Type: Đỗ Thanh Huyền
Dưới người anh ta là một bãi cỏ xanh mướt, vì gần đây mới được tu sửa, người đi lại gần rất dễ ngửi thấy mùi thanh thanh ngai ngái. Thứ mùi thanh thanh ấy cho tới mấy phút trước vẫn còn rất non tơ và thuần khiết. Diệp Nam Sênh chưa được ngửi thử nhưng trong đầu nghĩ rằng, nó có lẽ là sự ngọt ngào xen lẫn trong đắng chát, nhưng lại không liên quan tới cay nồng.
Đương nhiên, thứ mùi ấy chỉ dừng lại ở vài phút trước, tuyệt đối không phải mùi cỏ xen lẫn mùi tanh của máu như cảnh tượng trước mắt.
Người nhảy lầu là Khúc Tam Nguyên.
Đầu chạm đất trước, độ cao tầng lầu đã khiến xương cổ đứt gãy do bị chèn ép, nạn nhân tử vong ngay tại chỗ.
Cảnh sát vốn dĩ muốn tới nhà xuất bản xem xét tình hình, vì sự cố bất ngờ này mà không thể không đột xuất thay đổi hanh động. Sau khi liên lạc với phía công an và xe cấp cứu, Đới Minh Phong triển khai phân chia công việc hành động. Anh ấy và Cung Khắc lên tầng lầu nơi Khúc Tam Nguyên nhảy xuống để điều tra nguyên nhân cụ thể, còn Diệp Nam Sênh theo xe cấp cứu tới ngay nhà tang lễ gần đó nhất.
Quá trình giải phẫu đơn giản hơn tưởng tượng, trong một phòng giải phẫu có những thiết bị cơ bản hoàn thiện và ánh sáng đầy đủ, Diệp Nam Sênh chỉ mất nửa tiếng để hoàn thành công việc của mình. Cô gọi điện nói với Cung Khắc: “Bảy đốt xương cô bị gồ lên và gãy rời, tầng sâu bên trong của bắp thịt xuất hiện tình trạng xuất huyết lớn, phù hợp với biểu hiện của người rơi từ trên cao xuống. Ngoài ra trên cơ thể cũng không có những dấu vết của phản ứng thể sống như bị trói buộc hay uy hiếp, trừ phi có chứng khác tồn tại, nếu không đây rất có thể là một vụ tự sát.”
“Chính là tự sát.” Ở đầu kia, Cung Khắc bình thản nói. Ánh mắt anh hướng nghiêng xuống góc ba mươi độ, đặt chân lên một bức thư phía bên tay phải. Đó là di thư của Khúc Tam Nguyên.
Từ khi có nền văn minh nhân loại, trong rất nhiều cách tử vong thì có một cách mà nạn nhân tự chủ động lựa chọn việc kết thúc sinh mạng của mình, mọi người quen gọi đó là “tự sát”. Các nhà nghiên cứu tâm lí học phát biểu rằng, nguyên nhân kích động con người ta nảy sinh ý muốn tự sát có rất nhiều, một trong số đó chủ yếu là do nạn nhân phải chịu đựng những áp lực vượt quá sức chịu đựng của tâm lí. Khi áp lực này đạt tới một giới hạn nào đấy, con người ta sẽ lựa chọn cái chết. Cũng giống như một doanh nghiệp, cho tới khi vốn không đủ trả nợ thì chỉ còn cách nộp đơn xin phá sản vì đã không còn đường lùi.
Ngoài nguyên nhân áp lực ra, còn rất nhiều nguyên nhân khiến con người ta tự sát, thiếu hụt tâm lí hoặc thậm chí đơn thuần bị truyền nhiễm cũng có thể gây ra ý định tự sát.
Nhưng vụ án tự sát của Khúc Tam Nguyên, thông qua rất nhiều suy đoán của các chuyên gia tâm lí tội phạm, vẫn chưa thể nói ra được kết luận cuối cùng. Nếu nói Khúc Tam Nguyên vì chuyện nhỏ bố gây bạo lực gia đình mà có bóng đen tâm lí thì ba năm trước khi ông Khúc bị tai nạn giao thông và qua đời rồi. Lý do tự sát do bị truyền nhiễm cũng không đúng, vì bên cạnh anh ta không có những tình huống tương tự xuất hiện. Cả những nguyên nhân khác có thể khiến anh ra tự sát cũng lần lượt được loại trừ.
Có lẽ bạn muốn nói: Khúc Tam Nguyên trong quá trình được Quan Sở trị liệu thôi miên dường như đã để lộ ra một áp lực khổng lồ trong công việc, có lẽ đây là nguyên nhân khiến anh ta tự sát chăng?
Cảnh sát cũng nghĩ như vậy nhưng qua điều tra phát hiện tình huống này dường như có phần không đúng.
