Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương .: Giới thương nghiệp não tàn này ()
Sau khi dựa vào Tề Lỗi ngủ một lát, Diêu Thiên Thiên mơ mơ màng màng trèo lên xe đi tới bệnh viện, đi gặp “Tiểu Tiện” trong truyền thuyết.
Mặc dù Diêu Thiên Thiên không thường xuyên ở nhà nhưng hai năm trước mỗi năm đều sẽ về nhà một tháng. Tuy nhiên, hai năm gần đây do việc học tập tương đối phức tạp, thực tập chiếm phần lớn thời gian của chương trình học nên Diêu Thiên Thiên rất ít khi về nhà. Có đôi khi Vương Nhị Nha sẽ tới thăm cô, song chủ yếu vẫn là Tề Lỗi lấy danh nghĩa là tới xem xét thành quả phát triển của sản phẩm mới nhưng thực chất là tới thăm vợ tương lai mà tới gặp cô. Nghe nói chỉ có nước M mới có phòng nghiên cứu mới nhất, vậy nên Tề Sâm vẫn luôn ở nước ngoài. Nhưng sau khi Diêu Thiên Thiên xác định được ngày về nước, Tề Sâm và nhóm nghiên cứu của anh ấy cũng nhanh chóng thu dọn hành lý trở về quê hương…
Hai năm trước, lúc Diêu Thiên Thiên gặp Mộ Dung Kiện, nó chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ đến nói còn chưa sõi, so sánh với Diêu Doanh Tâm sớm có hào quang nữ chính bao phủ, quả thực không tài nào tin nổi hai người là cùng một mẹ sinh ra. Mà mấy năm nay Diêu Thiên Thiên cơ bản không hề được gặp lại đồng chí Tiểu Kiện đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng một lần nào. Cô thật sự không biết tại sao, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà cậu nhóc này lại lớn nhanh tới vậy.
Vừa đến bệnh viện, cô liền thấy Vương Nhị Nha - người mẹ mà cô đã không được gặp gần một năm nay. Cũng do thực tập bận rộn cộng với việc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên suốt một năm này Diêu Thiên Thiên không thể về thăm nhà. Trong hai năm ấy, việc Vương Nhị Nha được đề bạt lên vị trí cao hơn, lại thêm thằng nhóc Mộ Dung Kiện đáng lo kia đã chiếm hết toàn bộ thời gian của bà khiến cho mẹ con hai người chỉ có thể nói chuyện qua video. Lần gặp mặt chính thức gần nhất cũng đã cách đây một năm rồi.
Gần bốn mươi tuổi, Vương Nhị Nha bắt đầu lão hóa ngược, hoặc có lẽ do đạt được cả tình yêu, sự nghiệp và gia đình khiến bà càng ngày càng trẻ ra! Người đã bốn mươi tuổi mà trông vẫn chỉ như ba mươi. Thêm vào đó, khí chất được mài giũa nhờ sự thông minh và trí thức, cùng với vẻ ngoài xinh đẹp của Vương Nhị Nha, bà có thể làm điên đảo tất cả sinh vật thuộc giống đực từ hai mươi tới tám mươi tuổi.
“Thiên Thiên!” Vương Nhị Nha ôm chặt lấy đứa con gái đã lâu không gặp. Dù có một đứa con trai Tiểu Kiện khiến người ta đương đối nhọc lòng, đứa con gái thứ hai Diêu Doanh Tâm vô cùng ngoan ngoãn, khéo léo nhưng Diêu Thiên Thiên mới là trụ cột trong thời điểm bà lâm vào tình cảnh khó khăn nhất. Thời gian đó, hai mẹ con họ sống nương tựa vào nhau, Thiên Thiên mãi mãi là đứa con mà Vương Nhị Nha yêu thương và nhớ mong nhất.
Diêu Thiên Thiên cũng yêu thương người mẹ này đến tận xương tủy. Mặc dù lúc đó Vương Nhị Nha rất bận, không có thời gian quan tâm tới cô nhưng cô vẫn thấy được bù đắp phần nào sự thiếu hụt tình thương của mẹ ở kiếp trước. Mẹ con hai người vừa gặp đã ôm chặt lấy nhau, nếu không phải Tiểu Kiện vẫn đang ôm bụng rên rỉ, than vãn trên giường bệnh, nhất định hai người sẽ bỏ mặc chồng (bạn trai) của nhau rồi tìm một gian phòng nhỏ nào đó tâm sự suốt một ngày một đêm.
