Type-er: Thiên Lung
Từ phía Bắc thành phố, họ gấp gáp trở về quận Du Hoài, vừa kịp tới giờ ăn cơm
Lúc xuống xe, Diệp Nam Sênh bỗng nghe thấy bụng Hạ Đồ sôi lên òng ọc.
“Đói hả?” Cô hỏi.
Hạ Đồ gật đầu, nhưng cũng lại lắc đầu ngay lập tức. Cô ấy nhanh nhẹn thít chặt đai lưng thêm hai nấc nữa, “Làm cảnh sát hình sự có ai không sở hữu một cái dạ dày có thể chạy theo vụ án chứ”. Cô ấy vòng qua Diệp Nam Sênh, hạ thấp âm lượng, “Kể từ ngày đầu tiên tôi báo danh, sếp đã nói: ‘Làm cảnh sát hình sự chính là công việc khó khăn gian khổ. Muốn than đói than mệt cũng được thôi, lập tức ra khỏi ngành!’”.
Hạ Đồ bắt chước giọng của Đới Minh Phong giống y như đúc. Cô ấy lắc lư cái đầu, “Tôi sẽ không để anh ấy có cơ hội khinh thường phái nữ đâu”.
Diệp Nam Sênh gật đầu, về địa vị nam nữ và thái độ trong công việc, cô tuyệt đối đứng về phía Hạ Đồ vô điều kiện.
Đứng bên cạnh đám đông, trước tiên, Diệp Nam Sênh quan sát một lượt cái gọi là hiện trường vụ án đã được cảnh sát chăng giây quây lại.
Tại trạm cuối tuyến đường trên đường miếu Tam Am, quận Du Hoài, cánh cửa sắt cũ kĩ của tổng trạm mở toang, hai bên trái phải trước cửa đỗ hai chiếc xe cảnh sát, một trong số đó còn quên tắt đèn, hai màu xanh đỏ nhấp nháy, đan cài vào nhau, dường như đang cảnh cáo đám đông xung quanh trong im lặng: Nơi đây có vấn đề, xin đừng lại gần.
Ở khe hở giữa hai chiếc xe, Công an quận Du Hoài đang cố giải tán đám đông những người dân thường dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn không ném nổi tò mò, áp sát vào khu vực này.
Cũng may nhờ chuyện xảy ra khoảng thời gian trước đó, nên số lượng người tới xem không quá đông. Thấy Diệp Nam Sênh đứng ngoài vòng vây, người cảnh sát gọi cô, “Bác dĩ Diệp, bên này...”.
Diệp Nam Sênh thật sự không ngờ, địa điểm làm việc lại là ở trong chiếc xe buýt sắp hỏng bên cạnh tòa nhà ba tầng trong tổng trạm tuyến đường .
Đi bộ qua khoảng sân dài khoảng hai mươi mấy mét, Diệp Nam Sênh đứng lại khi chỉ còn cách chiếc xe buýt tầm ba mét. Một nhân viên giẫm lên bàn trượt khám nghiệm, lại gần chiếc xe để lấy chứng cứ lần lượt từ trong ra ngoài.
Đới Minh Phong đứng bên cạnh, tay chống hông, sắc mặt không tốt lắm. Nhân viên cảnh sát vừa lấy xong lời khai của người báo án, lúc này mới đi ra báo cáo lại: “Nạn nhân tên Lý Vỹ, năm nay tuổi. Bố anh ta chính là Lý Tôn Nghĩa- người đã báo án trong vụ -. Trạm trưởng tổng trạm tuyến đường dự định di chuyển tất cả các địa điểm trạm, nơi đây giống như một địa chỉ bị phế bỏ, sắp được bán rẻ cho một thương nhân khai thác bất động sản trong thành phố. Sáng sớm nay, người báo án, cũng tức là chủ nhiệm Vương Phú Dân của tổng trạm tuyến đường dẫn theo mấy nhân viên quay về định dọn dẹp qua tòa nhà, vừa vào ssan thì phát hiện ra chiếc xe buýt sắp hỏng bị người ta dán không ít giấy báo. Ông ấy sai người gỡ xuống, mới phát hiện Lý Vỹ đã chết trong xe.” Nhân viên cảnh sát tiện tay chỉ. Ngay gần đó, hình ảnh một thanh niên đang ngồi sụp xuống dưới đất, không ngừng ôm đầu, tự lẩm bẩm một mình lọt vào tầm mắt mọi người.
