Bỗng chốc, cả hội trường lặng ngắt như tờ, dù là người vừa rồi vẫn đang chuyện trò hay đang hóng hớt đều nhìn về phía Tô Hồi, mỗi người một vẻ mặt, vô cùng phức tạp.
Hai năm sáu bài, một năm ba bài, trung bình bốn tháng viết một bài. Lục Tuấn Trì nghe số lượng luận văn này cũng không thấy nhiều, không hiểu sao mọi người trong hội trường lại đột nhiên im bặt, hắn bèn nhìn về Tô Hồi đang đứng trên sân khấu.
Tô Hồi đứng trên sân khấu cũng ngơ ngác, không biết mình vừa nói gì sai.
Họ đến muộn, không nghe nửa trước buổi họp này.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là việc đăng tải luận văn lên tập san chính quá khó.
Nơi giảng viên đăng tải luận văn thường được chia thành tập san chính và tập san thường.
Tập san chính thường dùng để chỉ tập san chính yếu của một ngành học nào đó, cần bài viết chuyên nghiệp, chứa đựng nhiều thông tin, chất lượng cao. Thông thường, họ có ba cách để đăng tải luận văn, tự gửi bài, nộp cho tập san thông qua trường học, còn loại nữa là nộp lên qua cơ quan duyệt luận văn.
Ở Hoa Hạ, số tập san chính về điều tra hình sự, nhất là tội phạm học vô cùng ít ỏi, tổng cộng chỉ có chín cuốn, còn được gọi là “cửu san”.
Gồm có những “Nghiên cứu Công an Hoa Hạ”, “Khoa học tâm lý trinh sát hình sự Hoa Hạ”, “Kỹ thuật Cảnh sát Hoa Hạ”… Hôm nay trưởng khoa Vương đích thân mời tổng biên tập của năm trong chín tập san đến, có thể coi là sự kiện đỉnh cao trong giới chuyên môn.
Thông thường, giảng viên muốn đăng luận văn lên chín tập san này cần phải nghiên cứu những đề tài có nội dung mới mẻ, các thầy cô nghiên cứu đủ thứ, tìm tài liệu, thức đêm trọc cả đầu, một năm cũng chỉ được duyệt một, hai bản thảo là cùng.
Có những lúc thật sự không thể lên tường, mấy giáo viên sẽ nghiên cứu cùng nhau, sau đó gửi bản thảo dưới danh nghĩa của người nổi tiếng nhất, có hy vọng được duyệt nhất, những người khác chỉ đính kèm tên.
Đã vậy duyệt bản thảo mới chỉ là ải đầu tiên, sau đó còn phải xếp hàng chờ từ ba đến sáu tháng mới được đăng tải, có những lúc bản thảo còn không ngừng bị dồn lại vì vấn đề dàn trang khác với dự kiến.
Bởi lẽ việc đăng tài luận văn lên tập san chính quá khó khăn, vậy nên yêu cầu khi báo cáo công tác của giáo viên trong khoa Tội phạm học là có ít nhất ba bài trong hai năm được đăng tải trên tập san thường, không có yêu cầu cứng nhắc với tập san chính.
Tiêu chuẩn đúng là như vậy nhưng các giáo viên vẫn cố gắng tìm mọi cách để có một bài trên tập san chính trong hai năm để xét thăng chức, tăng lương.
Nếu không có lấy một bài nào trên tập san chính, dù người khác không nói gì họ cũng tự thấy mất mặt.
Trước Tô Hồi là các giảng viên trẻ lên báo cáo, hầu hết mọi người đều có một bài được đăng trên tập san chính, có tổng cộng tám người đăng tải hai bài, hai người đăng tải ba bài.
Trong số những người đó, chủ nhiệm Liêu là người có nhiều luận văn được đăng tải nhất.
Hai năm vừa qua, ông ta đã đăng tổng cộng bốn bài luận văn lên tập san chính. Nhưng người ta đã lên tới chủ nhiệm, lại là giáo sư, trong đó còn có hai bài là viết cùng nhiều người khác, nói tóm lại thì cũng không nhiều lắm.
