Hoa Đô, hơn chín giờ tối, hôm nay là một buổi tối bình thường, cả thế giới chìm trong sự tĩnh lặng.
Đèn đường trên phố dần sáng lên, phối cùng ánh đèn neon rực rỡ sắc màu, phác họa nên thành phố về đêm xinh đẹp.
Mùa thu ở Hoa Đô rất ngắn, dường như chẳng được bao lâu đã sang đông.
Một chiếc xe buýt chậm rãi rời khỏi bến đỗ. Đây là một bến đỗ lớn, khách xuống xe rất nhiều, tình trạng chen chúc đông người lập tức thuyên giảm, những tranh cãi và khó chịu cũng tan thành mây khói.
Bỗng chốc buồng xe trống vắng đi nhiều, mọi người đều có chỗ ngồi, còn để trống mấy ghế, chỉ ngồi hết nửa buồng xe.
Xe buýt buổi tối, tài xế mở đèn trong xe, buồng xe tràn ngập ánh sáng màu cam vàng ấm áp, tài xế lái xe vừa nhanh vừa vững, hành khách tất bật cả ngày trời, đều nóng lòng trở về nhà.
Bỗng có một người đàn ông trung niên cất tiếng hỏi: “Ơ? Cái túi này là của ai đây?”
Hắn phát hiện chiếc túi này dưới chỗ ngồi của mình, chiếc túi màu đen, trong bóng đêm mờ tối, nếu không nhìn kỹ đúng là không phát hiện được, người đàn ông trung niên xách túi lên, nom có vẻ khá nặng.
Trong buồng xe vắng vẻ, vốn đã chẳng có mấy người, những người khác nghe vậy đều không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên lấy làm lạ xách túi đi lên, nói với tài xế: “Bác tài, có người làm rơi túi trên xe.”
Tài xế đang lái xe, cũng hô giúp một câu: “Túi ai đây?”
Không ai trả lời.
Tài xế lại hỏi người đàn ông kia: “Vừa nãy anh có thấy ai để lại cái túi này không?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Không thấy, tôi không chú ý, tôi cũng mới lên không lâu.”
Tài xế lại hỏi: “Có ai thấy người làm rơi túi không?”
Không ai lên tiếng, mấy vị khách khác bắt đầu thảo luận: “Lỡ như là thứ gì quý giá thì sao? Trông cái túi này có vẻ mới đấy.”
“Chắc lát nữa người ta sẽ quay lại lấy nhỉ? Gửi ở trạm chính cho người ta đi?”
“Cái túi to vậy sao mà quên được nhỉ? Không phải cố ý bỏ lại chứ!”
“Có gì mà không quên được trên xe đâu, tài xế nhìn mãi cũng quen rồi kìa.”
“Này, hình như trong túi có tiếng.” Một cô gái ngồi gần đó bỗng nói.
Buồng xe bỗng yên tĩnh lại, mọi người im lặng không lên tiếng.
Quả nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên trong túi, đó là một tiếng tíc tắc rất nhỏ, tựa như tiếng chuông báo thức.
Một bà cô nói: “Hay là mở ra xem đi, nhỡ có thứ gì không hay…”
Nghe câu này, mặt người trên xe đều biến sắc, người đàn ông trung niên kéo xoẹt khóa kéo.
Trong túi là một chiếc hộp sắt hình vuông, trên đó là con số màu đỏ chớp nháy không ngừng…
—
Lại là một giấc mơ, Tô Hồi có thể nhận ra rõ ràng đó là giấc mơ nhưng mọi thứ trong mơ chân thực đến mức tựa như chúng thật sự từng xảy ra.
Tô Hồi bỗng không thể nói rõ rốt cuộc đó là mơ hay là ký ức chợt hiện lên trong đầu mình.
Hình như gần đầy tình huống này xảy ra rất thường xuyên.
Tô Hồi rất hay nằm mơ nhưng khi tỉnh dậy lại không thể nhớ hết những chi tiết trong đó.