“Anh ta bị dọa không hề nhẹ.” Người cảnh sát thở dài, ngay sau đó như nhớ lại một cảnh tượng gì, chính mình cũng tự lẩm bẩm, “Nhưng mà dù có là ai, nhìn thấy cảnh tượng ấy, chắc cũng có phản ứng này.”
Lời nói của anh ta khiến Diệp Nam Sênh đến sau chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Nhưng cũng không bao lâu sau, cô cũng đã biết lý do. Bởi vì nhân viên khám nghiệm nói đã thu thập xong dấu vết, pháp y có thể tiến vào.
Hiện trường chính nằm ở phần đuôi xe buýt. Diệp Nam Sênh giẫm chân lên bàn trượt khám nghiệm, bước lên xe mới phát hiện ra đây nào có thể coi là một chiếc xe buýt. Chưa nói tới chuyện ghế ngồi ở hàng trước xộc xệch nghiêng ngả, mấy dãy ghế ở phía sau còn không cánh mà bay. Quả thực còn chẳng bằng bãi rác.
Trên một khoảng sàn trống trải dài hai mét, không có ghế ngồi được trải một lớp chiếu; mép chiếu loang lổ những vết xanh đen giống như bị nấm mốc; bên cạnh là từng chồng giấy báo cũ để bừa bãi lộn xộn; con siêu nhân Ultraman thiếu mất một cánh tay, ngã gục xuống đất, không chút tinh thần, hai chiếc hộp giấy của hãng KFC xếp chồng lên nhau, bẩn thủi đến nỗi gần như không còn nhận ra được hình dạng, mùi thối rữa từ bên trong tỏa ra xung quanh.
“Khả năng tự lo liệu của một tên ăn mày cũng chưa chắc tệ đến mức này.” Diệp Nam Sênh lậm bẩm, đeo găng tay vào, hướng tầm mắt về phía thi thể.
Đó đích thực là cảnh tượng khiến người bình thường khiếp đảm, nỗi hoảng sợ sẽ chiếm đóng trái tim rất lâu không thể xua tan. Lý Vỹ nằm ngửa trên chiếu, tứ chi co rúm lại như bị rút hết gân tay gân chân. Đôi mắt anh ta trợn trừng, đang nhìn lên trần xe tróc sơn với vẻ mặt hoang mang thất thần. Gần khóe miệng anh ta có một vệt máu, lượng máu không nhiều, gần hơn nữa còn có bãi nôn, có lẽ vì đã qua một đêm nên từ bãi nôn ấy tỏa ra một mùi hôi thối, khiến cho các nhân viên khác trong tổ pháp y đứng sau nôn thốc nôn tháo.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những hiện tượng tử vong đã kể trên thì chẳng có gì quá kinh khủng. Nhưng nếu như bên trên có thêm một lớp mạng nhện hỗn loạn đang lơ lửng ngay phía trên thi thể, hướng thẳng với miệng Lý Vỹ còn có thêm một con nhện cực lớn đang giăng tơ thì bất kì người bình thường nào cũng liên tưởng ngay tới những từ như: quái dị, đáng sợ, khiếp đảm,...
Tổ pháp y cùng lên xe với Diệp Nam Sênh đang gặp khó khăn. Có con nhện ở đó, bảo họ biết khám nghiệm kiểu gì?
