Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

chương 42: an minh tỏ tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì đang giờ ăn trưa nên trong lớp không có người, chỉ có Lý Văn Thiến, cô nhìn thất quần áo của Lạc Tử Tinh, liền an ủi: "Tử Tinh, cậu không sao chứ?"

"Không sao, mình sẽ không bị gục ngã." Lạc Tử Tinh cười cười, tiếp tục chiến đấu với mấy vết bẩn trên quần áo.

"Cậu đừng lau nữa, mau đi gặp giáo viên xin nghỉ đi." Lý Văn Thiến nói, "Còn nữa, cậu cần phải bảo vệ mấy quyển sách của mình cho tốt, vừa rồi có mấy nữ sinh đột nhiên xông đến, mang theo rất nhiều mực nước muốn đổ lên đống sách trên bàn cậu, mình mới cảnh cáo sẽ nói cho giáo viên của họ biết, bọn họ mới chịu đi."

Lạc Tử Tinh trong lòng cả kinh, không ngờ lại có chuyện như vậy, nếu như bọn họ phá hủy đi toàn bộ sách vở của cô, thì cô tổn thất thật lớn: "Cảm ơn cậu, Văn Thiến, mình sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."

"Những nữ sinh kia thật là quá đáng, tại sao có thể làm như vậy." Lý Văn Thiến tức giận nói.

Đúng vậy, tại sao bọn họ có thể như vậy, luôn thích tổn thương người khác.

Nhưng hình như cô cũng không khác gì bọn họ, dựa vào việc Diệp Hiên Nhiễm thích mình, khắp nơi làm tổn thương cậu.

Lạc Tử Tinh đi đến phòng làm việc của giáo viên để xin nghỉ, giáo viên cẩn thận hỏi thăm Lạc Tử Tinh tất cả quá trình, nhưng cho dù có bị giáo viên hỏi thế nào, Lạc Tử Tinh cũng luôn miệng nói là cô theo đuổi Diệp Hiên Nhiễm, cuối cùng cũng khiến giao viên của cô bực mình: "Lạc Tử Tinh, tại sao em có thể như vậy! Em có nghĩ tới hay không, nếu như không phải cô tin tưởng em, làm sao có thể cho em nhiều cơ hội như vậy. Em đã lớp mười hai, còn không tới hai trăm ngày sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, tại sao lại không thể giống như các bạn học khác, đem tất cả mọi chuyện để ở một bên, chuyên tâm học tập? Cô đã sớm nói với em, đừng có đi làm trợ lý, tại sao em lại cố chấp như vậy?"

Ở trong lòng Lạc Tử Tinh nhỏ giọng nói xin lỗi, cô biết mình đã khiến cho giáo viên thất vọng, nhưng mà cô không thể quay đầu lại.

Từ phòng làm việc của giáo viên đi ra ngoài, Lạc Tử Tinh trở lại chỗ ngồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, hiển nhiên Thư Văn Tĩnh nghe nói Lạc Tử Tinh gặp phải chuyện, lo lắng hỏi cô: "Tiểu Tinh, cậu định làm gì bây giờ?"

"Cái gì cũng không thể làm." Lạc Tử Tinh nói, "Mình không có gì cả, chỉ biết học tập, đối với việc bọn họ gây khó dễ, cũng chỉ có thể nhịn xuống. Tĩnh, qua khoảng thời gian này, chờ bọn họ quên đi chuyện này rồi hãy nói. Bọn học cũng sẽ không đến mức mãi mãi không tha cho mình chứ."

"Chỉ có thể như vậy, haiz." Thư Văn Tĩnh than thở.

Ngồi trên xe buýt về nhà, Lạc Tử Tinh ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, còn không tới một tháng sẽ là lễ mừng năm mới, nhưng cây cối đã còn màu sắc của mùa đông, bắt đầu nảy trồi xanh, chỉ ra rằng mùa xuân sắp tới, vậy mà tình yêu của cô, lại theo vĩnh viễn chôn vùi theo mùa đông này.

