Ba giờ sáng, thế giới chìm trong tĩnh lặng, Thiệu Trường Thành choàng tỉnh, cơn buồn ngủ bay sạch.
Không khí oi bức buổi tối đã hóa thành một cơn mưa thu trút xuống, nước mưa va vào cửa kính rồi vỡ tan, nhiệt độ cũng hạ thấp, báo hiệu mùa đông đang đến gần Hoa Đô.
Giữa đêm, Thiệu Trường Thanh ngồi dậy, quen tay mặc quần áo, đeo đồng hồ, khoác một chiếc áo mưa lên người rồi ra ngoài.
Thành phố lúc này vô cùng tĩnh lặng, gần như không có tiếng người. Con đường này không phải trục đường chính, rất ít xe qua lại, chỉ có tiếng mưa rào rào không ngừng.
Thiệu Trường Thanh đi rất chậm, vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn. Hắn ta mất hết mười mấy phút để đi sang khu nhà bên cạnh.
Khu căn hộ này khá cao cấp, vẫn còn rất nhiều phòng trống, không nhiều người ở. Chỉ cần một tấm thẻ, quẹt thẻ là vào được mà không ai ngăn hỏi.
Thiệu Trường Thanh thuê một căn nhà ở đây chỉ vì có gara.
Sau khi vào khu nhà, hắn ta quen lối rẽ mấy lần, đến trước cửa gara.
Thiệu Trường Thanh nhìn cửa cuốn của gara, hít sâu một hơi, chuẩn bị mở cửa.
Bỗng một luồng sáng rọi đến, là ánh đèn pin của cảnh sát.
Giọng Lục Tuấn Trì vang lên sau lưng hắn ta, “Anh Thiệu, muộn thế này rồi, anh ở đây làm gì?”
Thiệu Trường Thanh khựng lại, hắn ta quay qua nhìn người sau lưng, bình tĩnh nói: “Tối không ngủ được, ra ngoài đi dạo.”
Lục Tuấn Trì lại gần hắn ta, giật chìa khóa trong tay Thiệu Trường Thanh rồi ném cho Trịnh Bách đứng phía sau, “Trùng hợp quá, tôi cũng thế.”
Thiệu Trường Thanh biết điều lùi lại, không giãy giụa mà giơ hai tay lên, Lục Tuấn Trì còng tay hắn ta.
Trong sân có đèn đường nhưng vẫn hơi tối.
Lục Tuấn Trì bảo người áp giải Thiệu Trường Thanh lên xe, đến khi quay về, thấy Tô Hồi đã nhận được định vị, cùng đội pháp chứng đến đây.
Tất cả mọi người đều tỉnh táo. Hôm nay họ rình mò ở đây suốt nửa đêm, để không làm phiền giấc ngủ của mọi người trong khu nhà, họ vẫn luôn rất cẩn thận, may sao đến lúc này, cuối cùng đã có kết quả.
Tô Hồi che ô đứng bên cạnh, hàng mi dài run run, mong đợi nhìn cánh cửa trước mắt.
Trịnh Bách mở cửa gara, pháp y và pháp chứng cũng xách hộp dụng cụ theo sau.
Cửa cuốn vừa kéo lên, một mùi thối thoang thoảng đã phả ra.
Kiều Trạch thò tay vào mở đèn gara.
Tô Hồi nhìn một vòng xung quanh, anh nhìn không rõ lắm. Tô Hồi đành nắm lấy cổ tay Lục Tuấn Trì đang kéo tay anh, dặn dò: “Tìm kỹ vào.” Giọng điệu này chẳng khác nào coi hắn như cảnh khuyển.
Gara không lớn, bên trong có một chiếc giường đơn thô sơ, vài sợi dây thừng buộc ở đầu giường.
Trong góc tường là một chiếc thùng xốp lớn, sau khi mở có thể thấy một thứ gì đó được quấn màng bọc thực phẩm bên trong, tựa như một con tằm. Qua lớp màng bọc trong suốt, họ nhìn thấy vài gói than hoạt tính được nhét bên trong, mà bên dưới những gói than là một thi thể nữ giới tử vong lâu ngày đã được làm khô.