“Bác sĩ Diệp, hay là chúng ta mời người có kinh nghiệm tới bắt con nhện này đi, nó to thế kia, lỡ như có độc thì...”
“Loài nhện Nephila Komaci, có nguồn gốc từ châu Phi, là loài nhện giăng tơ lớn nhất được phát hiện ra trên thế giới tính tới thời điểm này, nhưng nhìn kích cỡ của con nhện này thì... nó vẫn còn trong thời kỳ sinh trưởng.” Cung Khắc chẳng biết đã đeo xong găng tay từ khi nào, vòng tới trước mặt Diệp Nam Sênh và bọn họ. Lúc này, anh đang cầm một cây gậy lấy chứng cứ dạng dài hướng về phía con nhện, xem ra đang thử di chuyển nó.
Anh chàng pháp y phía sau lên tiếng: “Thầy Cung, nguy hiểm đó, cẩn thận bị cắn.”
Cung Khắc làm như không nghe thấy, chăm chú đến nỗi tựa hồ cả thế giới chỉ còn độc con nhện trước mắt. Anh lẩm bẩm như đang an ủi các đồng nghiệp: “Con nhện này không có độc cho người...”
“Nhưng cắn người thì rất hăng!” Một giọng nói kiên quyết vang lên, đồng thời cây gậy trong tay Cung Khắc cũng không cánh mà bay. Anh ngấng đầu nhìn Diệp Nam Sênh đang giơ tay chỉ huy anh lùi về phía sau. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Diệp Nam Sênh rõ ràng đang có ý muốn nói: Hiểu biết nhiều hơn ai chứ! Có ai không biết hả! Định cướp cơm của tôi à!
Cuối cùng, Diệp Nam Sênh đã thay vị trí của Cung Khắc.
Trong số ba người trên xe, e rằng chỉ có mình anh chàng pháp y kia đang nghĩ: Đúng là hai kẻ điên, hùng hổ cứ như đang thi xem ai là người hy sinh vì nghĩa đầu tiên vậy.
Cuối cùng, con nhện Komaci được bỏ vào trong một chiếc lọ thủy tinh thông khí cực tốt rồi mang xuống dưới.
Giải quyết xong con nhện, màng nhện lại trở thành vấn đề nan giải. Nửa tiếng sau, khi cô gắp được giây tơ cuối cùng ra khỏi cơ thể Lý Vỹ, cả cô và anh chàng pháp y chịu trách nhiệm đón lấy kia đã mướt mồ hôi từ lâu.
Duy chỉ có Cung Khắc là bất luận Diệp Nam Sênh dặn dò anh làm gì, anh vẫn hoàn thành tốt bằng một trạng thái: từ tốn mà tốc độ.
Cảm giác anh mang lại cho Diệp Nam Sênh có phần giống nữ chính của mấy bộ phim điện ảnh cũ.
Bộ phim mở đầu bằng một buổi sáng trời xám xịt. Cô nữ chính từ trên taxi bước xuống, đi tới trước cửa của một cửa hàng đồ hiệu, trong tay cầm bánh mì, đậu tương và một túi giấy đựng các món đồ ăn sáng khác. Rõ ràng là những thứ khiến người ta cảm thấy quá tải, nhưng cô nữ chính vẫn tỏ ra tao nhã, bình tĩnh, hệt như Cung Khắc lúc này.
Đàn ông đàn ang, cử chỉ nho nhã thế để làm gì? Quái đản! Diệp Nam Sênh nghĩ bụng, còn lâu cô mới thừa nhận chút thành kiến này của mình xuất phát từ việc bà Mục luôn nói cô thô lỗ, không giống con gái chút nào.
Xua đi mọi suy nghĩ kì quặc trong đầu, Diệp Nam Sênh bắt đầu tỉ mỉ quan sát thi thể trước mắt, “Mức độ xuất huyết ít, những thứ nôn ra về cơ bản đã đông lại, lấy mẫu vật về làm hóa nghiệm đi.”
