Sổ Tay Hình Sự

quyển 2 chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh tượng này khiến người xem cảm thấy quá đỗi kinh dị, Tưởng Hướng vội vàng giơ máy ảnh bấm chụp liên hồi.

Tô Hồi khẽ nói: “Có lẽ phòng ngủ chính trên tầng hai vẫn còn.”

Đúng lúc này, Lục Tuấn Trì từ tầng dưới đi lên, đẩy cửa vào nhà hắn ngẩn người nhìn mấy bức tường.

Đội trưởng Tề vừa nghe điện thoại bên cạnh cũng sững sờ, ông ta nhíu mày hỏi: “Mấy vết máu này là…?”

Lúc trước chính ông ta dẫn người đến khám nghiệm hiện trường, không phát hiện ra nhiều dấu vết như vậy là sai sót trong công việc của ông ta nhưng trước đây thoạt trông những bức tường này cũng không có vẻ gì khác thường, ai mà ngờ được một nhà dân bình thường lại xuất hiện nhiều dấu vết khi xịt luminol tới vậy.

Lục Tuấn Trì kết hợp với thông tin mình hỏi được, nói: “Ban đầu hàng xóm còn không chịu nói, sau đó bị chúng tôi hỏi dồn mới chịu thừa nhận họ thường xuyên nghe tiếng đánh đập và tiếng mắng chửi ồn ào gần căn nhà này. Quả nhiên hung thủ hai vụ án khác nhau, e rằng hắn là người trong gia đình.”

Tô Hồi nhìn anh, gật đầu nói: “Bước đầu đã có thể xác định, chắc hẳn người giết hại Tạ Bội Lan là chồng cô ấy, Lịch Tòng Ba. Người chồng này là kẻ tội phạm bạo hành vợ mình nhiều lần…”

Đến lúc này Tề Chính Dương vẫn bán tín bán nghi, không muốn đối mặt với sự thật: “Tôi đã từng xử lý một vài vụ bạo lực gia đình nhưng khi ấy Lịch Tòng Ba vô cùng đau lòng, tôi thấy vẻ khóc lóc thê thảm của hắn ta không giống giả vờ. Vả lại, vóc người hắn ta không cao to, lại có học đàng hoàng, còn có người nhà ở cùng nữa.” Trong mắt ông ta, Lịch Tòng Ba kia hoàn toàn không giống một gã đàn ông nhẫn tâm giết vợ mình.

Sở dĩ đội trưởng Tề có thái độ nghi ngờ với suy đoán của Tô Hồi là vì nếu ông ta thừa nhận Tô Hồi nói đúng, ông ta buộc phải nhìn thẳng vào một vài sai lầm và chủ quan của mình trong quá trình phá án khi trước.

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, e là diễn xuất của người chồng này không tệ.” Tô Hồi thẳng thừng vạch trần sự thật, không hề để tâm đến thể diện của đội trưởng Tề chút nào, nói tới đây, anh cười khẩy, “Còn chuyện anh nói trông hắn ta có vẻ rất đau lòng, tôi lại thấy có thể là hắn ta không muốn đối diện với hành vi của mình, sợ hãi khi nghĩ đến chuyện bị kết án nhỉ.”

Lục Tuấn Trì nghe Tô Hồi nói xong, hắn ngẩng phắt lên, bỗng cảm thấy giọng nói của anh có đôi phần quen thuộc.

Thường ngày, Tô Hồi nói chuyện rất cẩn thận dè dặt, chú ý nhiều điều nhưng lúc này, hắn có thể nghe được một vài ý tứ khác từ giọng nói của anh.

Dường như vào khoảnh khắc ấy, khí thế của anh vô cùng sắc bén.

Mặt đội trưởng Tề nóng bừng bừng nhưng ông ta không thể không thừa nhận rất nhiều chứng cứ khó lòng giải thích: “Ý cậu tất cả những chuyện này đều do người chồng làm?!”

