Giờ đang là thời gian nghỉ giữa livestream, các cảnh sát không dám dừng lại, họ phải luôn cảnh giác, sẵn sàng để đối phó với lần trực tiếp tiếp theo.
Dựa trên vị trí hai lần gây án trước, cảnh sát đã bắt đầu suy đoán khu vực lần trực tiếp thứ ba có thể diễn ra.
Có kinh nghiệm từ hai lần trước, trước khi livestream bắt đầu, cảnh sát đã chuẩn bị đầy đủ nhân lực, sẵn sàng bắt đầu tìm kiếm bất cứ lúc nào.
Chỉ khi nào hành động của họ đủ nhanh mới có thể tìm ra hung thủ, ngăn cản bi kịch xảy ra.
Lục Tuấn Trì vẫn luôn liên lạc với các bên, bận rộn điều phối và sắp xếp mọi việc.
Nếu là người khác có thể đã bị lượng thông tin khổng lồ và nhịp điệu dồn dập này đánh gục nhưng sự bình tĩnh thong thả của hắn đã giúp hắn có thể nhanh chóng liên lạc với các bên, tổng hợp manh mối, đưa ra quyết định chính xác một cách nhanh chóng dưới áp lực cao.
Khúc Minh đã liên lạc với trường trung học Vạn Hộ, lấy được danh sách học sinh chưa về nhà, ông lập tức báo cáo: “Tổ trưởng, chúng tôi đã liên lạc với các giáo viên, gọi điện cho từng người, điều tra hướng đi của các học sinh, có tổng cộng ba mười lăm học sinh chưa về nhà. Chúng tôi đã thử rất nhiều người, không phải không liên lạc được với phụ huynh thì là phụ huynh không liên lạc được với học sinh. Một vài gia đình trong số đó còn nói, bình thường con họ về rất muộn.”
“Còn nữa, hiệu trưởng nói sáng nay họ mới có một hoạt động tập thể, cơ bản các học sinh đều mặc đồng phục.”
Tất nhiên không phải cả ba mươi lăm người này đều bị bắt cóc, trong danh sách này có nạn nhân tiềm ẩn, cũng có những người chỉ mất liên lạc tạm thời.
Phần lớn học sinh ở Vạn Hộ Thành đều nghèo khó, bố mẹ bận rộn công việc, thường xuyên ở bên ngoài. Sau giờ học chúng thường đi chơi bóng rổ, ra quán net chơi, thậm chí kết bè kết bạn đi chơi, nên khi đột ngột gọi tới, bố mẹ chúng cũng không biết con mình đang ở đâu.
Phạm vị này đã nhỏ lắm rồi.
Hồ sơ và ảnh chụp của ba mươi lăm đứa trẻ này đều được gửi qua.
Lục Tuấn Trì nhìn danh sách Khúc Minh gửi, nếu nạn nhân tiếp theo vẫn nằm trong danh sách này, rất có thể lời Tô Hồi nói là chính xác, đây là một kế hoạch săn giết nhắm vào học sinh trung học Vạn Hộ.
Những đứa trẻ bị đưa lên đàn thờ như vật tế chỉ để thực hiện mục đích và nguyện vọng của hung thủ.
Nhưng tại sao lại là trung học số một Vạn Hộ?
Tại sao lại là những đứa trẻ này?
Mọi người vừa nghỉ ngơi một lát, chín giờ tối, phòng trực tiếp lại sáng bừng, livestream thứ ba đến như đã hẹn.
Dù đã rất tốt, song lượng người xem vẫn tăng vọt, lại thêm lúc này đã không còn phong tỏa, số người xem livestream đã đạt tới nghìn người.
Lần này, nơi trực tiếp đã có sự khác biệt rõ ràng.
Đây là một căn phòng hơi hỗn loạn, bài trí trong phòng vô cùng đơn giản, trên tường có vài dấu vết màu đen, hình như dưới đất cũng có vài thứ đồ linh tinh. Đây là một căn nhà nhỏ từng có người ở, chẳng qua chủ nhân căn nhà vội vàng rời đi, bỏ lại rất nhiều thứ.