Công ty ngoại thương mà Khúc Tam Nguyên đang làm việc chủ yếu sản xuất quần áo xuất khẩu, ngành dệt may của Lâm Thủy cũng có tiếng trong nước, mà loại trang phục công ty này xuất khẩu đều là hàng dệt may của Lâm Thủy. Loại hàng hóa này đi rất nhanh ở thị trường quốc tế, mấy năm gần đây, lợi nhuận của công ty tăng liên tục. Với tư cách Phó giám đốc nghiệp vụ thu hút xuất khẩu, đúng vào ngày xảy ra chuyện, Khúc Tam Nguyên mới nhận được tin công ty đề bạt anh ta lên chức Phó Tổng giám đốc.
Trên màn hình là thư viết đơn ủy nhiệm, bên cạnh máy tính đặt bức di thư của Khúc Tam Nguyên.
Di thư rất ngắn, chỉ có mấy chữ: Lần này có thể buông tha cho tôi rồi chứ?
Muốn ai buông tha cho anh ta? Là một đồng nghiệp nào đó trong công ty hay là kẻ vẫn luôn đứng trong bóng tối nhìn họ? Cung Khắc chìm vào suy tư.
Mây nhẹ bay trên trời, mềm mại như chiếc kẹo bông hình con ngựa Cung Khắc lướt nhìn số nhà trên cánh cửa trước mặt rồi giơ tay bấm chuông. Tiếng chuông cửa như tảng đá ném vào trong rất lâu mà không có hồi âm. Nhưng Cung Khắc không bỏ đi, anh giơ tay ấn tiếp.
Anh liên tục ấn ba lần, khi chuẩn bị ấn đến lần thứ tư thì bên trong có động tĩnh, là tiếng bước chân đang đi gần về phía cửa ra vào, sau đó cánh cửa được mở ra trước mặt Cung Khắc.
Đỗ Phàm đúng như trong tài liệu miêu tả. Anh ta có khuôn mặt tròn, đeo chiếc kính mắt vuông, gọng đen trên mũi, đi kèm với đôi mắt nheo lại gần như thành một đường thẳng, mái tóc rối bời và chiếc áo kẻ ca rô bị canh bắn vào. Tất cả mọi thứ thuộc về Đỗ Phàm dường như đều rất khớp với ấn tượng của Cung Khắc về một người có khả năng tự sắp xếp mọi việc kém, một kĩ thuật viên đen trắng không rõ ràng.
“Chào anh.” Cung Khắc lên tiếng trước. Đỗ Phàm đứng trước mặt anh không trả lời, cũng không nhường đường, chỉ hỡ hững quan sát anh từ trên xuống dưới rồi nói: “Anh không phải cảnh sát, sao lại lo chuyện của cảnh sát?”
Cung Khắc nhướng mày, xem ra EQ của Đỗ Phàm cũng không thấp.
“Không có gì kỳ lạ, nghe nói người họ Khúc đó đã chết, với tính cách của cảnh sát thì tới % khả năng sẽ gộp vụ án đó với vụ án của chúng toi lại, cộng thêm cả cuốn tiểu thuyết nữa, ha.” Đỗ Phàm cười khẽ, cơ thể dựa vào khung cửa, dồn trọng tâm từ chân trái sang chân phải, “Tỷ lệ này lên tới %. Nhưng tôi rất bất ngờ, bởi vì theo suy đoán của tôi, người tới tìm tôi nên là một cảnh sát trẻ lực lưỡng, anh…”
Đỗ Phàm chép miệng: “Hơi yếu ớt.”
Nhưng nói xong câu này, anh ta cũng nhường đường một cách hợp tác, “Vào trong đi. Mặc dù anh không phải cảnh sát nhưng tôi thấy tới % anh có một bộ não giỏi hơn những cảnh sát bình thường.”
Cung Khắc mơ hồ cảm thấy như mình đang nói chuyện với một Cận Hoài Lý của thế giới xác suất.
“Anh học toán giỏi đấy.”
“Cung thường thôi, có chút hứng thú ấy mà.”
Anh ta cũng là một người khiêm tốn.
Nơi ở của Đỗ Phàm và những căn nhà kỹ thuật không có gì khác nhau: Vài bộ máy tính rời rạc được đặt trong góc, chiếc máy to nhất được đặt giữa phòng khách. Trong phòng khách có một bộ sofa vải màu nâu, bên trên xếp một chồng máy tính xách tay cũ như xếp gỗ, một chiếc máy tính Apple màu bạc đang bị một chiếc Thinkpad màu đen nặng nề đè lên.
Cung Khắc nhìn thấy có cảm giác kì quặc. Giá trị của chiếc máy tính Apple kia phải tới năm chữ số, mà chiếc Thinkpad thì có vẻ cổ rồi.
Đỗ Phàm là người rất kì diệu, dường như Cung Khắc không cần hành động nhiều, có lẽ chỉ cần đánh một ánh mắt nhỉ là anh ta đọc hiểu được những gì anh nghĩ trong lòng và trả lời ngay lập tức: “Chiếc Apple đó đắt thì đắt thật nhưng tốc độ vận hành không bằng chiếc Thinkpad, tôi đã nhờ chuyên gia sửa chữa hộ.”