Tô Hồi dừng cười, nghiêm túc phân tích: “Tối hôm trước, hai vợ chồng họ to tiếng với nhau, sau đó đã đánh nhau, Lịch Tòng Ba cảm thấy Tạ Bội Lan đang khiêu khích hắn ta, bèn điên cuồng đập lên đầu Tạ Bội Lan. Trong quá trình đánh chết Tạ Bội Lan, hắn ta đã dừng lại hai lần, khi đó hắn càng nghĩ càng tức giận, lực đánh cũng càng ngày càng mạnh hơn. Trong quá trình ấy, bố mẹ chồng Tạ Bội Lan chỉ ở yên trong phòng trên tầng không lên tiếng. Bởi vì chuyện này không chỉ xảy ra trong nhà họ một lần, có những lúc họ cũng can ngăn nhưng con trai sẽ đánh cả họ. Họ cho rằng lần này cũng như mọi khi, né tránh xong sẽ lại đâu vào đấy. Không ngờ rằng, Lịch Tòng Ba lại đánh chết Tạ Bội Lan.”

Trước đây không có đủ điều kiện, Tô Hồi không dám nói nhiều, lúc này anh đã có đầy đủ bằng chứng, mới thuật lại toàn bộ quá trình gây án.

Lục Tuấn Trì cũng nói: “Chuyện này khớp với tình hình hỏi thăm hàng xóm của tôi. Người sống quanh đây đã từng nhìn thấy mặt Tạ Bội Lan có vết bầm, cô ấy vẫn luôn nói với người ngoài là sơ ý ngã cầu thang. Hơn nữa, suy đoán này cũng giải thích được nếu như là người khác giết người, vì sao không có camera hay dấu vết nào chứng tỏ có người ra vào, bởi vì từ đầu đến cuối hung thủ ở trong chính căn nhà này.”

“Nếu như Lịch Tòng Ba giết chính vợ mình, tại sao… sao hắn ta lại ra tay dữ dội như vậy?” Một cảnh sát trẻ bên cạnh run giọng hỏi.

“Rất nhiều người cho rằng, trong những vụ án bạo lực gia đình hay giết người thân, hung thủ thường ra tay nhẹ nhàng, cố gắng để nạn nhân không phải đau đớn nhiều. Nhưng trên thực tế, hoàn toàn là hiểu lầm.” Tô Hồi vừa nói vừa đứng khỏi cầu thang, nắm ba-toong trong tay, khi phân tích những vấn đề chuyên nghiệp, gương mặt khôi ngô trở nên vô cảm, thân thể gầy yếu lại mang theo khí thế đáng sợ.

“Đây là dạng bạo lực theo cảm xúc điển hình, trong cơn hưng phấn, tội phạm bạo lực không thể khống chế hành vi và cảm xúc của mình, có những lúc chính vì là người thân, nên chúng mới càng tàn nhẫn, không chút sợ hãi, kéo dài quá trình gây án. Sự ác ý đến từ chính người thân quen này mãnh liệt hơn người lạ nhiều.”

Tô Hồi tổng kết lại: “Nói cách khác, chỉ có người chồng mới căm hận vợ mình sâu sắc tới vậy.”

Khi người với người trở nên thân thuộc, khoảng cách giữa hai người gần lại, sẽ khiến tội ác càng thêm ngang ngược trắng trợn, không có giới hạn.

Khi hành hung, ân huệ và tình cảm bị bỏ quên, sai lầm ngỗ ngược cùng những xích mích thường ngày sẽ bị phóng đại đến mức độ cao nhất.

Có những kẻ thoạt trông thì lịch sự, khi đóng cửa nhà lại sẽ biến thành thú dữ vô cùng tàn bạo, họ có thể làm những chuyện vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.

Những hành vi tội ác này không ngừng tái diễn trong các vụ án bạo lực gia đình, ngược đãi trẻ em, giết cha, giết mẹ.

Vụ nào vụ nấy khiến đều mọi người khiếp sợ khi nhắc đến.

“Nếu cô vợ bị bạo hành nhiều ngày, tại sao trước đây không có biên bản báo cảnh sát nhỉ?” Cậu cảnh sát trẻ hỏi.

Tướng Hướng đứng bên cạnh huých cậu ta, ý bảo cậu không cần hỏi thêm mấy câu không thay đổi được vấn đề như vậy, “Thu thập, nhận định bằng chứng bạo lực gia đình cho đến bước cuối cùng là ly hôn, đâu có dễ dàng như vậy.”

Tề Chính Dương im lặng một lát, hỏi tiếp: “Nhưng không chỉ có mình người vợ bị thương, cả mẹ chồng cũng bị thương, nếu cậu cho rằng người chồng giết vợ, vậy phải giải thích việc mẹ chồng bị thương thế nào đây? Vả lại, họ có được thông tin về toán cướp kia từ đâu?”