Tô Hồi vừa lên sân khấu đã mở miệng nói “sáu bài”, khiến mọi người trong hội trường đều im bặt.
Chủ nhiệm Liêu phản ứng lại đầu tiên, ngồi bên dưới nhíu mày nhìn Tô Hồi đối diện, “Thầy Tô, không phải thầy nhầm lẫn tập san chính với tập san thường đấy chứ?”
Mấy tổng biên tập vẫn còn đang ngồi bên dưới, không thể nói bừa được.
Có Chủ nhiệm Liêu dẫn đầu, tiếng bàn tán bên dưới cũng dấy lên, “Đúng rồi đó, hai năm sáu bài, thầy nghĩ thầy là ai hả, chuyên gia nổi tiếng trong nước à?”
“Chém gió ghê quá vậy, ai từng đăng bài cũng biết căn bản không thể được duyệt nhiều như thế.”
“Sáu bài trên tập san thường đã khó rồi, đừng nói là luận văn đăng bừa trên tập san trường gì đó chứ?
Dù việc này là thật hay giả, khi nghe con số sáu bài luận văn này, có vài người mắt đã đỏ đến nhỏ máu.
Mấy tổng biên tập cũng ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đứng trên sân khấu, đó là một thầy giáo trẻ đẹp trai nhưng rất gầy, thoạt trông lịch sự nho nhã, vô cùng mới lạ.
Nếu như có người đăng tải sáu bài luận văn liên tiếp lên tập san trung tâm trong hai năm, sao những tổng biên tập như họ lại không biết người này được?
Vậy nên Tô Hồi còn chưa kịp đáp lại đã bị mọi người trong hội trường nghĩ anh chém gió, ánh mắt ai nấy đều lộ rõ nghi ngờ.
Trưởng khoa Vương nhìn thấy tình hình này, nhíu mày, cục trưởng Đàm thường xuyên nhờ ông để mắt đến thầy Tô kia. Nhưng hiện tại, rõ ràng thầy Tô đã chọc giận rất nhiều người, ông cũng không biết phải bảo vệ anh thế nào.
Lục Tuấn Trì nhìn hội trường rối loạn, Tô Hồi vẫn đang ngẩn người trên sân khấu. Cảm giác này tựa như báu vật mình nâng niu trong tay bị người khác nghi ngờ, hắn cảm thấy bỏ luôn công việc thầy giáo này cũng được. Lục Tuấn Trì bắt đầu lưỡng lự không biết phải “chữa cháy” vụ này thế nào, chẳng lẽ lại lên sân khấu kéo Tô Hồi đi sao?
Làm vậy liệu có gượng gạo quá không? Liệu Tô Hồi có tức giận không?
Cuối cùng hắn vẫn đứng yên tại chỗ. Đó là Tô Hồi, là cố vấn tổ trọng án mà hắn coi trọng, chắc chắn anh có thể xử lý được tình huống nho nhỏ này nhỉ? Dù trong lòng nghĩ vậy, tay Lục Tuấn Trì vẫn bất giác đổ mồ hôi.
Tô Hồi vẫn đang thất thần, vốn dĩ anh vẫn còn hơi sốt, lúc này đầu óc không được nhanh nhạy lắm. Anh cúi đầu đếm lại số luận văn mình từng biết, đúng là sáu bài mà…
Tiếng bàn tán nghi ngờ bên dưới càng một lớn, thấy có người ủng hộ, chủ nhiệm Liêu lại càng tự tin, “Thầy Tô, bài nào trong mấy tập san chính tôi cũng đọc kỹ lắm, thầy viết bài nào trong mấy bài trên đó thế?”