Hoàn thành việc khám nghiệm ở trạng thái tĩnh, Diệp Nam Sênh xử lý đôi găng tay rồi hướng về phía đầu nạn nhân. Trước tiên cô phải xác định chắc chắn thời gian tử vong, phán đoán sơ bộ và tìm ra vết thương trí mạng, sau đó thi thể Lý Vỹ sẽ được đưa về nhà xác. Ở đây, bộ thi thể giầy giò này sẽ được pháp y giải phẫu, cuối cùng là xác định nguyên nhân tử vong.
Diệp Nam Sênh ấn vào nhiều chỗ trên phần đầu thi thể, thế nhưng không phát hiện được cảm giác rạn xương rõ ràng, thế là cô đưa tay ra phía sau lưng nạn nhân, đẩy mạnh, thi thể của Lý Vỹ từ nằm ngang chuyển sang nằm nghiêng.
Thời tiết trong lành suốt một buổi sáng, tới giờ này chẳng biết mây đen bỗng từ đâu kéo tới, còn gom hết trên khoảng trời khu vực họ đang đứng. Trời đất âm u, không khí se lạnh, có gió thổi phần phật vào những tờ báo cũ dán trên cửa sổ xe buýt.
Diệp Nam Sênh đang chuẩn bị sờ tới gáy của nạn nhân, thì đúng lúc này, ở một vị trí gần bên tay cô truyền tới một âm thanh âm u lành lạnh.
“Ưm...”
Tựa như âm thanh ma quỷ của địa ngục.
Cũng đúng lúc ấy, anh chàng pháp y vẫn đang ghi chép bên cạnh giơ ngón tay phải đang run cầm cập chỉ vào thi thể bên chân Diệp Nam Sênh, “Con... con mắt!”
Diệp Nam Sênh cúi đầu, bắt gặp ngay đôi mắt “ở trong lòng” đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt đó đục ngầu, dường như lấp đầy bên trong là bao bẩn thỉu tới từ địa ngục.
“Xác chết sống dậy!” Anh chàng pháp y lùi ra sau mấy bước, suýt nữa thì rơi khỏi xe.
“Sống dậy cái đầu anh ấy!” Diệp Nam Sênh quát lên một tiếng với anh chàng đã bị dọa hết hồn, may có Cung Khắc kéo lại mới không lăn thẳng xuống xe, “Người ta còn chưa chết!”
Đặt Lý Vỹ nằm lại xuống chiếu, Diệp Nam Sênh dặn dò Cung Khắc, “, bảo bọn họ sắp xếp xe đưa người này vào bệnh viện”.
Càng lúc Diệp Nam Sênh sai bảo Cung Khắc càng tự nhiên, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được điều ấy.
Đới Minh Phong phái xe cảnh sát, hú còi suốt dọc đường đưa Lỹ Vỹ tới bệnh viện Hoàn Sơn gần nhất. Có kết quả kiểm tra rất nhanh, là tổn thương dội đối vị, đa phần hình thành do té ngã hoặc đập đầu vào tường một cách đột ngột. Tổn thương dội đối vị chỉ những tổn thương do bị đánh hoặc va chạm, có hướng tác động lực mem theo phần đầu, gây ra thương tích chao màng não đối diện. Tổn thương dội đối vị có sự khác biệt rõ rệt so với vết thương do công cụ tấn công trực tiếp.
Những kiến thức về hai loại thương tích này chỉ là nhập môn trong ngành pháp y.
Sau đó, thông qua miêu tả của nhân viên khám nghiệm thương tích, có lẽ Lỹ Vỹ đã không cẩn thận vấp ngã trong lúc phát bệnh, đập gáy xuống, từ đó xuất hiện tình huống chết giả. Trong xe buýt, vết xước do đôi giày thể thao V- đã chứng thực điểm này. Còn hành động xê dịch của Diệp Nam Sênh đã kích thích thần kinh của Lỹ Vỹ, vì thế mà có cảnh “xác chết sống dậy”.
