Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

chương 29: bạch nguyệt quang của bệnh kiều tổng tài phát sóng trực tiếp 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit by AShu ^_^.

__________

Hoắc Phi nắm phi thường dùng sức, Tô Đường có chút đau, nàng cau mày, định nói hắn thả tay nàng ra, lại thấy hắn cầm lấy ly sữa bò trong tay nàng.

Tô Đường sợ có người uống nhầm ly sữa bò bỏ thuốc này, vẫn luôn cầm trong tay, kết quả còn không đợi nàng xử lý, cư nhiên lại có người nhanh tay hơn nàng.

Nàng cảm thấy chính mình thật sầu thúi ruột vì nam chủ, sợ hắn bưng lên uống, lập tức nói: "Còn thỉnh Hoắc tiên sinh đem sữa bò trả lại cho tôi."

Nàng nói chưa dứt lời, nhưng lời nói vừa thốt ra liền hoàn toàn chọc giận Hoắc Phi.

Một ly sữa bò mà thôi, đáng giá để nàng khẩn trương như thế, còn không phải là do người lấy là Hoắc Phi hắn!

"Khương Ngư, có phải nếu là Bạc Tranh thì có thể cầm đúng không?" Hắn hung ác nham hiểm mà nhìn nàng, đồng tử đen nhánh, ánh lên một tia bạo ngược, "Cũng đúng mà, người ta là ảnh đế, danh khí địa vị tiền tài, cô thật đúng là có hảo thủ đoạn, nhanh như vậy liền đã thông đồng rồi."

Ghen ghét làm người ta thay đổi hoàn toàn, từ lúc gặp lại nàng, Hoắc Phi đã mất lý trí rồi.

Tô Đường nhìn người trước mặt vô cớ gây rối, bình tĩnh nói, "Hoắc tiên sinh chán ghét tôi như vậy, cầm ly sữa tôi dừng dùng qua, chỉ sợ sẽ làm ô uế tay ngài."

Đến nỗi ảnh đế còn chưa có đụng vào nàng, nàng rất rõ ràng, lúc này mà níu kéo đến Bạc Tranh, gia hỏa này khẳng sẽ nổi điên.

Nói xong lời kia, nàng phát ra một tiếng cảm thán đối với hệ thống, "Ai, thật là trách ta quá mức mỹ lệ, mới nhìn một cái mà tiểu Hoắc Phi của chúng ta đã bị bức thành cái dạng này rồi."

Hệ thống, "......Không biết xấu hổ."

Tô Đường thật là không biết xấu hổ, đầu năm nay muốn thể diện thì không cần hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng nguyên bản tính toán rất tốt, đầu tiên để Hoắc Phi đắc tội nàng hoàn toàn, nàng lại chậm rãi mà từ từ tẩy trắng từng chút, đến lúc đó, giá trị hắc hóa nhất định một đường mà đi xuống.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, Hoắc Phi người luôn luôn đối với nàng hận không thể giết chết, sau khi nghe nàng nói xong lời kia, cư nhiên lại đem sữa bò uống hết.

Tô Đường:.....!

Tô Đường:????

Tô Đường:!!!!!

Trời má, viên thuốc trong đó!

Hoắc Phi cũng không biết sao mình lại thế này, nàng càng lạnh nhạt, càng đẩy hắn ra ngoài, lòng hắn càng xao động điên cuồng muốn làm một cái gì đó.

Đến cuối cùng, chính hắn cũng chưa kịp phản ứng lại, thì đã bưng ly sữa bò lên uống.

Tô Đường cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa, nàng kéo Hoắc Phi, một đường đi ra ngoài, thanh âm cũng mang theo vài phần cấp bách, "Trợ lý của anh đâu, bảo tiêu đâu hết rồi?!"

Trong thế giới này, hai người đã quen biết nhau mười năm, lúc trước Khương Ngư rất sủng hắn, tuy chỉ lớn hơn hắn chỉ có nửa tuổi, nhưng vẫn đối xử hắn như đệ đệ của mình.

Lúc trước Hoắc Phi cực kỳ ghét điểm này, rõ ràng hắn không muốn nàng coi hắn là đệ đệ của mình, nhưng chờ đến khi mối quan hệ hai người căng thẳng, nàng lại lần nữa lấy thái độ lúc trước đối đãi mình, hắn lại phát hiện, hắn vẫn thực lưu luyến.

Không nên a, hắn hẳn là nên hận nàng a.

Đầu bắt đầu quay vòng vòng, đầu nặng chân nhẹ, ngay cả dục vọng nào đó trong cơ thể cũng bị đánh thức.

Một năm này Hoắc Phi ở Hoắc gia cũng không phải là sống trong yên bình lắm, những rác rưởi đó ở Hoắc gia, thủ đoạn ghê tởm ùn ùn không dứt, thấy nhiều, tự nhiên cũng đã hiểu.

"Cô hạ dược tôi." Thanh âm hắn cực kỳ lạnh, ánh mắt mang theo sắc bén đến thấu xương.

Tô Đường hơi cười, "Tôi hạ dược anh? Chắc Hoắc tiên sinh đã quên, ly sữa bò kia là anh lấy từ trong tay tôi."

Hoắc Phi mơ mơ màng màng nhớ lại đoạn ký ức ngắn vừa rồi, tức khắc nheo lại hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên mục đích ngày từ đầu của cô là Bạc Tranh!"

Tô Đường căn bản không nghĩ để ý hắn, nếu nàng muốn làm cho giá trị hắc hóa giảm xuống, đã sớm ra tay, chậm chạp không động thủ là chờ đến thời điểm thích hợp, nàng chờ hắn đem chính mình đẩy xuống vực sâu, sau đó tự trách và hối hận.