Tô Hồi lười đôi co với ông ta, bèn nói thẳng, “Mấy bài luận văn đó là ‘Phân tích chiều sâu tâm lý tội phạm internet’, ‘Biện pháp cụ thể đề phòng tội phạm tại Hoa Hạ’, ‘Nghiên cứu vấn đề tồn động về án sát thủ liên hoàn trong nước’…”
Tô Hồi mới đọc ba cái tên, sắc mặt chủ nhiệm Liêu đã thay đổi, ông ta ngắt lời anh, “Mấy bài này tôi cũng nhớ nhưng không thể là thầy viết được, đây là luận văn của Vụ Tiên Sinh…”
Tập san về trinh sát hình sự và công an là một trong số ít tập san được đăng tải nặc danh để bảo vệ số nhà nghiên cứu và cảnh sát ít ỏi.
Ông ta từng đọc tất cả những bài luận văn này, bài viết rất có chiều sâu nhưng bút danh của người viết là Vụ Tiên Sinh. Vụ Tiên Sinh đã bắt đầu đăng tải luận văn trên tập san trung tâm từ rất nhiều năm trước rồi, người viết những bài đó không thể là Tô Hồi được.
Tô Hồi bình thản nói tiếp: “Tôi đăng tải bằng bút danh, bút danh của tôi là Vụ Tiên Sinh.”
Vụ Tiên Sinh?
Anh ta là Vụ Tiên Sinh?
Lúc này, các giáo viên trong hội trường đã hoàn toàn im lặng, đến lượt mấy tổng biên tập kia không thể khép miệng.
Vụ Tiên Sinh là chuyên gia hàng đầu trong nước về nghiên cứu tâm lý học tội phạm được công nhận, đã bắt đầu đăng tải luận văn lên tập san từ rất lâu. Rất nhiều bài luận văn có góc nhìn mới lạ, độc đáo, lý luận đanh thép, cũng được tìm mua rất nhiều.
Những người khác viết bản thảo xong phải cầu xin họ đăng tải nhưng mấy tập san bọn họ lại phải quỳ hẹn Vụ Tiên Sinh gửi bản thảo.
Luận văn của những người khác phải xếp hàng chờ đăng, họ lại phải xếp hàng đặt bản thảo, tính thời gian, còn phải xem người ta muốn họ đăng vào lúc nào…
Mấy bài luận văn thầy giáo Tô này nói đúng là do Vụ Tiên Sinh chắp bút nhưng mấy tổng biên tập này bỗng chốc vẫn không dám tin, sao Vụ Tiên Sinh lại còn trẻ như vậy?!
Tại sao anh ta lại làm một giảng viên không chút tiếng tăm nào ở đại học Cảnh sát Hoa Đô?!
Chủ nhiệm Liêu lại hỏi thẳng thành lời: “Mấy năm trước tôi đã thấy bài viết của Vụ Tiên Sinh trên tập san rồi, khi đó thầy mới bao nhiêu tuổi?!”
Tô Hồi nói: “Lần đầu tiên tôi đăng bài với bút danh Vụ Tiên Sinh là khi học năm nhất, thầy hướng dẫn của tôi là Ông Ngọc Hoa…”
Anh vừa nói vậy, mấy tổng biên tập kia đã tin một nửa, bởi vì bài luận văn đầu tiên của Vụ Tiên Sinh là hợp tác cùng chuyên gia nghiên cứu tội phạm học nổi tiếng trong nước, Ông Ngọc Hoa. Hơn nữa thầy Ông còn cố ý đề bạt học sinh của mình, đưa tên anh làm tác giả chính. Bài luận đó đánh thẳng vào những điểm quan trọng, sau khi đăng tải đã làm chấn động cả lĩnh vực nghiên cứu liên quan.
Cũng từ khi đó, bút danh Vụ Tiên Sinh đã trở thành tiêu chuẩn học thuật về hướng tội phạm học.
Có người kéo áo chủ nhiệm Liêu nhưng ông ta vẫn tiếp tục chất vấn: “Thầy Tô, thầy không có bằng chứng, sao có thể chứng mình thầy đúng là Vụ Tiên Sinh?”
Tô Hồi nghĩ một lát, hỏi lại: “Chụp hình email gửi bản thảo được không?” Sau đó anh chợt nhớ ra, “Hình như tôi có add WeChat của mấy tổng biên tập…”
Mặc dù kết bạn xong anh cũng chẳng thèm để ý đến người ta.