“…Con biết rồi, mẹ, cuối tuần con sẽ về. À, con nói với mẹ rồi mà, con có người yêu rồi, mẹ không cần sắp xếp mấy buổi xem mắt cho con đâu.”
“Gì ạ? Đưa về cho bố mẹ gặp á? Thế này thì nhanh quá, cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương chứ đúng không?”
Tiếng mẹ anh vang lên ở đầu dây bên kia, bà cẩn thận hỏi: “Vậy… trông người ta thế nào? Có tốt tính không?”
Trong mơ, Tô Hồi qua quýt đồng ý, anh nói: “Mẹ, mẹ phải tin mắt nhìn người của con mẹ chứ. Đẹp lắm, hiền huệ, cực kỳ dịu dàng. Vâng, ngoài chuyện là DINKs[] không muốn sinh con ra, thì không có vấn đề gì hết…”
[] DINKs là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
Mẹ anh không vừa lòng với điều này lắm nhưng thấy anh không để bụng nên bà cũng không tiện nói gì, chỉ dặn dò: “Chuyện này… hai đứa suy nghĩ thêm đi. Không có con cái cô đơn lắm.”
Tô Hồi khuyên bà: “Thật ra nếu muốn trải nghiệm cảm giác nuôi nấng, nuôi con mèo không phải hay hơn à?”
Mẹ anh “hừ” một tiếng, “Chứ gì nữa, năm đó mẹ mà nuôi mèo thì giờ nó không cãi mẹ xoen xoét thế này đâu.”
Tô Hồi vội vàng dỗ bà, “Mẹ, gần đây con tìm được một bộ trà cụ làm từ đất sét tím[], định lần sau mang về cho mẹ đây.”
[] Ấm đất sét Nghi Hưng (Giang Tô), còn được gọi là ấm tử sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng.
Nghe vậy, mẹ anh lập tức vui vẻ ra mặt, còn bảo anh chụp cho xem.
Tô Hồi ghen tị nói: “Mèo có làm được không?”
Mẹ anh giảng hòa, “Được rồi được rồi, không phải con nhắc đến mèo trước à? Sau này rồi con sẽ biết, làm bố làm mẹ chỉ mong con cái bình an vui vẻ, những chuyện khác đều là thứ yếu. Mẹ với bố con cũng chỉ sợ con bình thường lười biếng, không chăm sóc tốt cho mình thôi. Con tìm thêm một người gần giống con rồi nuôi thêm mèo nữa thì cả nhà nhìn nhau cho no à?”
Mẹ anh lại dặn dò thêm vài câu, Tô Hồi ngắt điện thoại, đi dọc hành lang tòa nhà số ba. Đến một góc rẽ, anh nhìn thấy một người mặc đồ lao động ngồi xổm trước máy bàn hàng tự động.
Tô Hồi: “…”
Anh thợ: “…”
Tô Hồi hỏi anh thợ: “Anh có thấy thứ gì khác bên trong không?”
Anh thợ sửng sốt, “Anh nói cái này à…” Dứt lời, anh ta giơ một hộp cơm ra, “Tôi bảo mà, đồ uống trong máy này gần như còn đầy nguyên, vậy mà cổng lấy đồ lại có cơm hộp. Vừa rồi tôi còn nghĩ máy bán hàng tự động của chúng ta thông minh đến vậy.”
Tô Hồi bật cười, thầm nghĩ, anh mới thấy hôm nay đó thôi, thỉnh thoảng cái máy này còn rơi ra cả ô, hoa hồng, đồ ăn vặt với mấy thứ linh tinh nữa cơ…
Anh lên tầng, bỏ hộp cơm vào ngăn kéo, sau đó lấy một tờ giấy huỳnh quang trong đó ra.
Cả một túi giấy huỳnh quang, đây đã là tờ cuối cùng rồi.