“Mấy người cũng không thể trách tôi nhát gan, nhìn xong cảnh lũ nhện như đang làm kén quấn lấy thi thể, lại nghe anh ta cất giọng rợn người như thế, còn nhìn thấy hai con mắt đó, có ai là không sợ? Cậu không sợ hả? Cậu không sợ sao?” Anh chàng pháp y vừa bị dọa giờ mới bĩnh tĩnh lại, đối mặt với những ánh mặt trêu chọc của các đồng nghiệp, anh ta không thể giữ được thể diện, bèn chất vấn từng người một.
Nhưng thật ra cũng chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì bản thân ít nhiều cũng đã vào nghề được một năm, nhưng lần này hợp sức với một cô gái, anh ta lại nhút nhát.
Anh ta quay đầu lại xem Diệp Nam Sênh có đang cười mình không, nhưng hành lang trống trải, cả Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đều biến mất.
Cung Khắc ở cuối giường, nhìn Lý Vỹ đang nằm trên giường, chòng chọc hướng mắt lên trần nhà.
Cô y tá trẻ đang thu dọn cái khay cô ấy mới truyền nước lại cho Lỹ Vỹ lần thứ ba.
“Lần này đừng có tự rút kim ra nữa. Mạch máu này của anh, còn tiêm thêm mấy lần nữa thì mang đi làm cái sàng luôn cho rồi.” Cô y tá không thể yên tâm, còn dặn dò vị chủ nhiệm tổng trạm đường đứng bên, “Trông kỹ đấy.”
Cô ấy vừa dứt lời, Lý Vỹ đã giơ tay ra định rút kim tiêm, cô y tá trừng mắt, vị chủ nhiệm lập tức hiểu ý, giữ chặt cánh tay Lỹ Vỹ.
Cô y tá hài lòng đi ra. Vị chủ nhiệm bắt đầu dông dài với người cảnh sát cùng Đới Minh Phong tới hỏi chuyện, “Không phải chúng tôi không muốn lo. Ai cũng biết chuyện hai mươi mấy năm trước đã hại gia đình Tồn Nghĩa vợ con ly tán. Vợ Tồn Nghĩa thì chạy theo người ta, bản thân cậu ấy cũng bị dọa không hề nhẹ, cứ điên điên khùng khùng, cũng chẳng lái xe được nữa. Vì trạm trưởng tốt bụng, thương cậu ấy gà trống nuôi con quả là không dễ dàng mới cho cậu ấy đơn xin về vì bệnh tật, tạo điều kiện về tiền lương, coi như chúng tôi nuôi cả gia đình cậu ấy. Nhưng ai ngờ, sau một tai nạn xe, gia đình ba người bỗng chốc mất hai, chỉ còn độc Tiểu Vỹ cũng rồ rồ dại dại. Nó còn mắc chứng động kinh nữa. Không phải chúng tôi không lo đâu, mà thực sự là lo không nổi nữa...”
Vị chủ nhiệm đang nói thì Lý Vỹ lúc nãy giờ ngơ ngẩn nhìn trần nhà bỗng tỏ ra khiếp sợ, nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm ấy khiến Diệp Nam Sênh cũng bắt đầu hơi e ngại.
Nhưng có một người lại không sợ. Cung Khắc tự động vòng từ đuôi giường lên đầu giường. Anh cúi xuống, áp sát tai bên môi Lý Vỹ,lẩm bẩm, “Anh nói gì cơ?”
“Cục... cục...” Đa phần, cổ họng của Lý Vỹ chỉ bật ra được những tiếng cục cục.
Vị chủ nhiệm giải thích, “Nó bị vậy đấy, không thể nói được một câu rành rọt.