Một tổng biên tập đứng tuổi ngồi dưới đã không thể kìm nén sự kích động, đứng dậy, “Ôi chao, tôi còn thắc mắc sao WeChat của Vụ Tiên Sinh lại có chữ Hồi đây… Thầy Tô, hân hạnh được gặp anh.”
Lúc này chủ nhiệm Liêu vẫn khó mà tin được, thấy mình vô cùng bẽ mặt, “Không thể nào, mọi người đừng tin vội, đừng nhận nhầm.” Đến lúc này, ông ta vẫn nghĩ Tô Hồi không thể là Vụ Tiên Sinh kia, nhất định là có vấn đề gì đó rồi, cũng có thể là anh đang mạo danh.
Trưởng khoa Vương thấy hội trường rối tung, bèn đứng ra lên tiếng, “Thầy Tô nói mình là học sinh của thầy Ông, vậy thì chúng ta hỏi thử giáo sư Tùy là biết ngay rồi.”
“Giáo sư Tùy đâu?”
“Hình như vừa mới ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
“Thầy Tô còn chưa lên sân khấu, giáo sư đã ra ngoài rồi.”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi bước vào hội trưởng, đúng là giáo sư Tùy vừa được mọi người nhắc đến.
Có người kích động nói: “Giáo sư Tùy quay lại rồi!”
Tô Hồi nghe chữ được chữ không, lúc này anh mới biết, hóa ra chuyên gia được mời đến hôm nay là Tùy Lương Dật.
Tùy Lương Dật là giáo sư khoa tội phạm học thuộc Đại học Công an Thủ đô Hoa Hạ, cố vấn cục cảnh sát thủ đô. Ông ấy là đàn em của thầy Ông, nếu tính vai vế, Tô Hồi phải gọi ông là “sư thúc”.
Khi Tô Hồi còn theo học tại trường đã gặp Tùy Lương Dật mấy lần. Có điều vị sư thúc này lớn tuổi hơn anh nhiều, khi đó anh mới vào trường, Tùy Lương Dật đã hơn bốn mươi rồi, có nhiều điều khác biệt nên họ không giao lưu nhiều. Trong ấn tượng của Tô Hồi, sư thúc này cũng là một người rất có năng khiếu, ngoài việc dạy học và làm cố vấn, ông còn hợp tác với thầy Ông nghiên cứu những chủ đề liên quan đến tội phạm học, hai người đã là cộng sự nhiều năm.
Tùy Lương Dật vừa quay lại vừa xin lỗi, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại hơi mất thời gian.”
Chủ nhiệm Liêu chỉ về phía Tô Hồi trên sân khấu, hỏi thẳng: “Giáo sư Tùy, thầy giáo Tô này nói anh ta là học sinh của thầy Ông, giáo sư có quen anh ta không?”
Tùy Lương Dật quay đầu nhìn lên sân khấu, vừa đẩy kính vừa cười, “Ôi, Tiểu Tô, tôi còn thắc mắc mấy năm nay không nghe tin gì về em đây, hóa ra là đến Đại học Cảnh sát Hoa Đô dạy sao?”
Tô Hồi gật đầu, chào ông. Đã mấy năm anh chưa gặp Tùy Lương Dật rồi, lúc này gặp lại bỗng thấy hơi xa lạ.
Đúng là học sinh của thầy Ông.
Giáo sư Tùy cũng đã lên tiếng chứng minh, chắc chắn chuyện này không thể giả.
Mặt mày chủ nhiệm Liêu xám tro, cuối cùng ông ta cũng im lặng, không nói gì nữa.
Mấy tổng biên tập kia lập tức không nhịn được nữa, “Thầy Tô, luận văn tiếp theo của thầy cân nhắc chuyện đăng lên tập san chúng tôi được không, đã một năm thầy không đăng bài bên tập san của chúng tôi rồi.”
“Sắp tới thầy Tô có rảnh không? Tập san chúng tôi còn thiếu một chuyên gia duyệt bài…”
Bỗng chốc, buổi báo cáo công tác biến thành đại hội làm quen.
