Phương Dung có chút thương hại đứa nhỏ mà ôm chặt thằng nhóc vào lòng. Bởi vì công việc, cậu lúc nào cũng đeo theo một cái túi vải trên ngực, do đó có thể đặt thằng nhóc cố định ở trên ngực mình, sau đó mặc quần áo thật dày chặn mưa gió ở bên ngoài, có đôi khi làm việc đổ mồ hôi còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mỏng manh của nó.
Đổ mồ hôi chứng minh thân thể đang rất nóng, nhiệt độ cơ thể tỏa ra thì thằng nhóc kia càng chiếm được chỗ tốt, bị thân thể nóng hầm hập của cậu chạm vào, cái thân thể nhỏ thó kia sẽ duỗi ra, chống cự lại trái cầu lửa là cậu.
Nhiệt độ của người trưởng thành cao hơn con nít. Mỗi lần nó khó chịu thì mặt mày đỏ bừng, da mặt vẫn còn chưa hết nhăn nheo nhìn thiệt tình khó coi quá xá. Nhưng Phương Dung đã nhìn quen rồi.
Đây cũng phải là lần đầu tiên cậu cứu một sinh mệnh nhỏ như vậy, trước đó cũng đã cứu vớt được không ít đứa có thân thể bạc nhược, năng lực cũng đặc biệt kém như thế. May mà mấy đứa nó đều không chịu thua kém.
Nhưng mà, có % đứa lục thân không nhận, % chết trận, % còn lại thì làm bốc vác phát thệ rằng sau này sẽ nuôi cậu. Tuy thoạt nhìn hi vọng rất xa xôi, nhưng cậu vẫn rất vui, tốt xấu gì thì nỗ lực của cậu cũng không có uổng phí.
lục thân: ông, bà, cha, mẹ, anh, em
Việc cậu cứu tụi nó cũng không phải hảo tâm gì, chỉ là hy vọng công việc của mình sẽ đơn giản hơn một chút.
Bởi vì cho dù có là người hay là động vật đi nữa thì vẫn có lòng biết ơn. Cậu tốt với nó, nó cũng sẽ tốt lại với cậu. Đây là nguyên nhân đồng nghiệp của cậu bị thay liên tục nhưng cậu lại không bị thay đổi. Phương Dung rất thỏa mãn.
Người biến dị trưởng thành rất nhanh, chỉ cần ba năm là đã trưởng thành rồi. Sau khi trưởng thành, bọn họ sẽ được đưa tới chiến trường chiến đấu, khả năng sống sót rất ít, nếu bị thương thì cho lui về, người khác lên. Cuộc sống về hưu của bọn họ cũng không có đảm bảo, rất khó tìm việc làm, vài người thì làm phu khuân vác, có vài người lại không chịu thua kém suy tính cho bản thân. Người cao tầng luôn xem bọn họ như nước với lửa.
Bởi vì thời kỳ trưởng thành ngắn, nên bọn họ cần rất nhiều dinh dưỡng, đồ ăn cũng đều phải dùng thùng to để mà đong, một vài thói quen sinh hoạt cũng cần phải đặc biệt chú ý, tỷ như dị năng lửa không thể ăn thức ăn có thuộc tính nước, nếu nhầm lẫn sẽ khiến dạ dày của bọn họ khó chịu, nghiêm trọng hơn sẽ sinh bệnh.
Ngày nào Phương Dung cũng vì chuẩn bị đồ ăn cho tụi nó mà chạy tới chạy lui, một ngày phải ăn ba bữa khiến cậu chạy mắc mệt. May mà đa phần người biến dị đều làm biếng, ăn no liền ngủ, cậu không cần phải quan tâm nhiều.
Nhưng thằng nhóc kia thì có hơi phiền toái. Bởi vì nó còn nhỏ, một bữa chỉ ăn được rất ít, nhưng chỉ chốc lát sau lại đói, cách một thời gian phải cho nó ăn một lần.
Nhất là bây giờ, vừa đến giữa trưa là thời điểm bận rộn nhất, chờ cậu bận bịu xong thì mới có thời gian chăm sóc cho thằng nhóc kia.
