Mặc dù tiếng còi cảnh sát chẳng mấy chốc đã khiến tiếng chửi rủa trong vườn ngừng lại, nhưng đôi tai nhạy bén của các cảnh sát đa phần vẫn có thể nghe thấy câu nói của con trai Trần Đông Lâm–Trần Nhất Hiểu: “Mẹ có thể đừng đổ hết mấy chuyện tồi tệ bố làm lên đầu con được không, con bảo ông ấy mua thứ đó sao?”.
Khi cảnh sát xông vào vườn, hỏi Trần Nhất Hiểu, “thứ đó” rốt cuộc là gì, dù là Trần Nhất Hiểu hay người mẹ sắc mặt đã trắng bệch của cậu ta thì đều câm nín, không nói được câu nào. Đương nhiên, mặc dù họ không nói nhưng cảnh sát vẫn có cách. Khi một bọc đựng bột trắng quấn kín nilon được cảnh sát tìm thấy trong bồn nước tại nhà vệ sinh tầng hai thì người nhà Trần Đông Lâm thật sự không thể nói được câu gì nữa.
Khi phương hướng lớn trở nên rõ ràng, công việc của cảnh sát cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Vợ của Trần Đông Lâm nhanh chóng khai nhận. Vì chi phí cho bảo vệ môi trường tăng cao, mấy năm nay thu nhập của mỏ than đã không còn được như trước. Nhưng Trần Đông Lâm lại là một người không biết thỏa mãn. Hắn không ngừng tìm kiếm cơ hội đầu tư mới, có ai ngờ tìm đi tìm lại lại tìm tới con đường buôn thuốc phiện này.
Ngồi trong phòng thẩm vấn của Công an huyện Tân Hương, vợ của Trần Đông Lâm - một người phụ nữ có khuôn mặt không được coi là mỹ miều – sụt sùi kể lại tình hình hôm đó. “Tôi từng gặp Phương Hoành một lần, ông Trần nói là tới bàn chuyện cho mỏ vay tiền. Nhưng mấy ngày Phương Hoành tới Tân Hương, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn, cứ đứng ngồi không yên. Ban đầu tôi hỏi ông ấy nhưng ông ấy không nói, về sau có lẽ là áp lực quá lớn nên ông ấy mới nói với tôi. Nhân tình của Phương Hoành hiện tại đang là người lấy hàng chính cho Đông Lâm, chẳng hiểu sao lại bị Phương Hoành phát hiện ra chuyện ma túy, vì chuyện này mà Phương Hoành đã mấy lần sách nhiễu Đông Lâm. Đông Lâm nói ông ấy muốn làm chuyện gì đó để chấm dứt chuyện này. Làm sao tôi biết chuyện ông ấy nói lại là giết Phương Hoành chứ. Nếu biết dù có thể nào tôi cũng quyết không để ông ấy làm đâu…”
Tại một phòng khách cách nơi vợ Trần Đông Lâm ngồi một vách tường, con trai của hắn – Trần Nhất Hiếu còn có thể hiện nhiều oán giận hơn cả mẹ. Anh chàng chưa tới hai mươi tuổi, để một mái tóc nhuộm màu tím mà nói theo ngôn từ hiện đại là rất ăn chơi. Mái tóc không ngắn, mái lòa xòa che kin mắt. Chưa đợi cảnh sát lên tiếng hỏi, cậu ta đã thao thao bất tuyệt.
“Bố tôi đối xử với mẹ tôi không tốt, đối xử với tôi cũng tồi tệ. Ông ấy hay nói rằng làm mấy chuyện thất đức ấy là vì mẹ và tôi. Chó má! Mẹ chưa từng nói với tôi, họ cứ tưởng tôi không biết gì hết, thật ra làm sao tôi có thể không biết? Bố tôi vốn không yêu mẹ tôi, ông ta yêu một con đàn bà đê tiện nhiều năm rồi. Ai biết được là làm mấy chuyện này có phải là để bao nuôi con đó hay không?”
Lên Hoan ho một tiếng, thầm nghĩ trẻ con bây giờ sao toàn như vậy thế, lời tục câu bậy kề sát bên môi, nói xấu bố mẹ thì đứa sau tích cực hơn đứa trước. Nhưng cố ấy không bị những cảm xúc này dẫn dắt vào trong vụ án: “ Bây giờ chúng tôi cần cậu hợp tác điều tra một vụ giết người cách đây không lâu, những chuyện không liên quan không cần nói nhiều”.