Trái lại, mấy giảng viên trẻ tuổi kia thấy mọi người ầm ĩ, cũng trao đổi sôi nổi, “Thầy Tô là Vụ Tiên Sinh thật sao?”
“Sao một vị Phật như vậy lại làm ở trường chúng ta hai năm liền chứ?!”
“Học sinh của thầy Ông, cũng coi như thầy giỏi ắt có trò hay.”
“Ghê gớm vậy luôn hả?”
“Tất nhiên rồi, thầy Ông là giáo sư nghiên cứu tâm lý học tội phạm sớm nhất, là cái tên hàng đầu trong nước đó.”
“Bảo sao người ta lại được làm cố vấn tổ trọng án, lý lịch quá đủ tiêu chuẩn!”
“Chết tiệt! Biết vậy tôi cũng đến nghe thử lớp của thầy Tô rồi… Sau vụ này chắc khỏi chen được nữa luôn.”
Những người lành nghề trong khoa bỗng nhốn nháo, có điều sự xôn xao này cũng chỉ xảy ra bên ngành nghiên cứu tội phạm học thôi.
Những người khác đến nghe đều dại mặt, họ chỉ ghi nhớ cái tên Tô Hồi, sau đó nhao nhao hỏi thăm những thành tích Vụ Tiên Sinh từng đạt được.
Cuối cùng vẫn nhờ trưởng khoa Vương đứng lên điều hòa, “Mọi người, chúng ta để thầy Tô báo cáo công việc xong xuôi đã, sau đó còn buổi tiệc tối cho các tổng biên tập nữa. Nếu mọi người còn điều gì thắc mắc thì có thể đặt câu hỏi cho thầy Tô sau, ngồi đây đều là giáo viên cả, chúng ta chú ý kỷ luật nhé.”
Đến lúc này, buổi báo cáo công việc mới quay lại quỹ đạo, có người đứng lên hỏi Tô Hồi một vài lý thuyết trong luận văn.
Thấy hội trường đã trật tự trở lại, cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ lâu hắn đã biết người xuất sắc như Tô Hồi không phải kẻ tầm thường nhưng chuyện Tô Hồi là học sinh của giáo sư Ông vẫn vượt xa khỏi dự đoán của hắn.
Nếu Tô Hồi thật sự là học sinh của Ông Ngọc Hoa, vậy tính ra chắc chắn anh không phải học sinh của Vu Yên, chẳng lẽ anh là Nhà Tiên Tri?
Có người đứng dậy hỏi một vài câu hỏi liên quan đến bài báo cáo.
Tô Hồi trả lời, giải thích từng câu một. Anh đứng nghiêng mình trên sân khấu, chậm rãi nói, thoạt trông cô đơn lại thoát tục.
Thật ra cho đến tận lúc này, Tô Hồi vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ. Ngực anh còn đau âm ỉ, dường như lúc này tác dụng của thuốc hạ sốt đã sắp hết, người anh bắt đầu nóng rực, mặc đồ âu vẫn không thấy ấm hơn, bước chân như đang đạp lên bông. Anh chia sẻ suy nghĩ của mình, nói về thành tích của chính bản thân nhưng cảm giác lại như đang kể câu chuyện của người khác.
Tô Hồi nhìn đám đông dưới sân khấu, anh cảm thấy mình như một diễn viên được kéo tới đây để cứu cánh, thậm chí anh còn không nghe rõ mình đang nói những gì. Buổi báo cáo công tác tựa như một bộ phim câm đen trắng, không có chút âm thanh nào.
Tô Hồi chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tuấn Trì đang ngồi cuối hội trường, họ nhìn nhau từ xa, qua mấy hàng ghế. Lục Tuấn Trì cầm bình nước trên tay, Tô Hồi bỗng nhớ lại nhiệt độ khi Lục Tuấn Trì kéo tay mình lúc lựu đạn nổ.
Bỗng chốc, thước phim câm đen trắng được điểm tô thêm sắc màu.