Tô Hồi quen tay nhanh nhẹn gấp một ngôi sao, đặt bên cạnh hộp cơm.
Điện thoại vang lên một tiếng “tít”, “Hôm nay em mang canh gà cho anh, đã nhận được chưa?”
Khóe miệng Tô Hồi bất giác giương cao, “Anh xuống muộn năm phút nữa chắc đã bị người sửa máy tiện tay cầm đi rồi.”
Một lát sau đối phương trả lời: “Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.”
“Đâu có trách em, em lên tàu chưa?” Tô Hồi nhớ, hình như lần trước hắn đã nói hôm nay phải đi công tác, cũng vì vậy mà hôm nay để đồ ở đó hơi sớm.
“Cũng ổn, thuận lợi lắm, đội trưởng La đi cùng em, anh nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.”
Có lẽ lần này đi công tác phải mất nửa tháng, Tô Hồi nói: “Lần sau trả em cả hộp cơm và sao luôn.”
“Em đã có chín mươi chín ngôi sao rồi, thêm ngôi sao này nữa là đủ bộ.”
Tô Hồi do dự một lát rồi gõ: “Vậy đợi em về chúng ta gặp nhau nhé, anh có thể tự tay đưa ngôi sao cuối cùng cho em.”
Đối phương trả lời ngay tức thì: “Được!”
Tô Hồi mở máy tính, sau khi nhập mật mã đăng nhập hệ thống, một văn bản chưa nhận chợt hiện ra.
Lại là cát mịn…
Anh mở hồ sơ, bên trong là thông tin về vụ nổ cát mịn gần đây nhất, hai người chết, hai người bị thương, đây đã là nạn nhân thứ tám của vụ nổ cát mịn rồi.
Liên tục vài tháng qua có đến mười mấy vụ, loại cát mịn bí ẩn này tựa như hồn ma lảng vảng.
Tô Hồi nhíu mày, anh từng khắc họa tâm lý tội phạm nhiều lần, chỉ riêng vụ án này luôn vượt khỏi dự đoán của anh.
Ban đầu, cái tên “cát mịn” này xuất phát từ vài hạt cát phát hiện tại hiện trường vụ nổ, loại bom này là bom tự chế, bên trong được ngăn cách bằng những tầng cát. Khi nổ tung, những hạt cát nhỏ mịn đủ màu sắc sẽ rơi xuống, cũng từ đó mà nó được gọi là “cát mịn”.
Điều khiến Tô Hồi không ngờ là hung thủ dùng bom tự chế này thay đổi khôn lường, dường như hắn ta dốc hết mọi chiêu để đối đầu với cảnh sát, khiến người khác không đoán ra logic trong hành vi của hắn ta.
Chỉ duy nhất thời gian phạm tội không thay đổi – Mười ngày, cứ cách mười ngày, sẽ có một quả bom xuất hiện trong thành phố.
Ngoài quả thứ tám họ tháo dỡ thuận lợi, mấy quả khác đều phát nổ, có người bị thương, cũng có người chết.
Quả này ở giữa thành phố, quả sau ở bãi đất hoang, quả sau nữa ở nghĩa trang, sau nữa nữa lại gài trước cổng trường học…
Cảnh sát vô cùng bị động, chạy theo hung thủ khắp nơi, tìm kiếm hết chỗ này đến chỗ khác nhưng mãi vẫn không bắt được kẻ phạm tội thần bí này.
Hình thức phạm tội không ngừng thay đổi, hắn ta không phù hợp với tâm lý tội phạm thông thường, hắn ta không có mục tiêu cố định, không có mạch logic hoàn chỉnh, tựa như một biến số không thể đoán trước, giống như một bug xuất hiện trong thành phố này.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Tô Hồi hít sâu, bắt đầu quan sát những tấm hình kia.
Nhất định là có quy luật, anh phải tìm ra được quy luật từ những tài liệu lộn xộn phức tạp này, như vậy mới có thể đề phòng vụ án tiếp theo xảy ra.