Màn hình dừng lại một chốc, cuối cùng cũng ngắm chuẩn, quay thẳng người một thiếu niên. Thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi, vóc dáng rất cao, tóc rất ngắn, cậu cũng mặc đồng phục trường trung học số một Vạn Hộ. Cậu cũng bị bịt mắt, tay chân bị trói, trên cổ cậu ta là một sợi dây thừng thô to, mà sợi dây này đang được buộc trên thanh treo rèm.
Trong màn hình, mọi người có thể thấy rõ vết bớt màu đỏ sậm trên trán cậu ta.
Lúc này thiếu niên ngồi trên ghế, sợi dây trên cổ chỉ treo hờ nhưng chỉ cần streamer này kéo lên, nó sẽ thít chặt ngay lập tức.
Cực kỳ rõ ràng, cách thức hành hình đã thay đổi.
Vì lượng người xem tăng cao, bình luận cũng chạy nhanh vô cùng, có những bình luận chỉ thoáng qua, gần như không kịp đọc.
“Tàn nhẫn quá rồi đó! Hắn ta đã giết hai người liên tiếp rồi…”
“Tại sao không dừng livestream?”
“Lần này là treo cổ hả?”
Giọng nói đã qua chỉnh sửa của streamer lại vang lên: “Xin chào, đây đã là livestream thứ ba trong tối nay. Vẫn là quy tắc cũ, tôi sẽ công bố một cái tên, các bạn cần tìm ra những tội ác người này đã làm. Hơn nữa lần này, tôi mong trò chơi của chúng ta sẽ nâng cấp, các bạn cần khiến gã đàn ông đó đứng trước ống kính, thừa nhận tội lỗi của mình với trên người đơn vị truyền thông.”
“Công khai nhận tội? Vậy là tự thú rồi còn gì? Ai lại ngu vậy?”
“Đây là ép cảnh sát tìm bằng chứng, sau đó tìm ra người kia sao?”
“Rốt cuộc hắn ta muốn giết bao nhiêu người?”
“…Bây giờ, là lúc công bố người phạm tội.” Streamer nói xong, một bàn tay xuất hiện trong màn hình, treo tờ giấy ghi một cái tên trước người thiếu niên.
“Na Học Hải, bốn mươi lăm tuổi, ông chủ công ty vật liệu xây dựng Thành Tâm, Hoa Đô. Hiện giờ, các bạn có một tiếng để tìm ra hắn ta đã làm gì, sau đó yêu cầu hắn ta xin lỗi công khai trước tối thiểu mười đơn vị truyền thông.”
“Tôi tìm thấy người này rồi, đúng là ông chủ công ty vật liệu xây dựng!”
“Trông mặt mũi là biết không phải người tử tế rồi.”
“Ông chủ công ty vật liệu xây dựng thì làm chuyện xấu xa gì nhỉ? Không phải là bán vật liệu có vấn đề đấy chứ?”
“Đừng để thân phận đánh lừa, có lẽ ông ta còn giết người phóng hỏa, lừa gạt gái nhà lành nữa.”
Lượng người xem càng đông đảo, thông tin rác trong livestream càng nhiều, khu bình luận lướt lên rất nhanh.
Không cần nhắc nhở, phía Hạ Minh Tích đã bắt đầu tìm kiếm thông tin về Na Học Hải, “Na Học Hải này nhiều thông tin hơn hai người trước nhiều. Ông chủ Na này khởi nghiệp năm tuổi, vẫn luôn bán các loại vật liệu xây dựng…”
Ngay lập tức, hồ sơ của Na Học Hải đã xuất hiện trong nhóm chat.
Một ông chủ công ty vật liệu xây dựng, tất nhiên sẽ có nhiều thông tin công khai hơn người bình thường.
Địa chỉ công ty, địa chỉ nhà cùng với những thông tin như tình hình thuế vụ, tài sản gia đình, tất cả đều được tìm thấy nhanh chóng.
Hạ Minh Tích nói: “Em đang tổng hợp thông tin trên mạng, dù lượng người xem tăng lên nhưng thông tin có ích lại ít đi…”
Tô Hồi gõ mấy chữ trả lời cô: “Hiệu ứng bàng quan.”