Cô ta mặc đồ ngủ, nhắm chặt mắt nằm giữa những gói than như một tiêu bản xinh đẹp đã đợi sấy khô.
Trước khi tới đây, họ đã dự đoán trước những kết quả có thể xảy ra. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, vẫn rất hãi hùng.
Pháp y đi vào xem tình hình thi thể, đoạn nói: “Đã chết khoảng hai tuần rồi…”
Vậy cũng tức là từ khi họ bắt đầu điều tra vụ án khác thường này, Trần Tuyết Hiền đã chết trong gara rồi.
Thiệu Trường Thanh thoạt trông bình thường như vậy lại là người điên cuồng nhất, Trần Tuyết Hiền nuôi “cổ”, cuối cùng lại bị chúng cắn trả đến chết.
Một người phụ nữ khơi mào tai họa, cuối cùng cũng gặp phải người đàn ông coi cô ta là con mồi.
—
Nửa tháng trước, một tối mùa thu, Trần Tuyết Hiền ngồi bên bàn ăn nhà Thiệu Trường Thanh. Họ vừa ăn tối cùng nhau, hôm nay Trần Tuyết Hiền đích thân xuống bếp, làm món sủi cảo Thiệu Trường Thanh thích ăn.
Sủi cảo nhân thịt heo và nấm, cô ta gói rất nhiều, phần còn thừa để lên tủ đông.
Sau bữa cơm, Trần Tuyết Hiền mặc chiếc váy voan mỏng, lắc lư ly rượu vang trong tay, “Thiệu Trường Thanh, em có vài chuyện không rõ.”
Thiệu Trường Thanh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp, “Chuyện gì?”
“Một người đàn ông thông minh giỏi giang như anh, sao mãi vẫn chưa kết hôn thế…” Trần Tuyết Hiền dịu dàng nhìn hắn ta.
Trần Tuyết Hiền biết mình khác người, cô ta không cảm nhận được những tình cảm kia, nhất là tình yêu. Cô ta chết lặng, cô ta cần dùng đủ mọi cách để không ngừng kích thích bản thân, để mình cảm nhận được vui vẻ.
Nhưng người đàn ông trước mắt thì khác, ban đầu cô ta tưởng rằng Thiệu Trường Thanh cũng như những người đàn ông bình thường khác nhưng cuối cùng hắn ta lại thoát khỏi vòng vây của cô ta.
Hắn ta lịch sự và thông minh, lúc nào cũng mang lại bất ngờ cho cô ta, giúp cô ta cảm nhận được kích thích trước nay chưa từng có, sự kích thích này khiến cô ta càng thêm vui vẻ.
Trong quá khứ, mỗi khi thấy những người đàn ông kia tranh đấu vì cô ta, cô ta đều rất rung động.
Nhưng dần đà, những cảm xúc ấy sẽ biến mất, sẽ rơi vào quên lãng, cô ta lại khao khát những kích thích mới hơn.
Cô ta từng nhìn rất nhiều người đánh nhau nhưng vẫn còn thiếu gì đó, vẫn chưa đủ…
Cô ta không ngừng truy đuổi, ra sức chạy.
Người đàn ông này đã ngăn cản cảm xúc ấy từ tận gốc.
Nhờ kế hoạch của hắn ta, Trần Tuyết Hiền chứng kiến sự giết chóc, cái chết, cuối cùng cô ta cũng hiểu thứ mình mong chờ bao lâu nay là gì, đích đến của tình yêu là gì.
Những kẻ thô lỗ kia như thú dữ chưa tiến hóa hết, chỉ có người trước mắt mới thấu hiểu cô ta, giúp đỡ được cô ta.
Cô ta từng thẳng thắn nói chuyện với người này, hắn biết cô ta tìm kiếm điều gì.
