Thiên, cô sợ bị đóng băng hoạt động sao, đừng nói tới Mộ Dung Cần, vị hôn phu Mộ Dung Tường của cô cũng sẽ không đồng ý! Sớm biết vậy, cô ta đã không để Diêu Thiên Thiên gặp những tên con ông cháu cha không có não này! Chỉ là cô ta cũng không ngờ rằng bản lĩnh thu hút tai họa của Diêu Thiên Thiên lại lợi hại như vậy, còn chưa nói tới hai câu mà đã đắc tội với Nghiêm Ca rồi.

Buổi tối hôm nay có lẽ không ổn rồi, vì không để bọn họ làm mọi chuyện căng thẳng hơn, Sở Linh đang tính đưa Diêu Thiên Thiên đi vào phòng, nhưng lại chợt nghe thấy cô nói với vẻ khó xử: “Vậy thì không tốt lắm, một phòng toàn đàn ông trần chuồng, em sợ mình sẽ bị đau mắt.”

Nghiêm Ca đặt gậy chơi bi-a xuống, quan sát Diêu Thiên Thiên từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Ý của em là muốn khiêu chiến với tất cả mọi người trong phòng?”

Diêu Thiên Thiên gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, bắt đầu từ anh trước nhé.”

Nghiêm Ca cởi cà vạt ra, vứt xuống đất: “Anh đây cũng muốn xem một chút, cô em sẽ thắng thế nào!”

Diêu Thiên Thiên: “Vẫn nên đeo cà vạt lại đi, dù sao cũng được coi như là một loại trang phục.”

Nghiêm Ca:…

Nửa giờ sau.

Diêu Thiên Thiên bày ra vẻ mặt có chút sợ hãi nói: “Hay là chúng ta không chơi nữa?”

Nghiêm Ca cười gằn: “Thế nào, sợ rồi sao? Bây giờ không phải cô em nói không chơi nữa là có thể không chơi!”

“Nhưng… Anh chỉ còn lại mỗi một cái quần lót, lại còn là quần chữ T…” Diêu Thiên Thiên chớp mắt: “Hay là… Em mua quần áo tặng cho anh? Như vậy anh vẫn có thể cởi đồ tiếp.”

Trước khi Nghiêm Ca nổi giận, một tên côn đồ vội vàng tiến lên ôm lấy anh ta, nói với Diêu Thiên Thiên: “Anh ấy nghỉ giải lao, để tôi thay.”

Diêu Thiên Thiên: “Vậy tôi cũng nghỉ ngơi, thay người.”

“Thay ai?” Tên côn đồ có chút sửng sốt, bên cô ta còn người nào sao? Lẽ nào muốn Sở Linh lên thay? Nhưng Sở Linh chơi bi-a rất tệ, chưa tới hai gậy quần áo đã không còn rồi.

“Chờ chút, người tới ngay thôi.” Diêu Thiên Thiên nói xong liền ấn nút dịch vụ, hơn nữa còn ấn có tiết tấu, ba dài hai ngắn. Không lâu sau, bốn, năm người đàn ông vạm vỡ, đeo kính đen bước vào.

“Ai biết chơi bi-a?” Diêu Thiên Thiên hỏi mấy người vệ sĩ đã theo mình lăn lộn suốt bốn, năm năm.

Vệ sĩ A lấy kính xuống, nói: “Tiểu thư, cô lại đùa rồi, bi-a của tiểu thư đều do chúng tôi dạy đấy.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Diêu Thiên Thiên chỉ vào Nghiêm Ca, nói: “Nhìn thấy bộ dạng của anh ta chưa? Cứ theo đó mà chơi cho tôi, những người trong phòng này, lột sạch hết đi!”

“Vậy… Còn vị này thì sao?” Vệ sĩ A nhìn Sở Linh, nói.

“Cô ta không phải là người sao?” Diêu Thiên Thiên nói với vẻ mặt vô tội: “Nếu anh cảm thấy cô ta là người thì lột sạch đi. Còn nếu thấy cô ta không phải người, vậy thì còn mặc quần áo làm gì.”

Vệ sĩ A: “…”

Hai mắt Sở Linh trợn tròn, cô ta chỉ Diêu Thiên Thiên, nói lớn: “Diêu Thiên Thiên, cô dám đối xử với tôi như vậy, cô…”

“Sao tôi lại không dám?” Diêu Thiên Thiên chỉ vào chén rượu trên bàn mà Sở Linh vừa đưa cho cô, nói: “Không biết trong này đã bị bỏ thêm chất gì nhỉ, hay là đưa đi xét nghiệm một chút? Phía trên vẫn còn dấu vân tay của quý cô đấy.”

Sau đó, cô quay sang nói với những người trong phòng: “Hôm nay, tôi cố ý tới đây để bắt lỗi, nhưng không phải để bắt lỗi các vị. Nếu vừa rồi có chỗ nào thất lễ, đắc tội mọi người thì mong mọi người thông cảm. Nếu không muốn chơi bia, tôi có thuê gian phòng bên cạnh, hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ.”

Sau khi cô nói xong, có mấy gã đứng lên gật đầu cười cười với Diêu Thiên Thiên rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Còn lại đám người cùng phe với Sở Linh, Nghiêm Ca chẳng khác nào châu chấu buộc cùng sợi dây, muốn đi cũng không đi nổi. Thay vì đắc tội mấy người này, chi bằng thành thật ở lại cùng họ đồng cam cộng khổ, cùng nhau bị lột quần áo còn hơn.

Truyện Chữ Hay