Sau khi về đến nhà, Lạc Văn Viễn vẫn còn đang ngủ trưa, Lạc Tử Tinh thay quần áo ra mới phát hiện bên trong áo sơ mi cũng bị thấm màu, cô đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa sạch, chẳng qua là chà xát thật lâu, cũng rửa không sạch, Lạc Tử Tinh buồn bực, bộ quần áo này cô cực kỳ thích, bởi vì là bộ quần áo cô cùng Diệp Hiên Nhiễm đi mua.

Lúc thử quần áo, Diệp Hiên Nhiễm nói nhìn rất đẹp, cuối cùng vẫn là cậu trả tiền.

Tình yêu của cô không còn, kỷ niệm của bọn họ cũng mất.

Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Lạc Tử Tinh vội vàng rửa tay sạch sẽ quay trở về phòng nghe điện thoại, là Úy Trì An Minh gọi tới, cậu mở miệng hỏi: "Tiểu Tinh, có phải ở trường cậu bị bắt nạt hay không?"

Làm sao Úy Trì An Minh biết. Lạc Tử Tinh lắc đầu phủ nhận: "Không, chẳng qua mọi người không cẩn thận đụng phải, không phải là bắt nạt."

"Tiểu Tinh." Giọng nói Úy Trì An Minh đột nhiên nghiêm túc, "Cậu còn giả vờ cứng đầu, chẳng lẽ cậu chia tay với Nhiễm, cũng sẽ không làm bạn với bọn mình nữa sao?"

"Mình..." Con ngươi Lạc Tử Tinh chua xót, không biết nên nói cái gì, sau khi cô chia tay với Diệp Hiên Nhiễm, đối với Úy Trì An Minh cùng An Triệt, có thể trốn tránh là trốn tránh, mặc dù làm như vậy rất vô trách nhiệm, cũng rất có lỗi với bọn họ, nhưng lương tâm Lạc Tử Tinh mách bảo, chỉ có thể như vậy, "Xin lỗi, An Minh, mình không có, chỉ là mình không biết nên đối mặt với mọi người như thế nào thôi."

"Tin tức về việc xảy ra, mình cũng có nghe dì Mộng nói." Trong giọng nói của Úy Trì An Minh có chút đau lòng, "Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy, dùng phương thức kịch liệt như vậy thương tổn đến bản thân, chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau nghĩ biện pháp, không cần để cho cậu bỏ ra nhiều như vậy, sau khi Nhiễm nhìn thấy tin tức, trực tiếp đập cái ly, từ như đến nay cậu ấy cũng chưa bao giờ tức giận như vậy."

"Là... Sao?" Tim Lạc Tử Tinh đau xót, "Nhưng mình và cậu ấy, sẽ không có kết quả, tương lai mọi người sẽ có chỗ đứng trong nền âm nhạc, khi mọi người nhắc đến khoảng thời gian này, sẽ theo bản năng nói ra cái tên TK, cho nên, các cậu cần phải trở nên hoàn hảo, mà nếu như có mình thì nó sẽ không còn hoàn hảo nữa."

Úy Trì An Minh nghe xong nhưng hề cảm thấy thoải mái, ngược lại có chút căm tức: "Nhưng đó cũng không phải là điều bọn mình theo đuổi, nếu như muốn theo đuổi mơ ước thành công là phải vứt bỏ bạn bè của mình, như vậy bọn mình tình nguyện cả đời cũng không cần ra mắt."

Lạc Tử Tinh bị cậu nói cho một tràng, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể trầm mặc. Cô và Diệp Hiên Nhiễm giống như hai người ngu ngốc nhất trên thế giới, muốn trả giá vì đối phương, không muốn làm cho đối phương bị thương, nhưng bởi vì quá ngu ngốc, không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, khiến cho cả hai bên đều tổn thương.