Đang xem dở, máy tính anh chợt đổ chuông.
Tô Hồi ngẩng đầu, thấy đó là một tài khoản xa lạ, hơn nữa còn được gửi từ nội bộ cục cảnh sát, anh không nhìn rõ tài khoản của đối phương.
“Nhà Thơ.”
Đối phương gõ thẳng tên anh.
Tô Hồi nhíu mày, đáp lại “?”.
Bên kia gửi đến một câu: “Anh không bắt được tôi đâu.”
Khoảnh khắc ấy, Tô Hồi cảm giác như có một bóng người đánh ập đến, anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người đó đã bị hắn đâm một nhát vào người.
Lưỡi dao lạnh lẽo như đông lại trong máu thịt, sau đó dần dần rạch xuống nội tạng, cơn đau lập tức chạy khắp dây thần kinh.
Mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân run rẩy.
Anh đau khổ giãy dụa, muốn thét lên báo động nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt, chỉ có thể phát ra tiếng rên đau đớn.
“Tô Hồi, Tô Hồi!” Giọng quen thuộc vang lên bên tai, “Anh thấy mơ ác mộng à?”
Cuối cùng Tô Hồi cũng vùng vẫy khỏi giấc mơ ấy. Anh ngồi dậy, tháo miếng che mắt, tựa như người bị nghẹt thở bỗng dưng được thả tự do, anh tham lam hít lấy từng luồng không khí, sau đó ho sặc sụa.
Tô Hồi bất giác ôm bụng, tất nhiên nơi đó không có hung khí nào hết. Vết thương hai năm trước đã liền lại từ lâu. Nhưng cảm giác vừa rồi lại quá đỗi chân thực.
Mái tóc trước trán đã ướt sũng mồ hôi, trong cơn hỗn loạn, dường như Tô Hồi nhìn thấy một vài hình ảnh nhưng anh không sao nhớ lại được nội dung cụ thể. Giấc mơ kia như tan thành nhiều mảnh nhỏ, khiến anh không thể tìm ra mối quan hệ giữa chúng.
Sau đó anh nhớ lại, đó là cuộc điện thoại cuối cùng của anh với mẹ mình. Từ đó về sau, anh không còn cơ hội gặp bà nữa, cũng không thể tặng bộ ấm đất sét tím kia.
Anh bỗng thấy lồng ngực đau nhói, mười ngón tay nắm chặt tấm chăn trước mắt.
Có một thời gian rất dài Tô Hồi vô cảm với mọi thứ xung quanh nhưng gần đây anh được kéo về cõi người từng chút một, những cảm xúc vẫn luôn bị bao bọc ấy bất chợt trào dâng.
Anh cảm nhận có một chốc mình đã bị những đau thương kia nhấn chìm, từ ngón tay đến cơ thể đều không ngừng run rẩy.
Lục Tuấn Trì ngồi bên giường anh, nhẹ nhàng vuốt lưng, đợi anh dần dần bình tĩnh lại, lau đi giọt lệ bên khóe mắt anh, chờ đến khi ánh mắt anh dần tỉnh táo trở lại.
Hắn đưa một cốc nước ấm qua, Tô Hồi uống hai ngụm, ngồi thêm một lát mới thấy đỡ hơn, anh khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Tuấn Trì mở điện thoại, “Bảy giờ”. Sớm hơn giờ dậy bình thường của Tô Hồi một chút.
Tô Hồi vừa xuống giường đã phát hiện Lục Tuấn Trì đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay hơi đặc biệt, là bánh mì gối mua ở cửa hàng tiện lợi, bên trong kẹp đầy lòng đỏ và sốt salad.
Lục Tuấn Trì chạy bộ buổi sáng xong đã mua về.
Tô Hồi nhìn thoáng qua đã thấy bánh mì gối trên đĩa, bèn cầm lên cắn một tiếng.