Cung Khắc lắc đầu, đứng dậy. Anh đã nghe được một từ của Lỹ Vỹ, “Lý Vỹ có chị gái?”
“Đúng thế, hơn nó ba tuổi, học giỏi lắm. Nhà họ Lý gặp khó khăn, để bồi dưỡng cô con gái ăn học, Lý Vỹ còn chưa học hết tiểu học đã phải nghỉ.” Cái cậu Tồn Nghĩa đó suy nghĩa khác người, thế là hết, thật đáng tiếc.
Đới Minh Phong nhận xong điện thoại, bước vào phòng bệnh, vừa hay nhìn thấy cảnh người chủ nhiệm thở vắn than dài. Anh tiến sát lại gần Cung Khắc, “Thầy Cung, sao rồi ạ? Có tình hình gì mới không?”
Dáng vẻ lắc đầu của Cung Khắc khiến trái tim chỉ còn một nửa nhiệt huyết của Đới Minh Phong hoàn toàn nguội ngắt. Tổ hai vừa có thông tin phản hồi, tình hình không mấy khả quan. Công dụng phổ thông nhất của cỏ Mandela ở Trung Quốc là dùng làm thức ăn cho cá cảnh. Người nuôi những loại cá này không nhiều, nguồn gốc và phương hướng đều dễ điều tra, nhưng tra một hồi, mấy nhân vật khả nghi nếu không phải có bằng chứng ngoại phạm thì hoàn toàn không có khả năng gây án.
Vì chuyện này, Đới Minh Phong rất ủ dột. Sau khi báo cáo lại tin tức phản hồi một cách đại khái cho Cung Khắc, mọi người đều chìm vào trầm tư.
“Chưa chắc chỉ có người nuôi cá mới có tảo Mandela, còn một số nhóm người đặc biệt có thể tiếp xúc, tại chúng ta chưa nghĩ ra mà thôi.” Giọng nói khe khẽ của Cung Khắc bất ngờ xoa dịu dây thần kinh đang căng thẳng của Đới Minh Phong. Cũng phải, chí ít bây giờ họ đã có phương thức xác minh rồi.
Ddiejn thoại trong tay Đới Minh phong vang lên. Anh ấy chỉ lướt qua rồi lập tức từ chối. Nhưng người giọng điện có vẻ đặc biệt hiểu tính khí của Đới Minh Phong. Anh ấy ngắt một lần thì người ấy sẽ gọi lại ngay một lần nữa.
Tới tận lần thứ tư, khi nhìn thấy nét mặt của Cung Khắc như muốn nói: “cảnh sát cũng có gia đình của cảnh sát” thì anh ấy mới thở dài, cầm điện thoại ra hành lang nghe máy.
”, anh bảo ai vừa gọi điện cho đội trưởng Đới? Tôi đoán là bạn gái anh ấy.” Diệp Nam Sênh đã không thi thể để nghiên cứu, tinh thần có vẻ rệu rã, ngáp ngắn ngáp dài hỏi Cung Khắc.
”Cô nhìn thấy người chết chưa bao giờ biết sợ ư?” Cung Khắc hỏi ngược lại Diệp Nam Sênh một vấn đề khác.
Thế mới nói kỳ quái không chỉ nằm ở độ nhảy vọt tư duy không cùng tần suất với người bình thường, ngay cả trò chuyện với anh ta cũng không thể đi theo quỹ đạo thường thấy.
Diệp Nam Sênh cảm thấy mình tóm lược về như vậy rất chính xác.
Nhưng cô không định đối chọi vối Cung Khắc, vừa thức trắng cả một đêm, bây giờ cô rất cần một người hay một việc gì đó phân tán sự chú ý của mình, nếu không theo một câu mà bà Mục nói thì khi hai điều kiện là thức đêm và không có thi thể song song tồn tại thì vừa đứng vừa ngủ hoặc vừa đi vừa ngủ đối với Diệp Nam Sênh là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
”Bố tôi nói người chết chỉ là một cách tồn tại khác của người sống mà thôi, anh cứ nghĩ có một ngày mình cũng sẽ trở thành thi thể, liệu anh còn sợ không?”