Hắn có thể giúp cô ta cảm nhận được tình yêu.
Trái tim đã đóng băng của cô ta bị người đàn ông trước mắt cạy mở, cô ta quyết định chỉ yêu một người này.
Mắt Thiệu Trường Thanh chợt lóe, “Từ khi gặp em, anh đã biết em là người anh tìm kiếm bao lâu.”
“Em cũng vậy, em đã chia tay với những người khác rồi.” Trần Tuyết Hiền nhìn hắn ta, “Em nhắn tin chia tay họ rồi.”
“Nhắn cho anh một tin đi.” Thiệu Trường Thanh bỗng nói.
“Để làm gì?” Trần Tuyết Hiền lấy làm lạ.
Thiệu Trường Thanh nói: “Anh muốn xem em từ chối họ thế nào.”
Trần Tuyết Hiền mỉm cười, sao chép tin nhắn rồi gửi cho hắn ta.
Có lẽ do uống rượu vang, cô ta thấy mắt mình hơi nhòe đi, đầu choáng váng. Nhưng cô ta vẫn có thể suy nghĩ, Trần Tuyết Hiền nghĩ về tương lai của họ, tương lai đầy mạo hiểm và kích thích, tương lai họ sẽ ở bên nhau.
Thiệu Trường Thanh ngồi xổm trước mặt cô, thành kính nhìn cô, “Tuyết Hiền, những người em nhìn thấy, em cảm nhận trong cuộc sống đều không hoàn chỉnh. Có những người sẽ che giấu, ví dụ như anh, không phơi bày bản tính chân thực của mình với bất kỳ ai.”
Trần Tuyết Hiền cười nói: “Vậy anh đừng giam cầm bản tính của mình nữa, cho em xem, anh còn có thể làm gì…”
Đó là câu nói cuối cùng của cô ta.
Không lâu sau Trần Tuyết Hiền đã tỉnh lại, cô ta mở to mắt, tầm nhìn đen kịt, sau đó cô ta nhận ra mình đang bị bịt mắt.
Cô ta không biết đây là đâu, không biết mình đang ở đâu, thậm chí không rõ lúc này là ngày hay đêm.
Miệng cô ta cũng bị dán lại, chỉ có thể hít thở bằng mũi.
Cô ta bị trói hai tay, nằm trên đệm với tư thế rất lạ, hình như đây là một chiếc giường đơn.
Ký ức vỡ vụn, mồ hôi túa ra ướt trán.
Cô ta liều mạng vùng vẫy, mùi hương của đồ gia dụng cũ xen lẫn mùi bụi bặm xộc vào mũi cho cô ta biết đây là một căn phòng.
Cô ta nghe được tiếng người phía xa, tiếng xe cộ chạy qua, những âm thanh này giúp cô ta nhận ra mình vẫn chưa rời khỏi thế giới này, vẫn đang ở thành phố này.
Cô ta mở to mắt, cố gắng nhìn ra ngoài qua mảnh vải.
Cô ta nhìn thấy thứ gì đó, là một luồng sáng, một tia sáng le lói.
Đó là tia sáng rọi vào từ khe dưới cửa cuốn…
Có thể đây là một cửa hàng bỏ hoang hoặc là gara không người dùng…
Nếu lúc này cô ta tự do, có lẽ chỉ cần hai bước là đi tới cửa.
Trần Tuyết Hiền liều mình giãy giụa, cô ta chuyển động tay chân, cảm giác như mình đang chìm trong bể nước, phải ra sức vùng vẫy. Cô ta kêu lên từng tiếng, đá chân không ngừng, tay nện xuống đệm nhưng chỉ có thể tạo ra âm thanh rất nhỏ.
Dây thừng trói rất chặt, siết vào da thịt, vùng vẫy cũng chỉ tốn công, cô dần dần nhận ra điều này.