Úy Trì An Minh giống như nhận ra mình nói hơi quá: "Xin lỗi, vừa có chút kích động. Tiểu Tinh, mình muốn cậu hiểu là, cho tới bây giờ Nhiễm cũng không cảm thấy cậu là gánh nặng của cậu ấy. Còn có mình, mình cũng giống vậy, cậu mang vui vẻ đến cho bọn mình để cho mình cảm thấy thế gian này điều tốt đẹp nhất chính là quen biết cậu. Tiểu Tinh, thật ra thì mình cũng thích cậu."

"Cái gì?" Lạc Tử Tinh kinh ngạc trợn to hai mắt, hoài nghi mình nghe lầm, Úy Trì An Minh, thích cô? Trời ạ, làm sao có thể như vậy?bg-ssp-{height:px}

"A, vừa rồi nói quá nhanh, không cẩn thận đem bí mật trong lòng nói ra đây. Có phải là không thể tin được hay không, cảm thấy làm sao có thể, hoàn toàn không có báo trước?" Giọng nói Úy Trì An Minh ấm áp, giọng cười khẽ vô cùng dễ nghe, phảng phất toát ra từ đàn vi-ô-lông, ưu nhã mà mê người, "Nhưng sự thật chính là như vậy, mình cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt liền bắt đầu không tự chủ nhìn về phía cậu, nhìn cậu cùng Diệp Hiên Nhiễm ở chung một chỗ, trong lòng giống như có axit cảm thấy khó chịu, lại đang cảm thấy ảo não, tại sao không tỏ tình sớm một chút, nói không chừng kết quả sẽ khác."

"Mình..." Lạc Tử Tinh không biết nên nói cái gì, cô đối với Úy Trì An Minh, cho tới bây giờ cũng không hề có tình cảm nam nữ, cho tới bây giờ cũng chỉ là coi cậu là bạn tốt.

"Không cần phải nói cái gì, mình cũng không cần cậu trả lời." Úy Trì An Minh vô cùng quan tâm, "Ngược lại mình xin lỗi, khiến cho cậu phải suy nghĩ nhiều."

"Không sao, không sao." Lạc Tử Tinh vội vàng nói.

Úy Trì An Minh cười: "Vốn là không định nói, ai biết mới vừa bị đứa ngốc nghếch như cậu làm rối loạn. Được rồi, bây giờ nói cho cậu biết một chút chuyện ngày hôm nay. Mình đã biết mọi chuyện, cũng có theo dõi tình hình, hội học sinh đưa ra biện pháp xử lý cho giáo viên. Nhưng mà Tiểu Tinh, mấy ngày nay tốt nhất là cậu xin nghỉ, chờ đến lúc tin tức bị mọi người quên lãng rồi nói tiếp. Mặc dù rất muốn giải thích hết thảy đều không là lỗi của cậu, nhưng dì Mộng cùng công ty không cho phép, không thể làm gì khác hơn là khiến cậu chịu ủy khuất."

"Không sao, chuyện này vừa bắt đầu đã là lỗi của mình, có thể khắc phục được là tốt nhất." Lạc Tử Tinh nghe được lời của Úy Trì An Minh, cảm thấy rất có đạo lý, mấy ngày nay cô có thể ở nhà học tập, cũng tránh bị mọi người tìm đến gây phiền toái, mặc dù căn bản cô cũng không sợ, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

"Ừ, việc này liền quyết định như vậy." Úy Trì An Minh nói xong, vốn là muốn nói một chút chuyện tình của Diệp Hiên Nhiễm, lại lặng lẽ nuốt trở vào. Chuyện tình cảm, hãy để cho người trong cuộc tự mình giải quyết đi.

Lạc Tử Tinh cúp điện thoại, ra khỏi phòng mới phát hiện Lạc Văn Viễn đã đi ra, ông thấy Lạc Tử Tinh, có chút kỳ quái: "Tiểu Tinh, sao hôm nay con về sớm như vậy?"