Đương nhiên nó đã bị đói bụng rất lâu rồi, cứ luôn sờ soạng ngực Phương Dung tìm đồ ăn, làn da mềm mại thỉnh thoảng dán vào lồng ngực cậu, xúc cảm rất tốt.
Trong phòng nghỉ của Phương Dung có nguyên một bộ đồ dùng chăm sóc cho con nít, đều là của đám nhóc trước để lại. Bởi vì thằng nhóc kia bị anh chị em bài xích, không kịp ăn cơm, nên cậu đặc biệt ôm nó vào phòng nghỉ để chăm sóc.
Thằng nhóc này so ra thì dễ nuôi hơn nhiều, có thể nói là dễ nuôi nhất đám, chỉ cần ngửi thấy mùi liền dụi vào ngực cậu, thích uống nhất là sữa, thích ăn nhất là cháo.
Cháo được nấu từ gạo nhân tạo, hương vị không ngon, nhưng nó lại cảm thấy ăn rất thơm. Đại khái là bởi vì không có răng, cho nên lúc ăn thì một nửa vào miệng một nửa lại rớt ra ngoài, Phương Dung thỉnh thoảng phải dùng muỗng gạt cháo về lại miệng nó.
Chăm sóc trẻ con là chuyện rất kỳ diệu, Phương Dung thích biến nó trở thành lạc thú của mình, cảm giác giống như cậu đang chăm con mình vậy.
Hơn nữa, đứa con trai này lại không khóc không ồn ào, rất dễ nuôi, dễ đùa, cho dù có xấu đến khóc cha gọi mẹ thì dựa vào bộ dạng mềm mềm mịn mịn kia vẫn kéo được lên thêm ít điểm, ít nhất cũng vẫn có thể nhìn.
Thằng nhóc nhỏ như chuột, nhưng lại có cái đuôi to khỏe, xương sống nối từ cổ đến tận đuôi nổi trên lưng cực kỳ rõ ràng cứ như là trụ của khung xương vậy, ngay ấn đường giữa trán có một cái xương gai nổi lên, còn lại thì mắt là mắt, mũi là mũi.
Tay chân cũng bình thường, có thể co gập, nắm bắt một cái đồ vật không trọng lượng như một đứa con nít bình thường, nhưng móng tay lại quá dài. Phương Dung nghe nói không được cắt móng tay của con nít nên cũng mặc kệ nó. Vốn cậu cũng làm biếng cắt.
“Có muốn tôi đặt cho nhóc một cái tên không?” Phương Dung đang đùa anh chị em của nó. Nó có năm người anh chị em, đứa nào đứa nấy mập mạp trắng trẻo, trên lưng mọc ra đôi cánh đầy lông xù xù cực kỳ đáng yêu.
“Mày rốt cuộc có phải là con ruột không thế?” Trong giọng nói của cậu tràn đầy tính trêu chọc mà đùa với thằng nhóc vừa ăn xong liền ngủ kia.
“Cái họ nhất định phải theo tôi rồi, nhưng tên là gì nhỉ?” Phương Dung lầm bầm lầu bầu “Phương Hoa? Phương Chính? Phương…Quên đi, gọi là Phương Hoa đi. Có hơi quê chút nhưng dễ thuộc.”
“ Phương Hoa Phương Hoa, nghe nhiều thì quen thôi.”
Mạng của Phương Hoa thật sự rất lớn. Mỗi lần Phương Dung nghĩ nó sắp chết thì nó lại vẫn cứ sống. Hơi thở gấp gáp lại mỏng manh, hai mắt nhắm chặt, nhịp tim cơ hồ không thể nghe thấy, bộ dạng tựa hồ rất khó chịu.
Từ khi nó được sinh ra, cơ hồ đều phải chịu thống khổ.
Nhưng nó vẫn cứ kiên cường mà sống. Thời kỳ trưởng thành của nó rất ngắn, cơ hồ mỗi ngày một dạng, qua mấy ngày đã lớn thêm một vòng, đã biết thèm miếng thịt trong miệng của Phương Dung, nhưng vẫn gầy yếu hơn so với con khác.
Năm , cuộc sống của con người rất cực khổ, thực phẩm tự nhiên không lớn kịp, mọi người đều phải ăn thực phẩm nhân tạo, nếu không thì ăn thịt tăng trưởng, nuôi có một ngày là lớn rồi, y như là thổi bong bóng vậy.