Trong căn phòng này, mọi cảm giác đều được phóng đại vô tận. Cô ta nghe được tiếng hít thở nặng nhọc của mình, cùng tiếng tim đập thình thịch. Trần Tuyết Hiền đổ mồ hôi không ngừng, tóc dính lên trán, quần áo cũng dán vào người như vừa được vớt ra từ bể nước.
Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tại sao cô ta lại ở đây, cô ta sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Thiếu dưỡng khí và cơn đói khiến cô ta bắt đầu có ảo giác, cô ta nhìn thấy những con bướm vỗ cánh bay giữa trời.
Cô ta bỗng nhớ đến những tiêu bản bươm bướm mình làm, con bướm nào cũng có đôi cánh xinh đẹp, cô ta làm mềm xác chúng, dùng ghim côn trùng bén nhọn đâm từng kim vào cơ thể chúng, sau đó dùng nhíp cẩn thận gỡ đôi cánh xinh đẹp của chúng ta, trải lên mặt gỗ rồi hong khô…
Đó là thi thể đẹp nhất, một tiêu bản bươm bướm được hoàn thành như vậy.
Cô ta liên tục tìm kiếm những tiêu bản bươm bướm xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn, thử những cách làm tiêu bản khác nhau.
Cô ta làm không biết mệt mỏi nhưng vẫn thấy chưa đủ hoàn hảo, cô ta muốn làm ra nhiều tiêu bản hơn, muốn tìm ra con bướm đẹp nhất.
Đến lúc này cô ta vẫn chưa tìm ra đó, vô cùng tiếc nuối…
Tiếng lạch cạch bỗng vang lên ngay gần đó, hình như có người mở cửa, ánh sáng tràn vào phòng.
Có người lại gần cô ta, nhìn xuống cô ta, cô ta không nhìn thấy ánh mắt người đó nhưng vẫn cảm nhận được nóng bỏng và dịu dàng trong ánh mắt đó.
Là Thiệu Trường Thanh, hắn ta vuốt ve mặt cô, ngón tay nóng rực, muốn lướt qua từng tấc da thịt, tựa như cái vuốt nhẹ của tình nhân. Độ ấm kia khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu. Người nọ hôn lên mặt cô ta, khẽ nói bên tai cô ta bằng chất giọng cuốn hút.
“Cuối cùng em cũng thuộc về riêng anh rồi.”
Cổ bị siết chặt, cơ thể Trần Tuyết Hiền bỗng buông lỏng, nước mắt lăn khỏi khóe mắt, thấm ướt miếng vải che, đây là điều cô ta mong đợi đã lâu.
Cô ta nhận ra lúc này đây, mình đã tìm thấy con bướm đó.
Con bướm xinh đẹp nhất, là chính bản thân cô ta.
—
“Không ngờ các anh vẫn tìm được cô ấy.” Trong phòng thẩm vấn, Thiệu Trường Thanh không suy nghĩ nữa.
Hắn ta bình tĩnh kể lại toàn bộ quá trình giết hại Trần Tuyết Hiền.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh lấy lý do công việc để làm quen với Quách Thành Phong và Ngô Thần Quang, anh giúp Trần Tuyết Hiền khơi dậy mâu thuẫn giữa họ. Anh biết Quách Thành Phong là người nóng tính nên đã cố ý khích hắn ta giết Ngô Thần Quang, sau đó giết luôn hắn ta, đổ tội cho Khâu Gia Vinh. Anh đã lên kế hoạch cho những chuyện này từ sau vụ đánh nhau với Khâu Gia Vinh đúng không?”
Thiệu Trường Thanh gật đầu.
Lục Tuấn Trì: “Sao anh biết Trần Tuyết Hiền từng có quan hệ với những người đàn ông nào, anh theo dõi cô ấy à?”
Thiệu Trường Thanh giải thích: “Ban đầu tôi tặng cô ấy một chiếc điện thoại, trong đó có thiết bị nghe trộm. Sau này thì cô ấy tự nói với tôi.
Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Hung thủ thật sự giết Quách Thành Phong là anh đúng không? Trần Tuyết Hiền hẹn Quách Thành Phong và Khâu Gia Vinh đến cùng một lúc, ghi âm một đoạn khiến cảnh sát hiểu lầm, sau đó khi Khâu Gia Vinh rời đi, anh bảo Trần Tuyết Hiền chuốc say Quách Thành Phong, cuối cùng anh vào nhà cô ấy, giết Quách Thành Phong. Ngoài ra anh còn làm gì nữa?”
Thiệu Trường Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Tôi lấy một ít máu của Quách Thành Phong, sau đó bảo Trần Tuyết Hiền đưa chìa khóa nhà Khâu Gia Vinh cho mình, đổi thuốc của anh ta, bôi máu lên quần áo và đế giày của anh ta.”
“Anh từng tiếp xúc với Tần Y Vân? Cũng là mẹ của Khâu Gia Vinh?”
Thiệu Trường Thanh gật đầu, nói: “Tôi mua được thông tin cá nhân và số điện thoại của bà ta, đóng giả cố vấn quản lý tài chính gia đình, liên lạc với Tần Y Vân, còn hẹn gặp mấy lần. Bà cụ đó lúc nào cũng cô đơn một mình, khi đã thân quen rồi, bà ta kể hết cả chuyện cãi nhau với chồng, rồi chuyện con trai có bạn gái cho tôi nghe, tôi cũng tiện đó gợi dẫn cho bà ta.”
“Giấy tờ của Trần Tuyết Hiền là anh lấy đi đúng không? Để ngụy tạo tình cảnh cô ấy bỏ trốn.”
Thiệu Trường Thanh nói: “…Tôi đã đến nhà cô ấy cầm giấy tờ đi.”
Có thể suy đoán tấm thẻ nhớ kia có thể cũng là hắn ta để lại hòng đánh lạc hướng cảnh sát.
Lục Tuấn Trì nhìn người đàn ông trước mắt, nếu không chính tai nghe hắn ta nói, hắn khó mà tưởng tượng được hắn ta lại làm nhiều chuyện như vậy.
Hắn ta không chỉ khiến mẹ Khâu Gia Vinh nghi ngờ con mình, còn khiến Khâu Gia Vinh cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân…
Suýt nữa hắn ta đã thành công.
Tiếc rằng làm càng nhiều chuyện, càng để lộ nhiều dấu vết.
Dù kế hoạch của hắn ta rất tinh vi cũng không thể thoát khỏi pháp luật.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Tuấn Trì, Thiệu Trường Thanh bình tĩnh giải thích: “Tôi cho rằng con người khác con vật ở chỗ đã tiến hóa, học được cách ngụy trang.” Hắn ta cúi đầu nói tiếp: “Tôi biết tôi làm vẫn chưa đủ hoàn thiện, tôi tiến hóa vẫn chưa đủ cao, hơn nữa tôi yêu người phụ nữ đó nên mới rơi vào thế bị động. Kế hoạch của tôi vẫn chưa đủ hoàn thiện.”
“Cuối cùng anh giết Trần Tuyết Hiền?”
Thiệu Trường Thanh nói: “Tình yêu và cái chết không phải hai chuyện khác nhau, chúng chỉ là hai mặt của một tờ giấy mỏng manh.” Hắn ta nhếch môi, cười nói: “Tôi cho cô ấy cảm nhận tình yêu đến tận cùng, hẳn đến cuối cùng cô ấy đã rất thỏa mãn.”
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi hơi thắc mắc, nếu chúng tôi không bắt được anh, anh định xử lý thi thể Trần Tuyết Hiền thế nào?”
Thiệu Trường Thanh ngồi thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ trồng nấm trên thùng chứa thi thể, những cây nấm sẽ hấp thụ toàn bộ máu thịt, cuối cùng tôi sẽ lấy phần xương ra nghiền thành bột, chôn xuống đất. Tất cả mọi thứ sẽ biến mất.”