Mộ Dung Kiện như một chiếc bánh bao mập mạp, trắng nõn. Mặt của cậu bé tròn tròn, tay chân nho nhỏ khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng yêu thương, có thể mê hoặc tất cả phụ nữ già trẻ lớn bé, bao gồm cả Diêu Thiên Thiên - một người có số tuổi tâm lý không khác Vương Nhị Nha là bao. Thấy Mộ Dung Kiện mặt mày nhăn nhó đang xoa xoa bụng nhỏ, mẹ con hai người liền ngồi xuống bên cạnh xem xét. Diêu Thiên Thiên vươn tay sờ trán Mộ Dung Kiện, sau đó lấy khăn lông nhẹ nhàng lau mồ hôi thấm ướt trên đầu cậu nhóc.
“Mẹ với ba nhỏ về nhà nghỉ ngơi trước đi, đêm nay để con và Tề Lỗi trông là được.” Diêu Thiên Thiên nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Vương Nhị Nha, nhịn không được muốn khuyên bà về nghỉ ngơi.
Diêu Thiên Thiên trước giờ đều là một đứa nhỏ ngoan ngoãn khiến mẹ yên tâm. Giao Mộ Dung Kiện cho cô, Vương Nhị Nha không hề lo lắng. Ngược lại, Mộ Dung Cần quan sát Diêu Thiên Thiên từ trên xuống dưới một lượt rồi mới gật đầu nói: “Khuôn mặt rất xinh đẹp, lại là con gái, có lẽ Tiểu Tiện sẽ không cắn má con đâu.”
Diêu Thiên Thiên:…
Vậy nên Mộ Dung Cần à, miếng băng gạc trên mặt ba là do bị con trai mình cắn sao? Còn nữa, đừng cho rằng con không nghe thấy ba gọi nó là Tiểu Tiện!
Vì thế Diêu Thiên Thiên rất kính nể cậu nhóc Mộ Dung Kiện đang nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường bệnh này, ngay cả ba ruột cũng gọi nó là Tiểu Tiện, vinh dự (gì cơ?) cỡ nào cơ chứ!
Sau khi Mộ Dung Cần và Vương Nhị Nha rời đi, Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi ngồi xuống chiếc giường dành cho người nhà tới thăm bệnh, vừa trông nom Mộ Dung Kiện, vừa thầm thầm thì thì tình tứ với nhau.
Dù sao thì Diêu Thiên Thiên cũng phải bay lệch múi giờ, lại bị say xe, cộng thêm năm tiếng đi bộ tìm cứu viện nên có chút mệt mỏi. Cô chỉ ngồi được một lát liền không chịu nổi, nghiêng người dựa vào lòng Tề Lỗi, tìm một vị trí thoải mái mà thả lỏng cơ thể. Trong mắt Tề Lỗi xuất hiện ý cười, anh giang hai tay ôm Diêu Thiên Thiên vào lòng, tựa cằm vào vai cô mà thủ thỉ: “Cuối cùng em cũng đã trở về!”
“Nếu em không trở về, anh sẽ như thế nào?” Diêu Thiên Thiên giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, dùng má mình cọ cọ vào má Tề Lỗi, quyến luyến nói.
“Em không về, anh không biết đi tìm sao?” Tề Lỗi thản nhiên nói.
Lời này của Tề Lỗi khiến cô rất hài lòng, cô xích tới gần Tề Lỗi, hôn một cái thật kêu lên má anh.
“Chỉ hôn một cái vậy thôi sao?” Ánh mắt Tề Lỗi tối dần, có chút không vừa ý, anh ôm lấy eo nhỏ của Diêu Thiên Thiên.
“Vậy anh muốn gì nữa?” Diêu Thiên Thiên vỗ vỗ khuôn mặt anh, mau lộ vẻ được voi đòi tiên của anh đi.
Trong lòng Diêu Thiên Thiên: Mau mau nói anh muốn em! Nói mau! Chị đây cũng đã trông mòn con mắt tới mức miệng chảy đầy nước miếng rồi đây này!
(– –)
Tề Lỗi ôm eo cô, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Có cái gì của em mà không phải của anh? Anh muốn gì thì tự anh lấy là được.”
“Anh quá tự đại rồi đó, em sẽ không để anh được như ý đâu, hứ!” Diêu Thiên Thiên nhăn nhăn mũi nhỏ tỏ vẻ không vui ╭(╯^╰)╮!!
Trong lòng Diêu Thiên Thiên: Good job! Boy! Nói rất hay! o(≧v≦)o~~quá tuyệt!
“Ai, chẳng lẽ anh lại phải chờ thêm mười năm nữa? Không sao, anh rất kiên nhẫn, có thể chờ được!” Tề Lỗi kiên định ôm chặt Diêu Thiên Thiên vào lòng.
“Hừ hừ, mười năm nữa anh cũng đừng nghĩ tới chuyện này.” Diêu Thiên Thiên vô cùng cao quý, lạnh lùng, băng thanh ngọc khiết nói.
Trong lòng Diêu Thiên Thiên: Chị thèm vào! Mười năm, chị không đợi được! Chị đây sẽ bỏ anh đi tìm người nào ra tay nhanh hơn… ╮(╯_╰)╭