Hiệu ứng bàng quan hay còn gọi là hiệu ứng chia nhỏ trách nhiệm, số người đối mặt với một sự kiện bất ngờ càng nhiều, trách nhiệm sẽ chia đều cho từng người, ngược lại mọi người càng không làm nên chuyện.
Lý thuyết này cũng áp dụng với mạng internet.
Lúc này người xem livestream quá nhiều, lại càng có ít manh mối hữu ích, hơn nữa cũng càng mất thời gian hơn.
Thậm chí có những người chỉ thích hóng chuyện lẫn giữa những cư dân mạng bình thường, còn đùa cợt những câu vô duyên trong phòng trực tiếp.
Hotline báo cáo tại tổng cục vẫn reo không ngừng, phía cảnh sát còn phải điều thêm mấy người xuống trực hotline nhưng đến lúc này, họ không nhận được bất kỳ thông tin có ích nào, thậm chí có người còn gọi đến chửi bới cảnh sát không được việc.
Không thể hy vọng quá nhiều vào cư dân mạng, họ chỉ có thể tự mình điều tra, tăng thêm nhân lực tra xét.
Lục Tuấn Trì quả quyết nói: “Gọi thẳng cho Na Học Hải, Trịnh Bách chuẩn bị dẫn người qua đó, hỏi hắn ta.”
Có phạm tội hay không, đương sự là người rõ nhất. Sự thật chứng minh, dù thủ đoạn đê hèn nhưng hai người streamer từng đưa ra đều không phải người lương thiện, chuyện đến nước này, họ không thể để Na Học Hải kia giả câm giả điếc nữa.
Tô Hồi bổ sung: “Còn nữa, điều tra xem hắn ta có từng qua lại với Long Tiểu Thần và Liên Thành Yến không.”
Một nhà thầu, một tay đấm bắt người dân di dời, hiện giờ lại thêm một ông chủ công ty vật liệu xây dựng, dường như giữa những kẻ này có một sợi dây được giấu kín, chẳng qua hiện giờ chúng ta vẫn chưa xâu chuỗi được với nhau.
Lục Tuấn Trì lại hỏi Khúc Minh: “Xác nhận thân phận nạn nhân chưa…”
Khúc Minh giở mấy tờ hồ sơ, nhanh chóng tìm một tờ trong số đó rồi gửi qua, “Dự đoán của thầy Tô rất chính xác, dựa trên vết bớt trên trán, kiểu tóc, vóc dáng… có thể xác định nạn nhân lần này là Đào Anh Húc, là một học sinh lớp A trường cấp ba Vạn Hộ. Cậu bé nói với gia đình là chiều nay học ở thư viện, đến giờ ăn tối vẫn chưa thấy về.”
Ông gửi hình ảnh, thông tin chi tiết, lý lịch học tập của Đào Anh Húc vào nhóm chat.
Nam sinh trong ảnh mặt mày cân đối, vô cùng đẹp trai, cậu ta có một vết bớt màu đỏ trên trán, rất dễ nhận ra.
“Thành tích học tập của Đào Anh Húc rất tốt, thường xuyên là cán bộ lớp. Số liên lạc khẩn cấp là của mẹ, các thầy cô đều nhận xét rất tốt về cậu ta…”
Lục Tuấn Trì nói: “Khúc Minh, thông tin trên lý lịch học tập không đủ toàn diện, anh nhanh chóng liên lạc với nhà trường, điều tra nạn nhân thứ ba này, sau đó đối chiếu đường về nhà của cả ba nạn nhân xem có điểm chung nào không, có nơi nào họ cùng đi qua không. Còn nữa, điều tra sở thích cá nhân của họ, xem họ từng tham gia hoạt động gì, từng mượn sách gì, từng tham gia câu lạc bộ nào, thân thiết với ai trong trường, tôi cần tất cả những thông tin này.”
Thời gian dần trôi, ngày càng có nhiều nạn nhân xuất hiện, cũng tức là họ có thể tìm ra điểm chung giữa những nạn nhân này. Họ có thể tìm ra quan hệ tiềm ẩn giữa nạn nhân và hung thủ.
Khúc Minh lập tức nhận lệnh, trao đổi với trường học hết lần này tới lần khác, trán ông đã rịn mồ hôi.