Câu hát “Có một ngày, tôi sẽ trở thành...” vang lên trong đầu Cung Khắc, có một cảm giác hài hoà vu vơ cùng tập hợp.
Đới Minh Phong nhanh chóng quay trở lại, trước khi anh ấy bước vào cửa, Diệp Nam Sênh đã nhỏ giọng hỏi, “Anh còn chưa đoán mà. Ai đã gọi điện cho Đới Minh Phong?”
”Không liên quan tới vụ án.” Hứng thú của Cung Khắc dường như không bao gồm trò giải câu đố.
”, cuộc sống của anh luôn nhạt nhẽo vậy sao? Thế này đi, nếu anh đoán đúng, tôi sẽ mua bánh ngọt cho anh, để anh chọn hãng. Được không?”
”Em gái cậu ấy.”
Sức hấp dẫn của bánh ngọt khiến Cung Khắc thoải mái nói ra đáp án của mình. Nhưng điều khiến Diệp Nam Sênh không thoải mái là thông qua xác nhận của Đới minh Phong, Cung khắc lại đoán đúng.
Ngồi trên xe quay trở về, Diệp Nam Sênh hỏi Cung Khắc, “, tôi quả thực bắt đầu khâm phục anh rồi đấy. Chúng ta gần như quen Đới Minh Phong cùng một lúc, làm sao anh biết anh ấy có em gái, hơn nữa lại chính cô em gái ấy gọi điện tới?”
”Nhìn thôi.” Cung Khắc tiện tay chỉ vào ghế lái phụ, điện thoại Đới Minh Phong đang kêu thật, trên màn hình nhấp nháy hai chữ “Em gái” khiến Diệp Nam Sênh bỗng chốc muốn giết chết Cung Khắc.
”Anh chơi xấu, phạm quy!”
”Bánh phù dung ở hiệu Chu Ký, mười hai hộp, cộng thêm hai phần kẹo hoa hồng.” Cung Khắc thẳng thừng nhắm mắt lại, mặc cho Diệp Nam Sênh nhảy dựng lên.
Các cụ có câu, mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột tức là mèo khôn. Vì hộp bánh phù dung này, Cung Khắc đã hiểu sâu sắc thêm câu nói ấy một lần nữa.
Hạ Đồ lái xe, thỉnh thoảng lại mỉm cười liếc nhìn Diệp Nam Sênh ngồi ở ghế sau chỉ biết ủ rũ một mình, không tìm được đối thủ tiếp chiêu. Cô ấy hỏi Đới Minh Phong, “Sếp à, Minh Trang bảo anh tới làm một buổi diễn giảng cho các em học sinh về vấn đề an toàn, anh cứ tranh thủ thời gian mà đi, cũng là để các em học sinh cấp hai bây giờ hiểu thế nào là anh hùng thật sự hiên ngang oai hùng.”
Đới Minh Phong hừ một tiếng lạnh lùng, “Đừng nói là giờ anh không có thời gian, kể cả có thời gian, không phá án được mà đi tới đó, học sinh sẽ nói chúng ta là loại vô tích sự đấy.”
Nụ cười của Hạ Đồ tắt ngấm, sau đó cô ấy rơi vào im lặng.
Đúng lúc, chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư.
Đường quốc lộ trống vắng, chỉ còn độc chiếc xe bọn họ, càng thổi phồng sự tĩnh mịch trong xe, nhưng rồi nó đột ngột bị Cung Khắc phá vỡ.
”Tôi đã nhớ ra còn một nơi có tảo Mandela...” Anh nói, nhìn chăm chăm vào Đới Minh Phong, còn chưa bỏ điện thoại xuống.