Trần Nhất hiều méo mặt, dường như đang do dự gì đó. Lê Hoan chú ý tới điểm này bèn mở lời đo xét: “Cậu và mẹ cậu đều dính vào tội che dấu tội phạm, nếu không thành khẩn và tích cực hợp tác với cảnh sát, thì sẽ bất lợi với cậu và mẹ cậu”.
Câu nói này của Lê Hoan khiến đôi mắt Trần Nhất Hiếu sáng rực lên. Câu ta nuốt nước bọt: “Không liên quan tới vụ án này nhưng có liên quan tới chuyện mười mấy năm trước có được không?”.
Lê Hoan: “…”.
Hỏi xong, hai phòng thẩm vấn do Lê Hoan sắp xếp mở một cuộc hội ý. Sau khi cuộc hội ý kết thúc, cố ấy cưỡi xe mô tô tới tìm Cung Khắc ở nhà khách Tân Hương gần đó.
Cung Khắc không có mặt, thấy bảo là đã ra ngoài mua dâu tây cho Diệp Nam Sênh rồi. Lê Hoan ngồi đợi Cung Khăc, đồng thời nghe thấy Mục Trung Hoa ở trong phòng quở trách Diệp Nam Sênh: “Diệp Nam Sênh, con lắm chuyện thật. Ban đầu nói muốn ăn đào, Tiểu Khắc mua về con lại nói muốn ăn dâu tây. Lắm chuyện, lắm chuyện”.
Diệp Nam Sênh nằm thẳng cẳng trên giường, xoa cái bụng đã hơi nhô lên, uể oải phản kích: “Đồng chí Mục, mẹ mang thai coi được năm tháng, vào một mùa hè, mẹ kiên quyết muốn ăn kẹo hồ lô hương chuối, hại ông Diệp giữa ngày nắng nóng phải nhốt mình trong hầm băng thấm kẹo cho mẹ. Mẹ mang thai con bảy tháng, nữa đêm bị chuột rút, ông Diệp day bóp chân cho mẹ, mẹ bỗng nói ăn gì bổ nấy thế là muốn ăn giò heo. Ông Diệp tội nghiệp ba giờ sáng chạy ra ngoài, cứ thế đợi cho tới tám giờ sáng người ta mở cửa mới mua được giò heo về. Nhưng bà Mục thì ngủ như một con heo, rồi tới khi con được tám tháng…”.
“Tin đồn nhảm, chắc chắn là vậy, con ở trong bụng mẹ, làm sao biết nhiều như vậy được!” Mục Trung Hoa lườm Diệp Nam Sênh. Dường như đã đoán ra từ sớm rằng bà sẽ nói như vậy, Diệp Nam Sênh nấc lên: “Vậy là mẹ không biết rồi, ông Diệp nói con gái mẹ và mẹ khó chiều như nhau. Ông Diệp cũng thật là, rõ ràng con dễ chiều hơn mẹ nhiều!”.
Khi Cung Khắc trở về, vừa hay bắt gặp cảnh Mục Trung Hoa tức tối thở hồng hộc.
Anh nghe thấy bà nói: “Ông Diệp chết tiết”.
Anh thầm nghĩ, bàn giặt quần áo của ông Diệp lại phải thay mới rồi.
Lê Hoan tới, con mang theo lời khai của Trần Nhất Hiểu: “Cậu ta nói trước đây từng nghe thấy bố mẹ cãi nhau về chuyện mười mấy năm trước. Trần Nhất Hiểu cho biết, mẹ cậu ta từng nói một câu thế này: “Nếu không phải bọn ông làm những chuyện bẩn thỉu đó, chú ba cũng sẽ không bị hiểu nhầm là giết người”. Thầy Cung, tôi nghe nói ban đầu thầy tới Tân Hương là vì vụ án đó của Trần Dụ Đạt. Nói vậy là vụ án này chắc chắc không khỏi liên quan tới Trần Đông Lâm”.
Lê Hoan nói tới điểm này, Cung Khắc cũng có cùng cảm nhận. Sau khi trao đổi qua, họ đã có kết luận. Lê Hoan một mặt tranh thủ truy nã Trần Đông Lâm đang bỏ trốn, mặt khác cũng cử người tới giúp đỡ Cung Khắc phá vụ án dang dở mười mấy năm trước.