Bình thường, một vụ án có nhiều nạn nhân thế này, riêng tổng kết thôi cũng cần mấy cảnh sát cùng điều tra, hỏi lần lượt từ trường học, gia đình, bạn bè, cần nhiều ngày mới hoàn thành được.
Hiện giờ tình thế gấp rút, ông cảm nhận thấy một áp lực khổng lồ.
Tô Hồi cũng đang tập trung sắp xếp lại mạch tư duy.
Lúc này họ đã có ba nạn nhân, người đầu tiên – Khổng Đào là học sinh lớp mười hai, giới tính nam, chết do hỏa thiêu.
Thứ hai là Mạc Tú Tú, học sinh lớp mười một, bị dìm trong bể thủy sinh, suýt chết đuối.
Người thứ ba Đào Anh Húc là học sinh lớp mười hai, sắp bị treo cổ.
Họ đều bị bắt cóc sau giờ học, ba người, giới tính khác biệt, không cùng một lớp, cách thức và địa điểm gây án cũng khác nhau.
Nhất định những đứa trẻ này có điểm chung gì đó, chẳng qua họ chưa biết.
Không còn trở tay không kịp như hai lần trước, lần này, cảnh sát đã có kinh nghiệm, nhanh chóng triển khai công việc.
Nhưng thời gian vẫn rất gấp rút, đến mức họ không thể tra hỏi từng người, chỉ có thể điều tra theo phương hướng ổn thỏa nhất.
Tô Hồi nghĩ ra gì đó, bèn dặn dò: “Dù nhất định phải làm theo lời streamer, hoàn thành điều kiện của hắn ta, cũng không thể làm theo quá nhanh. Nếu đạt được mục đích quá dễ dàng, hắn ta sẽ có cảm giác bất mãn, hành vi và yêu cầu sẽ càng thăng cấp nhanh hơn…”
Giống như lần trước, dù cảnh sát công khai tội danh của Liên Thành Yến, hắn ta vẫn dìm Mạc Tú Tú xuống nước, còn thay đổi quy tắc trò chơi.
Lục Tuấn Trì gật đầu, “Chúng ta nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, cố gắng nắm quyền chủ động.” Hắn hỏi Kiều Trạch: “Có xác định được địa điểm livestream không?”
Nhìn khung cảnh trong video, có thể suy đoán địa điểm livestream lần này không còn trong khu nhà xây dở nữa, mà là một căn phòng lộn xộn trong một căn nhà cũ kỹ.
Kiều Trạch vừa về xe chỉ huy không lâu, nghe vậy, cậu lập tức quan sát màn hình.
“Nhìn từ cửa sổ thì hẳn là không cao, có lẽ là tầng một hoặc tầng hai gì đó… không giống nhà cao tầng.” Sau đó cậu phóng to hình ảnh, “Đằng sau có mấy chữ số nguệch ngoạc, xiêu vẹo, cảm giác như do trẻ con viết vậy.”
Họ vừa cứu được Mạc Tú Tú, rất có thể họ và streamer này đã đi lướt qua nhau. Trong Vạn Hộ Thành không có camera giám sát, không có nhiều người qua lại, streamer muốn đến nơi livestream khác phù hợp yêu cầu, có thể phải mất đến vài tiếng, cũng tức là địa điểm này còn gần hơn họ dự tính.”
Kiều Trạch đối chiếu bản đồ, “Nếu ở trong nội thành khu vực này… rất có thể là khu ổ chuột sắp dỡ ở Vạn Họ Thành…”
Dù lúc này diện tích khu ô chuột đã nhỏ đi nhiều nhưng vẫn có đến hơn mười nghìn hộ sống tại đây, rất nhiều người cùng sống trong một con hẻm nhỏ hẹp.
Muốn tìm ra nơi livestream, chẳng khác nào bước vào mê cung khổng lồ.
Lục Tuấn Trì bình tĩnh nói: “Nhờ chi cục số năm điều mười người ở lại trực, những người khác theo tôi nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm ở những nơi khác nhau. Còn nữa, tôi nghĩ dù là khu nhà sắp dỡ hay nhà xây dở, muốn livestream nhất định phải là nơi tốc độ mạng ổn định, trạm cơ sở ở khu vực này không nhiều, có thể loại trừ một vài khu vực.”