“Anh rất giỏi quan sát.” Cung Khắc tổng kết ngắn gọn. Đỗ Phàm nhún vai, không phủ nhận đánh giá này. Anh ta xoay người, đi tới bên cạnh máy lọc nước rót hai cốc nước rồi đưa cho Cung Khắc một cốc, “Nếu anh muốn hỏi tôi mấy ngày mất tích đã xảy ra chuyện gì thì thật xin lỗi, tôi thật sự không nhớ nữa. Anh biết nằm mơ chứ? Giống như một giấc mơ thật dài, thật dài, khi tỉnh dậy anh sẽ quên hết sạch.”
Cung Khắc xoay chiếc cốc trong tay, nhìn xuống tận đáy cốc: “Khoảng thời gian anh mất tích, bạn gái anh nhất định rất lo lắng đúng không?”
Một câu nói không đầu không cuối quả thực khiến Đỗ Phàm ngẩn người, nhưng biểu cảm ít ỏi đó cũng chỉ tồn tại vài giây trên gương mặt anh ta, sau đó anh ta nói bằng giọng nhẹ tênh: “Chúng tôi hả… chia tay rồi.”
Giống như đang tìm một nơi để trút bầu tâm sự chuyện tình cảm, Đỗ Phàm bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Anh bảo phụ nữ có phải là một loài động vật không biết thỏa mãn là gì không? Nói thích túi xách, tôi lập trình, kiếm tiền mua cho cô ta. Cô ta lại nói không phải hãng đó. Tới khi tôi mua đúng hãng đó rồi, cô ta lại không thích cái đó nữa. Phụ nữ luôn có vô vàn lý do để có mới nới cũ, tôi cảm thấy chung thủy với một người phụ nữ như vậy cũng là lãng phí tình cảm.”
“Thế nên anh đề nghị chia tay?”
“Là cô ta.” Nhớ lại ngày thứ hai mình trở về thành phố, trông thấy cô ta và một người đàn ông khác đứng cạnh nhau, một cảm xúc nào đó bắt đầu công kích tâm trạng Đỗ Phàm. Anh ta hơi chau mày, rồi lại thả lỏng ngay, “Nhưng tôi không hề cảm thấy tiếc nuối.”
“Anh còn nhớ mẹ kế của mình không?” Cung Khắc đổi chủ đề.
Ánh mắt Đỗ Phàm chợt xao động, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ với chiếc áo len màu đỏ, gương mặt đã mơ hồ nhưng động tác bà ta giơ đầu kim đâm lên người mình thì vẫn còn rõ nét.
“Chu Diễm Mai, bà ta làm sao, cũng có liên quan tới vụ án này à?” Đỗ Phàm nhìn Cung Khắc, bỗng nhiên nói tiếp: “Tôi và bà ta đã nhiều năm không liên lạc rồi. Lúc nhỏ bà ta đánh tôi, lấy kim tiêm đâm tôi, không cho tôi ăn cơm. Tôi hận người đàn bà đó.”
Cung Khắc chú ý tới cảm xúc của Đỗ Phàm khi nói tới chữ “hận”. Nét mặt anh ta bình thản, nói hận, chi bằng nói anh ta như đang trần thuật lại câu chuyện của một người khác vậy.
Sau đó, Cung Khắc lại hỏi anh ta vài vấn đề, Đỗ Phàm đều trả lời rất thẳng thắn, chí ít, ngoài mặt có thể coi là thẳng thắn.
Cung Khắc đứng dậy chào tạm biệt.
Đóng cửa lại, Đỗ Phàm trở về phòng. Anh ta đứng một lúc, đi tới bên cửa sổ, mở hé một góc rèm, nhìn cái bóng cao lớn gầy gò ấy dần xa khuất mới quay trở về phòng. Anh ta ngồi lên sofa, cầm di động lên, mở danh bạ rồi gọi vào số điện thoại duy nhất được lưu trên đó.
Một lúc sau mới có người bắt máy. Đỗ Phàm mím môi, “Anh ta vừa hỏi tôi vài chuyện.”
Tiểu khu nhà Đỗ Phàm được xây bên cạnh một con đường quốc lộ khá hẻo lánh, tên là đường Đại Tự. Ra khỏi tiểu khu rẽ không xa là một siêu thị nhỏ tên là “Tạp hóa bình dân đường Đại Tự”. Trước cửa siêu thị có một người phụ nữ trẻ đội mũ ngắm phong cảnh bên ngoài. Siêu thị có một cửa sau thông tới nơi ở của chủ cửa hàng. Lúc này Hạ Đồ đang ngồi trong một căn phòng với mấy người có vẻ là cảnh sát, làm một số động tác với dãy thiết bị máy móc.
Lúc này Cung Khắc từ ngoài cửa bước vào, “Sao rồi?”
Hạ Đồ gật đầu, “Sau khi anh đi, nhà Đỗ Phàm có tín hiệu di động phát ra, bọn em đang truy lùng.”
Loại thiết bị chuyên môn nghe trộm mà Hạ Đồ và mọi người đang thao tác có yêu cầu về khoảng cách nên họ phải tìm một nơi gần đây.
Đúng lúc ấy, một đồng nghiệp của Hạ Đồ nói một câu: “Tìm thấy rồi!”