“Có thể là bạo lực di truyền, hoặc là…” Dứt lời, Tô Hồi lắc đầu, phủ nhận suy đoạn mình vừa đưa ra, “Không phải bạo lực di truyền, bạo lực di truyền thường rất ít thay đổi hung khí.”

(Bạo lực di truyền/暴力转移: Bạo lực có yếu tố di truyền, trẻ em gặp bạo lực gia đình khi còn nhỏ, khi trưởng thành cũng sẽ áp dụng lại với con/bố mẹ mình)

Tô Hồi nghĩ đến một trường hợp, có điều chỉ tưởng tượng thôi đã khiến anh cảm thấy buồn nôn, anh bèn nói: “Đầu đuôi thế nào, phải hỏi người mẹ chồng bị thương kia vài câu.”

Dứt lời, Tô Hồi vịn lan can đứng dậy, “Ngoài việc kiểm tra máu trên các vách tường, các anh có thể kiểm tra cả trang phục của người chồng, nếu hắn ta là hung thủ, chắc chắn máu sẽ bắn lên quần áo hắn ta, các vết máu có hình dạng đặc biệt sẽ xuất hiện, các vết máu dính lên đó sẽ khác nhau.”

Lục Tuấn Trì quay lại nói: “Nếu hung thủ của vụ án này không phải hung thủ vụ giết người cướp của liên hoàn, tôi đề nghị không ghép án. Có điều chắc chắn vẫn còn những mối liên hệ giữa hai vụ án này mà chúng ta chưa biết.” Nói tới đây, hắn quay đầu gọi: “Đội trưởng Tề.”

Mặt Tề Chính Dương vừa đỏ vừa trắng, ông ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, thấy có người gọi mình mới đáp một tiếng “đây”.

Lục Tuấn Trì bố trí: “Hiện giờ chúng ta đã nắm được nhiều bằng chứng vậy rồi, anh lấy lại lời khai của người chồng. Xem hắn ta có thừa nhận việc giết vợ không.”

Tề Chính Dương nói: “Cảm ơn tổ trưởng Lục, chắc chắn lần này tôi sẽ hỏi kỹ càng.”

Cách điều tra lúc trước của bọn họ vẫn còn một vài sơ suất, Lục Tuấn Trì để chính ông ta điều tra lại lỗ hổng cũng là một cách xử lý để mặt ông ta, đây là cơ hội để bù đắp lại sai lầm.

Lục Tuấn Trì quay lại nhìn Tô Hồi, “Thầy Tô, thầy đến bệnh viện hỏi chuyện mẹ chồng kia cùng tôi, xem xem rốt cuộc bà ấy sẽ nói thế nào.”

Khu nội trú số một gần bệnh viện Hoa Đô, hành lang lúc nào cũng ồn ào, người đến thăm nom, bác sĩ, y tá qua lại không ngừng.

Trước đó không lâu, Lục Tuấn Trì vừa mới ở lại đây chăm bệnh một ngày, đã quen với đường lối ở đây, hắn và Tô Hồi đi thẳng tới phòng bệnh.

Lục Tuấn Trì đóng cửa, sau đó xoay người đi về phía Phó Mai đang nằm trên giường.

Phó Mai chính là mẹ chồng trong vụ án thứ hai xảy ra gần đây, người phụ nữ đứng tuổi này năm nay mới , thoạt trông vẻ ngoài lớn hơn tuổi thật rất nhiều, theo lời khai của vài nhân chứng, khoảng chín giờ tối hôm trước, bà bị toán cướp đột nhập đâm trúng góc dưới xương sườn, sau khi phẫu thuật đã thoát khỏi nguy hiểm, vừa mới tỉnh lại một ngày.

Lúc này, chồng và con trai bà còn phải chăm sóc một đứa trẻ mới một tuổi, bà bị bỏ lại bệnh viện một mình.

Tô Hồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cứng trước giường, ngón tay vuốt ve ba-toong theo thói quen.

Anh có thể nhận ra, sau khi người vợ qua đời, mẹ chồng đã trở thành người đứng thấp nhất trong chuỗi thức ăn ở gia đình này.