Khi qua lại trong khu vực này, Lục Tuấn Trì phát hiện tín hiệu quanh đây không được ổn định, hung thủ muốn trực tiếp, nhất định đã tập duyệt từ trước, chọn nơi có tín hiệu tốt.
Xe chỉ huy nổ máy, Tô Hồi nghĩ ra gì đó, chợt nói: “Trong livestream vừa rồi, tôi có phát hiện một chi tiết. Dù những đứa trẻ kia bị bịt mắt và miệng, cũng có hành động giãy giụa nhưng tôi cảm giác có gì đó khác thường…”
Lục Tuấn Trì quay sang hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ rõ.” Tô Hồi lắc đầu, không nói cụ thể. Sau đó anh day trán, “Còn nữa, khia Mạc Tú Tú bị dìm vào nước, tôi phát hiện có gì đó trong nước…”
Với thị lực này, anh thật sự không nhìn rõ, anh nhìn lại hai lần rồi đưa hình ảnh cho Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì phóng to hình ảnh, khi Mạc Tú Tú bị hung thủ dìm vào nước, đúng là bể thủy sinh đã phản chiếu lại gì đó.
Đó là bóng một cô gái đứng nghiêng người, cô mặc đồng phục trung học Vạn Hộ, mái tóc rủ xuống, che khuất mặt cô.
“Trong màn hình có một cô gái, không xác định là nạn nhân sắp xuất hiện hay có liên quan đến hung thủ…”
Điều này chứng tỏ, ngoài Mạc Tú Tú và streamer, còn có người thứ ba ở hiện trường.
Cô gái này là ai? Đến lúc này, mọi chuyện càng khó lòng phân biệt.
Nói tới đây, Tô Hồi bỗng hỏi: “Có phải sắp đến trung học Vạn Hộ rồi không?”
Kiều Trạch cúi đầu nhìn đường, “Vâng, đúng rồi ạ….”
Họ có thể trông thấy những tòa nhà thuộc trung học Vạn Hộ ở phía xa, lúc này văn phòng trường vẫn sáng đèn, cả ngôi trường sáng rực, quả nhiên các thầy cô đều được gọi về trường vì chuyện này.
Tô Hồi nói với Lục Tuấn Trì: “Anh thả tôi ở đây đi, tôi muốn hỏi các thầy cô trong trường xem họ có biết thêm gì không.”
Ba nạn nhân đều là học sinh của trường, lúc này, lại có thêm một nữ sinh mặc đồng phục xuất hiện trong màn hình, tất cả không thể nào chỉ là trùng hợp.
Dù Khúc Minh đã liên lạc với họ qua mạng, cũng đã gọi điện trao đổi, nhưng lúc này, rất có để ông tổng hợp được thông tin hữu ích một cách nhanh chóng.
Lục Tuấn Trì cân nhắc cả lợi hại và sự an toàn của Tô Hồi, hắn do dự một lát rồi nói: “Kiều Trạch, em đi theo thầy Tô.”
Tô Hồi sửng sốt, nói: “Ở trường hẳn rất an toàn, các thầy cô cũng ở đó…”
Anh cảm thấy hiện giờ đang rất thiếu người, muốn có nhiều người tìm kiếm streamer hơn.
Lục Tuấn Trì kiên quyết, “Manh mối ở trường cũng rất quan trọng, hơn nữa trong quá trình phá án phải có ít nhất hai người có mặt.”
Lúc này Tô Hồi mới “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Không lâu sau, hắn đã lái xe đến cổng trung học Vạn Hộ, hơn nửa số trẻ em của các gia đình quanh đây đều học tại ngôi trường này.
Tô Hồi chống batoong, nhanh chóng xuống xe.
Kiều Trạch vừa leo gần mười tòa nhà còn bị anh bỏ lại phía sau, cậu ôm máy tính bảng, cà nhắc đuổi theo: “Thầy Tô ơi đợi em…”
Thấy họ đã đi xa, Lục Tuấn Trì mới khởi động xe.
Lục Tuấn Trì nhìn thời gian, bây giờ là chín giờ mười lăm phút tối, còn bốn mươi lăm phút nữa livestream sẽ kết thúc.