Lục Tuấn Trì ngồi cạnh hỏi: “Thích không?”
Tô Hồi híp mắt nói: “Ừ, ngon lắm. Tôi rất thích loại sốt lòng đỏ trứng này.”
Mùi hương thơm mát của sốt trứng với lòng đỏ trứng cùng cảm giác bùi bùi tràn ngập hương vị trong ký ức, sau khi chuyển nhà đến gần trường Cảnh sát, mấy cửa hàng tạp hóa quanh đây đều rất xa, hình như lâu lắm rồi anh không ăn thứ này.
Đồ ăn ngon xoa dịu ảnh hưởng từ cơn ác mộng, Tô Hồi dần thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lục Tuấn Trì vẫn nhớ đây là món ăn sáng Nhà Thơ từng rất thích.
Hôm nay hắn cố tình mua thứ này vì muốn xác minh thử.
Hành vi của một người rất dễ thay đổi nhưng những thói quen nhỏ và sở thích trong cuộc sống lại rất khó.
Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi, hy vọng nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm của anh.
Mặt Tô Hồi trắng như ngọc thạch, anh cúi đầu ăn bánh mì nhân sốt trứng, hàng mi dài rũ xuống. Ngoại hình của anh mang một vẻ yếu ớt, tựa như món đồ sứ chạm nhẹ là vỡ nhưng ánh mắt lại chứa vẻ kiên trì vững chãi.
Đã có lúc Lục Tuấn Trì cảm thấy linh hồn và năng lực của Tô Hồi đã bị phong ấn, phong ấn trong vẻ ngoài có vẻ ốm yếu của anh, bị cõi phàm này liên lụy.
Hắn từng thấy anh cố gắng hết sức, dường như mọi nan đề đều có thể hóa giải trước mặt anh, khi đó anh rực rỡ biết bao, khiến lòng người say mê nhường nào.
Thấy Lục Tuấn Trì nhìn mình, Tô Hồi còn tưởng miệng anh dính gì đó nên rút khăn giấy ra lau. Thấy không có dính gì, anh mới cầm chiếc bánh thứ hai lên.
Không nhìn ra gì từ biểu cảm của anh, Lục Tuấn Trì chỉ biết Tô Hồi thật sự thích ăn món này, hắn đẩy đĩa bánh về phía Tô Hồi, quay sang ăn món khác.
Lục Tuấn Trì giả vờ lơ đãng hỏi Tô Hồi: “Lúc trước nghe bác sĩ Hoàng hỏi vết thương cũ của anh, chuyện xảy ra lúc nào thế?”
Tô Hồi nói: “Chắc là hai năm trước, trong một vụ tai nạn.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Tình huống cụ thể…”
Tô Hồi khựng lại, trông có vẻ không muốn nhắc đến, anh qua quýt nói: “Đằng nào cũng đã qua rồi.”
Ăn hết chiếc bánh thứ hai, Tô Hồi liếm khóe miệng, cầm chiếc thứ ba lên…
Hemingway như đánh hơi được, mạnh dạn nhảy lên bàn, kêu meo meo.
Tô Hồi né nó, nghiêm túc răn dạy, “Mèo con không được ăn thứ này.”
Anh nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, tay còn lại giơ tay dịu dàng xoa đầu mèo.
Hemingway cảm giác mình bị chủ nhân giành ăn, mèo ta không cam lòng, meo meo vài tiếng.
Câu chuyện lập tức lệch ra xa, lần thử đầu tiên không có manh mối nào rõ ràng.
Khi chuẩn bị đi làm, Tô Hồi thấy trên bàn có thêm một chiếc hộp nhỏ, bèn cầm lên xem, “Hẳn là bộ ghép hình mới đến rồi.”
Giờ không có thời gian bóc, xem ra lúc nào về mới mở ra được.