Cung Khắc không vội tìm người dân có thể nắm rõ tình hình năm đó.
Hôm nay, trời xanh mây trắng, trên đỉnh đầu thi thoảng lại có những gợn mây trắng nhẹ trôi, khi ngang qua còn để lại dưới chân Cung Khắc một bóng râm. So với tỉnh A, vị trí của tỉnh B hơi lệch về phía Bắc nên thu đến cũng sớm hơn một chút. Khi lá cây to đùng lần thứ ba từ trên cành thổi tới bên cạnh chân Cung Khắc, cuối cùng tiếng động cũng đã bật ra từ cánh cửa lớn của trại giam ở ngoại thành Tân Hương. Chẳng mấy chốc, Trần Dụ Đạt với lớp râu lởm chởm trên mặt từ từ đẩy cánh cửa sơn đen đi ra ngoài.
Cung Khắc vỗ vai Trần Tấn đi cùng với anh. Trần Tấn dường như không hưng phấn nhảy nhót như lúc tới. Cậu bé đợi cho Trần Dụ Đạt vừa gặp lại con trai cũng rất phấn khích, thậm chí còn muốn bế Trần Tấn lên, nhưng phản ứng của nó khiến anh ta hơi bối rối, bèn cười thật thà. Anh ta xoa đầu Trần Tấn rồi khẽ nói: “Bố ra rồi đây”.
Ký ức của Trần Tấn lập tức bị kéo ngược trở về mấy năm trước. Thời tiết hôm ấy cũng giống như bây giờ. Nó đang ở trên cây móc trứng chim thì người đàn ông ngẩng đầu lên nói: “Trần Tấn phải không, bố đây, bố về rồi đây”.
Bỗng nhiên cảm thấy ấm ức, Trần Tấn quay đầu bỏ chạy lên chiếc xe đang đỗ bên đường. Tâm trạng của Trần Dụ Đạt cũng không khá hơn. Sống mũi anh ta cay cay, anh ta đã cố gắng làm một ông bố tốt rồi, nhưng làm kiểu gì cũng làm không tốt.
Cung Khắc lên tiếng nêu quan điểm của mình: “Nếu không vạch trần chân tướng của vụ án mười một năm trước tôi nghĩ Trần Tấn có lẽ sẽ luôn giữ khoảng cách với anh”. Lời anh nói không phải gió vào nhà trống. Xét từ góc độ tâm lý, bố có tác dụng trở thành tấm gương cho con cái, đặc biệt đối với con trai thì tác dụng càng lớn, sẽ ảnh hưởng tới lòng tự tin thậm chí là thế giới quan của con trẻ.
“Thằng bé Trần Tấn từ nhỏ đã phải chịu không ít khinh thường , tâm lý còn có thể khỏe mạnh chính nghĩa như vậy thật không dễ dàng.” Cung Khắc nói. Trần Dụ Đạt liên tục gật đầu.
“Nhưng trong lòng chung quy vẫn còn bóng đen, có thể xóa đi được không thì phải xem anh…”
Sắc mặt Trần Dụ Đạt trở nên nặng nề. Anh ta biết những điều Cung Khắc nói là muốn nhắc tới vụ án mười một năm trước của Vương Bảo Hộ khiến mình bị bắt, nói thật, anh ta cũng muốn có một cơ hội để thanh minh, nhưng vụ án đó ngay cả anh ta cũng không thể nói rõ được.
“Những chuyện khác anh không cần nói, anh cứ nói về quan hệ giữa vợ anh và anh trai anh, rồi vì sao sau này anh mới là người lấy vợ anh đi.”
Bất kỳ ai từng làm công việc này đều nhận ra khuôn mặt của Trần Dụ Đạt đã trắng bệch đi. Trước đó, qua cuộc trao đổi giữa Cung Khắc và Lê Hoan, những tình tiết mơ hồ trong đầu hai người họ có lẽ là như thế này: Trần Đông Lâm và mẹ của Trần Tấn là người yêu của nhau từ nhiều năm trước. Vì một nguyên nhân nào đó, hai người cuối cùng không thể bên nhau, mẹ của Trần Tấn được gả cho Trần Dụ Đạt, từ đó Trần Đông Lâm–người không lấy được mẹ của Trần Tấn–và Trần Dụ Đạt đã có sự xa cách. Vì thế rất nhiều năm sau hắn vu oan giá họa cho Trần Dụ Đạt, một mặt vì Trần Dụ Đạt vốn mang tiếng xấu, mặt khác là có lòng trả thù riêng.