Cuối cùng Tô Hồi mới cảm nhận được mọi thứ chân thật hơn một chút.
Anh lại lên tiếng, tiếp tục nói về những lý luận kia.
Lục Tuấn Trì nghiêm túc nghe anh nói, hắn biết Tô Hồi hiểu rất rõ suy nghĩ của những kẻ phạm tội.
Khi đối mặt với những kẻ thủ ác và trộm cướp tàn nhẫn kia, Lục Tuấn Trì thường xuyên thấy mình khó thở. Vậy khi Tô Hồi nghiên cứu những người này, anh cảm thấy đau đớn hay thích thú đây?
Cuối cùng bài báo cáo của Tô Hồi đã kết thúc, thư ký Lâm đưa anh xuống ngồi hàng đầu tiên.
Sau đó Tùy Lương Dật lên sân khấu phát biểu vài.
Ông khen ngợi các giảng viên trẻ khoa Tội phạm học của trường Cảnh sát Hoa Đô, sau đó ông nói: “Tôi cho rằng làm một giáo viên, viết luận văn, nghiên cứu chuyên môn là điều quan trọng nhưng dạy học và giáo dục cũng rất quan trọng. Dù chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải ghi nhớ, chúng ta là những người thầy, phải truyền lại kiến thức chuyên môn cho học sinh, cũng phải học gì áp dụng nấy, ngăn cản tội ác xảy ra, đó mới là ý nghĩa của việc nghiên cứu tội phạm học.”
Nghe vậy, trưởng khoa Vương gật đầu lia lịa.
Cuối cùng buổi báo cáo cũng đã kết thúc nhưng mọi người lại không muốn ra về.
Rất nhiều người xúm lại xung quanh Tô Hồi. Tô Hồi vốn đã hơi choáng váng, lồng ngực bức bối, anh gắng gượng đến lúc này đã dần không nghe rõ mọi người xung quanh đang nói gì rồi, cũng không nhìn rõ những gương mặt kia, chỉ có thể gật đầu cho qua. Anh tái mặt cố gắng chống đỡ cơ thể đã hơi hơi lung lay.
Lục Tuấn Trì đi lên từ phía sau, hắn lịch sự tách đám đông ra, đứng bên cạnh Tô Hồi rồi đưa bình nước cho anh.
Cuối cùng Tô Hồi cũng cảm thấy mình được thở một hơi, bình nước đã được mở nắp sẵn, nước trong bình không nóng không lạnh, anh cúi đầu uống liền mấy ngụm. Tô Hồi vẫn luôn toát mồ hôi lạnh, tay anh nặng nề đến mức gần như không thể cầm bình nước. Anh sợ làm rơi bình nên đành đưa lại Lục Tuấn Trì.
Mọi người xung quanh vẫn nói chuyện không ngớt, từng gương mặt xa lạ mà lạnh lùng, tựa như đàn cá chen chúc trong nước.
Trước đây trưởng khoa Vương và các lãnh đạo đều từng tham gia họp với tổng cục, đều biết Lục Tuấn Trì. Họ biết Lục Tuấn Trì là tổ trưởng tổ trọng án, cũng biết hắn là nhân lực xuất sắc được cục trưởng Đàm bồi dưỡng trọng điểm.
Lục Tuấn Trì giải thích giúp Tô Hồi: “Ngại quá, thầy Tô phải xử lý chuyện bên tổ trọng án giúp tôi nên mới đến muộn.”
Trưởng khoa Vương nói: “Ôi dào, không trách được, tôi nghe nói tối qua mọi người đi bắt hung thủ.” Từ khi biết Tô Hồi là Vụ Tiên Sinh, ngoài chủ nhiệm Liêu vẫn đang xám mặt, những người khác cũng nói năng khách sáo hơn đôi chút.
Lục Tuấn Trì gật đầu, nói: “Khi đó tôi và thầy Tô đều ở hiện trường.”