Lục Tuấn Trì tiện hỏi: “Trông hộp đó có vẻ không lớn.” Gần đây anh đã quen việc thỉnh thoảng Tô Hồi sẽ đặt vài bộ xếp hình phức tạp từ nước ngoài về nhưng chiếc hộp lần này có vẻ nhỏ quá.
Tô Hồi nói: “Đây là Jigsaw Puzzle , chỉ có miếng, độ khó cấp mười.”
Lục Tuấn Trì: “Có tất cả bao nhiêu cấp độ?”
“Mười cấp.” Tô Hồi vừa xỏ giày vừa nói: “Nhưng tôi không nghĩ những cấp độ này hoàn toàn chính xác. Những bộ ghép lớn thử thách quy luật, tỉ mỉ và kiên nhẫn, những bộ ghép nhỏ lại thử thách lối tư duy giải đề.”
—
Hôm nay là đầu tháng, cục trưởng Đàm mở cuộc họp thường kỳ với tổ trưởng các tổ trinh sát hình sự.
Cục trưởng già uống nước cẩu kỷ trong cốc giữ nhiệt, nghe các tổ báo cáo.
Lục Tuấn Trì không biết mình có nhầm hay không, hắn cảm giác hôm nay cục trưởng Đàm trông có vẻ phiền muộn.
Quả nhiên, sau cuộc họp, cục trưởng Đàm lên tiếng: “Hôm qua, chi cục số bốn nhận cuộc gọi báo cảnh sát, có người đặt bom trên xe buýt, may sao phát hiện kịp thời, đội đặc nhiệm đã cho người gỡ bom. Với quả bom đó, nếu nó phát nổ, có thể rất nhiều người trong xe sẽ bị thương.”
Các tổ trinh sát hình sự vẫn chưa nhận được thông tin cụ thể, lúc này nghe vậy, mọi người quay sang nhìn nhau.
Đã gần hai năm không có kẻ đánh bom nào xuất hiện ở Hoa Đô, không biết vụ án này sẽ rơi xuống đầu ai.
Không có nhiều án nổ trong thành phố nhưng cứ cách vài năm sẽ lại có một lần.
Hầu hết bom có cấu tạo đơn giản, bình thường, thậm chí làm từ đất. Có vài vụ lấy nguyên liệu từ xưởng pháo hoa, cũng có vài vụ là hóa chất nhà máy hóa chất tuồn ra.
Những vụ án này có thể coi là bình thường, cũng khá dễ xử lý.
Mà những vụ có thời gian cố định, thủ đoạn tinh vi này chứng tỏ hung thủ là kẻ có kỹ năng chuyên nghiệp nhất định, cũng có ý thức trốn tránh, che giấu thân phận.
Những vụ án này không giống án hình sự thông thường có nhiều manh mối để điều tra, rất hiếm khi án nổ có dấu vân tay hay dấu vết sót lại, hiện trường sau vụ nổ cũng rất hỗn loạn.
Dạng án này không thể khống chế, số người tử vong cũng nghiêm trọng hơn vụ án bình thường.
Thậm chí có lúc đe dọa đến tính mạng của cảnh sát.
Không nói đâu xa, vụ nổ cát mịn hai năm trước chính là cơn ác mộng của cảnh sát Hoa Đô.
Năm nay thứ này lại xuất hiện, mọi người đều toát mồ hôi, có người còn cúi gằm đầu, thoạt trông như sợ phải nhận vụ án này.
Lục Tuấn Trì nghe vậy, hắn ngẩng đầu nhìn cục trưởng Đàm.
Nếu vụ án này có liên quan đến vụ nổ cát mịn, hắn muốn chủ động nhận việc.
Cục trưởng Đàm tránh ánh mắt hắn, ngẩng đầu nói: “Hình Vân Hải, lấy tổ năm làm cơ sở, thành lập ban chuyên án. Lần này nhất định phải chú ý an toàn, hợp tác phòng chống với đội đặc nhiệm.”
Hình Vân Hải cúi đầu đáp: “Rõ.”