Nhưng một bước ngoặt bất ngờ đã lật đỗ giả thiết này. Tới ngày thứ mười Cung Khắc đến Tân Hương, cảnh sát của một tỉnh phía Nam nào đó gửi tin về, Trần Đông Lâm tự thú ngay tại đó, đang trên đường áp giải về quê.
Lê Hoan hoàn toàn không ngờ Trần Đông Lâm lại dễ dàng tự thú, cộng thêm việc Trần Dụ Đạt không muốn nhắc nhiều tới chuyện quá khứ nên họ đã quyết định cho Trần Dụ Đạt một chút thời gian, thẩm vấn Trần Đông Lâm trước.
Trần Đông Lâm rất hợp tác, cảnh sát chưa cần hỏi nhiều, hắn đã tự nhận chuyện mình buốn bán ma túy rồi bị Phương Hoành phát hiện, sau đó hắn bị uy hiếp, vì thế mới bắt đầu lên kế hoạch giết người rồi đổ tội cho Trần Dụ Đạt.
Lê Hoan chau mày, “Đó là em trai của anh, làm vậy không cảm thấy trái với lương tâm sao?”.
Lê Hoan không ngờ Trần Đông Lâm bỗng cười khẩy: “Nó chẳng phải em trai tôi, nó là một đứa con hoang được mẹ bế từ ngoài về. Tôi và bác hai chăm sóc nó bao nhiêu năm nay, coi như đã tận tình tận nghĩa rồi”.
Lê Hoan không nghĩ rằng ở giữa còn có một chuyện như vậy. Cô ấy cũng không băn khoăn quá nhiều về câu chuyện nhỏ này mà chỉ hỏi về vụ án mười một năm trước: “Anh nói đi, vụ án mười một năm trước có phải cũng do anh làm rồi đổ tội cho Trần Dụ Đạt không?”.
Khi mấy chữ “mười một năm trước” lọt vào tai Trần Đông Lâm, phản ứng của hắn cũng giống như biểu cảm của Trần Dụ Đạt khi nghe thấy Cung Khắc hỏi, tái nhợt mặt mày. Nhưng Trần Đông Lâm bình tĩnh hơn Trần Dụ Đạt, hắn điều chỉnh lại nhịp thở: “Vụ án đó không liên quan tới tôi, tôi không tham gia, càng không vu vạ”.
Về sau dù Lê Hoan có hỏi thế nào, Trần Đông Lâm vẫn chỉ có câu đó. Lý do của hắn cũng khá hợp lý: Hắn đã gánh một mạng người trên vai rồi, hơn nữa còn dính tới ma túy. Nếu vụ án mười một năm trước cũng do hắn làm thì gộp hai mạng người và tội buôn bán lại so với tội danh hiện tại thì hình phạt cũng chẳng khác nhau là mấy.
Lê Hoan cũng là một người thích truy cứu tới cùng. Cô ấy quyết định làm rõ vụ án mười một năm trước. Thế là vào một ngày nhiều gió, cô ấy và Cung Khắc đã đi hỏi chuyện mấy hộ dân biết tình hình năm đó.
Có thể tìm được những người sống tại đây năm đó không nhiều, có người đã quá cao tuổi và qua đời, có những người rời bỏ quê hương đi tìm miền đất mới, danh sách trong tay họ chỉ còn vỏn vẹn bốn người.
Công việc hỏi han không dễ dàng, mấy người ấy dường như đã giao ước với nhau từ trước, đều không muốn nói nhiều về chuyện cũ.
Sau khi không có được kết quả gì từ một nhà, Lê Hoan đứng trước cửa nhà đó trút giận: “Thầy Cung, vụ án này thật sự khiến người ta đau đầu, tài liệu năm xưa bị đốt không còn nguyên vẹn, không có chút đầu mối nào cả”.
Cung Khắc lắc đầu, ngược lại, anh cảm thấy vụ án này đã có chút bình minh rồi.
Anh sải bước về phía một hàng bán quà vặt ở phía xa. Trước cửa đặt một chiếc ghế nằm, có một cụ già đang nằm trên đó nheo mắt tắm nắng…