Mới đầu còn có thể bắt chước được vị thịt thiên nhiên, nhưng thời gian càng dài, con người lại càng quên mất hương vị thịt tự nhiên chân chính, dần dần hương vị đồ ăn cũng mờ nhạt dần, đến giờ chỉ còn lại hương vị thản nhiên như có như không.
Vậy mà thằng nhóc kia vẫn ăn ngon lành, lại còn sợ có người cướp đồ của nó. Nó còn nhỏ, không biết no không biết đói là gì, vừa thấy người ta ăn thì tự dưng cảm thấy mình đói, muốn ăn, lúc ăn thì không biết no, ăn tới cái bụng to uỳnh tròn vo, ăn tới buồn nôn mới dừng lại.
Đây là lần đầu tiên Phương Dung gặp phải loại tình huống như thế này. Bản năng của dã thú chính là ăn không nổi nữa thì dừng lại chơi thứ khác. Nhưng chỉ có mình nó là ăn tới muốn ói thì mới thôi.
Một lần hai lần Phương Dung còn không để ý, tưởng dạ dày của nó không tốt. Qua thêm vài lần nữa cậu mới để ý, thằng nhóc này căn bản không biết no là gì.
Cho nên, sau này mỗi lần nó ăn, Phương Dung luôn ở cạnh giám sát nó. Phương Dung chờ tới khi thấy nó ăn nhiều rồi, sờ sờ cái bụng của nó, thấy bụng phình ra liền giành bát cơm của nó lại, không cho nó ăn nữa, lúc này nó mới thành thật mà dừng lại.
Có đôi khi, Phương Dung cũng cảm thấy nó làm biếng quá, ăn no liền ngủ, ngủ no lại dậy ăn tiếp, cuộc sống chả có tí hứng thú nào.
Mỗi lúc rảnh rỗi, cậu đều ôm Phương Hoa vào phòng nghỉ, dùng công cụ đơn sơ của mình điều – giáo nó.
“Ngồi xuống.” Không nhìn cậu.
“Đứng lên.” Vẫn không nhìn cậu.
“Mau đứng lên đi hai bước coi.” Vẫn cứ không nhìn cậu.
“…” Có thể tốt lên hơn chút được không?
Sự thật chứng minh, chả tốt lên miếng nào. Thằng nhóc kia vẫn cứ ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, bốn chân rụt vào thân, nhắm mắt dưỡng thần không thèm nhìn cậu.
Phương Dung lấy cái chong chóng từ trên tường xuống, đặt ngay trước mặt nó mà đùa “Ê, mở mắt nhìn chút đi, thiệt là không cho người ta mặt mũi gì hết à.”
Cậu đang định đổi sang vật khác để đùa thì nó bỗng động một cái, đầu tiên là hung ác nhìn cái chong chóng, sau đó đứng lên đi vòng quanh cái chong chóng, sau khi phát hiện không có gì uy hiếp thì mới ngồi lại xuống đất, mắt trừng lớn lộ vẻ tò mò nhìn cái chong chóng.
Cậu vươn tay, cẩn thận đụng một cái, cái chong chong lắc lư quay một chút rồi dừng lại.
Tuy chỉ quay có một chút nhưng lại thành công dọa thằng nhóc kia. Nó lại bày ra bộ dáng hung ác, nhe răng nhếch miệng nhìn chong chóng.
Trong khoảng thời gian này, nó trưởng thành rất mau, chẳng mấy chốc đã mọc lên một loạt răng sữa. Bản thân thú nhân lớn rất nhanh, chỉ trong ba năm là đã thành niên. Phương Hoa thì chậm hơn bởi vì nó bẩm sinh bị thiếu hụt, gầy yếu hơn thú nhân khác. Người ta chạy tới cướp đồ ăn thì nó lại ngây ngốc ngồi chờ, chờ Phương Dung chia cơm cho nó. Phương Dung quên thì nó liền chịu đói. Cái tính cố chấp thật đáng giận.
Nó chậm rãi dịch người tới gần, khẽ thổi cái chong chóng, chong chóng lập tức chuyển động. Nó cảm thấy thú vị, liền nằm gục xuống ngay tại chỗ mà nhìn chong chóng quay, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.