Nếu cảnh sát phát hiện muộn hơn, không đến nửa năm, toàn bộ dấu vết về Trần Tuyết Hiền sẽ bị hắn ta xóa sạch.
Lục Tuấn Trì nhìn hắn ta, người đàn ông trước mắt hắn vô cùng bình tĩnh. Hắn ta ngồi trong phòng thẩm vấn, đắc chí phân tích sự việc, như một học sinh đang tổng kết bài học mình rút ra.
Hắn ta không phải một tên tội phạm hung tàn, hắn ta luôn lý trí, không hề điên cuồng nhưng Lục Tuấn Trì nhìn thấy bóng tối vô tận ở hắn ta.
Tô Hồi nói đúng, người này khác hẳn những người bình thường.
Sáu giờ sáng, mấy người ra khỏi phòng thẩm vấn. Lúc này mưa đã tạnh, tất cả bận rộn suốt cả đêm qua.
Có lúc Tô Hồi mệt không chịu được, lên sô pha chợp mắt một lát.
Đã phá xong vụ án, mắt Kiều Trạch đỏ bừng vì thiếu ngủ, cậu hào hứng duỗi lưng, “Cuối cùng cũng xong rồi!!”
Hiện giờ hung thủ đã bị bắt, chỉ cần tổng kết nữa thôi.
Lục Tuấn Trì nói: “Mọi người vất vả rồi, về nhà sớm đi. Hôm nay nghỉ cả ngày, ngày mai hẵng đến tổng kết vụ án.”
“May có tổ trưởng với thầy Tô tỉnh táo, bọn em đều suýt bị tên biến thái đó lừa.” Hạ Minh Tích vẫn chưa thôi hưng phấn, hào hứng nói: “Không có gì đâu tổ trưởng, bọn em tự nguyện tăng ca mà. Cho em hai ngày, bảo đảm có báo cáo ra lò.”
Quá trình phá mỗi vụ án đều rất khó khăn. Từ những hỗn loạn ban đầu, dần dà điều tra tìm tòi, quanh co khúc khuỷu, cuối cùng là tìm ra sự thật.
Mọi người trong tổ trọng án đều không khỏi kích động, lại phá giải thêm một vụ án, đúng là chuyện đáng ăn mừng.
Lục Tuấn Trì quay lại nhìn Tô Hồi. Anh vừa ngủ dậy, đang ngồi trên sô pha vịn ba-toong. Có lẽ vì phải thức đêm nên sắc mặt Tô Hồi trắng bệch, vẻ mặt anh bình tĩnh, đôi mắt trống rỗng nhìn đằng trước.
Đã phá giải được vụ án này rồi nhưng Tô Hồi lại không thể thả lỏng. Tâm sự của anh khiến anh trở nên xa cách những niềm vui này.
Tô Hồi cảm thán, con người đúng là phức tạp nhất trên đời, không sao hiểu rõ được.
Muôn người muôn vẻ, hơn nữa mỗi người đều có thế giới nội tâm khác nhau, sẽ làm ra những chuyện khác nhau…
Thành phố này có đến hàng nghìn hàng vạn người, bạn không thể biết người khác đang suy nghĩ gì, đã từng làm gì, muốn làm gì. Những người lướt qua bạn, hàng xóm cạnh nhà bạn, một đồng nghiệp, lãnh đạo bận rộn trong công ty trông đều có vẻ rất bình thường, bạn không thể đoán được ai có thể là một sát thủ tiềm ẩn.
“Hôm nay muộn quá rồi, về nhà trước đã.” Lục Tuấn Trì ngồi xổm trước mặt Tô Hồi, nói nhỏ.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, ánh mắt anh mờ mịt nhưng người trước mắt như đôi mắt của anh, đôi tai của anh, thế giới của anh…
Anh đặt bàn tay lạnh lẽo vào tay hắn, cảm nhận cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể.
Họ đã tìm thấy thi thể Trần Tuyết Hiền nhưng anh biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, anh vẫn chưa tìm ra liên hệ giữa mình và Trần Tuyết Hiền…