Tùy Lương Dật cũng nói: “Vất vả rồi, vất vả rồi. Tối nay Tiểu Tô đi ăn cùng mọi người đi. Mấy tổng biên tập đây đều muốn nói chuyện với cậu đấy…”
Trưởng khoa Vương gật đầu, “Cũng lâu rồi chưa gặp tổ trưởng Lục, tối nay anh cũng đi cùng đi.”
Lục Tuấn Trì quay lại nhìn về phía Tô Hồi, nhận ra Tô Hồi đang nhìn mình như thể cầu cứu. Hắn lập tức hiểu ý anh, bèn từ chối giúp Tô Hồi: “Hay là thôi vậy, chúng tôi vẫn chưa tổng kết vụ án bên tổ trọng án, lát nữa còn phải về làm thêm giờ, tôi vẫn phải mượn thầy Tô một lát.”
Mấy tổng biên tập còn toan nói gì đó, Tùy Lương Dật đã cười, giải vây giúp họ: “Vậy sau này rảnh rỗi thì gặp sau vậy, mọi người kết bạn nói chuyện trên mạng đi, công việc vẫn quan trọng hơn, đừng làm ảnh hưởng công việc của tổ trọng án.”
Tô Hồi lấy điện thoại ra cho mấy tổng biên tập chưa kết bạn với anh quét mã, xong xuôi, Lục Tuấn Trì mới dẫn anh ra khỏi đám đông.
Tô Hồi cảm thấy mình như vừa bị những người kia vây khốn, anh chưa từng giỏi những chuyện xã giao thế này. Trong mắt anh, Lục Tuấn Trì quả thật chẳng khác nào thiên binh từ trên trời đáp xuống, anh dũng cứu anh ra khỏi vòng vây.
Hơn năm giờ chiều, hơi nhiều mây, nền trời bên ngoài đã hơi tối màu.
Gió lạnh thoảng qua, Tô Hồi bất giác rùng mình. Từ nửa sau buổi báo cáo anh đã phải gồng mình chịu đựng, lúc này lại càng nặng nề hơn, cơ thể anh vô cùng khó chịu nhưng anh vẫn không muốn gục ngã, cố gắng chống đỡ, không dám thả lỏng.
Trong sân trường, Tô Hồi bước đi rất nhanh.
“Tô Hồi…” Lục Tuấn Trì gọi tên anh, chạy lên vài bước đuổi theo anh. Lục Tuấn Trì vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy hai mắt Tô Hồi không còn tiêu cự, dường như những bước đi về phía trước chỉ là động tác máy móc.
Lục Tuấn Trì cảm thấy góc nghiêng tuấn tú của Tô Hồi thoạt trông vừa xanh xao vừa hốc hác, hắn bất giác vươn tay giữ chặt tay anh, muốn đỡ Tô Hồi.
Tô Hồi ngẩng đầu, bỗng cảm thấy âm thanh kia như vọng lại từ một nơi rất xa.
Cà vạt rất chặt khiến anh thấy không sao thở nổi. Năm ngón tay thon dài của Tô Hồi nắm chặt cổ áo mình, mồ hôi lạnh vẫn không ngừng túa ra, thậm chí còn chảy dọc thái dương, khiến anh thấy mình không thể hít thở.
Tầm nhìn mơ hồ, anh đã không còn nhìn rõ mọi thứ quanh mình, dường như cả thế giới đều đang xoay tròn.
Cơn đau bỗng dâng lên trong cơ thể, tựa như bị dao đâm, rồi không ngừng xoay tròn, Tô Hồi đã không thể phân biệt được đây là ký ức hay hiện thực nữa. Ngực anh đau đớn như bị chiếc cưa kim loại cứa qua, máu tanh trào ra cuồn cuộn.
Xung quanh là tiếng gào khóc vô cùng tận, tựa như muốn xé rách luôn màng tai còn lại của anh.
Hàng mi dài của Tô Hồi khẽ chớp, anh mở miệng hộc ra một búng máu, tầm mắt tối sầm, ngã nhào về phía trước.
Ký ức cuối cùng của anh dừng lại nơi một cái ôm ấm áp.