Nàng chưa bao giờ là người tốt, vì hoàn thành nhiệm vụ, nàng thậm chí có thể bồi người diễn cả đời, tỷ như thế giới trước.

"Hoắc Phi, nếu tôi là anh, hiện tại sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này đâu."

Lễ chiếu phim đầu tiên tập hợp rất nhiều truyền thông, tùy tiện có thể tạo ra mấy tin đồn bất chính, Hoắc Phi tuy không phải là nghệ sĩ, nhưng danh tiếng thì vẫn phải cần.

Đáng tiếc, hiện tại Hoắc Phi đã đánh mất lý trí.

Hắn đột nhiên dừng bước chân, đẩy Tô Đường vào trong góc tường, sau đó cúi đầu, hung hăn mà cắn môi nàng.

Môi răng quấn quýt nhau tràn ngập vị tanh của máu, hắn cười nói, "Khương Ngư, cô cảm thấy cô trốn được tôi sao?"

Hắn xé mở lớp ngụy trang, đem tất cả ác ý sở hữu bạo ngược đều thể hiện ra.

Mặc dù ngoài mặc thì run sợ, nhưng trong lòng Tô Đường thì đang rất hưng phấn.

Nàng đợi lâu như vậy, vị này rốt cuộc cũng nhịn không được a.

"Hoắc tiên sinh, nếu anh không có gì trở ngại, thì tôi đi trước."

Lời nói tuy là như thế này, nhưng căn bản nàng không đi được.

Hoắc Phi lôi kéo cổ tay nàng, làm lơ đi những người đang định lên chào hỏi, liền như vậy quang minh chính đại đem nàng đi.

Trợ lý đã sớm chờ ở giao lộ, thấy hắn đi lại đây, lập tức kéo cửa xe ra.

"Đi Phỉ Lâm."

Phỉ Lâm là khách sạn sao, Hoắc Phi có một căn phòng VIP ở chỗ này, ngày thường nếu hắn không muốn về Hoắc gia, thì hắn sẽ ở đây.

Đến nỗi vì sao hắn không bỏ tiền ra mua một căn hộ đơn độc, với hắn mà nói, căn hộ riêng biệt thì cần phải có người nhà, nếu mà người nhà không có, thì ở bên ngoài cho rồi.

Vừa lên xe, sự khô nóng trong cơ thể càng thêm rõ ràng, hắn duỗi tay, đang định tháo cà vạt trên cổ ra, liền nghe thanh âm lạnh lùng của tiểu cô nương bên cạnh.

"Hoắc tiên sinh, Hoa quốc là xã hội pháp trị, anh như vậy, tôi có thể báo công an đó."

Tay tháo cà vạt hơi dừng lại, sau đó hắn trào phúng mà nhìn nàng, lười nhác nói: "Hảo a, cô báo đi."

Tô Đường bị hắn cưỡng chế mang đi, túi xách mang theo đều chưa có lấy, căn bản là không có di động để báo nguy.

Nàng lạnh mặt, căm tức nhìn đối phương.

Không khí bỗng rơi vào im lặng, trợ lý phía trước cảm thấy không khí ngột ngạt cũng không dám ho he gì, cũng may, rất nhanh đã tới khách sạn.

"Hoắc tiên sinh, tới rồi."

Xe mới vừa dừng lại, Hoắc Phi liền lập tức bế nàng đứng lên, căn bản không cho nàng cơ hội kêu cứu.

Hắn bước những bước chân trầm ổn, không hề có bộ dáng bị hạ dược, bất quá bởi vì hành động khác người của hắn, cũng khiến ít người nhòm ngó.

Hắn ở Phỉ Lâm đã nửa năm, nhân viên phục vụ ở đây đã vốn đã quá quen thuộc với hắn, đột nhiên nhìn thấy màn này, một đám đều trừng mắt cùng cứng lưỡi.

"Hoắc Phi, anh thả tôi xuống!" Tô Đường tức giận hận không thể đá chết hắn, nhưng mà sức lực nàng mong manh yếu đuối, căn bản giãy dụa không được.

Hoắc Phi không phải lợn rừng, đối phó với lợn rừng nàng có thể dùng tiểu xảo, thắng vì đánh bất ngờ, nhưng đối mặt với Hoắc Phi, bình thường nàng còn chưa làm gì, đã bị hắn trấn áp trước rồi.

Hoắc Phi một chân đá văng cửa phòng tổng thống, cười lạnh nói, "Trừ phi tôi chết."

Đúng vậy, nếu nàng đem hắn đẩy vào địa ngục, như vậy, hắn chính là chết cũng muốn lôi kéo nàng cùng rơi xuống địa ngục.

Hắn căn bản không định áp chế dược hiệu xuống, hắn thả nàng vào bồn tắm, mở vòi phun ra, dòng nước lạnh băng nhanh chóng xối vào hai người, Tô Đường rùng mình một cái.

Nàng mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc, vốn là tựa như mỹ nhân ngư dưới biển sâu, mà lúc này toàn thân ướt đẫm lại càng giống hơn.

Nhu nhược đáng thương, làm người điên cuồng.

"Hoắc Phi, anh sẽ hối hận!"

Tô Đường duy trì bộ dáng cao ngạo, chỉ tiếc, nàng càng làm như thế, càng chọc giận Hoắc Phi, cuối cùng một đêm hoang đường nhưng đầy điên cuồng đã xảy ra.

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm %, chỉ số hắc hóa hiện tại: %."

(tấu chương xong)

__________

Đã beta.

Nếu có lỗi sai thì mn cứ comments nha! Đừng ngại, editor dễ tính lắm.:).

Truyện Chữ Hay