Lục Tuấn Trì đi tới, ngồi xuống cạnh anh. Sau khi xác nhận lại các thông tin với Phó Mai, hắn mở miệng nói: “Hiện giờ sau khi cảnh sát đã điều tra, chúng tôi nhận thấy những gì xảy ra đêm hôm đó không khớp với lời khai của mọi người.”

Phó Mai nghiêng đầu, quầng thâm mắt và nếp nhăn bên miệng đều hơi rũ xuống, đường cong rủ xuống khiến bà có vẻ mệt mỏi: “Tôi không nói dối.”

“Thật sao?” Lục Tuấn Trì ra vẻ nghi ngờ, “Chúng tôi đã tái dựng trạng thái ban đầu với các vết máu trong nhà, quá trình Tạ Bội Lan tử vong đã kéo dài ít nhất là nửa tiếng, trong nửa tiếng này, bác và chồng mình thật sự không nghe tiếng gì sao?”

Phó Mai khẽ cắn răng: “Không nghe thấy gì hết… Có cướp vào nhà chúng tôi, cảnh sát các anh nên đi tìm chúng mới phải…”

“Chuyện buổi tối hôm đó…” Lục Tuấn Trì tiếp tục đặt câu hỏi.

Phó Mai nhắm mắt, hoàn toàn không muốn hợp tác: “Anh cảnh sát, tôi hơi mệt rồi, những gì tôi biết cũng đã khai cả rồi.”

Nói tới đây, điện thoại Lục Tuấn Trì bỗng có tin nhắn, hắn cầm lên đọc, sau đó nói thầm với Tô Hồi vào câu.

Tô Hồi tỏ vẻ ngạc nhiên, “Lịch Tòng Ba khai hết rồi?” Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để Phó Mai nghe thấy.

Đôi mắt đang khép hờ của Phó Mai chợt mở to, bà ta sửng sốt: “Sao?!”

“Ừ, giờ thì cử người đến bắt người luôn là được.” Lục Tuấn Trì vừa nói vừa đứng dậy, như thể anh không định tiếp tục hỏi chuyện nữa.

Không đợi bà kịp hoàn hồn lại, Tô Hồi đã tỏ vẻ thương cảm nhìn Phó Mai, anh cũng đứng dậy, nói: “Chào bác, hôm nay tới đây thôi đã.”

Biểu cảm của Phó Mai chợt thay đổi, “Các cậu… các cậu đợi đã. Các cậu nói rõ ràng cho tôi, con… con tôi đã nói gì…”

Tô Hồi ngoái lại nói với Phó Mai: “Bác à, con bác đã khai ra sự thật mình giết vợ đêm hôm đó rồi.”

Phó Mai trợn trừng mắt, dường như không tin nổi những gì mình nghe thấy. Hai mắt bà ta dại ra, dường như có thứ cảm xúc nào đó vừa nổ tung trong đầu bà.

Tô Hồi nói tiếp: “Bác vẫn luôn giữ kín bí mật, nhưng họ lại khai trước rồi…” Dứt lời, anh nhìn khuôn mặt dần tái đi của Phó Mai, thở dài rồi cười khổ, nói: “Bác bị họ phản bội rồi…”

Lục Tuấn Trì giả vờ không vui, kéo Tô Hồi lại: “Anh không nên nói mấy chuyện này với bác ấy.”

Người nhà, phản bội, những từ này như tảng đá đè nặng trong lòng Phó Mai.

Phó Mai nhọc nhằn ngồi dậy, vươn đôi tay run rẩy như muốn giữ lấy gì đó: “Không thể nào! Các cậu… các cậu đang lừa tôi…”

Nghe bà ta nói xong, Lục Tuấn Trì dừng lại, quay đầu lại với vẻ tức giận: “Phó Mai, vết thương của bác là chính bác chọc đúng không. Bác làm vậy vì muốn con mình được thoát tội nhưng hành vi này của bác là đang cản trở pháp luật, khiến bác cũng trở thành tội phạm!”

Cảnh sát không thể điều tra được tình hình chi tiết đến vậy, không có lời khai của họ, cảnh sát không thể biết những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.

Chắc chắn họ đã có lời khai của Lịch Tòng Ba rồi…

Phó Mai lập tức sụp đổ vì mấy câu nói ấy, nước mắt trào ra.

Sự kiên trì của bà đã không còn ý nghĩa.

Truyện Chữ Hay