"Con gặp phải chút chuyện." Lạc Tử Tinh nói qua loa, "Ba, mấy ngày nay con muốn ở nhà học tập, có được không?"

"Là bởi vì Diệp Hiên Nhiễm sao?" Lạc Văn Viễn lo lắng nhìn Lạc Tử Tinh, "Ba đã thấy tin tức đó, con rất dũng cảm."

Bởi vì sự khích lệ của ba mà Lạc Tử Tinh cảm thấy có chút ngượng ngùng, nắn nắn cái ót: "Chỉ là con không có biện pháp khác."

"Con còn nhỏ, dĩ nhiên là không nghĩ được biện pháp tốt hơn. Nhưng mà, mặc dù quên mình vì người khác là hành động có thể khiến cho người ta cảm động, nhưng ba hy vọng nhất, là thấy con có thể vui vẻ."

Lạc Tử Tinh dùng sức gật đầu: "Con sẽ như vậy, ba."

Đợi đến xuân về hoa nở, đợi đến gió xuân tới, nhất định cô có thể đi ra khỏ đám mây, lần nữa vui vẻ.

Diệp gia.

Trong vườn hoa, Diệp Hiên Nhiễm chỉ khoác một chiếc áo khoác đơn bạc, ngồi ở trên ghế gỗ dài nhìn cây cối xung quanh, tay của cậu nắm chặc, khuôn mặt đẹp tria tinh tế nhưng lại không chút biểu tình, không biết cậu ngồi ở chỗ này bao lâu, lại thủy chung không nói được lời nào.

Sau lưng có tiếng bước chân tới đây, Diệp Thi Thi bưng nước trái cây đặt ở trên bàn gỗ, nhìn Diệp Hiên Nhiễm nói: "Anh, cẩn thận không cảm lạnh, trở về nhà đi."

Diệp Hiên Nhiễm cả người cứng nhắc viết: Em đã nói gì với Tử Tinh?

Trên khuôn mặt thanh tú của Diệp Thi Thi xẹt qua một tia bối rối, ngay sau đó rất nhanh trấn định lại, hồi đáp: "Lạc Tử Tinh, em không hề gặp cô ấy."

Ngón tay thon dài của Diệp Hiên Nhiễm tiếp tục viết chữ: Thi Thi, em cùng dì đối xử với anh rất tốt, anh nhớ ở trong lòng, nhưng điều này không có nghĩa là, hai người có thể thay thế anh đưa ra quyết định, em nói với Tiểu Tinh cái gì.

"Anh." Diệp Thi Thi cau mày, giọng nói có chút không hài lòng, "Em có thể nói với cô ấy cái gì, dĩ nhiên là nói thật tình, anh muốn trở thành một ngôi sao, cô gái bình thường như vậy, kinh nghiệm cái gì cũng không có, gặp phải chuyện cũng sẽ không xử lý được, thứ cho em nói thẳng, cô ấy với anh không xứng đôi."

Khuôn mặt Diệp Hiên Nhiễm hoàn toàn chìm xuống, con ngươi đen như diệu thạch tràn đầy lửa giận đang có kìm nén, không khí dần dần ngưng đọng. Diệp Thi Thi sợ hết hồn, sự trầm tĩnh rốt cục không cách nào kéo dài nữa, có chút lúng túng nhìn Diệp Hiên Nhiễm.

Mà Diệp Hiên Nhiễm lại đột nhiên đứng dậy, xoay người sãi bước rời đi, nắm chặc quả đấm vẫn không buông ra.

Cậu nhĩ, không phải là Lạc Tử Tinh không đủ năng lực, người không có năng lực, là cậu. Nếu không phải cậu không cách nào chống lại công ty cùng số mạng, thì làm sao Tiểu Tinh phải chịu đựng tất cả.

Truyện Chữ Hay